Chương 4: Diệp gia chủ hoảng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở cùng với Diệp Lạc Tề hơn nửa năm, chuẩn xác là mười tháng bảy ngày vậy mà Khinh Doanh Ca chưa có buổi đi chơi nào với anh. Cô thấy trên mạng các cặp đôi trai gái thường hẹn hò, vợ chồng thì đi hưởng tuần trăng mật này nọ...

Nhìn lại giữa cô và Diệp Lạc Tề, buổi sáng ăn sáng với nhau, nói vào lời ngọt ngào, ban đêm cô làm canh thảo dược cho anh uống rồi hai người cùng đi ngủ... Có lẽ cuộc sống nhạt nhẽo quá rồi. 

Cô không thể để Diệp Lạc Tề cảm thấy nhạt nhẽo khi ở bên mình được, Khinh Doanh Ca quyết định đến tập đoàn Diệp thị đón anh tan ca, sau đó hai người cùng đi chơi. Ân, phải bồi dưỡng tình cảm.

Khinh Doanh Ca chạy vào phòng, lục lọi trong tủ đồ chẳng thấy bộ trang phục nào bình dị cả, hầu hết đều là đầm công chúa, váy dạ tiệc, một vài cái áo sơ mi và quần bò bó sát... Cô quyết định lấy một cái áo sơ mi trắng phối với quần bò.

Bất quá, cô chỉ mặc đến khi ra giữa phố, thấy một cửa tiệm quần áo bình dân, lập tức tấp vào đó mua một bộ trang phục bình dị của mấy thiếu nữ gia cảnh tầm thường. Cô mua một cái mắt kính gọng đen, khẩu trang y tế màu xám và cái mũ lưỡi trai... Tất cả thành giá chỉ có mười đồng tiền. Nếu tính luôn trang phục mới mua trên người tổng cộng chỉ hơn một trăm đồng.

Thông cảm cho tính keo kiệt của Khinh Doanh Ca, cô không có thói quen dùng thẻ tín dụng, cô chủ yếu mang theo chút tiền vặt bên người, tiền này là do Diệp Lạc Tề cho cô hằng ngày ra đường mua đồ ăn vặt. Tích ít thành nhiều, đến hiện tại cô lấy ra vài trăm khối mang theo mua trang phục.

Anh nghĩ cô dù sao cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đây là độ tuổi ăn chơi, nên cho cô không gian thỏa mái hơn là gò ép cô trong chiếc lòng son anh tạo dựng nên.

Đến tập đoàn Diệp thị, Khinh Doanh Ca đi vào đại sảnh, cô gặp một nữ tiếp tân cười tao nhã lịch sự chào hỏi, "Em gái, em cần gì sao?" 

Khinh Doanh Ca nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt đoan trang, ăn mặc kính đáo, vóc người vừa chuẩn, là một nhân viên lịch thiếp, hết lòng vì công việc. Cô cười mỉm đáp lại, bất quá vì mang khẩu trang nên nữ tiếp tân không có nhìn thấy nụ cười của cô, "Chào chị, tôi muốn gặp chủ tịch Diệp."

Nữ tiếp tân kinh nghi nhìn Khinh Doanh Ca, cô hỏi thêm, "Có hẹn trước không ạ?"

Trong lòng nữ tiếp tân bắt đầu đặt ra những câu hỏi. Cô bé này là ai? Sao lại muốn gặp Boss đại nhân? 

Nữ tiếp tân đó đảo mặt đánh giá Khinh Doanh Ca từ trên xuống dưới một lần. Trong lòng càng luẩn quẩn, không có ăn mặc hàng hiệu, như vậy không phải là tiểu thư danh gia vọng tộc nào đó, bịt mặt như vậy là có ý đồ gì sao? Hay không tiện lộ mặt cho người khác nhìn?

"Ách, không có, nhưng chị cứ thông báo với anh ấy, nói là vợ anh ấy đến gặp." Khinh Doanh Ca nhỏ nhẹ trả lời.

Vợ? Vợ! Vợ của chủ tịch! Diệp phu nhân a??? 

Ngay lúc đầu óc nữ tiếp tân đang bùm bùm muốn bạo toạc, một giọng nói bén nhọn vang lên ngay bên cạnh nữ tiếp tân, "Những người phụ nữ đến tập đoàn Diệp thị tự xưng vợ của chủ tịch ý đồ treo cao, leo lên chiếc ghế Diệp phu nhân không một trăm cũng tám mươi. Cô gái, tôi nghi ngờ cô đến đây với ý đồ bất chính mời cô ra ngoài."

Khinh Doanh Ca nhìn về phía phát ra âm thanh bén nhọn này, cô thấy một nữ nhân cao hơn hẳn mình một cái đầu, mặc trang phục tiếp tân, mặt trang điểm không tính đậm nhưng nhìn qua có thể thấy độ dày của nó. 

Cứ nhìn nữ tiếp tân bên cạnh liền biết, người ta còn có thần sắc mệt mỏi, trên trán còn ẩn hiện tầng sương mỏng, còn cô gái này... Một giọt nước cũng khó thoát do lớp phấn dày cộm. Cô ta mặc dù là nhân viên tiếp tân, nhưng từ giọng điệu, khí chất có thể thấy đây là một tiểu thư điêu ngoa.

Khinh Doanh Ca đoán bảy tám phần cô gái tiếp tân trước mặt này là một tiểu thư gia tộc nào đó, vì một số lý do mà hạ thấp bản thân vào làm trong Diệp thị, chẳng hạn như... Cố ý tiếp cận lão công nhà cô.

"Chị gái này, tôi thật sự đến gặp Lạc Tề, nếu không tin chị có thể gọi cho anh ấy để chứng nhận." Khinh Doanh Ca vẫn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện với Tần Nguyệt Sênh.

Người khác nghe thấy Khinh Doanh Ca nói nhẹ nhàng lịch sự, nhưng qua tai Tần Nguyệt Sênh thì chẳng khác nào đang la liếm không chịu rời đi, cô ta cau mày, quát với bảo vệ, "Bảo vệ, mấy anh lập tức đuổi cô gái này ra khỏi công ty cho tôi."

Mấy cái bảo vệ nghe thấy có phần lúng túng, nhưng bọn họ biết Tần Nguyệt Sênh có bối cảnh không bình thường, nghe nói cha cô ta có nắm giữ một phần cổ phần trong tập đoàn Diệp thị, bọn họ e ngại thế lực sau lưng cô ta nên mới nghe lời ả.

Hai người bảo vệ đến bên cạnh Khinh Doanh Ca, bọn họ còn chưa kịp nói lên tiếng nào thì Khinh Doanh Ca đã nói trước, "Các anh vất vả, tôi tự đi được."

Hai bảo vệ không có tiếp xúc nhiều đến Khinh Doanh Ca, bọn họ chỉ nghe cô nói một câu đã khiến tâm họ mềm hóa. Người ta dù có ăn mặc bình phàm thì khí chất và giọng điệu vẫn khiến người khác có cảm giác như tiểu thư danh viện.

Ai đâu giống như Tần Nguyệt Sênh kia, được cái mã bên ngoài, cô ta cứ dùng lời lẽ lấn áp bọn họ, còn lợi dụng khí chất tiểu thư của mình mà ép bọn họ một đầu.

Hai người Khinh Doanh Ca và Tần Nguyệt Sênh trong nhất thời bị mọi người so sánh với nhau. Một người ăn mặc bình dị, một người mặc trang phục nhân viên. Cả hai đều có khí chất tiểu thư. Có điều, một bên là danh viện tiểu thư, một bên thì là điêu ngoa tiểu thư.

Nhìn từ phương diện nào cũng là thiên sứ với cóc ghẻ... 

Ách, thật không ngờ bọn họ đang nghĩ Tần Nguyệt Sênh là cóc ghẻ a, từ trước đến giờ đều xem cô ta như nữ vương khó ở chung, đến hiện tại có người so với cô ta vượt trội nhiều mặt mới phát hiện, chân chính nữ vương dù có hóa trang thế nào vẫn là nữ vương.

. . . . . . . .

Trước tập đoàn Diệp thị có một đài phun nước, xung quanh có ghế ngồi cho khách đi dạo, Khinh Doanh Ca lựa một chỗ ngồi có thể nhìn đến cổng lớn ra vào mà ngồi, đôi mắt lấp lánh như pha lê tập chung tại cửa, một giây không rời.

Mấy người bảo vệ bên ngoài thấy Khinh Doanh Ca một thân đơn bạc làm người đau thương ngồi trên ghế dài mà thương tiếc, bọn họ rất muốn thay cô vào truyền lời cho Boss. Nhưng lực bất tòng tâm a. Vì địa vị thấp kém như họ sao có thể gặp mặt Boss được chứ.

Nửa giờ trôi qua, Khinh Doanh Ca nhìn đồng hồ đã được sáu giờ bốn mươi, cô đoán còn khoảng hai mươi phút nữa Diệp Lạc Tề mới tan tầm, cô quyết định ngồi chờ thêm một lúc nữa.

Trong lúc Khinh Doanh Ca đang chờ đợi, thì mọi người trong công ty bắt đầu lùm xùm vì nghe được một tin động trời từ miệng thư ký Cung, anh ta nói BOSS có lão bà.

Mấy bảo vệ nghe được tin này từ miệng những cô nàng tiếp tân, bọn họ vốn không thuộc dạng bà tám như các cô nên không để tâm, chỉ có vài người ánh mắt thương hại hay là nghi ngờ liếc về phía Khinh Doanh Ca.

Nữ tiếp tân tiếp đón Khinh Doanh Ca lúc đầu gọi Nhi Bối Diễm, cô nhìn Khinh Doanh Ca đơn bạc thân ảnh ngồi trên ghế dài, đôi mắt pha lê nhìn chằm chằm nơi cửa chính, cô nhớ lúc đầu Khinh Doanh Ca có nói mình là vợ Boss, lòng kiềm không đậu hỏi Tần Nguyệt Sênh.

"Tần tỷ, có khi nào cô gái kia chính là lão bà của Boss không?"

Tần Nguyệt Sênh vốn sợ hãi trong lòng, khi nghe Nhi Bối Diễm đề cập đến Khinh Doanh Ca, cô ta không tự chủ được mà xù lông, mày đanh lại, hằng giọng, "Cô ta sao có thể là vợ của Boss được, cùng lắm là người muốn trèo cao mà thôi."

"Ai muốn trèo cao?" Đột nhiên một giọng nói băng lạnh đập vào tai hai người, đi cùng đó là không khí xung đột ngột hạ thấp xuống mấy độ.

Nhi Bối Diễm cùng Tần Nguyệt Sênh lập tức cúi thấp đầu, vẻ mặt hoảng sợ, trên trán mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, cả hai người vừa rồi còn trò chuyện đầy khí lực, bây giờ ở trước mặt Diệp Lạc Tề không có lấy nổi một tia sức lực ngẩn đầu.

"Tôi đang hỏi là ai muốn trèo cao?" Giọng nói Diệp Lạc Tề lúc này lạnh hơn cả vừa rồi.

Tần Nguyệt Sênh sợ hãi, ngón tay thon dài của cô chỉ về phía ngoài cửa, lên tiếng, "Là... Là cô gái kia..."

Diệp Lạc Tề lạnh lùng liếc về phía cửa, ánh mắt anh vừa đảo liền...

Oanh!!!!

Đại não Diệp Lạc Tề muốn bạo tạc rồi, anh thấy ngay thân ảnh đơn bạc lão bà đại nhân nhà mình đang dùng ánh mắt rực lửa đầy oán khí nhìn chằm chằm anh. 

Sao lão bà đại nhân lại ở đây? Chẳng lẽ lão bà nhà anh đang oán hận anh không cùng cô ở nhà đón sinh nhật?

Ngao, lão bà, anh sai rồi, em đừng có dùng ánh mắt đó nhìn anh, tiểu tâm can anh rất hoảng loạn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro