52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng trôi qua rất nhanh.

Có cha mẹ gửi tiền 'trợ cấp' cẩn thận, cho nên cuộc sống sinh viên cũng không phải chịu gánh nặng sinh hoạt phí quá nhiều. Ngoại trừ học tập, các sinh viên đều dồn hết thời gian còn lại vào vui chơi... tên gọi tắt là 'học chơi'. Mỗi ngày trôi qua, Thích Tiểu Mộc, Phó Hủy Thư, Sử Thi và Thường Nga cũng chỉ xoay quanh những nhiệm vụ như thế... và bốn nàng hoàn thành rất tốt đẹp bổn phận 'học chơi' này của đời sinh viên. Thế nhưng, vì giúp làm tăng thêm kinh nghiệm tận hưởng cuộc sống phong phú hơn, Thích Tiểu Mộc còn kiêm thêm một nhiệm vụ -- học đòi 'làm thơ' như những thi sĩ thời xưa... mùa xuân đi qua mùa thu ùa tới, không hiểu sao lại cảm thấy một nỗi buồn man mác ah... nàng buồn không hiểu tại sao lại buồn, càng suy nghĩ càng buồn lại càng u sầu hơn...

Nhưng nàng sầu cái gì chứ? Thật ra, nàng đang sầu 'tiêu độc'.

Ba mươi ngày đã trôi qua. Thích Tiểu Mộc vô số lần giở chiêu trò muốn tiêu độc để được 'thân thiết' với Phó Hủy Thư. Hương vị ngọt ngào khi hôn bằng đầu lưỡi ấy... nàng vẫn luôn đem khắc sâu trong lòng. Nàng trời sinh là người luôn yêu mến những mùi vị tuyệt hảo... một khi nếm được một món nào đó và nhận ra món đó ăn rất ngon thì nàng liền thích ăn và sẽ muốn ăn món đó không ngừng nghỉ... ví dụ như đầu lưỡi của Phó Hủy Thư chẳng hạn... dù nàng chỉ mới được nếm qua một lần nhưng đã được ghi tạc vào trí nhớ nàng. Nàng thật hoài niệm đến hương vị đó ah...

Vì thế, nàng cứ giả ngốc cùng mặt dày đi tìm người ta đòi tiêu độc. Đáng tiếc đầu lưỡi Phó Hủy Thư rất cao quý, không dễ dàng nhượng bộ để thỏa lòng ước muốn của nàng... bởi vậy, mỗi lần nàng liếm liếm khóe môi muốn tìm Phó Hủy Thư, là Phó Hủy Thư liền giơ lên nắm đấm dọa nàng sợ rụt trở về -- Nếu chữ 'thích' cũng không nói ra thì đừng có mong tiêu độc. Mơ đi nhá! Muốn ăn trứng vịt muối đến vậy thì cũng đừng tìm đến đây tiêu độc nữa! Phó Hủy Thư vừa mới nghĩ đến trứng vịt muối liền cảm thấy cơn giận bốc đầy đầu. Thế mà Thích Tiểu Mộc còn vài lần mua trứng vịt muối về nhà để ăn chung với màn thầu. Phó Hủy Thư nhìn nàng ăn trứng vịt muối ngon lành như vậy liền thầm mắng chính mình có mắt như mù, không biết nhìn người, tìm ai không tìm... lại nhìn trúng cái loại 'thùng cơm' như thế làm gì chứ? Khí vừa nổi lên, nàng liền hận không thể cầm lên súng máy đem cái người trước mặt cùng tất cả số trứng vịt muối kia thủ tiêu toàn bộ.

Còn Thích Tiểu Mộc không được thưởng thức vị ngon ngọt mơ tưởng ngày đêm... nàng thật sầu nha... buồn bực đến nỗi cả ngày học cách hí của lừa... người ta mau chết vì sầu rồi đây này.

...

Trong lúc đó, Thường Nga lại bước vào cuộc tình với bạn trai thứ hai đang học chuyên ngành Kiến trúc... mối tình này so với mối tình đầu tiên tương đối có tiến bộ hơn, dù sao hai người cũng quen nhau được một tuần mới chia tay.

Thích Tiểu Mộc hỏi nàng: "Lần này lại vì cái gì mà quyết định chia tay nhau thế?"

Thường Nga hậm hực nói: "Lần này cũng không khác lần trước là mấy... hắn muốn được sờ vào ngực tui... bà chị đây không chịu, hắn liền giở giọng nói mát như đứa nhỏ không được chiều theo ý muốn. Thật khốn khiếp! Tui còn chưa thể hiện cái tính như thế ra mà hắn lại dám lấy trước để đối xử với tui sao? Tui là đang tìm một người đàn ông thật mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất, chứ không muốn tìm một đứa nhóc chưa lớn! Nếu tui không chia tay với cái loại 'cháu trai' chưa hiểu chuyện như vậy thì tui sẽ thành 'cháu trai' đấy!" Tiếp theo nàng liền thề: "Lần này mới là lần thứ hai thôi và sẽ không có lần thứ ba đâu... lần sau tui thề tui sẽ không bao giờ tìm người yêu trong đám Kiến trúc... nếu không làm được tui chính là 'đại vương bát'! Tui muốn được như Lưu Hồng quá à... tui phải học tập chị ấy tìm được một nam nhân tốt giống như Trần Hàng vậy đó!"

Cả ngày mở miệng là nói 'Lưu Hồng và Trần Hàng', một ngày nào đó mình phải gặp được hai người này mới được. Thích Tiểu Mộc ngoài miệng ủng hộ Thường Nga đã làm rất đúng, cùng cổ vũ nhiệt tình để nàng giữ vững ý tưởng đi tìm một người đàn ông tốt giống như Trần Hàng... nhưng bên trong của Thích Tiểu Mộc lại thầm suy nghĩ -- Đứa con trai nào mà không nghĩ đến chuyện sờ bộ ngực của cậu ấy mới là 'cháu trai' thì có...

...

Trong một tháng này, Sử Thi cùng Vương Linh cũng càng ngày càng thân thiết hơn. Mỗi ngày, Vương Linh nhất định sẽ gọi điện thoại cho Sử Thi. Rồi cứ cách ba bốn ngày, nàng nhất định sẽ đi tìm Sử Thi để rủ đi dạo phố hay ăn uống gì đó... như để 'hâm nóng' thêm cho mối quan hệ giữa hai người. Thế nhưng, trong mối quan hệ này thì trên cơ bản, Sử Thi lại nằm ở thế thụ động... Vương Linh gọi điện thoại tới thì nàng sẽ bắt máy... tìm nàng đi dạo phố thì nàng liền đi... Không biết có phải do nàng sợ Vương Linh sẽ hành động giống như thời trung học hay không... sợ rằng Vương Linh khi tìm được một người bạn trai mới sẽ ngay lập tức quẳng nàng sang một bên... Hoặc cũng có thể do bên cạnh nàng đang có những người bạn mới rất thú vị... nên nàng đang trong tình trạng 'có bạn mới quên bạn cũ'... Nói chung, hiện giờ nàng rất ít khi chủ động đi tìm Vương Linh. Nhưng dù nói gì đi nữa, nàng vẫn còn cảm giác thích Vương Linh... mỗi khi nàng nhìn thấy Vương Linh thì trái tim của nàng vẫn sẽ đập nhanh hơn vài nhịp... tuy rằng nhịp đập này đã không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa.

Với mật độ tiếp xúc dày đặc như vậy, nên một tháng sau, Sử Thi mời Vương Linh đến thăm phòng trọ mà nàng cùng thuê với những người bạn khác. Nhân cơ hội đó, Sử Thi cũng muốn giới thiệu nàng với những người bạn tốt mới quen này. Vương Linh do dự trong chốc lát, rồi cũng gật đầu đồng ý.

Trước khi Vương Linh đến một ngày, Sử Thi đem căn hộ quét tước sạch sẽ một lần, rồi đi chuẩn bị một bộ quần áo thật đẹp, sau đó còn mua về hai túi lớn nguyên liệu thức ăn, hăng hái tinh thần sẵn sàng trổ tài bếp núc.

Khi Vương Linh đến nhà, Phó Hủy Thư và những người còn lại cũng có mặt ở đó. Năm người cho nhau giới thiệu rồi sau đó liền đứng đánh giá lẫn nhau. Phó Hủy Thư là bạn chung phòng với Sử Thi, cho nên nàng phá lệ chú ý vào Phó Hủy Thư nhiều hơn một chút. Đối với Thích Tiểu Mộc và Thường Nga, ánh mắt nàng chỉ nhìn lướt qua không đọng lại gì, trong khi đó, nàng nhìn vào Phó Hủy Thư rất lâu, rồi còn cố tình như có như không đánh giá vài lần... xong hết, nàng liền đi đến đứng bên cạnh Sử Thi, giống như đang ngầm nói cho Phó Hủy Thư nên biết đến một vài điều gì đó.

Thấy Vương Linh đang lấy ánh mắt như nhìn tình địch chĩa vào mình, Phó Hủy Thư thật oan uổng nhún nhún vai. Nàng đã từng nhìn qua vài tấm ảnh của Vương Linh nên đối với nàng, cô gái trước mặt này cũng không tính là quá xa lạ. Vương Linh không cao lắm, chỉ khoảng một mét sáu, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, bộ dáng thon thả, nhìn qua khá giống với ca sĩ Dương Ngọc Oánh*, giọng nói nàng trong trẻo nhỏ nhẹ, cử chỉ luôn toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng nên lại làm cho người khác cảm giác giống như Lâm Đại Ngọc tái sinh, dễ dàng gợi bản năng đi bảo vệ nàng từ những người xung quanh.

(*Dương Ngọc Oánh: từng được mệnh danh là mỹ nhân của làng nhạc Hồng Kông... ai muốn biết dung nhan thì cứ google caca ah...)

Thường Nga và Thích Tiểu Mộc vừa nghe tên nàng là Vương Linh, thật đồng âm với 'vong linh' trong ấn tượng nên liền đoán cô gái này chắc hẳn chính là người tình trong mộng của Sử Thi, nên hai nàng không khỏi quan sát thêm vài lần. Thích Tiểu Mộc xem xong, lắc đầu... Không có được nét đẹp thu hút như Hủy Thư nhà mình... không quan tâm. Thường Nga xem xong, cũng lắc đầu... Người này nhìn rất hiền dịu ah... có cảm giác sẽ không nói chuyện hợp với mình... tuyệt đối sẽ không bao giờ đùa giỡn vui vẻ với mình đâu... Vậy ra Sử Thi thích loại người như thế này, hèn gì nhỏ ấy luôn thấy khó chịu với mình, lúc nào cũng 'nhìn không vừa mắt' rồi nhảy dựng lên gây lộn với mình... thì ra hết thảy đều là do bà chị đây không hiền dịu được như vậy ah...

Vương Linh đứng đúng kiểu cách, ngồi đúng tư thế... nếu là người bình thường, khi ngồi trên ghế sô pha thể nào cũng sẽ thả lỏng thân mình để dựa vào thân ghế đằng sau... trong khi đó, khi nàng ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn giữ được tấm lưng thẳng, tuyệt đối không ngồi dựa vào đằng sau, đặc biệt giống như người con gái được nuôi dạy kỹ càng trong các gia đình 'danh gia vọng tộc', nhất cử nhất động đều thể hiện ra dáng vẻ đúng chuẩn của Lâm Đại Ngọc, chẳng qua những cử chỉ này lại được thể hiện ra hơi có vẻ quá nghiêm túc. Không những thế, tựa hồ như nàng thật để ý đến nhãn hiệu của các món đồ... nàng luôn xem xét xem quần áo mặc trên người Thích Tiểu Mộc, Phó Hủy Thư và Thường Nga là loại đồ gì, là loại bình thường hay đồ hiệu... nếu là đồ hiệu thì liền nhìn nhiều hơn một chút, không phải đồ hiệu thì nàng chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua. Nàng cũng không nói những chuyện mà những người bình dân thích nghe, không hùa theo những chuyện cười đùa của người bình dân, mà khi nàng mở miệng lại có cảm tưởng như những dòng văn chương của Trương Ái Linh* đang được hiện thức hóa. Mới vừa đây thôi, nàng còn đem cuộc sống thi vị hóa thật hoa mỹ, thật nhiều màu sắc đang hòa quyện nhau; thì trong chốc lát sau, nàng lại lấy giọng cảm thán... sao bây giờ không nhân cơ hội còn trẻ mà không mau gấp gáp hưởng thụ hết muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đi... nếu không qua hai năm nữa, mọi người đều phải lao vào cuộc sống mưu sinh đầy vất vả... lúc đó phải dồn hết mọi sức lực vào kiếm tiền và leo lên các bậc danh vọng trong cuộc sống, không còn thời gian đâu mà thoải mái như lúc này... Những lời này nếu nói với 'thành phần trí thức' có lẽ sẽ có được rất nhiều hưởng ứng... nhưng đối với 'những người quê mùa' có lẽ lại làm họ không hiểu được. Ví dụ như trường hợp này, cách nói chuyện của nàng lại làm cho Thích Tiểu Mộc và Thường Nga phải 'á khẩu', không biết nên nói gì -- bình thường, hai người rất thích nói những chuyện đùa cợt dân dã dễ hiểu ah... những chuyện phức tạp thế này, thật ra hai nàng không để ý nhiều lắm nha.

(* Trương Ái Linh: nhà văn nữ nổi tiếng của Trung Quốc. Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu, trong đó tác phẩm nổi tiếng nhất của bà là: Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City).)

Thích Tiểu Mộc vụng trộm hỏi Sử Thi: "Vương Linh có phải là con cháu của dòng dõi Vương gia hay không vậy chị? Chính là vị Vương gia ở đất Kim Lăng, khi Đông Hải Long Vương thiếu một cái giường Bạch Ngọc phải chạy đến phủ Vương gia đó nhờ họ đưa cho một cái đó... À... có khi nào chị ấy cũng có mối quan hệ máu mủ với Vương Hy Phượng* không chị?"

(* Vương Hy Phượng: cũng là một nhân vật trong tác phẩm 'Hồng Lâu Mộng' của Tào Tuyết Cần. Nàng là người có dung nhan vô cùng lộng lẫy, quý phái; tuy vậy, nàng lại là người phụ nữ đanh đá, chanh chua, cay nghiệt và độc ác... --> Thích Tiểu Mộc cũng thật là... so sánh với Vương Hy Phượng luôn >.<)

Sử Thi nói: "Em cũng thật là... Ai cư xử khác biệt một chút là em liền châm chọc người ta! Cha mẹ Vương Linh đều làm trong các công ty nhà nước cả đấy. Tuy hoàn cảnh gia đình không kém, nhưng cũng không sang trọng đến mức như em tưởng đâu... Họ cũng chỉ là những người làm công ăn lương mà thôi... mà ờ thì... cô ấy cũng có thể xem như sống trong gia đình khá giả một chút đi."

"Ack! Nhìn cung cách nói chuyện của chị ấy thật quý phái, làm em giật mình nãy giờ... Thì ra, chị ấy cũng là loại người giống như em thôi đó sao?"

"Ai là loại người giống như em chứ? Vương Linh có phẩm chất thú vị hơn em nhiều."

Thì ra cười e thẹn rồi khi nói chuyện phải dẫn ra vài câu trong các tác phẩm của Trương Ái Linh sẽ là người có phẩm chất thú vị hơn??? Thích Tiểu Mộc đã hiểu. Nàng liền quay sang Thường Nga kề tai nói nhỏ... Thường Nga cũng đã hiểu.

Vì cho thấy bản thân cũng rất có 'phẩm chất', Thích Tiểu Mộc cùng Thường Nga liền bắt chước theo bộ dáng của Vương Linh, giả bộ như mình cũng là người thành thục hiểu biết văn chương. Thích Tiểu Mộc đem giọng nói hùng hổ thường ngày như con sư tử của nàng biến đổi thành giọng nói mềm nhẹ như con mèo nhỏ... giờ phút này, mỗi lần mở miệng, nàng liền sẽ sâu kín thở dài một cái rồi dùng điệu bộ giống như miêu tả về các tiểu thư trong tác phẩm văn học thời xưa. Còn Thường Nga liền đem câu nói 'bà chị đây' luôn treo bên miệng chuyển biến thành 'thiếp', mỗi lần mở miệng nàng sẽ nói 'thiếp nghĩ là...' 'thiếp cho rằng...'. Phó Hủy Thư và Sử Thi quá hiểu biết hai nàng nên tự nhiên sẽ biết hai nàng chỉ thích đùa giỡn ầm ĩ chứ không hề có ác ý gì... Tuy nhiên, Vương Linh lại không biết rõ hai nàng, nên khi nghe vào lỗ tai những lời như thế liền không khỏi nghĩ nhiều một chút... một người thì điệu bộ 'quá tiểu thư', còn người kia thì cứ 'thiếp... thiếp...' trong khi lúc trước không hề có... vậy không phải là châm chọc thì là gì nha!? Thích Tiểu Mộc và Thường Nga đều là người cực nhạy cảm, vừa thấy dáng điệu giả bộ 'người có phẩm chất' của hai nàng đang làm cho người ta hiểu lầm, nên liền chạy nhanh đem miệng khóa kéo lại... sợ nói câu nào không đúng lại đắc tội với Vương Linh thì không ổn ah.. mặc dù hai nàng đắc tội với Vương Linh cũng không có quan hệ gì nhưng hai nàng biết nếu cứ mặc kệ mà đi đắc tội thì chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng xấu với Vương Linh... như thế lại có khả năng trở thành vật cản trên con đường tình cảm của Sử Thi thì sẽ không tốt chút nào.

Bây giờ không thể nói những chuyện vui vẻ thoải mái được nữa, trong lòng Thường Nga có chút khó chịu, nàng liền quay sang nói nhỏ với Thích Tiểu Mộc: "Tiểu Mộc này, thiếp nghĩ là sau này Vương Linh chắc chắn sẽ kết hôn với một người đàn ông nào đó đấy."

Thích Tiểu Mộc hỏi: "Ngay cả chuyện như thế mà cậu còn có thể nhìn ra được sao? Mà sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"Tui không biết nói sao... nhưng đây chính là một loại trực giác đấy. Mắt tui nhìn con trai không tốt cho lắm, nhưng nhìn con gái thì rất chuẩn nhá! Thiếp nghĩ rằng mặc dù chị ấy nhìn khá giống với Dương Ngọc Oánh, có bộ dáng làm cho người người phải say mê ngắm nhìn... nhưng chỉ sợ bên trong lại không được đẹp như vậy."

"Ồ! Thì ra cậu có thành kiến với 'ngọc nữ*' ah..." Thích Tiểu Mộc nhìn nàng một chút rồi liếc mắt: "Tiên Nữ, đừng nói với tớ là cậu đang ghen tị với người ta nha?"

"Tui ghen tị với chị ấy sao? Như thế mà là ghen tị hả?" Thường Nga đột nhiên thật nổi giận: "Bà chị đây bộ thua kém lắm sao? Người theo đuổi tui có cả hàng dài nhá... tui mắc mớ gì phải đi ghen tị với chị ấy chứ? Tui nói cho cậu biết, ngọc nữ một khi biến thành 'dục nữ**' thì sẽ làm nhiều người ngạc nhiên đến chết đấy! Mà tui thấy chị ấy không những chỉ có 'dục vọng' mà còn có ý muốn sở hữu 'tiền tài' và 'danh vọng' nữa đấy. Mà thật ra, tui cũng không nói xấu gì chị ấy nha... đây chỉ là cách biểu đạt từ những gì mà tui quan sát thấy từ chị ấy mà thôi."

(*Ngọc nữ --> người con gái tinh khiết đẹp đẽ như ngọc --> chắc cái này ai cũng biết

Còn **Dục nữ --> người con gái bị nhiễm dục vọng trên đời, đã có tính tham vọng, ganh tị, thù ghét,...)

"Tớ biết... tớ biết rồi. Mao chủ tịch làm chứng, tớ đã biết những lời cậu nói nãy giờ chỉ là những gì cậu quan sát thấy." Thích Tiểu Mộc vội vàng an ủi nàng: "Tiên Nữ này, tớ thấy... mà không đúng, thiếp nghĩ là Vương Linh và Sử Thi tuyệt đối sẽ không thể ở chung một chỗ được đâu... hơn nữa, hình ảnh hai người ấy ở chung chắc chắn sẽ không đẹp bằng hình ảnh khi cậu và Sử Thi ở chung đâu nha... Cậu cùng Sử Thi mới đúng là hợp nhau đó..."

"Không có chuyện đó đâu!" Mắng xong 'không có chuyện đó đâu', nhưng tâm tình bên trong của Thường Nga lại vui vẻ lạ thường... hiện giờ, người đang ở chung dưới một mái nhà với Sử Thi chính là nàng chứ không phải Vương Linh nha. Đã là người thì dù ít hay nhiều đều có tâm lý 'sở hữu'... một khi đã ở chung một chỗ với ai đó một thời gian tương đối dài liền thường cho rằng người kia là một loại nào đó thuộc quyền sở hữu của mình, không muốn để cho một người xa lạ nào đó tới cùng mình sở hữu vật mình đang có được ah... Câu an ủi kia của Thích Tiểu Mộc đến thật đúng lúc, tâm trạng Thường Nga lập tức cảm thấy thoải mái không ít.

Còn nói không ghen tị‼! Thích Tiểu Mộc bĩu môi -- Nếu mới đây... Thường Nga không vừa cùng bạn trai thứ hai chia tay, thế nào mình cũng sẽ nghĩ cậu ấy đang thầm mến Sử Thi đấy‼!

Nếu hỏi Sử Thi thích nhất điểm nào của Vương Linh, hẳn là nàng sẽ trả lời bằng một chữ -- nhu. Tính tình Vương Linh thật nhu nhược, thuộc loại như chim nhỏ muốn nép vào sự che chở của người khác. Không những thế, nàng lại có lòng tự trọng rất mạnh... sự nhu nhược khi đi kèm với tính xem trọng bản thân quá mức sẽ làm cho nàng có thói quen 'khi có tâm sự thì thường để trong lòng mà ủy khuất', nàng không dễ dàng nói ra suy nghĩ bi quan này của mình ra ngoài. Nàng có thể cảm giác được Thích Tiểu Mộc và Thường Nga không thích nàng, nhưng nàng cũng không đi suy nghĩ nhiều, sẽ không tự hỏi chính mình đã để lại ấn tượng gì không tốt để hai người ấy không thích mình, mà chỉ nghĩ đơn giản Thích Tiểu Mộc và Thường Nga là những người không hợp với nàng, là những người khó gần hay đại loại như thế. Tuy nàng cũng không thích Thích Tiểu Mộc và Thường Nga, nhưng bề ngoài, Vương Linh vẫn cố gắng mỉm cười nói chuyện với hai nàng, chỉ là bên trong lại âm thầm đưa ra quyết định... từ này về sau sẽ không bao giờ đi đến phòng trọ của Sử Thi một lần nào nữa.

Mặc kệ thế nào, dù nhìn với phương diện nào đi nữa, dù trong lòng Vương Linh có khó chịu nhưng gương mặt nàng vẫn luôn giữ được nụ cười hòa nhã chứ không bực bội đứng dậy quẫy mông mà đi, đã chứng tỏ tính tình nàng cũng không hề xấu. Thật sự thì nàng cũng không phải người dễ dàng tức giận... mà dù cho thật sự tức giận, nàng cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấy điều đó. Tính tình như vậy quả thật không tệ ah... đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho Sử Thi thích nàng.

Thích Tiểu Mộc ngoại trừ trước mặt Phó Hủy Thư thường biểu hiện ra bộ dạng ngốc nghếch, còn những thời điểm khác, nàng vẫn luôn là người rất mẫn cảm. Đương nhiên, trước mặt Phó Hủy Thư, nàng lộ ra gương mặt ngốc nghếch cũng không thể trách nàng... ngay từ khi còn nhỏ, Phó Hủy Thư đã luôn là người áp chế nàng, nếu nàng không nghe lời liền sẽ không hề báo trước mà đánh một quyền lên mũi nàng... tình cảnh như vậy mà không ngốc nghếch thì cũng sẽ bị đánh làm cho ngốc nghếch ah...

Người mẫn cảm Thích Tiểu Mộc liền ẩn ẩn thấy được Vương Linh có điểm không thích nàng và Thường Nga, nhưng đối với Phó Hủy Thư lại giống như có chút 'địch ý'... tròng mắt vừa chuyển, nàng liền hiểu được vì sao 'địch ý' lại xuất hiện ở đây -- Ghen tị ah... Sự ghen tuông với những người có khả năng cướp người yêu của mình ah... Không thích mình và Thường Nga thì có thể chịu được, nhưng sao lại đối với Hủy Thư 'địch ý' cao như thế là như thế nào? Nghĩ thế nên Thích Tiểu Mộc liền không giả bộ làm người con gái hiền dịu thành thục nữa, nàng cũng không còn ý nghĩ sợ 'đắc tội' như trước nên liền giở thói xấu... Đến thời điểm ăn cơm, nàng sẽ làm như vô ý mà đi nói nào là... 'Đánh là thương, mắng là yêu... Sử Thi và Thường Nga thật thân thiết với nhau', hoặc sẽ nói... 'Trùng Khánh, Sơn Đông... một nằm phía nam... một nằm trời bắc... địa lý cách xa ngàn dặm như vậy mà vẫn có cơ hội gặp gỡ nhau ở đây... để ở chung trong một nhà... như vậy có thể thấy Sử Thi và Thường Nga phải có nhân duyên lắm lắm mới được 'tiếp xúc' mỗi ngày nha.' Lời nói của nàng thật làm cho Vương Linh phải chết đuối trong biển 'dấm chua' ah...

Trước mặt Vương Linh, Sử Thi luôn thể hiện bộ dáng ôn hòa dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ từ tốn... giống như một con chó nhỏ đang thuần phục trước chủ nhân của mình. Thế nên, nơi này đang có Vương Linh, nàng không muốn biểu hiện cái tính chua cay của mình ra nên chỉ có thể 'đen mặt', đem Thích Tiểu Mộc chửi rủa trong lòng. Nàng nhíu mày khẽ nháy mắt với Phó Hủy Thư mấy lần, nhắc nhở Phó Hủy Thư mau mau 'quản giáo' lại Thích Tiểu Mộc... thế nhưng, Phó Hủy Thư lại không hiểu được ý nàng muốn nói, cho nên cái gì cũng không quản. Ngược lại, Phó Hủy Thư lại rất mừng khi có Thích Tiểu Mộc 'quấy rối' như thế này... vì có Thích Tiểu Mộc nói chuyện lăng nhăng suy diễn như thế lại đang làm cho không khí trên bàn ăn có chút 'náo nhiệt'... Nàng là người rất thích xem náo nhiệt ah...

Trên bàn cơm, Thường Nga không có cách nào 'kề tai nói nhỏ' thảo luận mọi chuyện với Thích Tiểu Mộc như trước... mà không thể kề tai nói nhỏ được nữa thì nàng chỉ có thể đem miệng khóa kéo lại, miệng bị cưỡng chế không được mở ra liền kích hoạt các tế bào não hoạt động... Nàng chợt nhớ đến mối tình đầu và mối tình thứ hai bị thất bại thảm hại của nàng... một cái kéo dài ba ngày... cái kia kéo dài bảy ngày... thật giống như số mệnh của ruồi bọ nha... như vậy sao làm cho người ta can tâm được đây? Nàng không để tâm nghe những lời 'nói hươu nói vượn' nãy giờ của Thích Tiểu Mộc mà chỉ đắm chìm trong cảm xúc 'thất lạc khi không còn tình yêu' làm cho nàng thật ưu thương khổ sở. Thế nhưng, trăm ngàn đừng nghĩ nàng đang thương cảm cho số phận hai mối tình chóng vánh của nàng... nàng không phải người bình thường, hay ít nhất đừng có lấy cái chuẩn người bình thường để so với nàng... Người khác khi chia tay sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nhưng đối với nàng khi chia tay với người ta thì liền có cảm giác muốn ăn, hơn nữa khi ăn còn có tâm trạng chửi rủa người kia thật thoải mái -- Lại gặp phải một thằng bỉ ổi nữa sao... Thật là số xui mà! Nàng tập trung hết sức lực vào ăn uống, mở to miệng mà ăn thật ngon... mỗi khi ăn trúng hạt tiêu sẽ liền mở miệng thầm oán Sử Thi không biết cách nấu ăn... Sử Thi ở cạnh bên thật không nhịn được nữa nên liền mở miệng cãi lại... thật đúng với cái câu Thích Tiểu Mộc vừa nói 'đánh là thương, mắng là yêu'.

Sắc mặt Vương Linh liền chuyển biến thành trắng bệch, tay cầm đũa chợt dừng lại giữa không trung, ra sức nắm chặt. Phó Hủy Thư vừa thấy tình cảnh này thật không tốt lắm, liền chạy nhanh chuyển dời đề tài, hỏi Vương Linh mỗi khi rảnh thì thường làm gì? Vương Linh nói, nàng thích học tiếng Pháp. Phó Hủy Thư hỏi, tiếng Pháp có khó học hay không? Vương Linh liền nói, không khó học, sau đó liền đệm thêm vài câu tiếng Pháp, rồi còn ca ngợi tiếng Pháp có cách nói chuyện thật êm tai... một bên ca ngợi, một bên liền nói chêm vài câu... những câu tiếng Pháp nàng nói ra thế mà lại không có ý tứ đi giải thích nghĩa của những câu đó, nên làm cho Thích Tiểu Mộc, Phó Hủy Thư và Thường Nga không thể nào hiểu được nàng đang nói gì... trong nhất thời làm cho những người trên bàn cảm thấy bản thân như những đứa ngu ngốc không được học đầy đủ, nên chỉ có thể mở miệng sững sốt nhìn nàng. Ngược lại, Sử Thi đã quen biết với Vương Linh đã lâu nên có thể nghe hiểu vài từ, nhưng chỉ vài từ chứ không nhiều lắm. Trong quần thể không ai biết đến tiếng Pháp này, thế mà Vương Linh lại nói được lưu loát như vậy không khỏi làm cho mọi người có cảm giác nàng là người ưu việt hơn.

Nếu nói Thích Tiểu Mộc quấy rối làm cho Sử Thi bốc lửa tức giận quanh người, thì Vương Linh đệm vào câu nói những câu tiếng Pháp kia chính là đang hướng đến mọi người trên bàn ăn tạt một chậu nước lạnh... một chậu nước lạnh bị tạt xong, không khí trên bàn ăn liền xuất hiện tình trạng đông cứng. Thường Nga lại cảm thấy không khí lúc này vẫn chưa đủ độ lạnh, nên liền liếc đôi mắt phượng tuyệt đẹp của mình, đổ thêm tuyết vào trong không khí băng giá xung quanh, nói: "Hừ! Phô trương với những người không biết làm gì? Đang khoe mình là người có học vấn rộng sao? Có giỏi thiệt sao không đi nói chuyện với những người biết đến ấy!"

Vương Linh để chiếc đũa xuống, trên gương mặt phủ một tầng sương, nhiệt độ trên bàn cơm giảm xuống chỉ còn mười độ.

Sử Thi chạy nhanh gắp rau vào trong chén Thường Nga, mau chóng ngăn chặn cái miệng 'nghĩ gì nói nấy' của nàng. Sử Thi không trách Thường Nga... cái miệng của Thường Nga thường không kiêng nể ai mà cứ đi nói hết những điều nàng đang suy nghĩ trong lòng, Sử Thi đã sớm làm quen với điều ấy. Thế nhưng Sử Thi quen thuộc không có nghĩa Vương Linh cũng quen được với điều đó, nên khi Vương Linh nhìn thấy động tác của nàng, trên mặt Vương Linh lại hạ thêm cái lạnh xuống vài phần.

Thích Tiểu Mộc chớp chớp mắt, đưa chân bên dưới bàn đạp Thường Nga một cái, nàng nở nụ cười hì hì, quay sang Vương Linh nói: "Tiên Nữ vừa mới chia tay xong, nên tâm tình cậu ấy có chút khó ở ấy mà... À, nghe nói trường của chị có nhiều người đẹp trai lắm, đúng không? Hôm nào chị nhớ giới thiệu cho cậu ấy vài người nhé."

"Được chứ." Thích Tiểu Mộc đang cố gắng hòa giải cục diện bối rối trên bàn. Vương Linh không ngốc nên liền nắm lấy cơ hội này, rồi vươn tay cầm đũa lên một lần nữa.

Nhiệt độ xung quanh cuối cùng cũng tăng trở lại.

Bữa cơm này thật là... Sử Thi nhíu nhíu mày, gắp một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng ăn.

Phó Hủy Thư chú ý quan sát đến biểu tình của Sử Thi, không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó liền đứng dậy đi đến phòng bếp nấu nước.

Mắt Thích Tiểu Mộc vừa thấy Phó Hủy Thư thở dài, liền theo đuôi nàng đi vào phòng bếp, hỏi: "Cậu có chuyện gì phiền lòng à?"

Phó Hủy Thư trả lời: "Tớ đang lo lắng giùm Sử Thi mà thôi."

"Cậu thay chị ấy lo lắng cái gì vậy?"

Phó Hủy Thư cầm siêu đến vòi hứng nước vào, nói: "Tớ thấy Vương Linh đem sự tự tôn biểu hiện ra bên ngoài rõ ràng quá... mà có khi sự tự tôn quá mạnh như thế có khi lại là biểu hiện để che giấu đi sự tự ti của bản thân. Trong khi đó, Sử Thi trước mặt chị ấy lại giống như con mèo nhỏ vậy á... tớ cũng không biết nên nói sao cho đúng, nhưng nói chung tớ nhìn thấy hai chị ấy ở chung thật không tự nhiên chút nào."

"Tớ cũng hiểu chuyện cậu muốn nói ah... nhìn hai người ấy không được tự nhiên nha."

"Lâu mới thấy cậu biết cách nhìn nhận sự việc vậy đấy."

"Đương nhiên, tớ là ai nha!" Thích Tiểu Mộc không có hứng thú để ý đến chuyện của người khác, liền vươn hai tay vòng sang ôm lấy cổ Phó Hủy Thư, chu chu môi, nói: "Hủy Thư, Hủy Thư... miệng người ta bị ô uế rồi... cậu mau mau giúp người ta tiêu độc đi."

"Đi ăn trứng vịt muối của cậu á!"

"Tớ không ăn cái đó đâu. Cậu giúp tớ tiêu độc đi mà."

"Biến ra một bên!"

"Không!"

Phó Hủy Thư bị nàng dây dưa mãi, không có biện pháp nào, nên đành phải hôn trên mặt nàng một cái.

Thích Tiểu Mộc thập phần không hài lòng với nụ hôn đó, nên liền vươn đầu lưỡi ra, mặt dày nói: "Là nơi này bị ô uế ah..."

Phó Hủy Thư giơ cao nắm tay lên, nói: "Cậu muốn bị đánh, có phải hay không?"

Thích Tiểu Mộc hừ hừ hai tiếng, đem đầu lưỡi lui trở về, yên tĩnh lại.

...

Ai cũng không nghĩ đến, bữa cơm này lại trở thành 'chất xúc tác' giúp Vương Linh quyết định. Nàng thật thích Sử Thi, nhưng cũng sợ hãi loại cảm tình như thế này và không muốn để cho người khác biết. Cũng giống như hàng ngàn hàng vạn người con gái khác khi lâm vào tình huống như nàng... nàng chấp nhận đi quen với con trai, cũng chấp nhận cùng bạn trai 'thưởng trái cấm'. Đây là phản ứng muốn trốn tránh, nhưng cũng là một phần trong thí nghiệm của nàng -- thí nghiệm xem rốt cuộc bản thân nàng là thích con trai hay sẽ thích con gái, hoặc có thể nói rằng, thí nghiệm xem bản thân nàng rốt cuộc có phải là người bình thường hay không? Đúng vậy, đây là tâm lý chung của đại đa số mọi người... với xã hội truyền thống ngàn năm thâm căn cố đế này, thật sự thì tình yêu của người đồng giới thật bất thường... trong nhận thức của nàng cũng thấy tình yêu giữa hai người con gái thật không bình thường, đây là chuyện thập phần bất đắc dĩ mà nàng phải dính vào nhưng nàng lại không có cách nào để ngăn bản thân tách khỏi điều đó.

Cuối cùng, thí nghiệm của nàng cũng không đưa ra kết quả nào rõ ràng cả... nàng không chán ghét những người bạn trai của nàng, cũng không chán ghét loại 'vận động trên giường' với bạn trai... nhưng mỗi khi nghĩ đến Sử Thi, trong lòng nàng sẽ nhói đau... địa vị của Sử Thi trong lòng nàng tựa hồ như không một ai có thể thay thế được, cho nên sau khi quyết định chia tay với bạn trai, nàng liền liên lạc lại với Sử Thi một lần nữa. Sử Thi lúc nào cũng đối xử dịu dàng chu đáo với nàng, làm cho lòng nàng vui vẻ không thôi, nhưng song song với đó, nàng cũng sợ hãi nỗi vui vẻ không thể kiểm soát được này. Nàng lớn hơn Sử Thi một tuổi, đã là người con gái đứng ở hàng tuổi 20, đã có một chút thể nghiệm với sự tàn khốc của xã hội... nàng vừa muốn tự mình trải nghiệm sự ngọt ngào của tình yêu, nhưng đồng thời, nàng cũng e ngại với hiện thực tàn khốc... trong cuộc sống nhân sinh của nàng hiện giờ, dường như cay đắng ngọt ngào hòa quyện cùng với tình cảm ái muội tạo ra một loại cảm giác rối tung trong lòng nàng.

Cùng với những người bạn của Sử Thi ăn cơm chung một bữa, Vương Linh đã cảm thấy được một nguy cơ trước giờ nàng không nghĩ đến... Sử Thi là một người xinh đẹp như vậy, người thích nàng từ trước đến giờ vốn rất nhiều, không những thế, Sử Thi lại là người có cá tính, chắc chắn nếu nàng muốn theo đuổi ai thì phần lớn sẽ đều gật đầu chấp nhận làm quen với nàng... Vương Linh thật sợ Sử Thi sẽ rời khỏi nàng, sợ Sử Thi sẽ không đối xử dịu dàng chu đáo với nàng, sợ Sử Thi sẽ không ngoan ngoãn phục tùng nàng nữa... vì thế trong sự rối loạn giữa hiện thực và mơ mộng... nàng đã đi lựa chọn 'tình yêu'.

Đêm đó, Vương Linh hỏi: "Sử Thi này, cậu thích Hủy Thư sao?"

Sử Thi trả lời: "Hủy Thư là người bạn tốt nhất của mình. Đương nhiên là thích rồi."

Vương Linh lại hỏi: "Thế còn Thường Nga thì sao?"

Sử Thi nói: "Thường Nga cư xử như con nít vậy á... Mình không thể nào ghét nổi."

Vương Linh hỏi tiếp: "Thế còn mình đây thì sao?"

Sử Thi trầm mặc.

Vương Linh cũng trầm mặc. Hai nàng trầm mặc hơn nửa nén hương, sau đó Vương Linh mới nhẹ giọng nói với Sử Thi: "Tụi mình hẹn hò với nhau đi."

Sử Thi sững người, đứng nửa ngày không lấy lại được tinh thần, cho đến khi nàng phục hồi được tinh thần thì đầu lưỡi Vương Linh đã muốn tiến nhập vào bên trong miệng nàng. Nàng không vui sướng đáp lại, cũng không có ý cự tuyệt... nàng đã đem lòng thích Vương Linh nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nhận được phản ứng đáp lại của Vương Linh... nhưng loại cảm xúc hiện giờ lại không được như trong tưởng tượng của nàng, không hề có cảm giác choáng váng tim đập chân run gì cả, mà thật sự chỉ có sự thanh tĩnh đang vây lấy nàng.

Nàng cảm giác được đầu lưỡi của Vương Linh đang khuấy động trong miệng nàng, lưỡi của Vương Linh đang cố sức trêu ghẹo lưỡi của nàng để cùng nhau động nhưng nàng chỉ đứng yên không nhúc nhích, thậm chí nàng còn không nhắm mắt lại, đôi mắt nàng mở to nhìn rõ tình cảnh xung quanh cùng để mặc bản thân đi thể nghiệm cảm giác chân thật của nụ hôn đầu tiên -- không khó chịu, không ngọt ngào... chỉ là một cảm giác bình thản trống rỗng.

Trời chiều cuối mùa thu đem theo vài cơn gió lạnh đang vù vù thổi tới... có phải chính cơn gió lạnh kia đã thổi tan hết nhiệt tình của nàng, hay vốn dĩ sự nhiệt tình của nàng lại đang mang theo những cơn gió lạnh? Nàng thật không biết.

Về nhà, nàng nói với Phó Hủy Thư: "Vương Linh nói với chị là tụi chị sẽ hẹn hò với nhau."

Phó Hủy Thư hỏi: "Thế chị chấp nhận rồi à?"

"Chị không chấp nhận, cũng không cự tuyệt... có vẻ như chị đã cam chịu, đúng không?"

"Hình như là vậy."

"Hủy Thư này, em có hôn Tiểu Mộc bao giờ chưa?" Sử Thi thay áo ngủ, buột miệng hỏi.

"Rồi, có hôn qua."

"Cảm giác như thế nào?"

Phó Hủy Thư nhớ đến nụ hôn dùng lưỡi của nàng cùng Thích Tiểu Mộc khi đó, liền đỏ mặt, nói: "Tim sẽ đập loạn lên, đầu lưỡi cậu ấy có mùi vị rất thơm... còn đem lại rất nhiều cảm giác khác lạ khác... làm em không tự chủ được mà muốn hôn cậu ấy nhiều thêm một chút... nhưng sau khi hôn xong lại mang đến cảm giác bối rối nhiều lắm, tụi em sẽ không hôn môi nhau nữa đâu."

Sử Thi trừng mắt: "Tụi em đã 'ăn đầu lưỡi' lẫn nhau rồi... sao còn chưa thổ lộ là như thế nào?"

Phó Hủy Thư nhớ đến câu nói 'trứng vịt muối' kia của Thích Tiểu Mộc, liền đánh vài cái vào gối ôm, hậm hực nói: "Cái người kia có 'tà tâm' nhưng không có 'tặc đảm' nên mới như vậy đó... Đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Em còn đang bực mình cậu ấy đây! Còn chị thì sao? Bộ Vương Linh hôn chị à?"

"Uh... hôn rồi." Sử Thi dừng lại một chút, mới nói: "Chị chưa hôn ai bao giờ, trong khi cô ấy lại rất thuần thục... cô ấy cũng muốn chị đi phối hợp một chút vào nụ hôn nhưng chị thật không biết nên làm như thế nào. Cô ấy đã quên đó là nụ hôn đầu của chị... Nói thật thì chị không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào... hoặc nên nói, chị thật sự không có cảm xúc gì cả."

"Chị có chắc là chị ấy sẽ không thích lại con trai chứ?"

"Không chắc nữa." Sử Thi ngồi lên giường, mơ hồ nói: "Biết rõ phía trước là vách núi, thế mà còn bắt buộc chính mình trở thành người mù để bất chấp tất cả mà nhảy xuống. Hủy Thư này, người như vậy thì có ngu ngốc lắm không?"

"Uhm... cũng khá ngốc đấy. Em nói thật nha... nhìn thấy chị cùng Thường Nga đánh chửi nhau quen rồi, nên khi nhìn cách đối xử của chị với Vương Linh thật... uhm... thật ôn hòa đi... quả thật em không có cách nào tưởng tượng nổi hai người như vậy lại cùng là một người đấy. Chị có hiểu ý em muốn nói không?"

"Có phải ý em muốn nói, giống như chị đang đeo một cái mặt nạ để đối xử với Vương Linh, đúng không?" Sử Thi chua chát cười cười: "Thói quen của chị rồi. Bắt đầu kể từ khi chị nhận ra chị thích cô ấy thì đã muốn để bản thân trong mắt cô ấy là một người hoàn mỹ nhất... hình như ý nghĩ hiện giờ của cô ấy đối với chị cũng giống như suy nghĩ lúc đó của chị. Bởi vì mình để ý đến người đó nên lại càng muốn người đó nhìn thấy mình trong bộ dáng thật hoàn mỹ, thế nhưng càng cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ thì dường như lại càng không có được sự hoàn mỹ mình muốn... vẫn luôn chỉ đem tới cảm giác giả dối, không thật."

Phó Hủy Thư vui đùa nói: "Vậy xem ra cuối cùng thì chị và Vương Linh lại có điểm hợp nhau rồi đấy."

"Em thật biết cách 'đâm vào người khác một nhát' đấy." Sử Thi di động thân mình đi đánh một cái vào người Phó Hủy Thư.

"Thì chị nghĩ xem... em không nghĩ giả dối là một tội nào đó nặng nề lắm." Phó Hủy Thư cử động hai tay thể hiện bộ dáng không sao cả, nói: "Nhiều người thích mua văn bằng giả chỉ để chứng tỏ bọn họ là người có học thức, có thể đảm nhận công việc hiện giờ... Thiếu gì các giáo sư hay chuyên gia rất thích viết ra vài văn tự khó hiểu để chứng tỏ cho mọi người thấy kiến thức của họ thật rộng lớn ah... Đã là con người, ai mà chẳng đã làm ra một việc nào đó giả dối chứ, đúng không? Chúng ta cũng giống vậy thôi... chúng ta chán ghét sự giả dối xảy ra trước mắt mình... nhưng mặt khác, chúng ta lại vô tình vận dụng triệt để sự giả dối ấy. Em cũng thường giả dối đấy thôi, trước mặt ba mẹ, bạn bè cùng lớp không thể không đeo lên mặt nạ để thể hiện 'con người giả' của mình... chỉ có tại trước mặt Tiểu Mộc, em mới không giả dối gì cả, bộc lộ con người thật nhất của mình ra... muốn mắng cứ mắng, muốn đánh thì cứ giơ tay lên đánh cậu ấy, rất nhiều lần cậu ấy để yên cho em đánh hả giận nhưng vẫn không giận gì em cả. Có bao nhiêu người bị chị đánh mà vẫn có thể toàn tâm toàn ý đối xử với chị thật tốt đây? Ngoại trừ Tiểu Mộc, em nghĩ sẽ không tìm ra một ai giống như vậy... Tuy giả dối sẽ đem lại vẻ hoàn mỹ cho đối phương nhưng đó chỉ là nhất thời mà thôi... không thể giả dối cả đời được... vì thế nếu muốn ở bên ai đó suốt đời thì không được nghĩ đến chuyện giả dối với người ấy. Vậy chị có từng nghĩ, muốn cùng Vương Linh sống bên nhau cả đời hay chưa?"

"Chị không biết. Lúc trước có nghĩ đến, nhưng hiện giờ lại không biết." Sử Thi cúi đầu, đưa tay trên giường vẽ mấy đường... vẽ một đường, hai đường... cho đến khi chín mười đường đang hằn trên nệm, nàng mới nâng ánh mắt lên nhìn Phó Hủy Thư, nói: "Kỳ thật, Vương Linh không phải là một người kiên cường gì cả. Cô ấy rất thích tìm lấy một người để được dựa vào, cũng thích có người nào đó có thể ở bên cạnh bảo hộ cô ấy cả đời. Dù cho Tiểu Mộc lớn lên cùng với em, cũng là một người rất mạnh mẽ, thế mà em ấy còn chưa có gan thổ lộ với em... vì thế, chị thấy, để đem chữ 'thích' ấy nói ra với đối phương có biết bao nhiêu khó khăn. Đừng nói chi thổ lộ cho xa... có bao nhiêu người có lá gan dám thừa nhận bản thân mình đã thích một người cùng giới chứ? Có mấy ai lại có thể nói ra câu như thế này... 'Mình không thích nữ nhân, cũng không thích nam nhân... chỉ là người mình thích vừa vặn lại là người có cùng giới tính với mình'... Thế nhưng, ngay cả nói ra được như thế thì không phải người đó cũng đang gián tiếp công nhận: trong tiềm thức chưa từng thừa nhận bản thân sẽ thích người cùng giới đó sao? Chị luôn cảm thấy so với Vương Linh thì chị mạnh mẽ hơn cô ấy rất nhiều... thế mà dù chị đem lòng thầm mến cô ấy nhiều năm như vậy những vẫn luôn sợ hãi đâu dám nói lời thích ấy ra khỏi miệng đâu... thế mà giờ Vương Linh lại dám nói ra điều đó... Chị thật không ngờ cô ấy lại dũng cảm như vậy... Có biết bao người con gái không dám nói những lời như thế nhưng cô ấy vẫn nói ra được. Chị thật... nói như thế nào thì mới đúng nhỉ... thật cảm động đi."

"Cảm động sao..." Phó Hủy Thư đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài... bầu trời ban đêm ngoài cửa sổ như đính một lớp đen tuyền lên nó, chỉ le lói một chút ánh sáng phản xạ nhỏ bé của những ngôi sao xa xa... với sự đen như mực không thấy rõ đường đi ấy, nếu có ai bước chân đi ra ngoài sẽ ngay lập tức bị chế trụ trong không gian đêm tối xung quanh, muốn lui về không được mà muốn tiến lên cũng không xong. Nàng nhẹ giọng nói: "Tình yêu chính là một loại xổ số đi... nhiều người mua nhưng rất ít người trúng được giải thưởng. Nếu muốn chắn chắn có giải thưởng thì ai cũng muốn đi làm người quay số, để muốn cho số nào trúng thì sẽ quay mỗi số đó trúng mà thôi... Thế nhưng, nếu là người quay số để nắm chắc phần thưởng trong tay như vậy thì lại không cảm giác được sự hưng phấn tột cùng của những người có được giải thưởng từ trên trời rơi xuống... Sử Thi à, chị nên suy nghĩ lại thật kỹ đi."

Sử Thi trầm mặc , không lên tiếng. Nàng lặng lẽ kéo chăn lên che mặt, nghĩ -- Dù gì thì hôm nay cũng được xem là một đêm không tin được, rồi tiến vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro