Phải ! Em chỉ cần tiền (SE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắm vòng tay em đi khắp thế giới
Đi hết một vòng em cũng chẳng về😃

( Hihi một chút nhảm nhí của tui thôi😀)
-----------------
" Anh sẽ về, nhất định em phải chờ anh nhé" Vương Hạo Hiên ôm cậu vào lòng, hôn lên mái tóc dịu mềm của Tống Kế Dương

Cậu nép vào ngực anh, lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng chẳng thể nói ra. Nước mắt cậu lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần 9 tiếng, khi đồng hồ cất những tiếng chuông lạnh lùng thì anh sẽ rời xa cậu. Anh đi xa chỉ để lại cho cậu một chữ " Đợi"

Anh là một thiếu gia của tập đoàn Vương thị
Cậu chỉ là một đứa mồ côi không cha mẹ, tứ cố vô thân, không ai nương tựa

Đương nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối, nhìn cậu bằng một ánh mắt khinh thường. Khinh thường một thằng nhóc trèo cao không biết danh phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận. Anh bất chấp tất cả chỉ để được yêu cậu.

Tống Kế Dương đã từng rất hạnh phúc, đã từng có ước mơ, nhưng giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí còn dùng sức khoẻ, mạng sống để ép buộc anh. Cuối cùng anh cũng đành chịu thua và rời xa cậu.

Cậu không trách, cũng không thể trách điều gì. Giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh để mất chỉ có thể là tình yêu. Nhìn bóng anh đi xa dần, Tống Kế Dương khụy xuống đất khóc nấc lên, không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cậu, người thân duy nhất của cậu giờ đã đi. Chỉ còn cậu sống một mình.

4 năm đối với một số người nó sẽ trôi qua thật nhanh. Nhưng đối với anh nó là quãng thời gian dài giường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt có được nhưng tình yêu của anh có thể đã mất hoặc mãi mãi cũng không thể tìm lại được.

Khi anh đi, cậu đã hứa sẽ đợi anh, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín, đến khi 2 năm sau anh nghe tin Tống Kế Dương của anh đã lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn. Vương Hạo Hiên không muốn tin nhưng cũng không thể liên lạc được với cậu. Anh đau khổ,dằn vặt chờ đợi, cho đến một ngày cầm trên tay tấm thiệp cưới khắc tên cậu nghiễm nghiêm trên đó.

Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây, mong ước lớn nhất của anh là được trở về gặp cậu, được nhìn thấy cậu thật sự hạnh phúc.....và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cậu

Những chiếc lá bắt đầu ngả màu vàng, thời tiết đang dần trở lạnh mỗi khi về đêm. Tống Kế Dương khoác lên mình chiếc áo ấm dày, kéo cái mũ sụp xuống che đi gần hết khuôn mặt mình. Cậu nhanh tay gom hết những tờ tiền rơi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cậu cứ cúi mặt đi rất nhanh, như tránh ánh mắt dè bỉu của mọi người xung quanh. Cũng có thể chẳng ai nhìn đâu. Nhưng một khi đã làm sai trái bị người khác khinh rẻ luôn luôn bám theo cậu.  Khi cậu bước đi, một người đã vô tình nhìn thấy cậu, sững sờ, vô tình làm rơi chiếc cốc rượu thủy tinh. Anh đừng phắt dậy, đẩy bàn mà chạy theo bóng dáng người thanh niên kia. Chạy như điên cuồng, anh thấy cậu đứng hơi tựa đầu vào cột đèn đường. Định chạy tới nắm lấy bàn tay cậu nhưng rồi một chiếc xe sang trọng chạy tới. Cậu bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy xe lướt qua anh, Vương Hạo Hiên thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cậu như một con thú điên cuồng.

Anh chết lặng....
Đây đâu phải viễn cảnh anh từng nghĩ tới
Người chồng của cậu kia ư?
Hạnh phúc của cậu kia sao?
Vậy cậu đến khách sạn để làm gì?

Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh cũng không thể trả lời cho câu hỏi của chính mình

Cầm trên tay những tờ tiền, cậu nhẹ nhàng vuốt ve nó một cách cẩn thận, yêu chiều. Với một số người họ cho rằng đây là những đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cậu nó là tất cả niềm hi vọng cậu gom lại để đánh đổi với một hạnh phúc mong manh

Vương Hạo Hiên cầm xấp giấy được thám tử đưa cho... Nhìn khuôn mặt cậu được in trên tờ giấy phẳng phiu anh cảm thấy lợm người đi. Tờ giấy trắng trong tay. Khuôn mặt tươi cười của cậu khiến anh thấy buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cậu đã chọn nhơ nhớp và đáng khinh làm sao

------------------------------
Hôm sau:

Cậu vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc áo đỏ với cổ áo xẻ sâu xuống ngực làm cậu nổi bật. Vẻ nổi bật đó được ánh mắt của người đi đường nhìn vào mà quan sát. Tống Kế Dương khẽ nhẽ nhếch môi chính mình còn khinh thường nữa là.... Nụ cười của cậu chợt tắt ngấm khi thấy người đứng trước mặt mình..... Anh nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ, anh luôn nhìn cậu một cách ấm áp. Và giường như hiểu ra mọi chuyện cậu bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng dưới đuôi mắt đã không biết trơn ướt từ lúc nào. Thấy cậu như vậy, Vương Hạo Hiên nắm tay cậu kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ. Sau giấy phút yên lặng để anh và cậu nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy còn cậu gần như thay đổi hoàn toàn

" Nghe nói em đã lấy chồng. Vậy.... chồng em đâu" anh lạnh lùng nhìn cậu rồi nói

" Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm " trai" như thế này?"

Anh sững sờ nhìn cậu! Trò đùa gì thế này. Nhíu mày nhìn cậu, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra cí những việc mọi người xếp đặt thật là khéo, thật là hay....dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cậu lúc này anh cũng không thể nào ngươi hận. Cứ cho là vì anh cậu cũng không nên biến mình thành loại người như bây giờ

" Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi"

" Tại sao?" Anh mắt vân không nhìn cậu, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cậu một cách nặng nề, mệt mỏi

" Em cần tiền" cậu vẫn thản nhiên nói như vậy thật sự trong đó không có gì gọi là sự ăn năn hối lỗi như đó chính là một sự thật hiển nhiên

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao?

Anh tức giận,đưa tay lôi cậu vào xe, nhấn ga lao đi. Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng cậu lại lấy về được bộ mặt bất cần đời của mình. Có gì đâu, khi bây giờ không còn đáng được yêu thương, tôn trọng. Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cậu vào trong, nhận chìa khoá ròi lại kéo tay cậu lôi lên phòng. Đẩy mạnh cậu xuống giường, anh đưa tay đè cậu xuống, gắt gao hôn vào môi cậu. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận,đau khổ không còn là những cử chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Chiếc áo gần tuột xuống khỏi cơ thể, những chiếc bầm tím trên vai, ngực hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn. Anh ngừng lại, cậu không còn là một cậu bé trong sáng chỉ thuộc về anh. Cậu bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cậu ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người. Trước khi quay đi anh vung tay ném lên giường những tờ 100000 tệ mới tình rồi bước vội ra ngoài

" Em cần tiền....chỉ cầm tiền mà thôi" cậu cười như điên dại nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng tiếc rằng nó đã vỡ nát mất rồi

Những ngày sau đó anh lao vào công việc như điên cuồng. Những ngày sau đó cậu lao vào kiếm tiền. Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cậu cách đây 4 năm, khuôn mặt thật dịu hiền, thuần khiết pha chút tinh nghịch. Chỉ khi đêm về, cậu lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau dù vô tình hay cố ý.

Đêm nay anh muốn lái xe chậm rãi nhìn lại những phong cảnh, những con đường đầy ắp những kĩ niệm của anh và cậu. Những kỉ niệm đó ùa về nhưng không đem lại hơi ấm, ngọt ngào chỉ còn những chua chát của cuộc đời. Thơ thẩn nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tượng đập vào mắt làm anh khó chịu!. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh tới tấp vào mặt một chàng trai trẻ. Một tay bà nắm tóc cậu, tay kia bà kéo tay cậu ra và tát mạnh vào mặt cậu. Chàng trai đó chính là Tống Kế Dương người mà anh từng yêu thương, chăm sóc, bảo vệ hết mình. Từ những câu chửi rủa của người đàn bà đó và người xung quanh đập vào tai khiến anh nhức nhối

" Chết đi...dám bu bám theo chồng bà à"
" Loại người điếm đàng như vậy không đáng giúp, thứ cặn bã của xã hội
" Chúng nó còn chướng cái mặt ra đây, đánh đi, đánh nhiều vào cho nó biết mắt"
" Tao rạch mặt mày ra để khỏi đi quyến rũ chồng người khác"

...............

Anh đi đến rồi nâng cằm cậu lên

" Đây là cái giá từ những đồng tiền dơ bẩn mà em kiếm được đó. Em thấy không đến anh còn khinh em nữa là người khác" Vương Hạo Hiên bật cười

Tống Kế Dương thấy anh nói như vậy, tận sau trong đáy lòng nhói lên, miệng phun ra một ít máu, khuôn mặt sưng lên do bị đàn bà kia đánh. Anh nói như vậy nghĩa là anh không còn dính líu gì tới cậu nữa. Đẩy mạnh tay ả đàn bà đó ra cậu chạy nhanh về phía trước, do không để ý, một chiếc xe ôtô tải đang lao nhanh trên đường tiến thẳng đâm vào cậu. Tống Kế Dương bị cú đâm mạnh văng ra xa mấy mét. Vương Hạo Hiên nghe tiếng hét thì quay lại

Cậu nằm đó, máu vẫn không ngừng chảy, ưỡt thẫm một mảng đường
Anh chạy đến chỗ cậu thật nhanh, tay run rẩy nâng đầu Kế Dương lên

" Kế...Dương hức A...a...Dương" anh nhìn cậu đau đớn, nỗi đau đè nặng lòng ngực đến việc gọi tên cậu anh cũng cảm thấy khó khăn
Cậu nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quặng như muốn lấy thứ gì đó

" Giúp em............túi.......xách" cậu thều thào nhìn anh van nài

Nhặt túi xách đưa cho cậu. Tống Kế Dương run rẩy mở túi xách ra nhưng sức cậu yếu quá rồi, đến cái túi xách cũng không mở được. Gỡ tay cậu ra, anh cúi đầu mở túi. Bên trong không có gì cả ngoài một cuốn sổ cũ kĩ, ố vàng, một tấm ảnh chụp cùng một đứa bé trai nghộ nghĩnh đang cười. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cậu ôm lấy rồi khẽ mỉm cười

" Giúp....giúp em....cứu...đứa trẻ....này được không"? Đây coi như là tâm nguyện cuối cùng của cậu với anh. Không kịp nghe câu trả lời, cậu lại nói " em.....buồn ngủ quá....anh về đi....đến giờ em ngủ rồi....anh....nhớ...giữ gìn sức khoẻ nhé...." Nói xong tay cậu buông thõng xuống hai mắt nhắm ghiền lại, nụ cười cuối cùng cho một cuộc đời đẫm nước mắt. Anh tuyệt nhiên là một người lạnh lùng hay thay đổi chăng, từ lúc xe cứu thương đến chở xác cậu đi anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào chỉ nhìn chiếc áo sơ mi trắng loang lổ vết máu của cậu.

Về nhà, anh đưa tay dở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng,từng dòng, những tâm sự của cậu chất chứa trong 4 năm hiện lên trước mắt anh:

Ngày....tháng....năm

Mấy tháng rồi không có tin tức gì từ anh, không biết ở bầu trời Tây anh có khoẻ không. Bố mẹ anh thông báo cho em biết anh đã lấy vợ rồi, anh có biết em đau chừng nào không, nhưng em sẽ đợi anh, đợi anh về nhà để giải thích với em một câu.

Ngày...tháng...năm

Em cũng không biết mình bị làm sao nữa, mấy ngày nay không ăn được cái gì. Lúc nãy vừa bị ngã thấy bụng đau quá em liền đi khám bác sĩ. Thông báo anh biết một tin vui, anh được làm cha rồi đó, mau mau về nước nhé anh

Ngày...tháng....năm

Sinh nhật con tròn hai tuổi, ông trời ban cho con một món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không một cuộc sống đầy đủ lại mắc phải bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt. Nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng

Ngày...tháng...năm

Xin lỗi anh!!!! Em không thể cầm cự được. Tiền đi làm của em không đủ. Em không muốn mất con, muốn được con ăn ngon, uống thuốc. Em xin lỗi. Chỉ còn cách em phải đánh mất bản thân mình thôi. Em quyết định không đợi anh nữa vì con cần em hơn....

Ngày....tháng....năm

Cuối cùng anh cũng trở về rồi, anh thấy em như vậy cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi phải không? Thấy anh nhìn em bằng ánh mắt khinh thường đó em thật sự rất đau nhưng anh đừng lo em sẽ không để lộ đâu hihi. Em muốn nói rằng thật sự xin lỗi anh rất nhiều, em không cần sĩ diện cho bản thân nữa rồi, em cần tiền

Ngày....tháng...năm

Tủy của em không thích hợp với con,nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp
. Sáng mai em sẽ gặp anh. Sẽ cho anh gặp con.....chờ em nhé....

Một giọt nước mắt của anh rơi xuống trang giấy làm nhoè đi chữ. Anh ôm cuốn nhật kí vào lòng khóc nấc lên  không thành tiếng.

Sáng hôm sau, anh đến bệnh viện mở cửa bước vào phòng, một đứa nhóc kháu khỉnh, thông minh y hết anh đang nhìn anh từng hành động mặc kệ y tá đang lấy một xa lanh đầy máu nó cũng không khóc, anh tiến lại gần hỏi nhỏ " Con có đau không"

" Đau...nhưng con không khóc đâu, Dương Dương đã dặn nếu là con trai thì càng không được khóc" đứa bé nói đưa bàn tay gầy guộc nắm lấy vạt áo anh " Ba về rồi, từ nay Hạo Minh sẽ không cần nhìn Ba trong ảnh nữa đúng không?"

" Ừm, ba về rồi! " Anh mỉm cười âu yếm nhìn con

" Dương Dương đâu rồi ạ?" Đứa trẻ lại thều thào hỏi

Anh ôm con vào lòng, vỗ về đứa con
" Dương Dương mệt rồi.Dương Dương phải nghỉ ngơi. Từ giờ ba thay Dương Dương chăm sóc con được không.

Thằng bé ngọ nguậy gật đầu. Những giọt nước mắt của anh lăn dài ướt đẫm áo nó

Anh ra đi để lại cho cậu chữa đợi
Bây giờ cậu bỏ đi để lại cho cậu chữ
                    " Đau"

End.

Các bn thi xong hết chưa nè!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro