48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gà trống gáy vang, còi ô tô kêu to ầm ĩ trên đường, ông mặt trời chễm chệ xuất hiện trên bầu trời.

Hôm nay thật là một ngày lành… khó thấy một ngày trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ treo cao trên đỉnh đầu mỗi người như thế này… vầng thái dương đang nằm trên đường chân trời nhẹ nhàng tỏa ra những luồng ánh nắng xuống thế gian, mặt đường được rải những mảng màu vàng nhạt như tăng thêm vài phần thi vị cùng sự ấm áp sáng sủa để chào mừng một ngày mới đang đến. Từng luồng gió thổi dịu dàng trên mặt, mặt nước xanh thẳm chảy róc rách, đất trời vào mùa thu như mang theo phảng phất sự vui vẻ đang chờ đợi phía trước.

...

Tất cả các bài báo lớn nhỏ đều giật tít [Tòa Tháp Đôi và Lầu Năm Góc của Hoa Kỳ đã bị bọn khủng bố phá hủy]. Mọi người trên đường đều tranh nhau mua báo… có nhiều người mua được báo, một bên vừa chạy đi làm một bên vừa tranh thủ đưa mắt nhìn vào đọc một chút tin tức… còn những người không mua được thì lại cố gắng vươn người rướn cổ nhìn vào tờ báo của người bên cạnh… trên lối đi bộ, trên ghế ngồi bên vệ đường, trong các phương tiện giao thông công cộng… cơ hồ mọi người đều đang thảo luận về sự kiện rất kinh động này… từ người già cho đến thanh thiếu niên, ngay cả những đôi yêu nhau, cũng đều sôi nổi bàn luận, nhiệt tình đưa ra ý kiến chủ quan của mình… rồi chợt có một người da trắng tóc vàng không biết là người ngoại quốc mang quốc tịch nào đi ngang qua, thế là mọi người không ai bảo ai đều đồng loạt im miệng, cố gắng bày ra gương mặt cảm thông, tỏ vẻ tiếc nuối. Cho nên nói, người Trung Quốc là những người dân rất có ‘tình người’.

Phó Hủy Thư và Sử Thi cũng mua một tờ báo để cùng nhau xem. Sử Thi nói: “Có không ít mấy bạn lớp mình muốn đến Mỹ du học, không biết sau chuyện này, bọn họ sẽ tính sao nhỉ? Mà Hủy Thư này, em có dự định du học ở nước ngoài không?”

Phó Hủy Thư trả lời: “Không chị. Lúc trước, mẹ em cũng có hỏi em chuyện này, muốn em ra nước ngoài để mở mang thêm nhiều kiến thức, ‘nạm vàng trên người’ để gia tăng thêm giá trị bản thân, nhưng em đã từ chối rồi.”

“Vì sao vậy?”

“Dù nước ngoài có nhiều vàng nhiều giá trị như thế nào đi nữa nhưng cũng không thể so sánh với nơi quen thuộc của chính mình. Em không nỡ đi quá xa gia đình, huống chi ở đây còn có cậu ấy… Nhưng mà em cũng biết, về sau phải đi này đi kia để nhìn ngắm thế giới một chút, để mở rộng thêm tầm mắt cũng như thu thập thêm nhiều kiến thức. Nếu được, em muốn đi khắp mọi nơi trên đời này, hoặc được một lần đi ra ngoài vũ trụ, đi tìm gặp Ngưu Lang - Chức Nữ, dạo khắp mọi chốn trên hệ ngân hà, đuổi theo bước chân của Adam* để viết được quyển sách mang tên [Kim chỉ nan dạo chơi trong hệ ngân hà].”

(* Ko biết chỗ này pạn Hủy Thư đang nhắc đến Adam Bolton phải không ta? Đây là vị giáo sư thiên văn học nổi tiếng của trường đại học Utah đã viết rất nhiều bài nghiên cứu về hệ thiên hà…)

“Tiểu Mộc là người nói nhiều, chị thấy em cũng không có kém đâu… thật là xứng đôi đấy.” Sử Thi nhìn nhìn vào hai người vẫn còn đang ngủ say sưa -- Thích Tiểu Mộc và Thường Nga, nói: “Tiết sáng nay của lớp mình cũng không quá quan trọng, nghỉ cũng được… nhưng không biết còn trường hai em ấy thì sao nhỉ? Em nghĩ có nên đánh thức hai em ấy dậy hay không?”

“Không cần đâu chị, cứ để hai cậu ấy ngủ tiếp đi. Tiết sáng nay của hai cậu ấy là [Sử Luận], nghỉ một buổi cũng không có vấn đề gì, mà em nghĩ dù cho hai cậu ấy không uống rượu cũng sẽ trốn vài buổi mà thôi.”

“Trời!? Ngay cả tiết học của hai em ấy là gì mà em cũng nắm rõ trong lòng bàn tay nhỉ?”

“ ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ mà chị. À… hai chị em mình đi mua đồ ăn sáng đi, em đói rồi.”

...

Phó Hủy Thư và Sử Thi vừa xuống lầu không bao lâu, thì Thường Nga liền tỉnh dậy. Nàng nằm yên trên giường một chút, rồi chuyển chuyển con ngươi nhìn khắp trần nhà một lần, lúc đó nàng mới lười biếng chầm chậm ngồi dậy, di động thân người chuẩn bị bước xuống giường. Tửu lượng của Thường Nga tốt hơn Thích Tiểu Mộc rất nhiều, tuy tối qua nàng uống rất nhiều nhưng nàng vẫn giữ được ba phần tâm trí thanh tỉnh… nàng vẫn biết Phó Hủy Thư và Sử Thi đã đến phòng Mỹ thuật tìm hai nàng, mang hai nàng đến khách sạn… những chuyện như thế vẫn lưu lại vài phần ấn tượng trong đầu nàng.

Uống bia vào người, sau khi tỉnh dậy thường cảm thấy ‘hơi mắc tiểu’. Nàng lắc lư xốc lên chăn, muốn vào nhà vệ sinh, khi nàng đứng thẳng người dậy mới phát hiện thân thể nàng đang trống trơn, một chút mảnh vải che thân cũng không có… nàng hận đến nỗi cắn răng. Nàng biết Sử Thi chính là người giúp nàng cởi quần áo… khi ngủ mặc quần áo sẽ rất khó chịu nên nàng cũng để cho Sử Thi giúp nàng cởi ra mà không cản trở gì… nhưng nàng thật không nghĩ Sử Thi lại cởi thật triệt để cho nàng như vậy ah… Buổi tối hôm qua, đầu óc còn chuếnh choáng nên không cảm thấy gì… nhưng hiện giờ, đầu óc thanh tỉnh rất nhiều, nàng thầm mắng Sử Thi một ngàn lần.

Nàng vội cầm lấy ra trải giường bọc quanh thân thể rồi đi vào nhà vệ sinh giải quyết ‘nhu cầu cấp thiết’ hiện nay của chính mình. Khi đi ra, nàng đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách sạn tìm quần áo… thật dễ dàng nàng nhìn thấy quần áo của nàng và Thích Tiểu Mộc đang được treo trước cửa sổ. Nàng vươn tay kiểm tra quần áo… quần jean của nàng vẫn còn ẩm ướt nhưng hai phần nội y của nàng thì đã khô. Nàng nhanh nhẹn mặc quần lót và áo ngực vào, đi ra bên bàn uống một cốc nước lớn, rồi chợt loáng thoáng nhớ tới những lời tối hôm qua Sử Thi đã trò chuyện với Phó Hủy Thư, nên ‘tế bào nhiều chuyện’ liền nổi lên, nàng chạy nhanh tới kêu Thích Tiểu Mộc dậy… Có chuyện hay thì cần phải có bạn bè tham gia thảo luận mới vui nha…

Nhưng lúc này, Thích Tiểu Mộc đang ngủ say, chỉ dùng giọng nói kêu nàng dậy hoàn toàn không có tác dụng gì… Thường Nga gọi bốn năm lần nhưng không thấy nàng động đậy gì nên liền vận dụng động tác thô bạo để gọi nàng dậy… một bên lay thân thể nàng thật mạnh, một bên kêu lớn: “Thiên linh linh địa linh linh, cậu mau dậy ngay cho tui!”

Hết lay rồi đến kéo đẩy một hai phút, cuối cùng Thường Nga cũng làm cho người đang ngủ say như chết tỉnh lại, và đồng thời nàng cũng làm cho người ấy bốc lửa giận phừng phừng. Mỗi khi Thích Tiểu Mộc bị bắt buộc rời giường thì tâm trạng nàng thường không được tốt lắm, không những thế, nàng mới vừa uống bia hôm qua và say đến nổi bí tỉ, giờ lại bị đánh thức thô bạo như thế này nên tâm trạng khó chịu của nàng càng tăng lên dày đặc. Nàng phẫn nộ đưa lên năm móng vuốt, cào vào gương mặt của Thường Nga một cái, rồi lại xoay người nhào vào giường ngủ tiếp.

Mặt! Gương mặt của mình! Thường Nga chạy nhanh tìm gương soi để kiểm tra tình hình gương mặt nàng… may mắn, trên má nàng chỉ xuất hiện ba đường hồng hồng, chứ không hề tạo ra bất kỳ vết trầy da nào. Tuy nhiên, đối với người coi trọng nhan sắc như nàng thì ba đường hồng hồng này đã đủ tạo cho tâm hồn nàng sự tổn thương sâu sắc nha. Thường Nga nổi giận, đi đến bên giường, mạnh mẽ xốc chăn của Thích Tiểu Mộc lên, hướng vào mông nàng đá một cước.

Muốn ngủ một giấc thật ngon, vậy mà cũng quấy phá không cho người ta ngủ là làm thế nào? ‘Trời đánh còn tránh giấc ngủ’, có biết hay không hả?! Thích Tiểu Mộc cũng nổi giận, nàng liền ôm lấy bắp chân của Thường Nga, mở to miệng cắn một cái. Thường Nga bị đau, liền kêu ‘ngao ngao’, một bên kêu to, một bên tiếp tục đá Thích Tiểu Mộc, rồi hai nàng nhào vào nhau vật lộn hỗn độn trên giường.

Giường của khách sạn cũng đủ lớn, nên hai nàng hoàn toàn có thể lăn thoải mái trên đó.

Áo ngực của Thường Nga bị Thích Tiểu Mộc tháo ra, quần lót của nàng cũng bị kéo trôi tuột đến đầu gối… Thích Tiểu Mộc bị Phó Hủy Thư cởi hết quần áo, không còn mặc gì trên người… nhưng vì nàng bị đánh thức dậy đột ngột nên sinh khí phừng phừng, cũng không quản đến sự lạnh lẽo khó hiểu của thân thể, mà nàng cứ để tình trạng nhẵn nhụi đó xông pha vào ‘cuộc chiến’ trước mắt, tình hình chiến đấu rất ư là kịch liệt.

Cậu dám cào mặt tui sao? Cậu dám cắn bắp chân của tui hả? Trả giá đi này… -- Thường Nga chồm lên ngồi trên bụng Thích Tiểu Mộc, vươn người cắn vào vai nàng.

Thích Tiểu Mộc thét chói tai hai tiếng, vươn tay nắm lấy ngực của Thường Nga kéo về phía trước. Thường Nga phản kháng ngả người về phía sau một chút, thế là miệng Thích Tiểu Mộc cũng nhanh chóng rướn lên phía trước, chạm được một bên vú trái của Thường Nga liền lập tức ra sức cắn mạnh -- Cậu dám không cho tớ ngủ sao? Cậu dám cắn vào vai tớ hả? Tớ cắn chết cậu!

.

Phó Hủy Thư và Sử Thi mở cửa bước vào phòng liền chứng kiến được một màn hết sức kịch tính --đầu Thích Tiểu Mộc đang vùi giữa hai bầu vú đang đung đưa lên xuống của Thường Nga… còn đôi chân Thường Nga đang kẹp chặt lấy cái eo thon nhỏ của Thích Tiểu Mộc ra sức cử động qua lại, miệng nàng còn đang tràn ra những tiếng rên rỉ… thoải mái???

Hai nàng còn đang bận rộn vùi đầu vào ‘chiến đấu’ hăng say nên không hề phát hiện có người đang đứng lặng người chứng kiến mọi chuyện… Một người còn đang hưng phấn hô lớn: “A --!” Người còn lại thì đang cúi đầu kêu rên một tiếng: “Uhm --!”

Gương mặt Phó Hủy Thư lập tức tái xanh, còn Sử Thi lại sung sướng khi nhìn thấy có người gặp họa, nên liền vui vẻ hỏi: “Chị em mình có nên quấy rầy cuộc vui của hai em ấy hay không nhỉ?”

Phó Hủy Thư không nói lời nào, quăng bữa sáng lên bàn rồi liền cầm lấy cái ly, đổ đầy nước vào trong đó rồi hướng tới Thích Tiểu Mộc mà hất tới. Thích Tiểu Mộc bị nước lạnh làm giật mình, vội ngẩng đầu, mắt vừa nhìn thấy Phó Hủy Thư liền sợ tới mức phát ra một tiếng thét chói tai. Cúi đầu nhìn lại phát hiện thân thể nàng đang trống trơn, liền sợ hãi tập hai, phát ra một tiếng thét chói tai. Sau nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh thật xa lạ, sự sợ hãi lại dâng lên tập ba, tiếp tục phát ra một tiếng thét chói tai. Ba tiếng thét chói tai nàng đều đã la xong, mới nhớ đến chuyện nên lấy chăn kéo lên che đậy thân thể.

Thường Nga cũng đang trong tình trạng áo rách quần manh, vội cùng Thích Tiểu Mộc giành chăn. Thích Tiểu Mộc liền chừa ra một chút chăn để nàng có chỗ quấn quanh cơ thể, rồi hai nàng đồng thời lui người dịch chuyển về đầu giường, gương mặt hai nàng cũng đều đỏ lên mà không hiểu tại sao… Chứng kiến tình huống như thế, gương mặt Phó Hủy Thư lại càng tái nhợt.

Trầm mặc… không khí xung quanh rơi vào trầm mặc, suốt mười giây đồng hồ trầm mặc… trong phòng không ai lên tiếng, lặng ngắt như tờ.

Khuôn mặt của Thích Tiểu Mộc và Thường Nga đỏ lựng đang cúi đầu, còn sống lưng của Phó Hủy Thư lại đang trong tình trạng giận dữ phóng điện… chỉ có Sử Thi là có tâm trạng xem náo nhiệt.

Cuối cùng, Sử Thi là người đánh vỡ cục diện bế tắc đó. Nàng không hề có ý tốt, cười hỏi Thường Nga: “Hai đứa tôi có được tính là đã ‘bắt gian tại trận’ hai người đang làm chuyện đó hay không đây? Ah… không phải, hay là hai đứa tôi có nên giải thích cho hai người một chút về chuyện tối qua thì hay hơn nhỉ?”

Thường Nga nhăn nhăn lại mi, đem lời nói của Sử Thi ra suy nghĩ lại một lần, liền tức giận, quay đầu sang Thích Tiểu Mộc hét lớn: “Ai biểu cậu dám cào mặt tớ hả? Để rồi bị cái tên ‘sân bay’ này chế giễu tui thoải mái thế này! Đều do cậu mà ra cả đấy!”

Thích Tiểu Mộc vươn tay sờ sờ vai, cũng tức giận nói: “Tớ đang ngủ ngon lành, ai biểu cậu lại đá tớ làm gì?”

“Nếu cậu chịu dậy ngay từ đầu thì tui đá cậu làm gì chứ? Không những thế cậu còn cắn vào bắp chân tui đây này!” Nàng đưa ra vết thương trên bắp chân làm bằng chứng, phẫn hận nói: “Cậu xem này… cắn chảy máu luôn rồi đấy!”

“Cậu cũng cắn vai tớ chứ bộ!” Thích Tiểu Mộc ưỡn người đưa ra vết thương trên bả vai, phẫn hận nói: “Cậu xem đi… Hai hàng dấu răng vẫn còn hằn rõ đây này! Sâu thiệt là sâu luôn đó!”

“Cậu còn cắn vào ngực tui!” Thường Nga đưa tay vào chăn xoa xoa bầu vú trái của nàng, rồi đưa đầu vào chăn nhìn nhìn, phẫn hận nói: “Trời ơi! Vết thương đỏ lên luôn rồi! Thấy được cả bốn dấu răng! Khốn khiếp!”

“Thì cậu cũng nắm vào mông tớ đấy thôi!” Thích Tiểu Mộc vươn tay mân mê mông, phẫn hận nói: “Tớ không nhìn thấy vết thương trên đó! Nhưng cậu mau cúi xuống tự mình xem xem! Khẳng định là đã bị mất hai miếng da!”

“Cậu còn…”

“Hai người bọn cậu còn định tranh cãi mãi như thế này đó hả?” Phó Hủy Thư thật sự chịu không nổi, trên mặt nàng trong chốc lát đen lại, trong chốc lát lại tái xanh, nàng liền cầm lấy quần áo ném tới phía hai nàng, quát lớn: “Mau mặc quần áo vào! Hai cậu mau mặc quần áo vào cho tớ! Đã lớn như vậy rồi mà cứ làm mấy chuyện này là ra làm sao hả? Có còn định mặc quần áo vào nữa không? Không biết xấu hổ luôn rồi sao?”

“Em để hai em ấy mặc quần áo vào làm gì nha? Cứ tiếp tục tiếp đi! Nên để hai em ấy tiếp tục để chị em mình còn có trò để xem nữa chứ!” Sử Thi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi nàng không thể đứng thẳng người dậy.

Thích Tiểu Mộc và Thường Nga, mỗi người cầm lấy một gối đầu, hướng về phía Sử Thi mà quăng tới… lúc này hai nàng đã đình chiến, ngược lại cùng nhau thống nhất chống lại kẻ thù chung.

Hai nàng lui vào trong chăn đem nội y mặc vào người, rồi lại đem quần áo mặc vào cho hoàn hảo… xong xuôi hết mới dám một lần nữa ló đầu ra, từ trong chăn bước chân ra ngoài.

.

Thích Tiểu Mộc sờ sờ quần jean của nàng vẫn còn ẩm ướt, bĩu môi nói: “Sao quần tớ lại âm ẩm thế này?” Rồi lại quay đầu nhìn quanh đánh giá khắp phòng, rồi lại quay sang nhìn nhìn Phó Hủy Thư, vươn tay dụi dụi mắt, nói thầm: “Chỗ này là nơi nào vậy trời?”

“Cậu uống say!” Phó Hủy Thư tức giận nói: “Tối hôm qua, cậu với Thường Nga uống bia cho lắm vào để say cho bí tỉ, chính mình họ gì cũng không biết luôn… nên tớ với Sử Thi mới phải đem hai người tới nơi này, còn giúp hai cậu giặt quần áo cho sạch sẽ. Đã nhớ lại chưa hả?”

“Đúng rồi! Tớ nhớ rõ tớ đã uống không ít, rồi sau đó cảm giác có người lôi kéo tớ đi, thì ra là cậu với Sử Thi ah…” Thích Tiểu Mộc lại sờ sờ quần, “Quần ướt như thế này thì sao mặc được đây?”

“Quần jean của tui cũng không thể mặc được.” Thường Nga lấy tay nhu nhu đầu, nói: “Hôm nay cũng không thể lên lớp học kịp nữa rồi.”

Sử Thi châm biếm: “Ồ! Cô cũng nhớ là mình có tiết học nữa á? Thì ra người có ‘ngực to’ cũng có não hả ta! Không ngờ luôn đấy!”

“Cô cứ việc nói tiếp đi… cứ thoải mái mà nói,” Thường Nga phá lệ một lần nhìn Sử Thi ôn nhu mỉm cười: “Bà chị đây hôm nay tâm trạng tốt… hừ, không so đo với cô làm gì cho mệt.”

“ ‘Mặt cừu dạ sói’ thì có, chứ ở đó mà…” Sử Thi nổi lên một trận da gà khắp người.

Phó Hủy Thư nói: “Quần thì tí nữa lấy máy sấy tóc thổi một chút là sẽ khô thôi, lúc đó mặc vào sẽ được. Còn bây giờ, hai cậu mau đi rửa mặt rồi ra đây ăn điểm tâm.”

Thích Tiểu Mộc nói: “Hủy Thư, tớ khát.”

“Tự lấy mà uống!”

“Đầu tớ có một chút đau nha!”

“Đáng đời!”

“Hừ!” Thích Tiểu Mộc tức giận, đi đến bàn tự mình rót nước, uống hết một hơi, trong chai không còn nước nữa, không có cách nào khác để trút giận, nên liền nhu nhu bụng, cùng Thường Nga đi đánh răng rửa mặt.

.

Chờ hai nàng đều đi vào nhà vệ sinh, Sử Thi mới nói: “Chị thấy có một chuyện thật kỳ quái nha.”

Phó Hủy Thư hỏi:“Chuyện gì vậy chị?”

“Chuyện kỳ quái chính là: Tiểu Mộc với Thường Nga có phải là người bình thường hay không vậy? Nói xoa bóp ngực liền vươn tay xoa bóp ngực… nói vểnh mông liền vểnh mông lên… chị thật sự không hiểu nổi… Nếu chị là mẹ hai em ấy, thế nào nhìn thấy cảnh ấy cũng tức giận đến chết đấy, không kém đâu!”

Phó Hủy Thư ngẩn người, cười cười, không nói chuyện… đôi lông mày chậm rãi nhíu lại gần nhau hơn, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Thường Nga đánh răng rửa mặt xong, hành động giống như trộm, lén lút đem cửa nhà vệ sinh đóng lại, rồi đến bên tai Thích Tiểu Mộc kề miệng nói nhỏ: “Tiểu Mộc này, tối qua tui nghe được một tin tức kinh thiên động địa luôn!”

Thích Tiểu Mộc sờ tóc, lơ đãng nói: “Tớ cũng nghe thấy đấy.”

“Bộ lúc ấy cậu cũng chưa ngủ hả?”

“Không ngủ nha. Không phải lúc đó tụi mình cùng nghe thấy tin Tòa Tháp Đôi bị sụp đổ hay sao?”

“Trời a! Hù tui không… Không phải, không phải chuyện này!” Thường Nga lại đem thanh âm đè thấp xuống hai nốt, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua, tớ nghe được cuộc nói chuyện giữa Sử Thi và Hủy Thư!”

Trái tim Thích Tiểu Mộc liền nhảy dựng, vội hỏi: “Hai người ấy nói cái gì?”

“Tui nói cho cậu nghe, nhưng cậu phải giữ bí mật cho tui đấy.”

“Nhất định rồi! Mao chủ tịch làm chứng!”

Thường Nga vừa lòng gật gật đầu, nói: “Tui nói cho cậu biết này, Sử Thi thích con gái đấy!”

“Gì cơ?” Thích Tiểu Mộc kêu to.

“Nói nhỏ thôi… nói nhỏ thôi!” Thường Nga vội vàng vuơn tay bịt miệng nàng, “Tối hôm qua, tui mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện của Sử Thi và Hủy Thư… Sử Thi nói nhỏ ấy đang vương vấn một người tên là ‘vong linh’ hay ‘ma trơi’ gì đó… luôn nhớ mãi không quên… rồi nói nào là nhỏ ấy vẫn luôn để ý đến ‘vong linh ma trơi’… còn nói thêm nhiều nhiều điều khác nữa… chậc, lúc ấy đầu óc tui cũng chuếnh choáng rồi, mà âm lượng của hai người đó cũng không to nên tui cũng không nghe rõ ràng lắm. Thì ra là vậy nên Sử Thi mới không đi tìm bạn trai… khó trách ah… nguyên lai nhỏ đó đã có một tình yêu ‘thâm căn cố đế’ đâm sâu vào lòng như vậy ah…”

Thích Tiểu Mộc gãi gãi mặt, cố gắng tiêu hóa những điều vừa nghe thấy, rồi nói: “Thật sự không nhìn ra… Sử Thi như thế mà lại thích con gái sao?”, rồi lại cẩn thận hỏi: “Chị ấy thích con gái… cậu không nghĩ đó là chuyện kỳ quái à?”

“Chuyện đó có gì là kỳ quái chứ? Sử Thi tuy tư cách làm người bị thiếu hụt trầm trọng, nhưng cũng không thể phán người ta án tử được.” Thường Nga tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai, nói: “Dù sao cũng chỉ là ‘cảm giác thích’ mà thôi… thích con trai hay thích con gái, bộ đó là hai chuyện khác nhau hay sao? Trường tụi mình tuy không thấy hai đứa con gái nào trực tiếp công khai thể hiện tình yêu nồng cháy ra bên ngoài, nhưng tỏ vẻ ái muội thì có không ít đâu, cậu không để ý thấy sao? Vậy nên chuyện đó có gì mà kỳ quái nữa chứ? Hồi lúc tui học cao trung, còn có bạn kia nói thẳng trước mặt mọi người là nhỏ ấy không thích ‘soái ca’ mà chỉ yêu ‘mỹ nữ’ thôi đấy… có can đảm dám thừa nhận chính mình thích người đồng giới không hề dễ dàng gì… nên tụi mình phải nhìn với ánh mắt bao dung những người ấy mới đúng.”

“Đúng đó! Phải nên bao dung với người ta! Tiên Nữ, cậu thật sự là người tốt!” Thích Tiểu Mộc khẽ đảo mắt suy nghĩ, rồi lại chợt hỏi: “Thế còn Hủy Thư thì sao? Thái độ của Hủy Thư như thế nào? Cậu ấy đã nói những gì?”

“Hủy Thư ah… tui nhớ là…” Thường Nga nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói: “Hủy Thư đã nói những gì thì tui quên rồi, nhưng đại ý chính là, cậu ấy là người bướng bỉnh, đã thích một người nào đó… còn nói nào là… vì hắn, cậu ấy nguyện cả đời này sẽ không lấy chồng… không có được hắn, cậu ấy sẽ ở một mình luôn.”

Một tiếng ầm vang lên, trời đất sụp đổ trước mắt.

“Tui cố gắng dỏng tai lên nghe cậu ấy đang thích cậu trai nào, nhưng hình như cậu ấy không nói rõ là ai cả… haizz… dù sao thì tui cũng không thân với cậu ấy lắm, dù cậu ấy có nói ra tên thì tui cũng không biết được. Mà này, cậu thân với Hủy Thư như vậy, hẳn là biết người đó là ai, đúng không? Cậu nói thử xem cậu trai mà cậu ấy…”

Thường Nga còn nói thêm những điều gì đó, nhưng lúc này Thích Tiểu Mộc hoàn toàn đã không còn nghe được gì.

Trước mắt một mảnh trống không, lỗ tai ong ong che kín mọi âm thanh, trái tim tràn ngập sự đau đớn, cảm giác tuyệt vọng lan tràn mọi tế bào toàn thân… lúc này, nàng giống như một cái xác không hồn… không còn đầu óc để suy nghĩ nữa… không còn sự hô hấp liền mạch… nàng thật muốn khóc nhưng nước mắt không ra được… muốn cười nhưng không nhếch nổi đôi môi mỉm cười… sắc mặt nàng tái nhợt, ngơ ngác thần người, đứng cứng ngắc không hề nhúc nhích.

Thường Nga thấy bộ dáng nàng như thế, lắp bắp kinh hãi, liền vội vàng vỗ vỗ vào mặt nàng: “Tiểu Mộc, Tiểu Mộc! Cậu bị sao thế này? Đừng có dọa tui sợ như vậy chứ!”

“Không có việc gì.” Đúng vậy, không có việc gì cả, tương lai của nàng thật sự sẽ không có được Hủy Thư không phải sao? Không phải chuyện này nàng đã lường trước rồi đấy thôi? Không có chuyện gì…

Nàng vặn vòi nước chảy ra, lấy tay vỗ những luồng nước lạnh lẽo vào mặt, nước mắt nóng hổi hòa quyện vào nước lạnh rồi cùng nhau lan ra khắp gương mặt nàng… rốt cuộc không thể phân biệt được số nước ấy đang là nước đang chảy từ vòi hay vẫn là nước mắt chảy ra từ chính trong cơ thể nàng…

Nàng muốn khóc thành tiếng, nhưng lý trí lại đang nói với nàng không thể làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy… có chuyện gì to tát lắm đâu chứ? Không phải nàng và Hủy Thư còn chưa tiến triển đến mức ‘thổ lộ tình cảm’ cho nhau, nên đây đâu có phải là thất tình? Không phải còn không có ‘thề non hẹn biển’ gì cả, nên bây giờ sao có thể than khóc cho cuộc tình đã tan vỡ chứ? Khóc cái gì mà khóc? Không có lý do gì để khóc hết!

Nàng máy móc đem nước hất hết vào mặt… nước thật tốt, có thể che giấu đi những giọt nước mắt đáng xấu hổ kia… người khác nhìn vào chỉ nghĩ ngươi đang rửa mặt nên gương mặt ngươi mới đầy nước như vậy, chỉ có bản thân ngươi biết được là ngươi đang khóc.

Hất nước vào mặt thật lâu, thật lâu… nàng mới đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy tình yêu giữa hai người con gái có thể kéo dài được bao lâu?”

“Vấn đề này thì… cũng không biết nữa. Hai nữ nhân yêu nhau rất khó để kéo dài được… nhưng liệu tình yêu giữa một nam một nữ chẳng lẽ sẽ kéo dài hơn sao?” Thường Nga lo lắng hỏi: “Tiểu Mộc sẽ không có cái nhìn khác lạ với Sử Thi đó chứ?”

“Làm gì có chuyện đó.” Thích Tiểu Mộc lắc lắc đầu: “Chỉ là tớ giật mình… đúng vậy, chỉ là giật mình mà thôi. Vì hắn, không lấy chồng sao… Khốn thật mà..”

“Tiểu Mộc, Thường Nga… hai em đang làm gì trong đó mà lâu vậy? Nãy giờ rồi mà còn chưa xong nữa sao?” Sử Thi gõ gõ cửa gọi hai nàng.

“Xong rồi… xong rồi!” Thường Nga nói một câu ứng phó, rồi lại quay sang nói nhỏ vào tai Thích Tiểu Mộc: “Cậu mau trở về trạng thái bình thường cho tui coi… đừng có để Sử Thi nhìn ra chuyện gì cả đấy. Người ta thích con gái cũng không phải tội lỗi gì hết… Cậu xem bộ dáng của cậu kìa… chuyện này có gì mà giật mình chứ? Mau cười cho tui xem xem!”

Thích Tiểu Mộc nhếch một bên mép, xem như cười.

Đi ra ngoài, Phó Hủy Thư đưa cho hai nàng mỗi người một hộp bánh bao, thuận tay đưa cho Thích Tiểu Mộc một đôi đũa, Thích Tiểu Mộc không cầm.. chỉ đưa ánh mắt oán hận nhìn nàng liếc một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng, tự mình cầm lấy một chiếc đũa khác đang nằm gần đó. Phó Hủy Thư ngẩn người, không cùng nàng so đo, lại đem ly sữa đậu nành đến trước mặt nàng để nàng cầm lấy uống, Thích Tiểu Mộc cũng không thèm nhìn tới… chỉ nghiêm mặt đem ly sữa đậu nành để sang một bên, rồi lại vươn tay cầm lấy ly trước mặt Thường Nga đem về phía mình. Phó Hủy Thư lại ngẩn ra, lại không cùng nàng so đo, nhìn thấy tóc nàng ướt đẫm đang che khuất đôi mắt, nên muốn giúp nàng đem vén mái tóc ấy vào vành tai, đỡ phải nhiễu nước vào trong ly nước, không ngờ tay Phó Hủy Thư vừa vươn ra đã bị Thích Tiểu Mộc tát một cái hất ra… Thích Tiểu Mộc lui người vào bên cạnh Thường Nga, tránh xa Phó Hủy Thư.

Trán Phó Hủy Thư nhíu lại, vẫn là không cùng nàng so đo, nhưng khóe mắt lại hiện lên một tia lửa giận không dễ bị phát hiện.

Thích Tiểu Mộc không còn vị giác, cái gì cũng không muốn ăn. Thường Nga vụng trộm đá vào gót chân nàng một cái, nàng mới miễn cưỡng gắp lấy một bánh bao nhỏ đưa lên miệng. Nuốt xong, liền buông đũa, ôm lấy sữa đậu nàng, nhưng nàng chỉ để miệng hờ trên ống hút ngậm chặt chứ không hề uống.

Phó Hủy Thư tâm tình hơi tức giận, giọng nói không còn bình thường, quát lên: “Cậu làm sao thế hả? Lại dở chứng thần kinh gì nữa đó?”

Thích Tiểu Mộc không nhìn nàng, cũng không để ý đến nàng, lông mi khẽ liếc, rồi cố gắng đem giọt nước mắt sắp sửa rơi ra kéo trở vào trong, gương mặt lạnh lùng nhìn xuống sàn nhà.

Thường Nga vội vàng nói đỡ giúp nàng: “Chắc ngày hôm qua uống bia nhiều quá, nên dạ dày của Tiểu Mộc không được thoải mái đó thôi. Tiểu Mộc! Có đúng hay không?”

Mặt mũi của Thường Nga dù sao cũng phải cấp cho nàng, nên Thích Tiểu Mộc gục cổ gật đầu, rầu rĩ nói: “Dạ dày của tôi hơi khó chịu. Có thể đã bị cảm rồi, cả người đang rét run, toàn thân lạnh muốn chết.”

Sử Thi không tin, hỏi: “Dạ dày khó chịu vậy sao vừa rồi có thể đùa giỡn với Thường Nga một trận oanh trời như vậy nha? Cả người rét run sao lúc đó không biết đi mặc quần áo vào nữa?”

Hiện tại đầu óc Thích Tiểu Mộc cơ hồ đã chết lặng, không thể nghe rõ ràng Sử Thi đang nói cái gì, chỉ nghe được vài chữ ‘không biết đi mặc quần áo’, vì thế nàng chỉ có thể nhắm vào những chữ này mà đối đáp qua loa: “Không mặc quần áo thì có làm sao chứ? Không phải khi tắm rửa cũng không mặc quần áo còn gì?”

Phó Hủy Thư cầm đôi đũa lên, tầm mắt hướng về phía đùi Thích Tiểu Mộc đang không có gì che đậy, nhìn qua hai lượt… trong ngắn ngủi ba giây, đưa ra một quyết định nhanh chóng: “Tớ nghĩ hiện giờ nên đi thuê phòng ở ngoài. Tiểu Mộc, cậu mau theo tớ cùng nhau thuê một căn đi.”

Ngữ khí khẳng định, không cho đối phương có quyền từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro