Chương 3: Vùng đất bị lãng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Vùng đất bị lãng quên

Hạ Thời

---

Chiều muộn, bên kia cánh rừng, ánh tà dương trải những tia nắng nhàn nhạt xuống thảm cỏ đã ngả màu vàng úa. Dưới mấy khóm mây mỏng manh hơn cả làn khói là một con đường sâu không thấy điểm cuối, uốn éo chạy dọc theo con suối đổ ra hồ lớn. Mặt hồ vốn trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đáy, lúc này lại tựa như một tấm kính phản quang thu hết nụ cười của bầu trời vào mắt. Giữa lòng hồ, màu lục đặc trưng của tán cây cũng dần bị thay thế bằng những tia sáng màu hổ phách cao ngạo mà không kém phần quyến rũ. Sắc màu ấy ngang ngược bất trị, lần lượt tiến chiếm mọi ngõ ngách trong khu rừng, khiến vạn vật chỉ còn cách cúi đầu trước cuộc xâm phạm không cách nào kháng cự ấy.

Đi sâu một chút vào rừng, có thể nghe loáng thoáng tiếng nước cuồn cuộn đập vào bờ đá, bắn ra những bọt nước trắng xóa. Phần còn lại của nước trôi theo dòng, đổ xuống con suối róc rách bên dưới, bỗng lại trở nên dịu dàng hơn rất nhiều; chúng nhè nhẹ lướt qua những hòn đá tròn nhẵn, tạo nên quang cảnh nên thơ cực kỳ đối lập với sự hoang dã mới rồi.

Trên là trời xanh thăm thẳm, dưới là nước trong lượn lờ, cảnh vật vốn huyền ảo diệu kỳ là thế, nhưng vẫn có một nhóm người không sao hưởng thụ được.

Bên cây cầu bắc ngang qua dòng thác, một đoàn người nối đuôi nhau, miệt mài khai khẩn đá. Nhóm khác trải dài theo con đường mòn xuyên rừng, hối hả thay nhau chăm bón cho hàng cây mới được gieo trồng, thần sắc tuy mỏi mệt nhưng không ai dám ngơi nghỉ. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ nhận thấy cạnh bên mỗi nhóm đều có một loài động vật hình người nhỏ xíu, trên lưng lập lòe đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn đang lơ lửng giữa không trung. Từ đỉnh đầu chúng mọc ra hai chiếc râu dài ngoẳng, rung rinh phất phơ trước gió.

Mà lúc này, loài sinh vật lạ lùng kia đăng chăm chú đọc quyển sách trong tay, tay còn lại cầm một chiếc roi nhỏ dài gấp mấy lần cơ thể chúng, thi thoảng lại vẫy lên, quất vào tấm lưng cường tráng của nhân công phía trước.

"Tiếp tục đi, không được lười biếng".

Gã thanh niên đang tất bật khiêng đá lên xe đẩy, bất ngờ bị đánh đau điếng, không kìm được rít lên: "Không thấy tôi đang làm việc à? Đồ côn trùng chết tiệt".

"Dám bảo ta là côn trùng chết tiệt à?".

Loài sinh vật bé nhỏ bỏ hẳn quyển sách xuống, đoạn roi liên tục vung lên, quất vào tấm lưng gã. Mỗi lần roi vút qua, trên chiếc áo mục lại xuất hiện một vết rách dài, thấp thoáng da thịt đỏ ửng.

Gã thanh niên chật vật tránh né trận đòn, ánh mắt hắn hằn lên những đường gân đỏ hoắm. Song trước khi hắn kịp phản ứng lại, một người trong nhóm nhân công gần đó đã đạp vào chân hắn từ phía sau. Mất đà, hắn ngã nhoài xuống mặt đất lởm chởm đá sỏi, đau điếng. Nhưng vừa ngẩng lên lại nhìn thấy ánh mắt ám hiệu của người kia, đành nghiến răng, nuốt cơn giận vào cổ họng.

Sinh vật có cánh đánh mãi một lúc, không thấy hắn đáp trả dần cũng trở nên nhàm chán. Nó hất hai cọng râu trên trán, dõng dạc nói: "Dám bảo ta là côn trùng nữa, ta tha xác mi cho bọn quỷ hút máu. Xem mi còn dám ta đây tự đắc nữa không".

Dứt lời, nó cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn, bay một mạch trở về vị trí ban nãy, tiếp tục vừa đọc sách vừa trông coi đám nhân công, thi thoảng lại bật lên những tiếng cười khanh khách.

"Phong, cậu có sao không? Quay sang đây mình xem".

Khải Kiệt cúi mặt xuống, chăm chú xem xét mấy vết thương trên người hắn. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không mấy đáng ngại. Cậu ta thở phào, lấy ra một miếng băng gạc, thấm ít lá thuốc lên rồi từ tốn lau những vùng đã ứa máu.

"Dặn cậu bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng được nhưng đừng động đến họ. Lỡ cậu có chuyện gì mình làm sao ăn nói với chị Du đây".

Hóa ra người bị đánh đúng là Kỳ Phong thật. Hắn liếc mắt sang bên kia bãi đá, bực dọc lấy một mảnh khăn chà chà lên môi. Lúc nãy bị đánh lại không thể phản kháng, hắn uất giận cắn môi mình đến bật máu, ấy thế mà chẳng biết làm thế nào mới trút giận được.

Khải Kiệt xem vết thương lại một lần nữa, sau đó mới an tâm nhìn hắn tiếp: "Chắc cũng ổn rồi đấy. Lát nữa đến giờ đổi ca, mình dìu cậu ra bờ suối xem lại. Cái thằng này, cậu chưa học câu 'làm người phải biết cúi đầu' sao? Ngày nào cũng bị đánh rách da rách thịt cỡ này, chưa tìm được đường về thì có khi cậu đã bỏ xác ở đây rồi".

Phong cắn môi, cơn đau dâng lên khắp tứ chi khiến hắn không có cách nào phản bác được, chỉ còn cách nghe theo lời Kiệt tiếp tục công việc. Thi thoảng hắn lại liếc sang chỗ 'con côn trùng' giống cái nọ, ánh mắt không giấu được hận thù. Nào có phải hắn chọc giận gì cô ta? Chẳng phải cô ta cứ kiếm chuyện gây sự với hắn mỗi ngày sao?

Lúc mặt trời khuất bóng hẳn thì ca làm việc của Phong và Kiệt cũng kết thúc. Kiệt biết hắn đã đuối sức, bèn túm lấy hắn, nửa kéo nửa dìu ra suối. Hắn uể oải chẳng thèm nói gì, để mặc cho cậu ta mang đi. Giờ thì hắn chỉ mong chợp mắt một lúc thôi.

Ánh trăng ở nơi này bự khủng khiếp, nửa xanh nửa đỏ bao trùm lấy khu rừng đang chìm trong tĩnh lặng. Thi thoảng đâu đó ngoài xa lại nghe được những âm thanh lạ lùng, có khi tựa như tiếng sói hú, lúc lại rền rĩ như tiếng thì thào của ai đó. Nếu là lần đầu tiên đến đây, hẳn hắn sẽ sợ đến run rẩy mất.

Thế nhưng Kỳ Phong đã ở nơi này non một tháng trời. Tiếp xúc với những sinh vật kỳ quái, những loài thực vật to như ở thời cổ đại, dần dần hắn cũng đã quen với những thứ hoang đường đến không thể tin được. Chẳng phải bản thân việc hắn hiện diện ở nơi này đã là một câu chuyện hoang đường rồi đó sao?

Phong vẫn nhớ như in, một ngày cách đây không lâu, hắn cùng Du, Kiệt và Chi còn háo hức chuẩn bị hành lý cho chuyến du lịch này. Nôm na thì chỉ có ba người kia là háo hức thôi, còn bản thân hắn thì hồi hộp chết đi được. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ, chuyến đi này chính là cơ hội để tìm được Eden của hắn.

Thế nhưng việc bất ngờ thì chẳng ai đoán được. Sinh Tồn là hòn đảo nằm ở vùng hải lý khá hiểm trở, sóng và thủy triều rất mạnh, có khi phải đến mấy ngày mới có thuyền ra được đến đảo. Nhóm bốn người họ nán lại đất liền mấy ngày, năn nỉ hết lời mới có thuyền đồng ý cho họ quá giang. Thế nhưng chiếc thuyền đánh cá này vốn nhỏ tí, trông lại cũ mèm như thể chẳng chịu nổi một cơn sóng lớn. Chi vì thế cũng hơi chần chừ, cô nàng ngỏ ý ở lại đất liền để chờ một chuyến tàu khác. Xét thấy an nguy của cả bọn, Phong cũng đành đồng ý.

Đến ngày hôm sau, rốt cuộc cũng có một chiếc tàu cá khác chuẩn bị ra đảo. Tâm Du nhờ khả năng thương thuyết của mình, cuối cùng cũng thuyết phục được chủ thuyền đồng ý đưa họ đi kèm, chi phí dĩ nhiên chẳng rẻ chút nào.

Cả đời Phong chẳng bao giờ đi tàu cá, hắn cũng chưa từng vượt qua một quãng đường biển lớn đến thế bao giờ. Thế nên kết quả hiển nhiên là hắn say sóng đến bẹp dí, suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ còn cách la lết trên tàu. Tâm Du và Khải Kiệt phải liên tục thoa thuốc xoa dầu cho hắn. Lúc hắn vẫn còn mơ màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó thét lên, rồi chẳng biết điều gì xảy ra thì đã chìm nghỉm trong nước.

Khả năng đi biển của Phong vốn tệ, bơi còn tệ hơn. Hắn chẳng biết bơi, nơi đây lại là vùng biển sâu không thấy đáy. Cứ thế, hắn uống nước biển đến bất tỉnh, may mắn thế nào mới được Khải Kiệt túm lấy, ném vào một mảnh gỗ thuyền trôi nổi.

Tỉnh lại thì đã nhận ra mình đang ở vùng đất quái quỷ này. Tay chân hắn bị người ta trói chặt, quẳng vào một căn phòng nhỏ bốc mùi nồng nặc. Ngồi xếp lớp bên cạnh là Tâm Du, Khải Kiệt và Ngôn Chi. Hắn thấy thế cũng thở phào một hơi. Trải qua kiếp nạn lớn đến thế mà cả bọn vẫn còn sống, ngay cả người theo chủ nghĩa vô thần như hắn cũng muốn chắp tay cám ơn ông trời.

Sau đó hắn mới biết được con tàu cá kia đi được hơn nửa đường thì va phải tảng đá ngầm, trên tàu lại chỉ có vài chiếc áo phao. Bọn thuyền viên thấy thế, mỗi người đều tranh thủ gom áo phao nhảy đi hết. Hắn thì nửa mê nửa tỉnh, cả Du, Kiệt, Chi đều lần đầu tiên gặp cảnh tượng thế này, không tránh được sợ hãi. May mà tàu đập phải đá ngầm, nhiều đoạn bị vỡ ra, trôi lềnh bềnh trên biển. Kiệt nhanh trí bèn đẩy cả đám người lên hai mảnh ván to nhất, nhờ thế mới giữ được mạng.

Lúc ra đảo bọn họ có mang theo mấy gói thức ăn trong ba lô, nhờ vậy mà họ mới miễn cưỡng chống chọi được với hai ngày vật vờ trên biển.

Kỳ Phong đã khó chịu từ lúc lên tàu, bấy giờ lại gặp phải cảnh phơi nắng chói chang suốt thời gian dài, cuối cùng cũng lên cơn sốt. Thế nên hắn cứ mơ màng trên mảnh ván mà chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, cũng bỏ qua phần kinh ngạc nhất.

Theo lời Khải Kiệt, đến ngày thứ ba, bọn họ dùng hết lương khô, cũng chẳng còn chút hy vọng nào sẽ gặp thuyền đến cứu, ngồi thất thểu trên mảnh ván thì may mắn thế nào lại nhìn thấy đất liền. Lúc ấy cả Kiệt lẫn Du đều vui mừng đến mức chẳng còn lý trí, họ cứ thế vừa vẫy vừa nhanh chóng đẩy ván vào bờ. Cập đến bờ thì trời cũng đã sụp tối, họ đứng trên bờ biển, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngỡ như vừa lạc vào xứ phù thủy.

Khổng lồ? Hẳn chỉ có từ này để diễn tả mọi thứ quanh đây. Làm gì có gốc cây nào to đến thế? Cả đến vòng tay của năm sáu người ôm cũng không xuể. Mà không phải một cây, trước mặt họ là cả rừng cây như thế. Tán cây to đến mức che khuất mọi thứ xung quanh, cả rừng dây leo to bằng cả cột nhà rũ xuống, để lại con đường phía dưới chỉ là một mảnh tối tăm heo hút, sâu đến vô cùng tận.

Chi lúc này đã sợ run rẩy. Cô nép vào bên cạnh Khải Kiệt đang cõng Kỳ Phong, ánh mắt lo ngại liếc nhìn xung quanh. Khi nhìn lại mặt biển phía sau lưng, cô suýt chút nữa hét lên.

Mặt trăng to đến khủng khiếp, gần như chiếm trọn nửa đường chân trời. Ánh sáng của nó không bị khúc xạ mà cứ ngạo nghễ vươn thẳng trên nền mặt biển tối đen, từng tia sáng cứ thế theo làn sóng trôi xa, gợi lên bao nỗi kỳ dị ám ảnh. Chi kinh ngạc đến bất động, cô cứ đứng đấy đăm đăm nhìn vào ánh trăng như thể hóa đá, cho đến khi cả Tâm Du cũng nhìn thấy sự bất thường này.

Không ai nhớ điều gì đã xảy ra. Dường như cả Khải Kiệt cũng bị ánh trăng dị thường kia hút lấy, rồi như bị lạc trong làn sương mờ ảo, tất cả họ đều mất đi tri giác. Tỉnh lại thì đã nằm trong ngục.

Mãi mấy ngày sau đó, khi có thêm hai người khác bị quẳng vào phòng thì bọn Kỳ Phong mới có cơ hội tiếp xúc với con người. Cũng chẳng dễ dàng gì, người nơi đây tuy hiểu được những gì bọn Tâm Du nói, nhưng diễn đạt lại nhắng nhít, khó hiểu đến khôn cùng.

Thông qua chút thông tin tìm hiểu được, bọn Tâm Du mới biết nơi họ đang ở có một cái tên rất thần thánh: Rừng Địa Đàng. Đây là lãnh thổ thuộc sự quản chế của Ám tiên.

Do cả nhóm thật sự chẳng hiểu Ám tiên là giống gì, thế nên họ đành phải mua chuộc hai người kia bằng chiếc nhẫn ngọc trai của Tâm Du. Cô nàng xót của chết đi được, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Phong và Kiệt, cô cũng chẳng dám có ý kiến gì nữa.

Nghe đâu, vùng đất này là nơi tồn tại của nhiều chủng loài khác nhau. Đông đảo nhất trong số đó là loài người, Tiên tộc và Quỷ tộc. Ngoài ra còn có rất nhiều chủng loài khác rải rác đây đó, thế nhưng dân số các loài này không nhiều, cho nên có thể xây dựng thành vương quốc hùng mạnh thì chỉ có ba chủng tộc nói trên mà thôi.

Thuở xa xưa, nơi đây từng nằm dưới sự thống trị của Tiên tộc và loài người. Hai tộc lớn này chia nhau những vùng đất trù phú nhất, xây dựng thành Nhân Quốc và Tiên Quốc. Bao đời nay đều có quan hệ rất tốt, cho đến khi Quỷ tộc trỗi dậy.

Thực tế, mấy trăm năm trước đây Quỷ tộc cũng không lớn mạnh như bây giờ. Thế nhưng sau đó, những con mồi bị Quỷ tộc hút máu không chết lại có những biểu hiện giống người trong tộc. Nhờ việc này, dân số bộ tộc bành trướng nhanh chóng, đến nay đã có thể đoạt được hai thành ở phía nam, lực lượng có thể nói là ngang ngửa loài người, khiến tất cả các bộ tộc khác đều phải dè chừng.

Quỷ tộc phát triển mạnh mẽ, đe dọa đến quyền lợi của hai vương quốc còn lại. Hai nước này quyết định liên minh để diệt cái gai trong mắt. Tuy nhiên lúc này, ngay cả nội bộ Tiên tộc cũng có mâu thuẫn. Một bộ phận đi theo phương án diệt trừ Quỷ tộc, bộ phận còn lại cho rằng mấy trăm năm nay, con người phát triển vững mạnh, làm hại đến thiên nhiên, cũng chẳng phải giống loài tốt lành gì. Vì thế cuộc chiến này hiển nhiên cứ để loài người và Quỷ tộc tham chiến thôi thì hơn. Tiên tộc chỉ cần đứng một bên, ngư ông đắc lợi.

Vì vấn đề này, Tiên tộc lại nảy sinh tranh cãi, sau cùng trở thành cuộc chiến phân chia quyền vị. Tiên tộc từ đó chia ra thành hai giống loài: Ám tiên và Tiên nhân. Ám tiên là những tiên theo chủ nghĩa không can thiệp vào chiến tranh, họ vẫn giữ hình dáng nguyên thủy của mình, tiếp tục chiếm giữ Rừng Địa Đàng, chỉ quan tâm phát triển cuộc sống của tiên trong tộc. Mọi con người đi lạc vào địa phận của Ám tiên, nếu bị bắt đều trở thành nhân công giúp họ xây dựng công trình. Dĩ nhiên ở chiều ngược lại, Ám tiên cũng không bao giờ bước vào lãnh thổ con người.

Tiên nhân là những tiên còn lại theo chủ nghĩa thân cận với con người, số lượng vốn ít, lại không có lãnh thổ để phát triển nên ngày càng hiếm dần. Thế nhưng thông thường thì pháp thuật của Tiên nhân cao hơn Ám tiên rất nhiều. Họ ngao du khắp các các miền lãnh thổ, đôi khi giúp con người chống lại các thế lực của Ám tiên và Quỷ tộc. Cũng có lúc, họ nhận vài đệ tử là con người, sau đó truyền thụ pháp thuật cho họ. Dĩ nhiên con số này là cực kỳ hiếm. Những tiên này vì muốn hòa nhập với cuộc sống của con người nên thường hóa thân thành người, đây cũng là hình dạng chung của họ.

Thế nhưng, chiến tranh cũng chẳng vì sự kiện Tiên Quốc tan rã mà không phát sinh. Trận địa lúc này dù chỉ còn hai chủng tộc tham chiến là loài người và Quỷ tộc, vẫn trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Trận chiến dây dưa mãi suốt ba trăm năm, con người dần rơi vào thế yếu. Năm năm trước, vua của Nhân Quốc mới đạt được thỏa thuận đình chiến bằng cách lấy Vực Tinh Linh làm mốc, nhượng cả cánh đồng Bất Tận và cao nguyên Phù Sa cho Quỷ tộc. Đây có thể xem là hai vùng trù phú nhất ở phía nam Nhân Quốc. Bằng cách này, Quỷ tộc gần như đã thống trị toàn bộ phía nam lục địa. Nhờ thế mà nhân gian mới yên ổn được vài năm.

Nơi bọn Kỳ Phong bị bắt chính xác là bìa Rừng Địa Đàng, địa phận của Ám tiên, thế nên chẳng mấy khó hiểu khi chỉ mấy hôm sau, cả bọn đã bị kéo ra ngoài phân xử trước một đám côn trùng có cánh đằng đằng sát khí.

"Để xem, bảy ngày rồi, chỉ ăn thức ăn mà không hút máu, có thể an tâm, không phải người của Quỷ tộc". Một Ám tiên khẽ lượn đến, chăm chú quan sát hắn. Gã này có chiều dài chỉ hơn bàn tay của loài người chút xíu, đôi cánh chuồn chuồn dập dềnh lay động giữa không trung. "Đẩy hai gã này lên suối khai thác đá. Còn hai con bé thì cho xuống bếp phục vụ".

Kỳ Phong vừa nghe, mắt liền trợn lớn, suýt chút đã mắng ra tiếng. Bọn chúng dám bắt hắn làm nhân công à?

Thế nhưng chẳng hiểu sao, cả cơ thể hắn cứ như mơ ngủ, ngoan ngoãn nghe theo lời của tên Ám tiên dẫn đầu. Mãi khi đến được khu vực con suối kia thì hắn mới giật mình tỉnh ra.

"Bọn họ có phép thuật đấy". Khải Kiệt đứng bên cạnh vừa nhìn thấy đã huých vào vai hắn. "Họ cảm nhận được người nào có tư tưởng kháng cự, sau đó sẽ thi triển pháp thuật lên kẻ đó. Cậu biết khôn thì chịu khó nghe lời một chút đi".

"Khỉ thật. Cậu tưởng mình đang xem Harry Potter thật đấy à?". Phong hất hàm quát, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tâm Du lại khiến hắn im bặt.

Cô chị hắn mọi khi đều hời hợt, lúc này lại cau mày, mái đầu rối bù khẽ lắc. Hành động ấy khiến Phong đang hùng hổ muốn lao về phía trước cũng phải chùng chân. Hắn tức giận, nhưng vẫn nghe lời mà tiếp tục bước theo đám nhân công phía trước. Lòng không khỏi oán hận.

Chẳng lẽ cuộc đời hắn cứ thế, trôi qua ở đây sao?

--oo0oo--

Cuộc sống của bọn họ ở Rừng Địa Đàng thoáng chốc đã trôi qua gần cả tháng. Mỗi ngày, nam thì khuân vác chuyển đá, nữ thì trồng cây chăm rừng, tuy cũng xem như bị quản thúc chặt chẽ, thế nhưng trừ việc thỉnh thoảng nữ Ám tiên quản nhân công gây khó dễ cho Phong thì tình trạng của những người còn lại cũng không đến nỗi nào.

Tối đến, đám nhân công bị bắt được chia thành hai nhóm riêng, phụ nữ ở căn nhà tranh gần suối, trong khi đó đàn ông thì ở khu vực khai thác đá phía trên, cách đấy hơn nửa dặm. Người canh giữ bọn họ cũng chỉ loe hoe, hiểu theo cách của những nhân công khác thì tất cả tù binh ở đây đều bị ếm một loại bùa chú giới hạn, khiến họ không thể nào bước ra khỏi khu rừng được.

Nhóm Phong và Tâm Du thường gặp riêng mỗi tối để bàn bạc về cách thức trốn khỏi nơi này. Thế nhưng cứ mỗi lần họ nghĩ ra phương pháp nào đó thì y như rằng sẽ có một vài nhân công bị bắt theo đúng cách đào thoát ấy. Mà hình phạt dành cho kẻ đào tẩu lại rất thẩm khốc, sự việc này càng khiến cả nhóm phải dè chừng.

Cũng chẳng nhớ là bao nhiêu lâu, lúc Tâm Du vạch đến vạch thứ ba mươi trên gốc cây, biểu thị cho ba mươi ngày họ lạc đến nơi này, rốt cuộc hy vọng mong manh trong lòng mỗi người cũng dần héo rũ.

Phong cứ tỉnh tỉnh mê mê như thế một lúc, mãi đến khi Khải Kiệt tát nước vào mặt thì hắn mới lấy lại tinh thần. Lúc này Kiệt đã lôi hắn ra đến bờ suối, cậu ta dựa theo ánh sáng hắt xuống mà xem xét lại vết thương cũ. Thấy mặt hắn nhăn nhó, cậu vỗ mạnh vào vai hắn, cười nhăn nhó: "Cậu thật là, sao tất cả mọi người thì chẳng sao, chỉ có cậu là bị cô ta để ý thế hả?".

"Còn không phải nó ghét mình còn gì?". Phong cáu kỉnh đáp, đoạn cúi người xuống bờ suối để tát nước rửa mặt. Song vết thương vừa nãy bị đánh vẫn còn sưng, giờ tiếp xúc với nước lạnh khiến hắn rít lên ầm ĩ.

"Từ từ, chậm chậm thôi, để mình xem". Khải Kiệt nhảy ngay xuống nước, vừa thấy tình hình, cậu cố nén cười. "Thằng khỉ, có ai sợ nước như cậu không chứ, chỉ có chút nước lạnh thôi mà đã rên ư ử rồi".

"Còn không phải tại con nhỏ đó?".

"Biết rồi biết rồi. Là tại cô ta sinh sự. Cậu đúng hết, được chưa?".

Nghe thấy cậu bạn ở bên cạnh vỗ về như thế, Kỳ Phong mới nguôi ngoai phần nào.

Trăng lên cao, thế nhưng ở khoảng giữa của mảnh rừng âm u này, thật khó để luồng ánh sáng tinh khiết ấy có thể chạm đến được mặt đất. Không gian im ắng đến dị thường, thậm chí không có lấy tiếng một con côn trùng vo ve qua lại. Thi thoảng mới nghe được tiếng sói hú từ nơi sâu thẳm nào đó vọng về, dường như cũng là dấu hiệu duy nhất của sự sống tồn tại trong đêm tối mịt này.

Phong chỉ bị thương phần mềm, nghỉ ngơi một lúc thì dần lấy lại sức lực, song hai chàng trai cũng không vội mà nán lại bờ suối, đợi cho đám nhân công đằng kia về nhà tập thể trước. Dù rất cố gắng nhưng cả hai vẫn không thể hòa nhập với con người bản xứ, nói chi là giống loài có cánh bé tí ti thích ra lệnh kia. Thông thường những gì họ truyền đạt đều rất khó để bọn Kỳ Phong hiểu, thế nên chỉ có thể giao tiếp với nhau bình thường thì họ đã tạ ơn trời đất rồi, còn dám nói gì đến kết bạn chứ?

Đó là chưa kể, bọn nhân công ở đây cũng chẳng tốt lành gì. Đã mấy lần Phong bắt gặp vài tên có ý đồ xấu với Tâm Du và Ngôn Chi. Cũng may, tuy hai thằng không phải đối thủ của Ám tiên, thế nhưng vài miếng võ mèo quào để dọa cho bọn nhân công hoảng sợ thì chẳng thành vấn đề.

Hơn nửa giờ nữa trôi qua, nhắm chừng đã đến lúc sang gian nhà tranh để dùng cơm tối với Chi và Du, Khải Kiệt mới kéo Phong dậy. Ánh mắt cậu chàng hơi dừng lại ở một mảng gì đó trôi lềnh bềnh trên mặt suối, trông như thể chiếc chăn bị vứt bỏ, thế nhưng dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đom đóm này, cũng thật khó để bọn họ nhận ra đó là gì.

Bấy giờ Phong đã nhận ra ánh mắt khác lạ của Khải Kiệt, hắn chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế mà lao thẳng xuống dòng suối cạn, chăm chăm quan sát cái túi lềnh bềnh kia một lúc, cuối cùng hạ giọng: "Là người đấy, Khải Kiệt, lại đây xem đi. Cô ta còn sống này".

Nghe thấy thế Khải Kiệt cũng nhảy xuống suối giúp Phong kéo 'cái người' kia lên. Hóa ra phía dưới cô ta là một khúc gỗ to, nhờ thế nên mới may mắn trôi dạt được đến tận đây. Hai tên con trai hì hục kéo cô ta lên đến bờ. Kiệt giũ nước một lúc, chăm chú nhìn dáng vẻ cô gái vừa được họ cứu lên. Hơi thở mềm mại yếu ớt, mái tóc rũ xuống che lấy một phần của dung nhan thanh nhã. Hàng mi cong lúc này nhắm nghiền, im lìm bên dưới vầng trán đã lấm tấm mấy cọng tóc ẩm ướt. Giữa trán cô đính một chuỗi trang sức, dưới ánh đèn cầm tay trông càng óng ánh hơn cả hổ phách.

"Thằng khỉ này", Kiệt đập vào vai Phong, cười đầy ẩn ý. "Còn đang tự hỏi cái thằng chẳng bao giờ xen vào chuyện bao đồng sao lại nổi lòng từ bi? Hóa ra người ta là con gái, lại đẹp quá chừng".

"Im đi. Nghĩ ai cũng như cậu chắc". Phong cáu kỉnh quát. Ánh mắt hắn lại dừng lại trên vầng trán cô gái, vẻ nghiêm túc này khiến Kiệt hơi khó hiểu, song cũng ngập ngừng góp ý.

"Để cổ ở đây không được đâu. Nếu lọt vào tay bọn người Ám tiên thì mệt lắm".

"Mình biết gần đây có một cái hang nhỏ, đặt cô ấy vào đó tạm cũng được. Lát nữa sang chỗ Tâm Du về, chúng ta mang một ít thức ăn để sẵn cho cô ấy, tối mai lại quay lại".

"Còn nói không quan tâm đến người ta?" Kiệt trêu.

Phong chẳng nói chẳng rằng, chỉ hậm hừ xốc cô gái trên tay, khệ nệ đi về phía hang bỏ hoang. Kiệt chẳng bỏ mặc hắn được, vội vàng chạy theo.

---oo0oo---

Dù đã giấu cô gái nọ vào một cái hang an toàn, lại cho cô ít thức ăn, thế nhưng cả Phong lẫn Kiệt đều không mấy an tâm khi để cô lại rừng núi nguy hiểm này. Xế chiều hôm sau, vừa xong việc, họ cũng chỉ kịp lấy ở chỗ Tâm Du vài mẩu thức ăn vụn rồi chạy ngay đến hang núi. Tâm Du đối với hành động kỳ bí của hai cậu chàng cũng có vẻ nghi ngờ, thế nhưng công việc của cô vốn là nấu thức ăn rồi chia từng phần cho bọn nhân công, lúc này lại là thời gian cao điểm nhất nên cũng chẳng kịp hỏi han gì.

Phong và Kiệt đến nơi thì cô gái nọ đã tỉnh dậy. Cô ta ngồi trong góc, chẳng biết moi đâu ra một thanh gươm ngắn chỉa về phía hai người đầy cảnh giác. Phong hơi cau mày, Kiệt lại nhanh nhảu vỗ vai cậu bạn, bước ra giới thiệu trước: "Bình tĩnh nào, tụi này là người hôm qua đã cứu cô đó. Tụi này chỉ tạt qua xem cô đã tỉnh hay chưa thôi".

"Là các anh cứu tôi sao?". Cô gái nheo mắt nhìn bộ trang phục rách rưới trên người cả hai, vẻ không mấy tin, nhưng sau đó lại nhìn thấy túi thức ăn bốc mùi thơm mà Phong đang cầm trên tay, sự cảnh giác cũng lơi lỏng phần nào. Cô hạ mũi kiếm xuống: "Các anh nhìn thấy tôi lúc nào? Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?".

"Tối qua tụi tôi thấy cô bị trôi dưới suối. Đây là Rừng Địa Đàng". Phong nói, hắn ta bước đến gần hơn, đặt túi thức ăn xuống phần đá nhô lên, đoạn quay lại chìa tay ra trước mặt cô gái. "Tên tôi là Phong, Kỳ Phong, cậu ta là Khải Kiệt, còn cô?".

Hành động của hắn khá nhã nhặn, thế nhưng không chỉ khiến cô gái bất ngờ mà cả Khải Kiệt theo sau đó cũng há hốc mồm, không liên tưởng nổi chàng trai lịch thiệp này có quan hệ gì với thằng bạn nối khố của mình.

"Tôi là Vân Tình". Mãi một lúc, cô nàng kia mới ngập ngừng lên tiếng, nhưng cũng không để ý đến bàn tay hắn đang chìa ra. "Cám ơn các anh đã cứu tôi. Các anh là... nhân công của bọn Ám tiên sao?".

"Tụi này từ nơi khác đến, vừa lạc đến đây thì đã bị bọn Ám tiên bắt rồi. Bọn tôi ở đây cũng đã một tháng". Phong đáp vội, ánh mắt lóe lên một tia sáng, nếu không phải Kiệt là đứa hiểu Phong nhất, hẳn cậu ta cũng không nhận ra có gì khác lạ. "Cô cứ ở lại đây, đừng đi lung tung. Nếu bị bọn Ám tiên bắt thì tôi cũng chẳng có cách nào giúp cô đâu".

Vẻ mặt hắn rất chân thành, lại ăn nói đâu vào đó khiến Vân Tình ban đầu còn có vẻ dè chừng, sau đó thì thoải mái hơn hẳn. Phong và Kiệt bày thức ăn mang đến cho cô, lúc ấy mới nhận ra dường như chân cô bị thương, không cách nào di chuyển được. Cả hai người đều không rành việc chữa thương, cũng may Vân Tình biết một ít thuốc, cô mô tả lại hình dáng cho bọn họ rồi nhờ họ hôm sau tìm giúp. Được vài ngày thì vết thương đỡ sưng hẳn.

Ngày thứ ba, Vân Tình đã có thể miễn cưỡng chống gậy di chuyển trong phạm vi hang động. Thế nhưng Phong không muốn cô bị Ám tiên chú ý nên dặn dò cô đừng đi ra ngoài. Thái độ chu toàn của hắn khiến cô càng tin tưởng hắn hơn.

Phong và Kiệt lén la lén lút mấy ngày, hiển nhiên chẳng mấy chốc đã khiến Tâm Du sinh nghi. Nhưng cô chưa kịp hỏi thì hôm sau đã xảy ra biến cố.

Tối hôm ấy, Phong và Kiệt mang thức ăn đến hang động cho Vân Tình như thường lệ. Khi họ vừa đến cửa hang thì mỗi người đã bị một thanh kiếm chìa vào cổ, còn chưa kịp hiểu gì, tiếng Vân Tình đã vang lên: "Đừng làm hại họ, là bọn họ đã cứu em đấy".

Tên lính mặc giáp sắt trước mặt Phong hơi ngập ngừng, lại nhìn về ánh sáng trong hang để chờ lệnh, lúc cái bóng của gã nhích ra mở rộng tầm nhìn, suýt chút nữa Phong đã thét lên.

Trong hang động vốn lập lòe ánh đèn đom đóm giờ lại sáng rực như được thắp bởi hàng trăm ngọn đèn, ánh sáng roi rọi bờ đá lạnh lẽo, để lộ ra một nhóm người đứng bên trong. Vân Tình vẫn ngồi trên tảng đá nhẵn mà hôm nọ Khải Kiệt khiêng vào, gương mặt đầy rạng rỡ. Bên cạnh cô là hai thanh niên mặc áo choàng dài, vóc người cao ráo, tóc cắt ngắn nghiêm nghị. Thấy Phong và Kiệt, họ đều giương ánh mắt lên đánh giá, song lại không nói gì, tay vẫn ơ thờ đặt lên chuôi thanh gươm giắt ở hông.

Nhưng người Phong để ý nhất lại là một cô gái đang ngồi trên bục đá còn lại trong hang. Vóc dáng cô nhỏ nhắn, thu lại bên dưới tấm áo choàng màu lam, lung linh ẩn hiện như nước; thế nhưng từng đường nét trên gương mặt đó, đến nằm mơ Phong cũng chẳng thể nào quên được.

Hàng mày mảnh dẻ, chiếc mũi cong cong, đôi mắt sáng trong mà lạnh lẽo, không phải Eden thì còn ai vào đây?

"Là hai người này cứu em à?". Eden thản nhiên nhìn hắn một lúc, sau đó quay sang Vân Tình, giọng nói lạnh như băng. "Nhân công của Ám tiên sao?".

"Hân Vũ, họ không phải người ở đây. Họ từ vùng khác tới". Qua mấy ngày tiếp xúc, Vân Tình đã biết rõ tình cảnh của bọn Phong, lúc này nhiệt tình báo cáo. "Em thường trò chuyện với họ, họ biết rất nhiều thứ kỳ lạ, lại có công cứu em. Hay chúng ta giải bùa cho họ nhé!".

"Công chúa à, tùy tiện giải bùa cho nhân công của Ám tiên là vi phạm hiệp ước. Nếu để bọn họ biết được thì phiền phức lắm". Một trong hai người thanh niên bỗng nhiên lên tiếng, "Hơn nữa chúng ta còn đang có việc phải giải quyết, nếu dẫn theo bọn họ, e rằng...".

"Chẳng phải tìm được thứ đó rồi sao? Vả lại em bị thương suýt chết, người ta lại mạo hiểm cứu mạng em. Chúng ta đâu thể nhận ơn của người ta mà không báo, phải không, phải không Hân Vũ?".

Khải Kiệt vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh, cậu tinh ý liếc sang Phong, vừa định thăm dò ý kiến bạn thì đã nhận ra ánh mắt Phong vẫn đăm đăm nhìn vào "Eden". Kiệt thầm thở dài, bỗng dưng lại có cảm giác mình vừa vướng vào một mớ hỗn độn không sao giải thích được.

Bên trong hang động, dường như Hân Vũ không thể chịu nỗi thái độ làm nũng của Vân Tình nữa, bèn ngoắc tay ra hiệu cho hai thanh niên đứng chắn phía trước, đoạn hướng ra cửa nói: "Cho họ vào đây đi!".

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ngữ điệu uy quyền khó che giấu. Khải Kiệt được hai tên lính dẫn vào, vẫn không khỏi lo lắng quan sát Kỳ Phong.

Chuyện này... đến cả cậu ta còn chưa biết phải làm thế nào kia mà.

Từ cửa động vào trong chỉ có vài bước thôi, thế nhưng với Kỳ Phong lại tựa như ngàn bước chân xuống địa ngục. Hắn không nói được cảm giác đang dâng lên trong lòng lúc này là gì? Hồi hộp, mừng rỡ, hay lo sợ. Eden của hắn sẽ làm thế nào khi đối diện với hắn đây? Liệu cô có biết hắn đã tìm kiếm cô bao nhiêu, đã lo lắng cho cô đến phát điên thế nào? Hắn phấn khích đến là thế, nhưng tại sao cô gặp hắn lại có dáng vẻ nhàn nhạt như vậy? Chẳng lẽ cô vẫn còn giận hắn sao?

Hắn đứng trước mặt cô như thể bị ngăn cách bởi hai thế giới. Nét mặt cô vẫn vậy, tuy nhiên lại mang theo một vẻ lãnh đạm chưa từng xuất hiện khi ở bên hắn. Đột nhiên Phong lại nhớ đến vấn đề Eden từng đặt ra trước đây, liên hệ với bọn Ám tiên biết phép thuật, cảm giác hoang mang trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng.

Eden rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cô cũng là người của vùng đất này?

"To gan, thấy công chúa còn không cúi chào?". Gã áo trắng lúc nãy vừa lên tiếng lại trừng mắt nhìn hắn. Song hắn mặc kệ tất cả, trong mắt hắn lúc này chỉ có mỗi Eden.

Hắn quan sát cô rất kỹ, thế nhưng cô chỉ nhàn nhạt đánh giá hắn. Thấy hắn vẫn chẳng thèm động đậy, cô xua tay, ra hiệu cho gã kia tránh ra, đoạn hạ giọng: "Cám ơn hai người đã cứu em gái tôi. Người Nhân Quốc trước nay không thể có ơn mà không báo. Con bé muốn tôi giải bùa cho hai người, để hai người rời khỏi đây xem như trả ơn. Hai người có ý kiến gì không?".

Bả vai Kỳ Phong khẽ run rẩy. Cô nói vậy là có ý gì?

Song Khải Kiệt lại nhanh trí hơn rất nhiều. Vừa nghe đến đấy, cậu ta đã chen ngang, cúi người cung kính nói với Eden: "Chúng tôi từ nơi khác đến, lại bị Ám tiên bắt làm nhân công ở đây. Cứu được công chúa chỉ là tình cờ thôi, chúng tôi không có ý gì khác. Nhưng nhóm chúng tôi vẫn còn hai người nữa, một là chị cậu ấy, hai là bạn gái tôi. Họ vẫn còn bị giam ở căn nhà tập thể bên kia. Nếu các vị đã có ý...".

"Hỗn láo, công chúa đã ngỏ lời, cậu còn dám ra điều kiện sao?" Gã thanh niên mặc áo choàng trắng lại nhảy vào, trong khi gã còn lại nãy giờ vốn im lặng cũng đưa tay lên vuốt cằm, cười cười nhìn Kiệt đầy ẩn ý. Hân Vũ thấy thế cũng chỉ khoác tay, giọng nói trong trẻo ngân lên.

"Hạ Dương, em tự có cách xử lý". Đoạn quay sang Kiệt mỉm cười tiếp. "Chúng tôi phải đi vội. Thế này vậy. Anh trở về gọi hai người kia đến đây. Tôi sẽ giải bùa chú cho các người. Sau đó mọi người có thể theo tôi rời khỏi đây. Nhưng phải nhanh lên một chút. Trước khuya nay chúng tôi phải khởi hành rồi".

Khải Kiệt nghe thế thì mừng còn hơn bắt được vàng, vội cảm ơn rồi kéo tay Kỳ Phong, sợ thằng nhãi này lại xúc động làm hỏng chuyện. Thế nhưng hóa ra cậu ta lo lắng thừa, dáng vẻ Kỳ Phong vẫn rất bình tĩnh. Hắn ta nhìn đăm đăm Hân Vũ một lúc, sau đó cũng cắn môi cảm tạ, rồi bước theo sau Khải Kiệt.

Ra đến đường mòn, Khải Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay sang bảo Kỳ Phong: "Mình biết cậu đang nghĩ gì, thế nhưng cơ hội từ trên trời rơi xuống này thì không thể manh động được. Cho dù cô gái đó có thật sự là Eden hay không, tụi mình cũng phải ngoan ngoãn một chút. Đợi giải xong bùa chú, thoát khỏi đám Ám tiên này rồi, cậu muốn làm gì mình cũng không phản đối. OK chứ?".

Phong cắn môi, mãi một lúc hắn mới bật ra được mấy tiếng ngang ngạnh: "Cô ấy thật sự là Eden. Mình chắc chắn chuyện đó".

Thật nực cười, làm sao có chuyện hắn nhìn nhầm cô được kia chứ? Hắn đã từng ôm cô vào lòng hàng đêm liền, nghe giọng nói trong trẻo của cô liếng thoắt bên tai, cảm nhận mùi hương thanh nhã tỏa ra từ sâu thẳm trong cô. Những điều ấy, cho dù nhắm mắt lại hắn vẫn có thể nhận ra được, huống chi cô lại đứng trước mặt như thế.

Nhưng mà, điều khiến hắn cảm thấy đau xót hơn nữa là, cô lại làm như không quen biết hắn.

Phong thừa nhận mình chẳng phải người tốt lành gì, hắn đâu vô duyên vô cớ cứu Vân Tình? Chẳng qua vừa nhìn thấy Vân Tình, hắn đã nhận ra lối phục sức cô mặc giống hệt Eden vào bữa tối đầu tiên ấy, nhất là vòng trang sức bằng đá quen thuộc đính trước trán, chỉ khác mỗi của Eden là màu lam còn Vân Tình là màu hổ phách mà thôi.

Hắn đoán cô gái này có quan hệ với Eden, vì thế càng cố đối xử tốt với cô ta hơn, chẳng ai ngờ nhờ thế mà hắn lại gặp được cô thật. Hơn nữa quan hệ giữa Eden và Vân Tình dường như rất thân mật. Liên hệ với những sự kiện kỳ lạ khi hắn mới gặp cô, cuối cùng hắn cũng hiểu ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Eden vốn chẳng phải tiên nữ như hắn tưởng tượng, cô là người đến từ xứ sở thần bí này. Còn vì sao cô lại đến thành phố của hắn, tại sao lại lấy một cái tên giả thì hắn chịu, không tài nào nghĩ ra được.

Có điều giờ hắn đã tìm được cô, những câu hỏi này còn rất nhiều thời gian để giải đáp.

Khải Kiệt nhìn đăm đăm thằng bạn một lúc lâu. Chơi với nhau từ bé đến lớn, Kỳ Phong nghĩ gì, sao cậu ta lại không biết? Nhưng tình hình lúc này không thể thêm dầu vào lửa được, khó khăn lắm mới có một cơ hội rời khỏi phận làm nô lệ khổ sai này, nếu để Phong gây sự thì xôi hỏng bỏng không mất.

Nghĩ thế, cậu ta bèn hít một hơi dài nói: "Cậu nghe cho kỹ đây. Nên nhớ vì ai mà cả đám mới tham gia chuyến đi này. Mình không đổ mọi trách nhiệm cho cậu, vì vốn cậu không ép buộc mình, nhưng trên con thuyền không chỉ có mình cậu mà còn có mình, có chị Du, có Chi nữa. Giờ cậu đến đối chất với Eden thì thế nào? Cho dù cô ấy có thật sự là Eden đi, cô ấy sẽ chịu nhìn nhận cậu sao? Nếu nhận thì ban nãy đã không xem tụi mình như người xa lạ như thế".

"Tụi mình bị giam ở đây, hiện giờ người có thể cứu chỉ có Eden, nếu chẳng may cậu gây sự, chọc đến cô ấy thì thế nào? Ban nãy cậu cũng nghe rồi đó, cô ấy không nói giải bùa xong sẽ để tụi mình tự lo mà sẽ mang theo cùng. Trong thời gian đó cậu vẫn có thể tiếp xúc với cô ấy, dần dần đoán xem ý cô ấy là thế nào, những chuyện khác ra khỏi đây rồi hãy giải quyết, được không?".

Phong không trả lời, nhưng ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn về hang động thấp thoáng ánh đèn. Kiệt biết hắn đang dao động, bèn vỗ vai hắn, hạ nốt quân cờ cuối cùng: "Không còn nhiều thời gian đâu, chị Du đang chờ chúng ta đó".

Nhắc đến Tâm Du, cuối cùng cũng làm Kỳ Phong bình tâm lại. Hắn chẳng phải là người không biết phân nặng nhẹ, lúc này thoát khỏi bọn Ám tiên vẫn là ưu tiên hàng đầu của cả bọn.

Huống chi, hắn còn rất nhiều thời gian để làm cho ra lẽ, chẳng phải sao?

Phong cắn môi, rốt cuộc ánh mắt hắn cũng rời khỏi vùng ánh sáng rạng rỡ kia, bước chân lầm lũi trở lại khu rừng. Khải Kiệt thấy thế bèn thở dài một hơi, đoạn nhanh chóng đuổi theo hắn.

Trong Rừng Địa Đàng này, số nhân công nữ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ban ngày bận rộn nhiều việc, đêm đến mọi người đều tranh thủ ngủ ngay khi có thể. Thế nên lúc bọn Phong quay trở lại thì cả khu tập thể chỉ còn mỗi Tâm Du và Ngôn Chi đang chong đèn đợi họ mà thôi.

Vừa thấy Phong đến, Tâm Du vội cau mày, ánh mắt cô liếc sang Khải Kiệt phía sau, chẳng mấy khó khăn đã nhận ra vẻ thấp thỏm của cậu chàng này. Ngôn Chi chẳng bình tĩnh được như thế. Cô vội lao ngay về phía Kiệt, dòm chừng: "Sao hai anh trễ vậy mới về? Có chuyện gì sao?".

"Có, còn là chuyện gấp nữa". Kiệt cười hí hửng, mắt nhìn dáo dác xung quanh rồi mới hạ giọng. "Có người đến cứu rồi, tụi mình có thể trốn khỏi đây".

"Ai?", Tâm Du nhíu mày bước đến, hiển nhiên là cô nghe rõ lời Kiệt vừa nói. "Em vừa bảo ai đến? Cảnh sát à? Hay đội tìm kiếm?"

"Chị nghĩ đi đâu thế? Là Eden, Eden đến cứu chúng ta".

Nếp nhăn trên khóe mắt Tâm Du càng trở nên hằn sâu hơn, cô liếc sang Phong đầy khó hiểu, song lời còn chưa kịp hỏi thì Kiệt đã nhanh nhảu đáp lại: "Đừng hỏi nhiều nữa, có cơ hội em sẽ giải thích sau. Giờ họ đang đợi ở hang động gần suối. Đi, chúng ta đi thôi!".

Cậu ta cầm tay Chi rất chặt, rồi cứ thế lôi cả cô và Tâm Du đi. Hai cô gái vẫn chưa kịp hiểu gì, cả thu xếp đồ cũng không có cơ hội mà đã bị Kiệt kéo đi. Nói nào ngay thời gian ở đây họ cũng chẳng có thứ gì đáng giá, mấy thứ cồng kềnh mang theo đều bị rơi trên biển, Phong chỉ túm bừa lấy chiếc ba-lô duy nhất còn lại, sau đó cắm đầu chạy theo ba người.

Đêm đến, cả khu rừng rất yên tĩnh. Khu vực Ám tiên khai thác thì thậm chí cả thú rừng cũng không dám sống nên họ di chuyển khá nhanh. Lúc qua một đoạn đầm trơn trợt thì không chỉ Chi mà cả Tâm Du cũng đứng lại thở hồng hộc. Cả ngày làm việc vất vả dường như đã vắt kiệt sức của bọn họ.

"Chị, nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu". Phong thấy thế bèn hạ giọng thúc giục. Nãy giờ hắn hầu như không nói lời nào, hơn nữa bọn họ không muốn làm kinh động đến Ám tiên nên không dám lên tiếng, bấy giờ giọng nói cứ như vang vọng trong cả cánh rừng âm u, dâng lên một nỗi sợ mơ hồ khó lý giải.

Dĩ nhiên Tâm Du cũng bị cảm giác ớn lạnh ấy làm rùng mình. Cô gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Phong tiếp tục bước về phía trước. Cô vẫn chưa hiểu rõ mọi việc, nhưng cứ thoát được đã rồi hẵng tính.

Cứ thế, họ đi thêm một đoạn đường khúc khuỷu nữa bên bờ suối trước khi dừng lại trước một hang động sáng đèn. Hang động này nằm khuất dưới mấy tán dây leo khổng lồ rũ xuống, phía trên lại mọc đầy cây cỏ rậm rạp, nếu không có ánh đèn hắt ra, thiết nghĩ Tâm Du chẳng bao giờ nghĩ nơi này thật sự có một cái hang thật.

Cảm giác trên vai có phần nhẹ đi. Kỳ Phong đứng thẳng dậy, nhìn đăm đăm vào cửa hang. Khải Kiệt thấy vậy bèn bước lên trước: "Để mình. Cậu đứng ngoài này trông chừng Chi và chị Du đi".

Hiển nhiên cả hai cô gái đều nhận ra vẻ khác lạ trên mặt Khải Kiệt, chỉ thấy Phong nhẹ gật đầu, thoắt cái bóng dáng Kiệt đã khuất hẳn sau tấm màn dây leo dày đặc.

Chỉ vài phút sau, ánh sáng từ trong hang đột nhiên tắt ngóm, thay vào đó là một luồng sáng mỏng manh dìu dịu, dẫn lối cho vài người tuần tự bước ra khỏi động, hai nam hai nữ, tất cả đều toát ra vẻ cương nghị, phong thái thanh tao, hoàn toàn đối lập so với người hiện đại.

Tuy rằng đã lạc đến đây hơn một tháng, nhưng đây mới có thể xem là lần đầu tiên Tâm Du và Ngôn Chi mặt đối mặt với cư dân ở xứ này. Bọn Ám tiên mình người cánh côn trùng thì đã chẳng nói làm gì, ngay cả nhân công trong rừng cũng đều là hạng trộm vặt, bộ dạng lam lũ, áo quần tả tơi rách nát, làm sao có thể sánh được với những người đang đứng trước mặt đây? Hai người thanh niên, một áo choàng trắng, một áo choàng đen, một người hào hoa phong nhã, người còn lại thì tuấn tú vô cùng. Cả hai đều có mái tóc ngắn che khuất vành tai, vóc người cao lớn lực lưỡng, thật sự khiến người ta có cảm giác như đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của các bức tượng thần Hy Lạp.

Lúc này chàng trai mặc áo choàng trắng đang cõng một cô gái trên lưng. Cô gái này có đôi mắt sáng như sao trời, khóe miệng giương ra nụ cười tươi tắn. Cô áp cả người vào lưng chàng trai bên dưới, không thấy rõ trang phục, chỉ thấy hai tấm áo choàng, một trắng một vàng rũ xuống bên cạnh nhau, trông càng hòa hợp đến kỳ lạ.

Chi đã từng gặp Eden trước đây, thế nhưng nếu không phải Kiệt đã nhắc nhở thì hẳn cô chẳng tài nào nhận ra được. Eden khoác tấm áo màu lam ngọc, bên trong ẩn hiện hai tầng váy Peplos (1) kiểu cổ, hai tay và trên trán là vài món trang sức đơn giản mà lạ lẫm. Thế nhưng điều khác biệt nhất mà Chi có thể nói đến là ánh mắt. Nếu trước đây Chi luôn cảm thấy ánh mắt Eden rất thanh thuần, không chút tạp niệm thì bây giờ tia sáng trong đó chỉ còn lại sự lãnh đạm đến thấu xương. Vừa bắt gặp ánh mắt đánh giá của cô, Eden cũng cau mày nhìn lại. Cái nhìn bén nhọn đến mức Chi vội rụt đầu, lùi lại nấp sau lưng Kiệt.

Tâm Du vốn nhanh nhạy là thế, vừa nhận thấy vẻ mặt sửng sốt của Chi là đã nhận ra cô gái trước mặt. Cô nhanh chóng quan sát, song lại cảm thấy sự lạnh lùng của cô gái này hoàn toàn chẳng có nét hòa hợp nào với cái tính bộp chộp và bất đồng của thằng em mình cả.

"Đủ cả rồi chứ?". "Eden" hạ giọng, cũng không mấy quan tâm đến Du mà chỉ nhìn đăm đăm vào Kiệt. Qua một lần tiếp xúc, cô cảm thấy Kiệt mới là người có thể đưa ra quyết định.

"Đủ rồi, đủ rồi". Kiệt khấp khởi đáp. Một tay cậu ta vẫn nắm chặt tay Chi, ý khuyên nhủ cô nàng này có quan sát thì cũng đừng trưng ra vẻ mặt ngỡ ngàng như thế, song mắt lại lo lắng dõi theo Phong. Chỉ cần thằng nhãi này nổi hứng lên làm chuyện điên rồ gì đó là bao nhiêu cố gắng của cậu ta đổ sông đổ bể cả.

Eden cười nhạt, bước lên trước một bước, như chợt nhớ ra gì đó bèn nghiêng đầu hỏi Kiệt: "Ai trước?".

Hiển nhiên, cô muốn giải bùa Bất di bất dịch cho bọn họ.

Kiệt đưa mắt nhìn Tâm Du, như hiểu ý, cô nàng này cũng ngầm bảo Ngôn Chi bước lên trước. Song Chi vừa bị đẩy ra thì gã thanh niên áo trắng đang cõng Vân Tình đã lên tiếng: "Hân Vũ, em nghĩ lại đi. Giải bùa chú của Ám tiên phải mất sức rất nhiều, huống chi là tới bốn người". Lời lẽ thì khuôn phép lễ nghi, thế nhưng trong giọng nói lại có phần trách khứ.

"Nếu không giải, anh nghĩ có cách khác để họ ra khỏi rừng sao?". "Eden" nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Gã áo trắng thấy thế bèn thôi, không nói gì nữa, trong khi đó tên thanh niên áo choàng đen thì vẫn giữ nụ cười mỉm, nhàn nhạt nhìn mấy người trước mắt, hệt như đang chiêm ngưỡng một vở kịch hay.

"Eden" tháo chiếc găng tay đen đang đeo ra, quẳng cho gã, đoạn xoay sang Ngôn Chi. Năm ngón tay cô vẽ một vòng trên không trung, kéo theo đó là dải ánh sáng màu lam long lanh đến chói mắt. Trong một thoáng, hàng vạn đốm sáng li ti như soi sáng bầu trời đêm, tạo nên cảnh tượng lung linh huyền ảo, khiến mọi người xung quanh đều ngơ ngẩn nhìn theo. Dưới sự điều khiển của những ngón tay như đang dạo trên phím đàn lơ lửng giữa không trung, tất cả ánh sáng tản ra mông lung rồi lại dần dần tụ lại, tập trung lại một chỗ trên đầu Chi. Rồi đột nhiên, "bụp" một tiếng, khối ánh sáng vụn vỡ ra từng mảnh, tựa như mưa sao băng lũ lượt rơi xuống.

Ngôn Chi nhìn thấy cảnh ấy không nén được hoảng sợ, cô ôm đầu ngồi xổm xuống, run rẩy một lúc lâu mới phát hiện ra cơn mưa ánh sáng chỉ xuyên thấu qua người mình, sau đó hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng tồn tại.

Một cánh tay nhẹ nhàng giơ ra trước mặt cô.

"Đứng lên đi, bùa Bất di bất dịch của cô đã được giải rồi". " Eden" nói nhẹ nhàng.

Thực tế quá trình giải mùa mất sức hơn ếm bùa rất nhiều. Khi ánh trăng thấp thoáng dừng lại trên đỉnh đầu mọi người thì "Eden" mới hóa giải xong cho Kiệt và Du, thần sắc cô không còn hồng hào như ban nãy nữa, hơi thở lại có phần nặng nề. Vân Tình nhìn thấy bèn lo lắng góp ý: "Hân Vũ à, hay là chị nghỉ một chút đi".

"Chúng ta không có nhiều thời gian đến vậy, càng nán lại đây lâu thì càng nguy hiểm". "Eden", hay nói đúng hơn là Hân Vũ đáp, đoạn cô bước đến trước mặt Phong, ngón tay lại lạnh lẽo giương lên.

"Không cần nữa đâu. Bây giờ có giải thì họ cũng phát hiện ra rồi".

Đây mới chỉ là lần đầu tiên gã thanh niên áo đen lên tiếng. Nụ cười của anh ta như có như không nhìn về khoảng trống bên kia con suối, hạ giọng: "Tôi cứ đợi mãi. Hay thật, cuối cùng chúng cũng tới".

Hân Vũ nghe thế hơi cau mày, nhìn về hướng anh ta vừa lưu ý. Mấy tán cây khổng lồ xào xạc lay động, lộ ra dáng người nhanh nhạy vừa đáp xuống đất, nhìn kỹ một chút thì chính là một trong hai gã lính canh đứng trước hang mấy giờ trước.

"Công chúa, phía đầm lầy có động. Vài Ám tiên đang tiến về phía này, chúng ta phải rời khỏi đây ngay".

Tin tức này không chỉ khiến đám người Khải Kiệt, Tâm Du hoảng hốt mà cả Vân Tình cũng lộ vẻ lo lắng. Chuyến đi này vốn bí mật tiến hành, bên cạnh họ chỉ có hai tướng tâm phúc là Hạ Dương và Vĩnh Hi. Giờ thì cô đang bị thương, lại mang theo bốn người không có tí pháp thuật này, muốn thoát ra không phải là vấn đề dễ dàng gì.

Vẻ đăm chiêu cũng xuất hiện trên gương mặt Hân Vũ, cô liếc nhìn chàng thanh niên đang cười rạng rỡ bên cạnh: "Vĩnh Hi, anh có vẻ phấn khích nhỉ?".

"Thú thật thì đình chiến đã mấy năm rồi. Lâu rồi không được đánh cũng hơi ngứa tay". Chàng trai được gọi là Vĩnh Hi vẫn cười cười đáp, hai tay bẻ vào nhau rôm rốp. "Thế nào? Chiến thuật vẫn như cũ nhỉ? Anh trái, em phải, hai ta cùng giáp công bọn chúng".

Đến lúc này thì cả Hạ Dương - gã thanh niên mặc áo trắng cũng cười méo xệch: "Cậu thôi lạc quan tếu đi Hi. Cả đoàn người thế này thì làm sao mà đánh?".

"Đơn giản thôi, cậu bảo vệ Vân Tình, tôi và Hân Vũ tấn công bọn chúng". Vĩnh Hi liếc mắt sang đám người Phong, cười nhạt. "Còn bọn người kia thì... mặc xác đi".

Hân Vũ, thì ra tên thật của cô là Hân Vũ.

Phong đứng giữa đám người, không như những người khác bị tin tức kia ảnh hưởng, sự chú ý của hắn nãy giờ vẫn dồn vào Eden. Cái tên 'Hân Vũ' này hắn đã nghe mấy lần rồi, đến giờ mới có thể thật khẳng định đó là tên của Eden chứ chẳng ai khác. Khóe môi hắn cứ thế nhếch lên thành nụ cười. Hóa ra chỉ mỗi việc biết được cái tên của cô thôi cũng khiến hắn vui đến vậy.

Hân Vũ học pháp thuật nhiều năm, linh cảm nhanh nhạy hơn người bình thường. Nãy giờ có người âm thầm quan sát mình, sao cô lại không nhận ra? Thế nhưng đến lúc này nụ cười của Phong mới khiến cô cảm thấy khác lạ, trong thâm tâm lại có phần bối rối, không rõ rốt cuộc là cái tên vốn lầm lì kia cứ nhìn mình cười ngây ngốc như thế là có ý gì.

"Bọn họ còn bao xa nữa thì tới?". Bỏ qua cảm giác lạ lẫm, cô quay lại hỏi viên lính tiền trạm.

"Thưa, chỉ còn khoảng nửa dặm".

Nửa dặm cũng không gấp lắm. Hân Vũ ngẩn ra, đoạn quay người sang Hạ Dương, vẻ mặt lại lãnh đạm như ban đầu: "Em đoán bọn họ không ngờ chúng ta lại biết giải bùa Bất di bất dịch đâu. Vĩnh Hi, anh bảo vệ Vân Tình theo đường cũ lúc chúng ta đến đây. Ra đến hồ lớn thì gọi thiên mã là được. Hạ Dương, anh bảo vệ bốn người... à không, ba người đã được giải bùa, men theo đường ra các dịch trạm. Đường này khá nguy hiểm, cứ để nhóm lính tiên phong đi theo đi".

"Vậy còn em thì sao?". Lần đầu tiên, vẻ mặt Vĩnh Hi mới lộ rõ khó chịu. Có lẽ anh ta không ngờ Hân Vũ lại chọn giải pháp này. Trong tình cảnh bình thường, chẳng khi nào cô lại để anh ta hộ tống Vân Tình, lúc này làm vậy cũng chỉ vì lo sợ anh ta sẽ bỏ đám người này lại thôi.

"Anh chàng này vẫn còn dính bùa Bất di bất dịch, chỉ cần anh ta đi thêm một dặm nữa thì sẽ bị phát hiện ngay". Hân Vũ cười, vỗ vai Phong, không nghĩ tới chỉ hành động này thôi đã khiến quả tim người bên cạnh mừng rỡ đến phát điên. "Đừng lo, nhóm Hạ Dương đi sẽ dẫn dụ đám người Ám tiên đi. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Quy tắc này không cần em phải nói lại chứ?".

"Nhưng cho dù là vậy cũng không thể để chị ở lại đây được". Đến cả Vân Tình cũng lên tiếng. Trên đời này sao lại có chuyện ngược đời thế được, đường đường là công chúa lại lang thang trong lãnh thổ của quốc gia đối địch mà không có cả một hộ vệ bên cạnh, trong khi đó hộ vệ thật sự lại đi bảo vệ mấy người ngoại quốc xa lạ.

Có vẻ cũng không ngờ Vân Tình sẽ nói vậy, Hân Vũ nhướng mày, lãnh đạm nói: "Ở đây ai có quyền cao nhất nhỉ?".

Câu nói này khiến cả đám người đang nhôn nhao phản đối cũng phải giữ im lặng. Hân Vũ không quá câu nệ lễ nghi thứ bậc, không có nghĩa bọn họ có thể xem cô như bạn bè bình thường. Trong đa số trường hợp, lời của cô chính là lệnh, mà tình huống này cũng không ngoại lệ.

Vĩnh Hi tức giận thật sự nhưng lại không thể phản đối, chỉ còn cách vung chân đạp vào gốc cây kế bên cho bõ ghét. Gốc cây to khổng lồ, đến cả hai thanh niên to khỏe đứng cạnh cũng không thể ôm hết, thế mà chỉ sau cú đạp của anh ta đã run run rũ rượi hết cành lá. Hi cũng mặc, không thèm để tâm đến nữa, anh ta cúi người xuống cõng Vân Tình lên, chẳng mấy chốc đã biến mất sau đám rừng.

Nếu Hạ Dương không an tâm về Hân Vũ thế nào thì Tâm Du cũng bất an về thằng em trai mình y thế. Phong vẫn còn dính bùa chú của Ám tiên, giờ lại lang thang trong rừng với một cô gái không tấc sắc, nếu hai đứa bị bắt thì biết làm sao? Thế nhưng trái ngược với vẻ lo lắng của Tâm Du, Khải Kiệt nhanh chóng kéo tay cô nàng. Tuy cũng lo lắng cho cậu bạn, nhưng Kiệt là người hiểu Phong nhất. Lúc này mà bảo hắn đi cùng, bỏ lại Eden thì có chết hắn cũng chẳng chịu. Hơn nữa lúc nãy có nhiều người như thế, tại sao không ai đứng ra giải bùa mà phải là Eden? Qua việc này cũng có thể thấy năng lực cô không thấp tí nào, để Phong ở lại đây có khi còn an toàn hơn bọn họ ấy chứ.

Hạ Dương đắn đo một lúc rồi mới dẫn theo đám người bỏ đi. Ý Hân Vũ đã quyết thì dù anh ta là ai cũng không có quyền phản đối. Hơn nữa pháp lực của Hân Vũ là điều không ai có thể nghi ngờ.

Đợi đám người nọ đã khuất hẳn rồi, Hân Vũ mới quay sang nhìn Kỳ Phong, hàng mi trên mắt khẽ cau lại: "Anh biết leo cây chứ?".

"Cái gì cơ?".

Câu hỏi của cô khiến Phong thoáng ngẩn người. Bù lại, Hân Vũ cũng không vội đáp lời mà chỉ đặt tay vào một gốc cây gần đó. Phong theo ánh mắt cô, nhìn thẳng lên thân cây cao tít tắp không thấy ngọn, thoáng rùng mình.

Đừng nói cô muốn hắn leo lên thật đấy chứ? Cây đại thụ này cao đến hai mươi ba mươi mét, to quá bốn vòng tay, lại không có bất cứ cành nhánh nào trong tầm đủ để bám. Bảo hắn leo lên khác nào bảo lợn trèo cây?

Như cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, Hân Vũ nhè nhẹ thở dài. Trong khi hắn chưa kịp định thần thì cánh tay cô đã choàng hẳn qua eo hắn. Chỉ một cái nhún chân, cả người hắn như lơ lửng trên tầng mây, chẳng mấy chốc đã thấy cảnh vật dưới chân càng lúc càng xa dần.

(1) Peplos là kiểu trang phục của người Hy Lạp cổ đại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro