Chương 3: Chưa từng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Chưa từng yêu

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com


Đường Tâm không thể không thừa nhận, từ ngày cô biết Thẩm Thanh Nguyên, cũng đã biết anh là một nhân vật lợi hại, nhưng không ngờ tới lại lợi hại đến vậy.

Mỗi một lượt bắn, đều sẽ bị thời tiết, tốc độ gió, độ ẩm không khí, trạng thái máy móc, môi trường trường bắn và các yếu tố tâm lý của bản thân ảnh hưởng. Cho nên, xạ thủ mới phải bắn thử, để nhanh chóng bước vào trạng thái. Mà Thẩm Thanh Nguyên lại không bắn thử, trực tiếp bịt mắt bắn, còn bắn được mười điểm, đây quả thật không phải là người!

"Anh muốn làm gì?" Đường Tâm nhìn chằm chằm người thanh niên.

Người thanh niên cười ha ha một tiếng: "Không muốn làm gì, chỉ muốn tìm Thẩm Thanh Nguyên trò chuyện một chút, nhưng không nghĩ tới lại thu hoạch được ngoài dự liệu. Thẩm Thanh Nguyên, diễm phúc thật lớn đó."

Đường Tâm kéo Lê Tử ra sau mình, quay mặt lại, phát hiện Thẩm Thanh Nguyên đang đứng ở xa. Trước mặt anh, có tên du côn đang từ từ đến gần anh.

Xem ra, bọn họ bị chặn rồi.

Người thanh niên đi về phía Đường Tâm, Đường Tâm lập tức cảm nhận được một luồng áp lực ập tới. Cô lùi về phía sau từng bước một, đồng thời ôm Lê Tử sắp khóc.

Rất nhanh sau đó, Đường Tâm và Lê Tử bị ép đến giữa con hẻm. Người thanh niên và ba tên du côn vây quanh bọn họ.

Thẩm Thanh Nguyên không cởi mũ xuống, nên Đường Tâm không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng anh lại có thể mượn ánh trăng nhìn rõ cô. Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú của cô vẫn rất bình tĩnh, mặc dù tay hơi run, nhưng vẫn còn trấn an bạn.

So với cô gái liều lĩnh trong ấn tượng thì hoàn toàn khác.

"Đỗ Lăng Phong, cậu thật vô vị, có chuyện thì nhắm vào tôi, đừng lôi người khác vào." Thẩm Thanh Nguyên đưa mắt nhìn về phía thanh niên áo đen.

Đỗ Lăng Phong khẽ cười, giơ cánh tay xem kịch vui: "Người vô vị là cậu! Hai năm trước cậu thắng tôi, thì phải cho tôi cơ hội thắng lại, đúng không? Kết quả cậu lại sợ hãi tránh không gặp tôi! Tôi ngược lại muốn hỏi một chút, người vô vị rốt cuộc là ai?"

"Cậu muốn bắn thực chiến, tôi không muốn."

"Tôi cho rằng đây không phải là lý do." Vẻ mặt của Đỗ Lăng Phong càng cương quyết, "Đứng trên cái bệ để bắn bia, không có chút tâm huyết gì cả! Có bản lĩnh thì tới so tài thực chiến với tôi đi!"

Đường Tâm nghe không nổi nữa, nổi giận: "Anh đừng có làm vấy bẩn bắn súng thể thao như thế!"

"Tôi không có làm vấy bẩn, thật tế chính là như vậy, có bao nhiêu tay súng quán quân nhưng lại yếu trong thực chiến chứ, một chút chiến thuật cũng không có! Thẩm Thanh Nguyên không ứng chiến, thì chính là nhát gan!" Đỗ Lăng Phong gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Đường Tâm giận đến mức sắp nổ tung: "Theo tôi thấy, thua mà chặn người trút thù riêng, mới là kẻ yếu! Còn nữa, theo Điều 234 luật hình sự, tội cố ý gây thương tích sẽ bị phạt dưới ba năm! Anh suy nghĩ đi, đừng có đụng đến ranh giới cuối cùng... "

"Nói nhân nghĩa đạo đức với một đám chó sói, thì chỉ làm cho bọn chúng cảm thấy cô là con mồi thôi." Thẩm Thanh Nguyên đột ngột ngắt lời Đường Tâm.

Đường Tâm không nói nữa. Nói những lời nói suông này cũng vô dụng, nhưng lúc này cô tay trói gà không chặt, cũng chỉ có thể nói một chút nhân nghĩa đạo đức xem có được hay không!

"Đỗ điên, cậu muốn chơi kích thích thì tìm người khác đi, tôi không tiếp." Mặt của Thẩm Thanh Nguyên không chút cảm xúc, nắm cổ áo của Đường Tâm, dùng vai hất mạnh Đỗ Lăng Phong. Đường Tâm chỉ cảm thấy có một nguồn lực xông tới từ phía sau, đi lảo đảo mấy bước về phía trước.

"Muốn đi?" Đỗ Lăng Phong hét lên, nhấc chân đuổi theo. Đám du chen lên, vây quanh Thẩm Thanh Nguyên.

"Hôm nay cậu không đồng ý, thì tôi sẽ phế bỏ tay cậu!" Khuôn mặt của Đỗ Lăng Phong dữ tợn.

Đường Tâm nghe xong câu này, trong đầu liền trống rỗng. Ai cũng biết đối với vận động viên bắn súng, tay quan trọng như thế nào.

Cô không chút nghĩ ngợi, quay đầu đi ngược lại, dùng chân đá vào eo một tên du côn. Tên du côn bị đá lảo đảo, muốn nhào tới Đường Tâm.

Thẩm Thanh Nguyên xoay người, giày quân đội đạp tên du côn, tên du côn ngã nhào bên chân Đường Tâm. Anh dùng lực rất tốt, làm cho tên du cô văng ra, nhưng lại không có bất kỳ lực sát thương, rõ ràng không muốn gây chuyện trong lúc Đại hội thể thao toàn quốc diễn ra.

"Đi cho tôi!" Thẩm Thanh Nguyên hét lên một tiếng với Đường Tâm.

Lê Tử kéo tay Đường Tâm chạy ra ngoài: "Cậu, cậu không muốn sống nữa?"

Đường Tâm vừa chạy, vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi 110, nhưng bởi vì run quá, nên không bấm nút xanh được.

Đang buồn bực, thì có một cánh tay đưa tới, tắt màn hình điện thoại: "Không thể gọi!"

Đường Tâm ngẩng đầu, thấy một thanh niên đang nhìn mình. Cậu ta khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc quần áo thể thao, cười lên lộ ra hai hàm răng trắng.

"Chị dâu sao?" Thiếu niên cười hì hì giơ hai ngón tay lên, đặt ở trên trán chào hỏi cô, "Bây giờ em đi giúp đại ca, chờ chút!"

Chị dâu...

Cơ mặt của Đường Tâm co giật.

Thiếu niên không phát hiện có gì không ổn, nhanh nhẹn xông lên phía trước, mấy tên du côn bị đá ngã dưới đất. Cậu ta giơ quả đấm muốn xông tới, nhưng bị Thẩm Thanh Nguyên kéo lại: "Giang Nhất Thiên! Dừng tay!"

Thiếu niên tên Giang Nhất Thiên quay mặt lại, cong môi cười nói: "Anh Thẩm, không có sao, em không tham gia Đại hội thể thao toàn quốc, chỉ tới xem thi đấu thôi. Nếu đội bắn súng phạt em, thì cũng không ảnh hưởng đến huy chương của Đại học Q."

"Tôi bảo cậu dừng tay."

Giang Nhất Thiên ấm ức buông nắm đấm. Mấy tên du côn vẫn rụt rè e sợ, không dám bước tới.

Lê Tử chứng kiến ​​cảnh này, rốt cuộc cũng hoàn hồn, há miệng run rẩy muốn gọi 110. Đường Tâm vội vàng đè lại cổ tay của cô ấy: "Không thể gọi."

"Tại sao?"

"Đánh nhau sẽ phải làm biên bản, ngày mai Thẩm Thanh Nguyên còn có trận đấu. Ngộ nhỡ Đỗ Lăng Phong cắn ngược lại nói Thẩm Thanh Nguyên gây sự, Thẩm Thanh Nguyên bị hủy bỏ tư cách thi đấu thì làm sao?"

Lê Tử vội vàng cất điện thoại, nói nhỏ: "Không gọi thì không gọi, dù sao thì bây giờ tớ cũng cảm thấy bạn trai của cậu không thua đâu."

"Bạn trai cũ."

Lê Tử đảo mắt.

Ở bên kia, Đỗ Lăng Phong nổi giận nhìn đám du côn: "Đồ không ra gì, ăn hại! Cút cho tôi!"

Đám du côn cút ngay.

Đỗ Lăng Phong xoay người lại, áo khoác da phanh ra, chiếc vòng cổ đầu lâu đeo trên cổ phản chiếu ánh sáng lung linh lạnh lẽo dưới ánh trăng. Anh ta bất cần đời nhìn thiếu niên: "Sao nào, Thẩm Thanh Nguyên, cậu còn mời trợ thủ sao?"

Thẩm Thanh Nguyên lạnh lùng nói: "Tôi nghiêm túc nói cho cậu nghe, đừng quấn tôi. Tôi chỉ chơi bắn thực chiến một lần đó thôi, từ đó chưa từng đụng tới. Tôi đã thắng cậu thì thôi, nếu cậu thật sự cảm thấy trong lòng không thoải mái, thì tôi có thể thua cậu một lần."

Đỗ Lăng Phong ngẩn ra, ngẩng đầu cười to mấy tiếng, sau đó đột nhiên ngừng cười, hung tợn nói: "Cậu thương hại tôi, cố ý thua tôi, đúng không? Tôi nói cho cậu biết không có cửa đâu! Cậu phải dùng hết khả năng của mình đấu với tôi!"

Thẩm Thanh Nguyên mặc kệ anh ta, xoay người đi về phía đầu con hẻm.

Đỗ Lăng Phong nắm chặt hai tay, hướng về phía anh hô to: "Thẩm Thanh Nguyên, chờ cậu rút khỏi đội tuyển bắn súng Đại học Q, tôi xem cậu có đấu với tôi hay không!"

Đường Tâm rùng mình.

Cô quay đầu lại, thấy Đỗ Lăng Phong đang đứng tại chỗ, nửa người chìm trong bóng tối, cặp mắt u ám, lộ ra một chút lập dị làm người ta khó chịu.

Anh ta rốt cuộc đang cố chấp cái gì?

Giang Nhất Thiên giận đến mức lại muốn xông lên, Thẩm Thanh Nguyên bắt lấy cánh tay của cậu ta: "Được rồi, trở về đội."

"Nếu không phải có chị dâu ở đây, em nhất định sẽ giúp anh dạy dỗ anh ta." Giang Nhất Thiên quơ quơ nắm đấm.

Thẩm Thanh Nguyên: "Chị dâu?"

"Chỉ chị ấy!" Giang Nhất Thiên chỉ vào Đường Tâm.

Đường Tâm vô cùng lúng túng, nghiêng đầu nói với Lê Tử: "Ừm, hay là chúng ta cũng về đi. Tớ, tớ còn có chút chuyện cần giải quyết."

Cô đột nhiên cảm thấy nói chuyện có hơi khó khăn.

Cái loại cảm giác xuất hiện vào sáng hôm nay khi đang bình luận trực tiếp trận đấu, lại xuất hiện. Cô không thể nhìn thẳng anh, nói một chữ cũng cảm thấy khó khăn.

"Chị dâu, em đưa chị về." Giang Nhất Thiên nói.

Đường Tâm rất ghét loại con trai không hiểu sự đời, không có mắt, não lại ngắn này. Cô khẽ ho hai tiếng: "Cậu còn phải huấn luyện, tôi và bạn cùng đi về là ... được rồi."

Cô thực sự có chút mong đợi phản ứng của Thẩm Thanh Nguyên, nhưng anh chỉ lặng lẽ đứng đút tay vào túi, ánh mắt đơn độc, tựa như chuyện không liên quan đến anh.

"Em tên là Giang Nhất Thiên, tên xứng với thực, chỉ có một ngày nhiệt huyết, cho nên loại chuyện huấn luyện này không liên quan tới em. Chị dâu...... Á ôi!" Giang Nhất Thiên đột nhiên đau kêu thành tiếng.

Thẩm Thanh Nguyên nhéo tai của Giang Nhất Thiên, lãnh đạm nói: "Ở trước mặt đội trưởng nói mấy lời như vậy có thích hợp không?"

"Không thích hợp không thích hợp! Anh buông ra đi! Chị dâu chị nói giúp cho em á!"

Thẩm Thanh Nguyên càng nhéo chặt hơn: "Sau này bớt gọi người lạ là chị dâu, sự lanh lẹ của cậu dùng trong bắn súng đi, bắn được bao nhiêu điểm mười cũng không thành vấn đề."

"Nhớ nhớ!"

Thẩm Thanh Nguyên buông tay, Giang Nhất Thiên xoa xoa vành tai bị nhéo đỏ ửng, dè dặt nhìn Đường Tâm. Tâm trạng của Đường Tâm càng tệ hơn, xoay người bước nhanh ra khỏi con hẻm.

Cô nghe thấy Thẩm Thanh Nguyên nói với Giang Nhất Thiên ở sau lưng: "Cậu biết tôi mấy năm nay, có từng thấy bạn gái tôi đến chưa? Đừng vớ lấy người lạ mà gọi bậy bạ."

Giọng điệu của Giang Nhất Thiên rất cẩn thận: "Anh Thẩm, một đại mỹ nữ như vậy đứng ở trước mặt anh, em cảm thấy chị ấy rất xứng đôi với anh."

Giọng nói của Thẩm Thanh Nguyên vừa nhàn nhạt vừa cứng rắn: "Không cần, không có hứng thú."

Đường Tâm cắn môi dưới, bước nhanh hơn, cuối cùng dứt khoát chạy đi, giày cao gót nện xuống mặt xi măng, phát ra tiếng cốc cốc.

Lê Tử người đầy mồ hôi đi theo sau: "Tiểu Tâm Tâm, cậu chờ tớ một chút. Không phải chỉ là một Thẩm Thanh Nguyên thôi sao, cậu còn cả một khu rừng tốt hơn..."

Vừa dứt lời, Đường Tâm đột ngột dừng lại, Lê Tử lập tức va vào lưng cô.

"Tiểu Tâm Tâm, cậu làm gì..."

Nét mặt của Đường Tâm cổ quái, liếc nhìn Lê Tử, rồi quay người đi về phía khách sạn. Lê Tử đuổi sát theo, tìm mọi cách muốn nói chuyện với cô, nhưng Đường Tâm vẫn im lặng.

Sau khi trở về khách sạn, Đường Tâm bước nhanh đến trước gương toàn thân, nhìn thẳng vào bản thân trong gương.

Cô từ trước đến nay đều là ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch lên, tràn đầy tự tin. Bởi vì cô biết, bất kể là kiểu mục tiêu gì, cô đều làm được.

Nhưng cô hôm nay, ánh mắt lại thoáng qua sự do dự.

Lê Tử bị dọa sợ đến sắp khóc: "Tiểu Tâm Tâm, cậu đánh tớ đi, chuyện hôm nay trách tớ! Nếu không thì tớ mời cậu ăn một bữa cá nướng nữa, cậu bình thường lại..."

"Lê Tử, vè đọc nhanh khó nhất mà bình thường chủ nhiệm thích nói là gì?"

"Cá chép đỏ và cá chép xanh [1] á."

[1] Cá chép đỏ và cá chép xanh (红鲤鱼与绿鲤鱼 - Hóng lǐyú yǔ lǜ lǐyú): trò vè đọc nhịu khá hay ho, câu gồm những từ có âm gần giống nhau, khi đọc nhiều lần dễ gây lẫn lộn, lẹo lưỡi, khá giống với Việt Nam mình có mấy câu như: lúa nếp là lúa nếp non, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng.

Đường Tâm nhìn vào gương, cô trong gương tự tin xinh đẹp. Cô đọc một lèo vè đọc nhịu, mà không có bất kỳ khoảng dừng hay nói lắp nào.

Lê Tử vỗ tay.

"Cậu tìm ảnh của Thẩm Thanh Nguyên đi." Đường Tâm nói.

Lê Tử vội vàng tìm ảnh của Thẩm Thanh Nguyên. Đó là bản thông cáo báo chí vừa mới ra ngày hôm nay, có ảnh độ phân giải cao của Thẩm Thanh Nguyên.

Đường Tâm chỉ liếc mắt, sau đó nhìn sang chỗ khác. Lê Tử cất điện thoại: "Cậu không sao chứ? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Lê Tử, tớ có thể xong rồi." Đường Tâm miễn cưỡng nâng mắt, cố gắng không nhìn ảnh của Thẩm Thanh Nguyên. Người đó làm cho cô tâm hoảng ý loạn, tự ti nhát gan.

"Tớ không hiểu, cái gì xong rồi?" Lê Tử đột nhiên có liên tưởng xấu.

Cô ấy nhớ lại lúc ở trong quán cá nướng, Đường Tâm nhìn ảnh của Thẩm Thanh Nguyên, dường như không thể mở miệng nói được. Trong con hẻm nhỏ cũng ấp a ấp úng.

Một người luôn lanh mồm lanh miệng như Đường Tâm lại nói lắp! Lúc đó Lê Tử còn tưởng cô sợ, nhưng bây giờ nhớ lại, thì tình huống này cực kỳ không bình thường!

Quả nhiên, Đường Tâm đã xác nhận phỏng đoán của cô ấy: "Tớ vừa nhìn thấy anh ấy, thì sẽ nói không trôi chảy."

"Đừng nói nhảm, làm sao có thể? Vừa nãy cậu đọc vè đọc nhịu cũng không đứt hơi, thì đối mặt với anh ta có chuyện gì chứ?" Lê Tử lấy điện thoại ra đưa tới trước mắt Đường Tâm.

Lần này, Đường Tâm hít sâu hai hơi, muốn nói lại thôi. Cô trực tiếp nhắm mắt lại, vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa bi thương.

Lê Tử cũng bối rối.

Đây gọi là gì chứ? Một nữ MC mà nói lắp, thì chẳng khác nào hoàn toàn, xong, rồi.

Đôi lời tâm tình của editor: Cặp đôi Tâm - Nguyên trở lại rồi đâyyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro