13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng cần sáng sớm mai mới về đâu. Hiếu mua vé bay về ngay trong tối hôm đấy luôn. Chuyện hệ trọng chẳng thể chậm trễ, kể cả 1 giây, 1 phút, 1 giờ. Nghe An nói xong trong lòng Hiếu bứt rứt lo lắng không thôi. Gọi điện thì bé Dương chẳng thèm nghe máy. Lỡ mà đúng như An nói Dương bị người khác cướp mất. Lỡ mà giờ này Dương đang bên ai khác chẳng quan tâm đến Hiếu......

Sợ lắm chứ. Nghĩ thôi là thấy sợ rồi.




Đặt chân đến sân bay là lúc 23h11p' đêm. Việc đầu tiên Hiếu làm là bắt taxi về nhà của em bé. Trong đầu lúc này chỉ có Trần Đăng Dương mà thôi. Kể cả có phải chờ Hiếu cũng nhất quyết phải gặp được em để hỏi cho ra lẽ về tin đồn kia.

Mất khoảng 30p để về đến khu chung cư của Dương. Con đường tối đen chẳng lấy một bóng người, Hiếu một thân một mình bước đi dưới những ánh đèn đường chỗ sáng chỗ tối. Còn chẳng thèm ghé về nhà cất vali, cứ thế kéo nó đến trước cửa nhà người ấy. Bấm chuông cửa căn phòng không có chút ánh sáng nào cả mà chờ đợi. Hy vọng em đang ở trong nhà.



Thật may vì cuối cùng cánh cửa đã được mở ra sau khoảng 10p, Hiếu nghĩ là tầm đó. Em bé mắt nhắm mắt mở, lấy tay dụi dụi mắt nhìn anh ngạc nhiên mà đáng yêu vô cùng. Chắc bé cũng bất ngờ khi anh về tầm này. Quần áo thì xộc xệch, trễ đến quá vai, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ chết người. Cảnh xuân này nên và chỉ nên để mình Hiếu được chiêm ngưỡng thôi.

Dương cáu lắm khi mà đêm rồi còn có người bấm chuông cửa. Cố lắm em mới mở được mắt chạy ra xem danh tính người đó là ai. Vì bình thường Rhyder hay anh Sinh cũng hay nửa đêm đánh úp qua nhà em ngủ ké trốn nóc nhà vì say bí tỉ.

Nhưng hôm nay thì khác, người bấm chuông lại là anh người yêu nhà em, Minh Hiếu Trần.

"Ơ? Anh? Anh về lúc nào vậy?" Bên cạnh còn nguyên cái vali mang theo từ lúc đi diễn. Vậy là anh từ sân bay về thẳng đây luôn. "Sao anh nói mai mới về kia mà"

Người kia chẳng thèm trả lời mà lao thẳng đến ôm em. Ôm rất chặt. Chặt như kiểu đang sợ em sẽ đi mất luôn vậy đó. Lại còn trưng ra bộ mặt sắp khóc đến nơi luôn rồi.

Em đã làm gì đâu? Đã có ai làm gì đâu mà....

"Anh sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Nói em nghe nào"

"Em không bắt máy. Anh cứ tưởng em...." bị ai đó bắt đi mất.

"Anh bị khùng hả ? Ngủ quên có xí mà làm quá lên hà" Thì Dương mới ngủ sương sương 7 tiếng đồng hồ từ lúc đi tập nhảy về thôi. Có biết ai đó gọi đâu mà nghe.

"Thì cứ coi như anh bị khùng đi" Yêu em nên bị khùng đó.

"Thôi nào, bỏ tay ra để em đóng cửa nữa"

Nghe em ra lệnh thì Hiếu cũng tự giác mà làm theo. Để vali vào một góc tường, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn em. Si tình đến vậy nhưng chỉ đổi lại cái ánh mắt "trìu mến" của em.

"Giờ thì anh có nói tại sao anh lại ở đây không? Rồi đã có chuyện gì xảy ra nữa?"

"Anh nghe người ta nói...."

"Người ta nói gì?"

"Nói em bị người khác cướp mất"

"??? Bị cướp mất rồi thì ai đang đứng ở đây với anh? Toàn tin tào lao không" Chịu Hiếu luôn đấy. Sao nay trí thông minh của anh rơi đi đâu rồi ý.

"Nhưng mà người ta đồn em với Hùng Huỳnh yêu nhau!! Sao mà anh chịu được. Dương là người yêu anh cơ mà"

Gì cơ ?

"Anh nghe nó từ đâu ? "

Tại sao chuyện của Dương với Hùng lại bị đồn thổi khi mọi việc đều đã là quá khứ ? Trong khi hai người đều không quá thân thiết gần gũi và cũng không hề để lộ tin tức này ra ngoài. Hơn nữa, nó còn đến tai Minh Hiếu đang ở ngoài Bắc lúc bấy giờ.

"Từ Negav. Nhỏ đó gọi điện nói anh nghe"

Thế nên ai đó mới mua vé bay về ngay trong đêm.

"Đã kết thúc từ một năm trước. Tại sao đột nhiên...."

Khoan đã!!!

Hình như Dương nhớ ra gì rồi. Chính là lúc đó. Dương không nghĩ là còn thời điểm nào khác mà mình gặp Hùng ngoài lúc đó cả. Dưới khu nhà của anh Tú Voi. Hùng Huỳnh chở Dương đến đó đã là chuyện của 2 ngày trước. Và rốt cuộc là ai đã nhìn thấy và ai là người đã lan truyền tin đồn này.

"Bé nhớ ra chuyện gì à ?"

"Không có gì. Mà anh ghen à?"

"ummm... ghen" Trước khi em biết Hiếu yêu em, Hiếu đã ghen rồi cơ.

Thấy anh thú nhận khiến em phì cười. Minh Hiếu này lạ ghê, khác với trên sóng quá. Ở cạnh em cứ như trẻ con thôi.

"Thôi nào, không có chuyện em bỏ anh đâu. Nếu bỏ thì em cũng đến trước mặt anh mà nói luôn. Nói là tôi ghét anhhhh.... Đó như vậy đó. Hiểu chưa?"

"Từ chối hiểu. Em ghét anh thì anh cũng bám lấy em thôi"

Tốt hơn hết là không nên nói ra chuyện khi ấy. Dương cũng không biết Minh Hiếu Trần có tức đến chớt không nữa. Nhưng dù sao em cũng không có ý định tiếp tục với Hùng. Cho Hiếu biết mắc công anh lại ghen nữa. Vẫn là nên tìm cách gặp mặt nói chuyện để Hùng từ bỏ em thôi. Hùng cũng nên tìm một người mới mà bỏ qua chấp niệm cũ này.









Thôi nhắc chuyện này. Chỉ là sự hiểu lầm của mọi người chứ chẳng hề có chuyện em đi ngoại tình với người khác. Dương muốn chuyển sang chủ đề mới. Ngủ li bì từ chiều đến giờ, chưa có gì bỏ bụng làm em đói xỉu luôn rồi đây.

"Về muộn như này anh đã ăn gì chưa?"

"Anh ăn tạm trên máy bay rồi bé, bé có đói không ?"

"Có.... Ngủ từ chiều lận..."

A!! Hình như em vừa lỡ lời thì phải......

"Đừng nói là bé lại bỏ bữa nữa nhé" Minh Hiếu giận thật rồi đấy. Mới bận chút xíu không nhắc em bé thường xuyên được là chứng nào tật nấy. Tập tành gì thì cũng phải ăn uống đầy đủ chứ.

"Đâu phải em muốn bỏ đâu. Tại bị buồn ngủ chứ bộ"

"Còn lý do. Tin anh đánh vào mông bé không?"

"Anh gia trưởng....còn đòi đánh em..." Em bĩu môi. Minh Hiếu là đồ tồi.

"Gia trưởng mới lo được cho em" Đúng không ?
"Thôi để anh nấu gì cho bé ăn nhé. Mau ngồi xuống đi. Chờ anh xíu"

Minh Hiếu xắn hai bên chiếc áo sơ mi dài tay của mình bắt đầu công cuộc vào bếp. Em cũng ngoan ngoãn ngồi im trên sofa ngắm anh.

Việc đầu tiên là mở tủ lạnh xem có gì. Mà mở ra thì thật bất ngờ. Chẳng có gì bên trong cả. Ngoài những lon nước ngọt đủ loại và có cả bia kèm theo những gia vị đồ linh tinh thì chẳng có nổi thứ gì để nấu.

"Bé uống nước thay cơm đấy à? Trong tủ toàn nước ngọt" Biết là bé thích uống nước ngọt nhưng nhiều như này thì đáng để xem xét lại đấy.

"Ngon mà ạ?"

"Giờ anh dẫn bé đi ra ngoài ăn nhé. Nhà bé chẳng có gì nấu hết" Minh Hiếu từ trong bếp đi ra ngồi cạnh em.

"Thôi, em lười ra ngoài lắm. Anh nấu mì gói đi. Ăn tạm là được"

"Ăn mì sao mà có chất. Đừng nói mấy nay em chỉ ăn mì thôi nhé?"

"Đâu có đâu. Dạo này em toàn ăn ké nhà anh Sinh không à. Qua nhà ảnh làm nhạc miết"

"Ăn ngoài nhiều không tốt đâu đấy. Chừng nào anh còn ở nhà thì anh nấu cho bé ăn ha"

"Biết rồi mà...." Người gì đâu tánh kì, cứ nói em hoài. Tưởng đâu anh là người mẹ em phái tới kiểm tra luôn.

"Mai anh dẫn đi siêu thị lấp đầy cái tủ lạnh kia nhé!"

"Ơ... mai qua nhà anh Sinh làm nhạc rồi"

"Nghỉ đi. Kêu em bận" Phải bù lại khoảng thời gian không được ở với bé iu sau mấy ngày đi chạy show mới được.

Hừ..lại gia trưởng nữa rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro