37-1. Không xứng đáng với tình yêu của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






"Thành Dương?"

Đã lâu lắm mới nghe một cuộc gọi của Minh Hiếu, Lê Thành Dương hơi mỉm cười. Anh gõ nhẹ mấy ngón tay lên bàn phím để ấn định một cuộc họp với Khánh Linh, tay kia với lấy cốc nước trên bàn.

"Anh đây."

Minh Hiếu ngập ngừng vài giây, cuối cùng thở hắt ra nói nhanh:

"Ngày mai anh có bận không? Cho em gặp anh năm phút. À không, cho em gặp anh."

"Anh có hẹn với bạn."

"Ngày kia?"

"Anh cũng có hẹn với bạn."

"..."

"Tuần sau, tháng sau cũng vậy. Ngày nào anh cũng không có thời gian."

Minh Hiếu biết trước rằng Lê Thành Dương sẽ nói như vậy nhưng không khỏi có một chút chạnh lòng. Cậu bối rối nói "em biết rồi" sau đó cúp máy nhanh đến nỗi Thành Dương chưa kịp lên tiếng rằng mình chỉ đùa vui một chút. Thành Dương chưa kịp gọi lại thì tổ dựng cảnh đã gõ cửa phòng. Dàn người mẫu cũng đã sẵn sàng chờ đợi bởi ai cũng biết Thành Dương tuyệt đối đúng giờ, anh liếc nhìn rồi đặt điện thoại xuống bàn.

Buổi chụp lại diễn ra như bình thường. Nhóm người mẫu có bốn nam một nữ đều ăn mặc theo phong cách Nhật Bản, ánh sáng là hai ngọn đèn màu đỏ và xanh dương hắt lên da từ hai phía đối nhau. Thành Dương rất thích những màu sắc bổ sung cho nhau, studio tối hẳn đi so với thường lệ. Duy Thuận mở nhạc rất nhỏ để không át đi tiếng chỉ đạo của Thành Dương và còn đốt tinh dầu thoang thoảng, Thành Dương như say trong âm thanh, hình ảnh và cả mùi hương, anh tạm thời quên mất một cuộc điện thoại dang dở từ người đã trốn biệt đi nhiều ngày trước.

Thời gian thay đổi phục trang đến rất nhanh. Cô người mẫu trẻ tuổi có khuôn mặt sắc sảo lại còn được kẻ mắt xếch lên và đôi môi kiểu geisha đi lướt qua mang theo mùi hương hoa cúc rất lạ, Thành Dương vừa ngẩng đầu lên nhìn vừa đúng lúc một chiếc trâm cài tóc rơi ra. Cô luống cuống cúi nhặt vì chiếc trâm vừa nhìn đã biết là hàng thiết kế độc quyền, nhưng bộ kimono bằng gấm cầu kì lại làm cô khó khăn di chuyển. Thành Dương bước tới nhặt lên chiếc trâm khảm đá quý tạo hình bươm bướm cực kì tinh xảo rồi mỉm cười nhìn cô:

"Hùng Châu mà biết đồ cậu ta chế tác gặp tai nạn như thế này thì chắc buổi chụp của anh tan nát hết."

Hùng Châu là nghệ sĩ chế tác kim loại đặc biệt có tài, cũng là bạn của Lê Thành Dương. Có những chi tiết trên chiếc trâm nhìn là đã biết do ai thực hiện, Thành Dương ra hiệu cho cô quay đầu.

"Đây, anh giúp em."

Thành Dương đặt máy ảnh xuống bàn, một tay anh đỡ búi tóc của cô, tay kia Thành Dương cắm cây trâm vào đúng chỗ nó rơi ra dù trước đó anh không hề nhìn đến.

"Nếu bị đau phải nói với anh được không?"

Cô người mẫu không thể gật đầu nên vâng nhẹ một câu, Thành Dương điều chỉnh vị trí cây trâm lại thật chắc rồi rất nhanh buông tay xuống. Cô gái quay lại với vẻ mặt ngại ngùng rất rõ ràng dù lớp trang điểm đã che đi bớt, cô cười tươi nói với anh:

"Xin lỗi vì làm phiền anh, trang phục này làm em hơi khó cử động."

Thành Dương gật đầu cầm máy ảnh lên, anh ho một tiếng rồi nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy:

"Nếu có dễ cử động thì em cũng không thể cúi xuống trước mặt một người đàn ông trong trang phục này, em biết chứ?"

Bộ kimono cách điệu trễ vai và hở một phần ngực, Thành Dương lịch sự quay đi không nhìn. Người mẫu khi đi diễn hay chụp có thể mặc những bộ đồ mỏng tang như không mặc gì, chuyện hở ngực hay hở chân cũng không tính là nhạy cảm. Nhưng đó là ở trên sàn diễn hoặc khi đang chụp ảnh, Linh Chi không mấy khi gặp được một người đàn ông trong ngành không hề coi việc cô mặc trang phục thiếu vải như là một điều bình thường. Thành Dương chào cô rồi quay lại nói chuyện với mấy người phụ trách ánh sáng, Linh Chi di chuyển về phía bàn trang điểm mà mắt vẫn liếc nhìn anh. Buổi chụp lại diễn ra trong tiếng nhạc văng vẳng và mùi hương gỗ quế, tới khi kết thúc thì cả áo sơ mi của Thành Dương cũng nhiễm đầy mùi.


--


Thành Dương đi vào phòng thay áo, vừa cởi áo ra thì chuông điện thoại đã vang lên. Anh không giấu được vẻ bất ngờ khi cầm lấy chiếc điện thoại trên tay mình: Minh Hiếu lại gọi.

"Ừ, anh nghe đây."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa ồn ào, Thành Dương khoác chiếc áo trở lại rồi mở cửa ngay. Một nhóm cả stylist lẫn trang điểm cùng người mẫu đang trò chuyện trước cửa phòng anh, có cả Hùng Châu không biết từ đâu xuất hiện. Vừa nhìn thấy Thành Dương, Hùng Châu đã bắt đầu mở miệng trêu chọc:

"Lê Thành Dương, mặc áo vào đàng hoàng đi!"

Có cả người mẫu nữ đứng chờ nên Thành Dương chỉ cười cười thong thả khép lại hai tà áo của mình rồi hất đầu ra hiệu cho Hùng Châu nói tiếp. Anh nghiêng đầu kẹp chiếc điện thoại lên tai khi hai tà áo hết khép vào rồi lại mở ra.

"Anh đây, em nói tiếp đi."

Minh Hiếu nghe được tiếng ồn ào của đám người mẫu bên phía Thành Dương, cậu cũng lờ mờ đoán ra được tình cảnh hiện tại khi có tiếng người nhắc Thành Dương mặc áo. Dù sao thì cũng có chuyện quan trọng hơn chuyện suy nghĩ xem tình trạng của anh có bao nhiêu mờ ám, Minh Hiếu nhấc lên đặt xuống quyển sách vừa xuất bản rồi nói chậm rãi:

"Anh nói rằng ngày mai, ngày kia hay sau này anh cũng không có thời gian cho em đúng không?"

Đám người trước cửa bàn về quán bar nào đó nghe nói là yên ắng và thoải mái hơn La Vita, Thành Dương mỉm cười khi thấy Linh Chi nhìn mình rồi quay đi anh nhìn trả lại.

"Ừ, anh không có thời gian."

"Vậy hôm nay anh có thời gian không?"

"Thành Dương, tối nay đi không? Quán bar mới mở, của Song Luân bên chuỗi cửa hàng thời trang trên khu thương mại phía nam."

Minh Hiếu và Hùng Châu nói cùng một lúc, Thành Dương chỉ vào điện thoại mình. Riêng chuyện Minh Hiếu gọi lại sau khi bị anh trêu không có thời gian đã là điều anh không đoán trước được, lúc này cậu lại còn biết lắt léo hỏi anh nếu ngày mai không có thời gian thì hôm nay có có hay không.

"Ừm, hôm nay..."

"Anh từ chối bên đó được không? Ngày mai ngày kia và nhiều ngày sau nữa anh đều có thời gian cho bạn bè mà."

Minh Hiếu nói nhanh, Thành Dương đưa điện thoại ra xa để nhìn vào xem thử có phải mình đã nhìn nhầm số điện thoại của ai đó, hay chính Minh Hiếu vừa đưa ra yêu cầu mà trong những ngày yêu nhau anh rất mong nhưng cậu chưa một lần nói. Hùng Châu lại gọi lớn:

"Dương, đi nhanh đi. Linh Chi nói... sao lại đánh anh? Linh Chi mong cậu đi cùng lắm, đi thôi, có bận gì đâu?"

Linh Chi lại lén nhìn Thành Dương ngại ngùng. Thành Dương ra hiệu để mọi người chờ năm phút rồi đóng cửa đi vào phòng. Anh nằm dài xuống giường duỗi thẳng lưng, nhẹ nhàng nói:

"Minh Hiếu, anh rất ghét người yêu cũ dây dưa không dứt."

"Em cũng ghét, nên anh chỉ cần không coi em là người yêu cũ là được rồi."

Thành Dương vừa nằm mấy giây đã lại ngồi bật dậy. Anh nhìn vào điện thoại lần nữa, rồi khi chắc chắn rằng giọng nói khàn khàn đó rất nhiều lần thì thầm bên tai mình và đảm bảo trăm phần là của Trần Minh Hiếu, Thành Dương nói: "Trần Minh Hiếu?"

"Em đùa một chút. Anh từ chối bạn anh có được không? Chỉ hôm nay thôi."

Thành Dương nghĩ mình chưa bao giờ sai khi nói rằng Trần Minh Hiếu là người không hề ngây ngô như cậu thường thể hiện, chỉ là cậu muốn hay không muốn nói. Đã như vậy thì Thành Dương cũng không còn gì phải dạy mà thử chơi cùng cậu xem sao, anh mở tủ áo tìm một chiếc áo khác đẹp hơn.

"Em gặp anh làm gì?"

"Em đói." Lý do hợp lý quá.

"Anh sang nhà xuất bản đón em, nhưng sau khi đi ăn em phải đi cùng anh."

"Được..."

"Với danh nghĩa người mẫu."

"...t..thôi." Vừa mới ra trận thì không nên mất ý chí chiến đấu như vậy.

Người mẫu và nhân viên đã chuyển ra ngoài phòng khách, Thành Dương bước ra ngoài nói rằng anh đi ăn rồi sẽ tới sau. Duy Thuận nghe Thành Dương nói vậy thì ngóng đầu nhìn ra, anh chẳng bao giờ đi chung với Thành Dương tới những buổi hội họp của đám chân dài. Hùng Châu một mực đòi đi theo, Thành Dương cười nói:

"Tôi đi nhà hàng tình nhân, cậu có đi không?"

Hùng Châu giả vờ buồn nôn. Thành Dương làm như không nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt của Linh Chi, anh vẫy chào Duy Thuận: "Jun, lần này không phải là do tớ đâu."

Thành Dương vắt áo khoác lên vai, mở cửa studio. Buổi chiều nắng đã nhạt rất nhiều, cây cối hai bên đường sau mấy ngày mưa thì bùng lên xanh tốt. Anh lái xe tới dưới hàng cây quen thuộc đợi Minh Hiếu, trong lòng lại có cảm giác kì lạ khó tả. GIống như là lần đầu hẹn hò, lại giống như là chuẩn bị ăn vào một món ăn mà bản thân vừa yêu vừa ghét. Minh Hiếu đã xuống khỏi nhà xuất bản cùng với một cô gái nào đó, cô gái đi rồi còn một mình cậu vẫn đứng trên mấy bậc thang vu vơ nhìn đường. Đến lúc đó, Thành Dương mới nhớ ra rằng Minh Hiếu chưa biết anh đã đổi xe. Thành Dương mở cửa bước ra rồi không nhìn đến Minh Hiếu, anh tựa cửa nhìn vào quán cà phê trước mặt. Muốn đốt một điếu thuốc nhưng lại thôi, Thành Dương cất gói thuốc vào túi rồi gõ đầu mình. Trong một giây nào đó, Thành Dương đã ngăn mình lại khi nghĩ rằng Minh Hiếu không thích hôn khi anh hút thuốc sau đó mới nhớ ra rằng hai người đã chia tay rồi.

Minh Hiếu bước tới với ánh mắt rất khó nói, giống như là muốn ôm anh ở ngay giữa đường nhưng rồi lại thôi. Cậu dời ánh mắt khỏi Thành Dương để nhìn chiếc xe bóng loáng.

"Anh đổi xe rồi?"

"Ừ, đêm trước khi chia tay em."

Thành Dương thản nhiên trả lời, Minh Hiếu cứng ngắc gật đầu rồi mở cửa. Nội thất của xe vẫn còn rất mới, không có lấy một chiếc đĩa nhạc hay sợi dây nối máy ảnh nào. Minh Hiếu thiếu tự nhiên nhìn ra đường, Thành Dương đánh vô lăng ngược hướng anh vừa đi tới, vừa làm anh vừa hỏi:

"Em muốn ăn gì?"

"Em ăn gì cũng được."

Thành Dương không hỏi thêm nữa. Thậm chí chưa nghe câu trả lời, Thành Dương cũng biết rằng Minh Hiếu sẽ muốn tới nhà hàng lần đầu tiên hai người đi cùng nhau. Đã bảy tháng trôi qua mà hai người chưa từng tới thêm lần nào nữa.

Minh Hiếu tránh ánh mắt của Lê Thành Dương suốt đường đi. Những lời muốn nói đã sắp sẵn trong đầu, dù vậy cậu vẫn có hơi lúng túng khi anh luôn mang vẻ dịu dàng chứ không hề lảng tránh. Điện thoại Thành Dương có tin nhắn, anh liếc nhanh rồi nói với Minh Hiếu:

"Đọc tin nhắn giúp anh."

Minh Hiếu cầm lấy chiếc điện thoại để dưới cần số lên, cậu còn ngần ngừ thì Thành Dương đã nhắc: "Mật khẩu cũ."

Thành Dương không bao giờ dấu giếm gì với Minh Hiếu khi hai người yêu nhau, anh vẫn thường nhờ cậu làm đủ thứ với điện thoại của mình. Mật khẩu của điện thoại Thành Dương đã đổi từ ngày hai người ôm nhau trong bốt điện thoại đằng sau phòng điều chế Verital 35, bốn con số 8625 vô nghĩa làm nên một hình tam giác hướng về phía trước. Minh Hiếu bấm mật khẩu, hình nền hiện ra không còn là hình một bàn tay quen thuộc của Minh Hiếu. Cậu rất nhanh lấy lại tập trung lướt mở tin nhắn. Tin nhắn của Hùng Châu, là một dãy số dài.

"Hùng Châu nhắn cho anh, số điện thoại của..."

"À, cho anh xin lại."

Thành Dương nói rồi rất nhanh cướp lại điện thoại từ tay Minh Hiếu. Anh vẫn nhìn về phía trước nhưng chỉ lái xe bằng một tay, tay kia Thành Dương bấm tin nhắn trả lời mà trên môi cười tủm tỉm.

Linh Chi, Minh Hiếu nhớ kĩ cái tên đó vào đầu.


--


Nhà hàng vẫn phủ đầy lá xanh trên mấy mảnh tường gạch, nhưng bàn ở sát cửa sổ đã có hai người khách rất kì lạ ngồi sẵn: người đàn ông chắn chắn lớn tuổi hơn Minh Hiếu và Thành Dương, là một người trong nhóm kiến trúc sư Thành Dương thường gặp ở Downpour. Đối diện với anh là một cô nhóc có lẽ là chưa đến mười tám tuổi, cô nhóc vui vẻ nói cười khác hẳn với sự trầm tĩnh của người này. Thành Dương nhẹ gật đầu chào khi bước qua, cô nhóc nhìn anh với vẻ thích thú lộ liễu nhưng không lâu sau thì đã quay lại với câu chuyện gì đó về hai miếng khoai chiên trên dĩa. Minh Hiếu đi chậm lại chờ Thành Dương tới, anh chọn một bàn nhỏ ở vị trí cô nhóc kia không thể nhìn thấy được rồi mỉm cười với cô gái phục vụ đi qua.

"Chào em."

Cô gái giật mình nhưng ngay lập tức đã cười tươi. Một người thì có thể dễ quên, nhưng hai người cùng nhau lại vô cùng dễ nhớ. Cô dừng lại khá lâu để Thành Dương và Minh Hiếu gọi món, chăm chú giới thiệu cho anh mấy món ăn trong thực đơn mới của nhà hàng.

Minh Hiếu không gọi đồ ăn, Thành Dương gọi cho cả hai người. Cậu nhìn anh không chớp mắt, vẫn là bộ dáng lịch thiệp trưởng thành nửa lạ nửa quen đó. Gọi món xong, Thành Dương chống một tay lên má quay lại nhìn Minh Hiếu.

"Chào em."

Đáp lại Thành Dương chỉ là một cái nhìn đăm đăm, anh khoát tay như kéo cậu khỏi trò thôi miên nào đó.

"Em có hai tiếng, sau đó chúng ta phải tới nơi khác."

Minh Hiếu gật đầu nói nhỏ: "Dù sao anh cũng nên ăn trước khi nghe em nói."

Thành Dương không phản đối, cả tuần nay anh cũng không ăn uống được đàng hoàng. Đồ ăn không muốn nấu, đi một mình không muốn ăn, mà ăn uống không đàng hoàng luôn là nguyên nhân hàng đầu khiến gây ra những điều ngu ngốc. Cô gái phục vụ lại đi ra với một chai rượu không có trong danh sách những thứ đồ Thành Dương đã gọi. Đợi đến khi đồ ăn được dọn ra hết, Thành Dương nhướn mày nhìn chai rượu trong tay cô.

"Hôm nay là..."

"Lần trước anh nói rằng lần sau anh sẽ quay lại để nhận quà cho cặp đôi đẹp nhất. Hôm nay chúng em lại y lời giám đốc mang ra."

"Ồ", Thành Dương cười lớn, "tiếc quá, anh và người bạn này đã chia tay mười tám ngày rồi."

Minh Hiếu sặc ly nước trong tay mình. Cậu ngẩng đầu lên với chóp mũi đỏ ửng, nhẹ sửa lại lời Thành Dương: "Mười bảy ngày và hơn mười tám tiếng."

Cô gái phục vụ rõ ràng bối rối. Hai người chia tay đi vào nhà hàng tình nhân là chuyện kì lạ, đã thế một người lại gọi đồ ăn cho cả hai người, không lẽ lần này bọn họ lại thực sự đánh giá sai? Thành Dương gật đầu xác nhận lời của Minh Hiếu rồi đẩy chai rượu trở về phía cô.

"Nói tóm lại thì là cậu này đã bị anh đá rồi. Anh sẽ không hẹn lần sau tới lấy nữa đâu, hôm nay em có thể mang rượu tới bàn bên cửa sổ không? Bàn có hai người nhìn như chú cháu."

Minh Hiếu nhìn theo bóng dáng của cô gái phục vụ, nghe được cả tiếng cười giòn tan của cô nhóc ngồi ở bàn kia. Thành Dương thản nhiên trộn mì và nhặt mấy lá thơm ra khỏi đĩa của Minh Hiếu, anh gõ một tiếng vào thành đĩa.

"Ăn đi, anh muốn nghe em nói hơn là nhìn em ăn."

Tim Minh Hiếu vốn không hoạt động bình thường từ lúc thấy Thành Dương đợi mình ở góc quen rồi thấy anh thậm thụt trao đổi số điện thoại của ai đó cùng với Hùng Châu, đến lúc này cũng không ngừng rung lên chỉ vì mấy chiếc lá thơm trang trí mà Minh Hiếu không ăn được. Thành Dương không im lặng quá lâu, anh vừa ăn vừa hỏi:

"Tuần qua em đi đâu?"

"Em sang thành phố X, muốn kéo Hanah về đây để quản lý phòng điều chế Verital 35 giúp em."

"Đi đúng lúc thật đấy."

"Vì sợ phải nhìn anh nên em mới đi vào ngày đó."

Minh Hiếu nói thẳng thắn, Thành Dương không ngăn được mình nở ra một nụ cười khẽ. Anh đặt một cọng măng tây Minh Hiếu rất thích lên đĩa cậu rồi không nói gì thêm, hai người cứ như thế lặng lẽ ăn uống trong tiếng nhạc chậm rãi và tiếng nhịp tim Minh Hiếu càng ngày càng đập nhanh trong lồng ngực.


--


Chỉ còn lại hai ly rượu trên bàn, Thành Dương từ nhà vệ sinh ra đã lại cười khi thấy Minh Hiếu ngoái đầu chờ đợi. Anh ngồi xuống ghế, tiện tay rút ra một mảnh khăn giấy đưa cậu.

"Phía trên lông mày em có vết mực."

Minh Hiếu cầm khăn chà mạnh, vừa chà cậu vừa nói nhỏ: "Sao anh không nói sớm?"

"Vì anh không nhìn thấy."

Minh Hiếu không nói thêm điều gì, cậu sơ sài lau qua vài lần rồi vò mảnh giấy trong tay. Thành Dương uống một ngụm rượu nhỏ, anh hướng mắt nhìn một bên gò má đỏ ửng của Minh Hiếu. Vết mực vẫn còn mờ mờ, anh đổ một ít rượu ra lòng bàn tay rồi chấm nhẹ đầu ngón vào đó.

"Tới đây nào."

Vết mực ở gần khóe mắt, hơi cồn bốc lên làm mắt Minh Hiếu nổi lên một tầng nước. Thành Dương lau qua vài lần thì vết mực đã hết, anh lau sạch tay rồi trở lại nghiêm túc nhìn Minh Hiếu.

"Anh nghe em đây."

Minh Hiếu thở dài cúi đầu xuống. Có những lời dù muộn nhưng chắc chắn phải nói ra, và vì đã muộn nên không cần thiết phải biện minh mà chỉ đơn thuần là nói. Giấu hai bàn tay bên dưới gầm bàn, Minh Hiếu khẽ nói: "Em xin lỗi."

"Hmm?"

"Em xin lỗi vì trước đây không muốn công khai với anh."

"À, chuyện đó sao?" Thành Dương cười nhạt, "lúc đó anh cũng đã nói em không công khai là đúng, dù anh rất mong em suy nghĩ lại. Nhưng đã qua rồi, em đâu có sai, chúng ta không được lâu dài. Ngẩng đầu lên nào, anh đã nói rồi, không cần phải cúi đầu đâu. Chỉ cần chúng ta chia tay thì mọi việc sẽ ổn thôi."

Minh Hiếu ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nói nhỏ nhưng rất rõ ràng: "Em xin lỗi vì gạt tay anh ra trong tiệm sách cũ."

"Anh chấp nhận. Vết thương ở trên khớp xương đó làm anh thật sự rất đau."

Thành Dương co mấy ngón tay dưới đèn cho Minh Hiếu xem, mấy viết trầy xước ngày đó đã biến thành sẹo mờ trăng trắng. Anh rụt tay lại nhanh chóng, rồi chỉ vào ngực trái mình.

"Đau ở đây."

Minh Hiếu nhắc mình phải tiếp tục nói, không được dài dòng giải thích hay tùy tiện nắm lấy tay anh dù rất muốn. Cậu nắm chặt hai bàn tay đặt trên đùi mình.

"Em xin lỗi vì không dứt khoát với Thảo Nguyên. Nhưng Thảo Nguyên thật sự không có lỗi, vì em không nói cho cô ấy biết chuyện chúng ta. Thảo Nguyên từ trước đến giờ vẫn là người tự nhiên như thế."

Đáng mặt đàn ông quá, đến lúc này còn chăm chăm bênh vực Thảo Nguyên.

Thành Dương lại không thể ngăn mình cười một tiếng. Anh nhắm mắt cũng biết rằng Thảo Nguyên chắc chắn hiểu Minh Hiếu và Thành Dương đang yêu nhau, không cần thiết Minh Hiếu phải nói bất cứ điều gì. Mọi chuyện đâu chỉ nghe bằng tai, nhìn bằng mắt hay cảm nhận bằng tim đều có thể cho ra đáp án. Nhưng mà xem như Minh Hiếu nói điều đó là hợp lý, anh gật đầu.

"Anh không bận tâm chuyện em dứt khoát hay không dứt khoát. Em biết lúc đó lí do anh chia tay em là gì không? Em có thể nắm tay người không phải là bạn gái em ở trên đường lớn, nhưng lại không dám nắm tay bạn trai em trước mặt mọi người. Điều đó chỉ dẫn anh đến một kết luận duy nhất, em coi anh và tình yêu anh dành cho em là điều làm em xấu hổ. Nói cho đúng thì là em coi anh không xứng đáng với em."

"Em xin lỗi."

Xin lỗi như thế chẳng khác nào gật đầu thừa nhận.

Nhà hàng đã bắt đầu vắng khách dù chỉ mới gần chín giờ tối, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa. Có tiếng sấm từ phía xa vọng lại, Thành Dương lắng nghe rồi lắc đầu nói với Minh Hiếu:

"Trần Minh Hiếu, có thể anh không xứng đáng với em, nhưng em không xứng đáng với tình yêu của anh."

Minh Hiếu lặng người vì lời Thành Dương nói. Cậu rất sợ rằng mình sẽ yếu đuối trước mặt Thành Dương, nhưng cánh mũi Minh Hiếu đã bắt đầu cay cay và dường như có một chút nước đang chực trào từ trong hốc mắt.

"Em xin lỗi."

"Lần này là vì điều gì?"

"Vì những lời em nói vào tuần trước. Em làm anh đau."

"Không, anh không cảm thấy gì hết. Những lời nói đó anh quen nghe rồi, chỉ là chưa từng nghe một người nói tất cả những lời chì chiết đó trong vòng năm phút thôi."

"Em..."

"Và em là người đầu tiên anh yêu lại nói ra những điều đó. Một điều đáng tiếc nữa, anh đã yêu em nhất. Yêu em hơn tất cả những người trước đây. Còn chuyện em có yêu anh hay không, anh xin phép không bàn đến, để giữ cho anh hi vọng rằng ít nhất em từng có lúc yêu anh."

Minh Hiếu lần này không có cách nào ngẩng đầu lên. Cậu đã chuẩn bị rất nhiều cho những quát tháo chửi bới, nhưng Thành Dương lại nói ra sự thật một cách nhẹ nhàng thực tế.

"Em không cần nói gì hết, anh hiểu lúc đó em say. Anh thương em mà."

Từ "thương" phát ra nghe thật lạ lẫm sau hàng trăm ngày nghe được từ "yêu". Thành Dương nhìn đồng hồ rồi vỗ đầu Minh Hiếu vui vẻ nói:

"Thôi được rồi. Xin lỗi thì cũng đã xin lỗi, anh chấp nhận hết. Xin lỗi đã xong hết rồi, chúng ta bỏ qua hết quay về làm bạn có được không?"

"Được, em cũng muốn quay về làm bạn anh." Giọng nói của Minh Hiếu hơi nghẹn, nhưng vẻ mặt cậu lộ rõ quyết tâm và bướng bỉnh mà Thành Dương chưa từng thấy.

"Bạn trai."


--


Lê Thành Dương thật lòng cảm thấy có lỗi với Trần Minh Hiếu. Con người phải trải qua cú sốc lớn thế nào mới thay đổi đột ngột đến không thể nhận ra như vậy, dù dĩ nhiên anh vui vì thay đổi đó. Thành Dương đặt ly rượu xuống bàn rồi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó mới quay sang nhìn Minh Hiếu với tai và cổ lại hồng hồng không biết là vì ngại ngùng hay vì rượu.

"Em biết mà đúng không? Heraclitus có một câu rất nổi tiếng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông."

Nhân viên phục vụ đi tới, Minh Hiếu đưa tay nhận hóa đơn. Thành Dương không có phản ứng gì trước hành động đó, anh đã hết ở vị trí làm anh để chủ động sắp xếp trình tự thay toán cho một cuộc gặp gỡ với người trước mặt mình. Hai người đứng dậy ra đi mà không nói gì thêm về chủ đề bạn bè hay là bạn trai nữa, Thành Dương vui vẻ chào anh kiến trúc sư vẫn còn ngồi với cô nhóc ở bàn cạnh cửa sổ khi đi ngang qua chỗ hai người. Chàng kiến trúc sư gật đầu thay cho một lời chào, anh hỏi một câu không đầu không cuối:

"Downpour?"

"Hôm nay thì không, trẻ con không được vào đó."

Minh Hiếu cũng gật đầu chào đối phương rồi nhanh chóng bước theo Thành Dương. Lại thêm một điểm dừng nữa, Thành Dương nấn ná ở chỗ cô gái phục vụ vẫn còn nhìn hai người nghi ngại:

"Anh và cậu ấy đã chia tay rồi, thật mà."

Minh Hiếu quay đi khi cô phục vụ nhìn cậu như dò hỏi, cuối cùng vẫn không chịu được mà chạm nhẹ vào vai áo Thành Dương.

"Em ra trước đợi anh."

Nhìn Minh Hiếu đi ra, nụ cười của Thành Dương tắt đi. Anh và cô nhân viên nhìn theo bóng Minh Hiếu đi khuất, cô gái lắc đầu.

"Em xin lỗi, lần sau em sẽ không hỏi nữa."

Thành Dương cùng cô nói thêm vài câu tạm biệt, trong đầu anh lại nghĩ không biết sau những ngày này thì hai người có còn lần sau nào nữa hay không. Minh Hiếu đã đứng đợi sẵn ở chỗ bãi đỗ xe, cậu tựa lưng vào cột đèn nhắn tin cho ai đó. Điện thoại mờ mờ hắt lên mặt Minh Hiếu một chút ánh sáng, khuôn mặt cậu rõ ràng là đang buồn bã. Mong muốn tiếp tục yêu anh làm gì để làm mình buồn như vậy, Thành Dương không khỏi thấy xót lòng. Biết rằng hoàng tử nhỏ của mình cần một bài học để lớn lên, nhưng hành trình "trưởng thành" nào cũng mang theo nhiều khổ sở. Thành Dương không thể bao bọc Minh Hiếu với cái tính cách nhút nhát và dùng dằng đó mãi mãi, người khác cũng sẽ không.

"Minh Hiếu."

Minh Hiếu ngẩng lên sau đó cố gắng mỉm cười nhìn anh. Nụ cười cậu gượng gạo vô cùng, Thành Dương nhìn trả lại rồi nói: "Nếu không thích đi cùng anh, em có thể về nhà."

Minh Hiếu khẽ lắc đầu. Thành Dương thở dài bấm mở khóa xe rồi hạ mui xe xuống, anh chống một khuỷu tay lên kính trước nhìn cậu suy tư.

"Vậy thì thắt dây an toàn vào, chào mừng em đến với thế giới của anh."

Chào mừng thế giới im lặng của em đến với thế giới ồn ào của anh.

Minh Hiếu mở cửa xe vẫn với vẻ mặt không rõ vui buồn, cậu ngồi thừ ra rồi đột nhiên nói: "Trước khi đi, em có thể kiểm tra lại một lần cuối có được không?"

"Em muốn kiểm tra gì?"

"Kiểm tra xem em có thật sự muốn đi hay không."

Minh Hiếu ngửa tay ra dưới đèn rồi dường như không tự tin lắm nên mấy ngón tay từ từ co lại. Thành Dương sau mấy giây suy nghĩ cũng đưa tay xuống đan năm ngón tay vào. Cảm xúc quen thuộc làm Minh Hiếu rùng mình. Cơn rùng mình rất nhanh dâng lên tim và khóe mắt, cậu nhẹ siết năm ngón tay lại khi ngón cái Thành Dương bắt đầu theo thói quen mà di chuyển trên mu bàn tay Minh Hiếu.

"Em xin lỗi."

Xin lỗi vì đã không biết cái nắm tay này đáng quý như thế nào.

"Quên hết chuyện cũ đi, anh cũng sẽ quên. Từ bây giờ mọi chuyện đều do em quyết định, sẽ không còn cho em bất cứ thiên vị nào nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro