45. Sợ anh nói tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lê Thành Dương chỉ muốn đưa Trần Minh Hiếu đi ăn đồ Nhật ở một quán ăn nói cho công bằng thì rất đẹp đẽ yên tĩnh, anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ gặp mẹ mình ở nơi này. Giáo sư Trâm rất ít khi rời khỏi phòng làm việc của mình, bà chỉ mỗi tháng một hoặc hai lần tới đây vào những ngày trời mưa, theo như nhân viên kể lại. Việc kinh doanh tất cả được giao vào tay cô gái mặc kimono hồng lúc trước, chỉ cần đảm bảo trả đủ lương cho nhân viên và nuôi đủ đàn mèo. Thành Dương biết Minh Hiếu bối rối vì bộ trang phục trên người cậu không đủ đứng đắn để gặp phụ huynh, nó có hơi phớt đời và bụi bặm. Nhưng Thành Dương cũng biết rằng chỉ một chút nữa thôi, Minh Hiếu sẽ bối rối hơn nữa, không phải bởi vì vẻ ngoài hay bất cứ điều gì liên quan đến cậu. Bằng kinh nghiệm của kha khá lần vô tình hay cố ý dắt bạn trai bạn gái đến trước mặt mẹ, anh biết rằng giáo sư Trâm sẽ không để ý đến Trần Minh Hiếu.

Không vội nhìn đến cả Thành Dương và Minh Hiếu, bà đặt khay trà lên bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Thành Dương đi về phía Minh Hiếu vẫn còn lo lắng đứng nhìn. Đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng Minh Hiếu để trấn an cậu, Thành Dương khẽ nói:

"Em là khách mà, em ngồi xuống đi."

Bà Trâm vẫn không ngước nhìn lên, Thành Dương miễn cưỡng cười rồi nắm cổ tay Minh Hiếu kéo xuống. Hai người con trai đã ngồi trước mặt bà, bà nhìn Minh Hiếu vài giây.

"Mẹ, đây là Minh Hiếu. Cậu ấy là..."

Thành Dương nhìn Minh Hiếu, lúc này cậu mới dứt ánh mắt ra khỏi cái nhìn của bà Trâm rồi quay sang phía Thành Dương chờ đợi. Thành Dương gạt nhẹ một sợi tóc bay trên trán mình, anh mỉm cười.

"Minh Hiếu là hàng xóm của con."

Minh Hiếu cúi đầu. Thành Dương không phải muốn trả đũa Minh Hiếu cho những lần chối bỏ trước của cậu, anh chỉ đơn giản muốn Minh Hiếu không phải suy nghĩ gì nhiều khi mà mẹ của anh không quan tâm đến cậu. Bà gật đầu khe khẽ giống như vẫn đang ở trong thế giới riêng. Sắp xếp tất cả dụng cụ ra chiếc bàn gỗ, bà nói giọng mơ hồ:

"Trà lá, nhé?"

"Vâng ạ."

Minh Hiếu mau chóng trả lời, Thành Dương thì có hơi kinh ngạc nhưng vẫn lặng yên dò xét. Mấy ngón tay gầy của giáo sư Trâm đảo nhanh qua khay dụng cụ, bà nói đều đều:

"Cuối mùa hoa sen rồi, hôm nay mẹ xuống sớm để lấy sương nấu nước."

Thành Dương rất nhiều lần không hiểu được người phụ nữ này, dù hai người là mẹ con ruột thịt. Ví dụ như cốc uống trà, đáng ra phải luân phiên thay đổi theo mùa, bà chỉ dùng duy nhất một loại cốc dày có vẽ hoa anh đào hồng phớt thường được dùng cho mùa xuân. Bà mua về một chiếc bình rất đắt nhưng lại đập vỡ đi rồi đem hứng nước mưa ở đầu mái hiên. Thế giới của bà tẻ nhạt nhưng lại vô cùng rộng lớn, những con số vô hình và hữu hình cuốn bà đi, không mấy khi Thành Dương có thể hiểu tường tận tư duy của bà. Hình như bà cũng không có nhu cầu chia sẻ. Anh xoay nhẹ bình gốm đựng trà bột xanh ngắt rồi đặt tới trước mặt Minh Hiếu. Hai bàn tay cậu vặn xoắn vào nhau thừa thãi, có lẽ Minh Hiếu cần có việc gì đó để làm.

"Nếu mẹ đun sôi nước ngậm cánh sen thì mùi thơm cũng sẽ đi hết."

Giáo sư Trâm lắc đầu. Bà rót nước sôi vào ấm, lá trà xoay nhẹ rồi từ từ bung ra.

"Nấu nước là cho khách, hứng sương là cho mẹ."

Nói rồi, bà ngẩng đầu nhìn Minh Hiếu. Minh Hiếu nở ra một nụ cười thăm dò, bà lại như không biết gì mà cúi xuống. Không khí có chút ngột ngạt bối rối, Minh Hiếu cảm giác không phải mình đang gặp mẹ của Thành Dương mà giống như là hai người đang ngồi nghiêm cẩn trước một vị ni cô. Giáo sư Trâm lấy từng vật dụng nhỏ để pha trà mà không hề gây ra bất kì tiếng động nào lớn. Đến cuối cùng, khi dòng nước màu vàng trong veo chảy ra từ miệng ấm đen bốc khói trước mặt Minh Hiếu, Giáo sư Trâm buông tay đứng dậy. Thành Dương cúi thấp đầu như khách uống trà thực sự. Minh Hiếu ngập ngừng nhìn anh rồi cũng bắt chước đặt hai tay lên đầu gối để cúi mình xuống chào bà. Giáo sư Trâm chớp mắt vài lần, sau đó cất giọng ngân nga:

"Đẹp đôi đấy."

Cả hai ngẩng đầu nhìn theo bóng Kimono xanh đậm khuất sau cánh cửa. Minh Hiếu ngẩn người, tim cậu đập rộn lên trong lồng ngực. Thành Dương cúi đầu nghiền ngẫm nhìn mặt nước gợn nhẹ sóng trong cốc trà. Ngón tay út run run của Minh Hiếu không ngừng chạm vào bắp chân đang trong tư thế quỳ của Thành Dương. Anh buồn cười nhắc nhỏ:

"Gò má em sắp cao tới mắt rồi."

Minh Hiếu mím môi không đáp, cảm giác này còn tuyệt vời hơn khi chỉ còn một phút bù giờ thì ghi được bàn thắng trong một trận bóng đá sống còn. Mọi thứ bỗng nhiên đẹp đẽ bất ngờ. Cây hồng dưới sân lấp lánh nắng, tấm giấy bồi làm cửa sáng lên trong mờ, mấy mảnh chiếu vuông vức trải gọn trên sàn cũng trở nên xinh đẹp. Không biết phải làm sao để chia sẻ cảm giác vui vẻ của mình cho Thành Dương, Minh Hiếu vươn người sang ôm gọn má anh rồi hôn chụt một cái vào chóp mũi. Minh Hiếu hôn xong thì lại khúc khích cười như một đứa trẻ. Thành Dương sờ chóp mũi còn chút ẩm ướt của mình rồi đưa tay vỗ đầu Minh Hiếu, anh khá chắc nếu ở đây không phải là trà thất mà là một nơi nào đó khác, có lẽ Minh Hiếu sẽ bắt đầu quấn lấy anh không rời. Tì khuỷu tay vào đầu gối để nghiêng đầu nhìn sang, Thành Dương chăm chú nhìn vệt xước do mèo cào trên tay cậu.

"Em vui đến thế sao?"

"Em vui chứ. Giống như đi học được giáo viên khó tính nhất công nhận."

Minh Hiếu uống một ngụm trà nhỏ. Có lẽ chính cậu cũng không ngờ được rằng mình lại có lúc trẻ con như thế này, kiểu trẻ con mà Minh Hiếu đã đánh mất trong những ngày trầm lặng. Thành Dương ngóng ra cửa khi nghe một tiếng bước chân nhưng anh lại ngồi xuống vì không phải Khánh Linh mà là một cô gái phục vụ đi lướt qua, anh vỗ đầu gối Minh Hiếu rồi nói:

"Sao em lại nghi ngờ bản thân nhỉ? Có thể sẽ có người không thích vì không hợp tính cách với em, nhưng sẽ không có ai ghét em cả. Em đẹp mà. Người ta sẽ không bao giờ ghét người đẹp đâu."

"Ý em không phải là như thế", Minh Hiếu cúi nhìn bàn tay Thành Dương đang xoa nhẹ đầu gối mình. "Em vui vì mẹ nói là "đẹp đôi", còn nếu nói em đẹp thì em đã không vui đến vậy."

Thành Dương cười vì một chữ "mẹ" nhưng anh không bắt bẻ Minh Hiếu. Chính anh cũng bị bất ngờ khi giáo sư Trâm có thể nhìn ra được Minh Hiếu với anh không phải đơn thuần là quan hệ hàng xóm, bởi vì mẹ trong mắt Thành Dương không bao giờ đủ nhạy cảm và thấu hiểu con trai của mình. Hai người có quá ít thời gian nói chuyện, đừng nói là gặp mặt. Lần duy nhất Thành Dương cảm thấy mình được thấu hiểu là khi cả bác sĩ Lê lẫn giáo sư Trâm đều giấu nhau cho anh tiền mua máy ảnh, nhưng đó cũng là lần làm anh thấy rõ được rằng bố mẹ thật ra không hiểu gì về nhau.

Khánh Linh đến cùng Duy Thuận khi đã gần trưa. Thành Dương đặt cơm trưa cho hai người trước rồi mới quay về làm việc. Đúng như Thành Dương nghĩ, Duy Thuận có vẻ không vui lắm khi thấy Minh Hiếu ngồi sát cạnh anh, còn Khánh Linh thì vẫn thản nhiên châm chọc Minh Hiếu rằng không ngờ cậu thông minh đến nỗi biết lôi kéo đối tác để hạ giá hợp đồng. Minh Hiếu không cãi lại Khánh Linh, cậu tự biết rằng mình sẽ không bao giờ thắng được. Gọi là họp nhưng cũng chẳng còn điều gì không rõ, Thành Dương chấm nhẹ ngón tay vào dòng tựa đề chiến dịch quảng bá mang tên "hình dáng của mùi hương" rồi đưa ra một loạt quyết định chọn người mẫu của mình. Những cái tên Thành Dương nói ra đều rất lạ, Minh Hiếu gần như chưa từng nghe thấy bất kì ai trong số đó. Khánh Linh thì thỉnh thoảng lại gật đầu đồng ý, Thành Dương chọn ra những gương mặt người mẫu của thời trang cao cấp ít khi hoạt động ở trong nước. Khi Thành Dương dừng lại trước một cái tên nửa nước ngoài giống với Minh Hiếu, Duy Thuận nghi hoặc hỏi: "Adam Bùi? Adam có phải là..."

Khánh Linh nói: "Em biết cậu này, từng gặp ở tiệc tối sau show BAdammain ở Paris hồi mùa xuân. Mắt rất đẹp, giống như người phương Tây."

"Adam là con lai", Thành Dương xác nhận với Khánh Linh rồi mới quay về phía Duy Thuận. "Đúng là Adam đó." Khánh Linh băn khoăn hỏi:

"Nhưng cậu ấy đang có công ty quản lý ở nước ngoài, cũng từ lâu không còn hoạt động trong nước nữa. Lần gần đây nhất cậu ấy lên bìa báo..."

"Vogue số đầu năm ngoái, Thành Dương chụp."

Duy Thuận lật đi lật lại mấy tờ thông tin người mẫu mà anh đã thuộc nằm lòng. Những cái tên này có lạ có quen, vài người đã làm việc cùng Thành Dương, vài người chỉ là Thành Dương nhìn vào khí chất mà lựa chọn. Minh Hiếu liếc qua quyển catAdamogue trước mặt Khánh Linh, cậu nhìn thấy một chàng người mẫu trẻ có đôi mắt buồn sâu hút như mắt người Trung Đông. Minh Hiếu lẩm bẩm:

"Đẹp thật đấy... Chỉ sợ có tiền cũng không mời được."

"Mời được chứ." Duy Thuận nhếch môi. Anh nhìn thẳng vào Thành Dương, xoay xoay cốc trà đã nguội trong tay.

"Tình đầu của nhiếp ảnh gia Dương mà."

Minh Hiếu hơi hé môi nhưng cuối cùng lại lặng im. Khánh Linh ồ lên thích thú, Thành Dương vẫn tiếp tục chơi với chiếc cốc trà. Anh nói khẽ:

"Chuyện này không liên quan đâu, Jun."

"Có liên quan chứ, Adam từng nói rằng chỉ cần cậu gọi thì chắc chắn cậu ấy sẽ về. Nhân duyên của Thành Dương với đồng nghiệp trong giới rất tệ bởi vì nhân duyên của cậu ấy với người mẫu quá tốt."

Minh Hiếu vươn tay kéo tập catAdamogue từ chỗ Khánh Linh sang phía mình. Adam bằng tuổi với Khánh Linh, cao hơn một mét tám mươi, lại tốt nghiệp một trường đại học danh giá. Cậu lật ra trang sau để nhìn tấm hình toàn thân của Adam, bên cạnh có ghi vài chú thích nho nhỏ. Màu mắt, nâu nhạt. Số đo hoàn hảo, cơ thể không có chỗ nào để chê. Năm năm liên tiếp diễn tại một loạt show thời trang ở châu Âu, làm người mẫu cho nhiều tạp chí thời trang phiên bản quốc tế. Minh Hiếu nhoẻn cười, thì ra đây là tình đầu của Lê Thành Dương. Điều này hoàn toàn giải thích được lí do vì sao anh lại giấu Minh Hiếu khi kể chuyện tình đầu. Có tình đầu đẹp đẽ như thế này, chắc hẳn những người tới sau sẽ rất áp lực.

Còn người xinh đẹp nhất anh từng gặp? Người này chưa đủ xinh đẹp hay sao?

Minh Hiếu đẩy tập catAdamogue về phía Thành Dương.

"Vậy thì anh liên hệ anh ấy giúp em có được không? Công ty sẽ tăng thêm chi phí cho người mẫu. Cộng thêm bốn người đã chọn từ trước nữa, anh sắp xếp lịch chụp trong khoảng cuối tháng giúp em."

Còn lại một chút thời gian trước giờ ăn trưa, Khánh Linh và Minh Hiếu tập trung bàn với nhau về nhân sự của phòng điều chế. Minh Hiếu muốn kéo Hanah về, Khánh Linh lại muốn Hanah ở lại quản lý phòng điều chế hiện tại, hai người đôi co qua lại rồi sau đó quyết định để cho Hanah tự chọn việc ở hay đi. Thành Dương ngồi nghe Minh Hiếu nói, giọng nói của cậu cứng rắn và cương quyết hơn khi nói chuyện cùng anh rất nhiều.

Minh Hiếu quay sang hỏi Thành Dương về bối cảnh chụp khi bốn người lại cùng ngồi trong gian phòng ăn rộng. Minh Hiếu vừa mới ăn cách đó không lâu nhưng cũng gọi một bát mì nhỏ, Thành Dương trả lời cậu rằng vì hôm nay mới chốt phương án người mẫu nên chưa thể nói ngay địa điểm chụp. Minh Hiếu nhai rất chậm từng sợi mì mềm ướt, cậu nói với Thành Dương:

"Vì gọi là nhìn thấy mùi hương, nên em nghĩ sẽ nhanh tưởng tượng ra thôi. Ví dụ như em nhìn anh thì sẽ thấy hình ảnh một khu rừng chẳng hạn."

"Vấn đề là một mình anh không quen tất cả bọn họ. Anh đề cao cái gì thực tế hơn, nên anh cần cho họ thời gian suy nghĩ."

Thành Dương vươn đũa gắp một thân nấm trong bát mì của Minh Hiếu cho vào miệng. Cả Duy Thuận lẫn Khánh Linh đều ngừng ăn mà nhìn sang, Minh Hiếu bình thản nuốt mì rồi gắp tất cả nấm cho vào bát của anh.

"Nhưng nếu bối cảnh trùng nhau? Hoặc là có người nghĩ ra bối cảnh gì đó không hợp ý anh, anh vẫn cứ nghe theo người đó?"

"Anh thường tìm cách giải quyết trước khi khiến người đó thay đổi suy nghĩ. Ví dụ như em nói em hợp với mùi hương của đồi cỏ sáng nay nhưng anh lại bảo em rằng không được, em hợp với biển hơn, thì chắc em sẽ không vừa lòng. Nấm này ngon lắm, em ăn một chút đi."

Thành Dương đẩy bát của mình về phía Minh Hiếu, cậu lắc đầu nói với anh: "Như vậy mới cần người mẫu chuyên nghiệp chứ không phải nghiệp dư giống như em."

"Không phải", Thành Dương gắp một mẩu nấm đặt lên chiếc thìa Minh Hiếu đang để ngửa. "Anh tin vào luật hấp dẫn. Nếu em tích tụ năng lượng xấu trong người thì dần dần những năng lượng xấu cũng sẽ tập trung tới với em. Người mẫu lúc nào cũng chỉ được coi là giá treo đồ, anh nghĩ mình nên nuông chiều cảm xúc của bọn họ một chút."

Duy Thuận và Khánh Linh hết nhìn Thành Dương rồi lại nhìn Minh Hiếu. Minh Hiếu cho nấm vào miệng mà không suy nghĩ, Thành Dương cũng không hề có biểu hiện hài lòng hay vui vẻ gì, tất cả chỉ như một thói quen cố hữu. Khánh Linh liếc nhìn Duy Thuận thay cho lời muốn nói, Duy Thuận gật đầu rồi tròn mắt khi Minh Hiếu bắt đầu tách đôi lòng đỏ và lòng trắng của nửa quả trứng gà. Đặt lòng trắng trứng gà vào bát của Thành Dương, Minh Hiếu nói tiếp:

"Điều này không áp dụng được với vật hữu hình như con người có đúng không? Nếu như anh nghĩ đến một người quá nhiều..."

"Ừ, người ấy không thể là của anh được, nó chỉ ám ảnh anh thôi. Sức mạnh tinh thần của con người là có thật, nhưng nó không phải bùa ngải gì đâu. Em ăn củ cải muối không?"

"Ăn với mì thì kì lạ lắm, vừa giòn lại vừa mềm. Quay lại với bối cảnh chụp, anh có thể nói trước một chút, ví dụ như nói đến Adam thì anh sẽ nhìn thấy mùi hương và bối cảnh gì?"

"Adam cũng giống như em nhìn thấy anh, cậu ấy giống rừng thông. Sâu rậm, có mùi thơm của sương và nhựa."

"Ừm."

Minh Hiếu không hỏi thêm nữa, cậu tập trung vào bát mì của mình. Đến khi bát mì chỉ còn một chút nước dưới đáy, Minh Hiếu lại ngẩng đầu nói: "Hai người gặp nhau như thế nào?"

"Năm anh mười chín tuổi, học việc tại một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng. Adam bị cháy xém nửa chiếc lông mày trước buổi chụp, anh vẽ lại cho cậu ấy."

"Ừm."

Minh Hiếu hừ nhẹ. Tiếng Adam dễ nghe giống như tiếng Minh Hiếu của ngày xưa vậy, Thành Dương vẫn giữ thói quen gọi tắt đối với tình đầu nhưng với cậu thì lại không. Ăn xong, Minh Hiếu nói rằng mình sẽ chở Khánh Linh về thành phố. Thành Dương đồng ý, anh coi việc đàn ông cầm lái là điều tất nhiên. Trái lại với Thành Dương, Khánh Linh kiên quyết từ chối.

"Bây giờ chị và Thuận đi mua sắm, em có thay anh ấy đi cùng chị được không?"

"Đương nhiên là được."

Khánh Linh nhướn mày: "Đi mua đồ nhạy cảm?"

"Cũng được thôi."

Minh Hiếu hỏi Thành Dương vị trí của phòng sách để tới chào mẹ anh, anh chỉ cho cậu nhưng không đi cùng. Minh Hiếu dù rất tò mò nhưng cũng không nghiên cứu mấy căn phòng, cậu đi tới phòng nhỏ ở đầu hồi rồi đứng ở cửa nói mấy câu tạm biệt. Giáo sư Trâm chỉ hỏi Minh Hiếu rằng đồ ăn có ngon không và hẹn lần sau lại đến, sau đó bà quay về với chiếc bàn đầy những sách. Thành Dương một mình đứng đợi Minh Hiếu ở sảnh, anh vu vơ dùng mũi giày chơi đùa với một chú mèo.

Hai người cùng nhau bước ra khoảng sân rộng khi nắng đã ở chiều thẳng đứng. Thành Dương đưa tập tài liệu che lên đầu Minh Hiếu, anh nói: "Một cô gái nói là mua sắm đồ nhạy cảm để từ chối đi với em tức là cô ấy hoàn toàn không muốn em đi cùng, em không nên ép."

Minh Hiếu đáp cụt ngủn: "Chị gái em mà."

"Anh nói chung thôi. Nhưng chị gái em thì cũng là một cô gái bình thường. Không phải cô ấy là chị nên cô ấy khác với những người con gái khác."

Minh Hiếu gật đầu bước nhanh về phía trước. Thành Dương nhìn theo bóng dáng hối hả của Minh Hiếu, anh cất tập tài liệu vào túi rồi chậm rãi đi theo sau cậu.


--


Duy Thuận ngồi không yên trên ghế phụ của Thành Dương. Thành Dương không nhìn sang, anh chăm chú lái xe trong tiếng nhạc rất khẽ. Minh Hiếu đi đằng trước, cậu phóng vượt lên tất cả những chiếc xe đang lái cùng chiều. Thành Dương cau mày nhấn ga theo sau cậu, Duy Thuận xoay chùm chìa khóa studio trong tay mình.

"Vì sao lại là Adam?", Duy Thuận hỏi. "Cậu độc ác cũng vừa phải thôi."

"Adam rất hợp với chiến dịch này."

Giọng nói Thành Dương sắc lạnh. Không có gì ngoài lí do đó, công việc và yêu đương đối với Thành Dương không hề có liên quan gì với nhau. Adam Bùi là một người mẫu giỏi và rất ăn ý với Thành Dương. Phòng điều chế nước hoa tốn một núi tiền không phải là trò chơi, Minh Hiếu chân ướt chân ráo dấn thân vào khi vẫn còn ngây ngô và non trẻ, lại có một cô chị gái đánh đâu thắng đó như Trần Khánh Linh, Minh Hiếu bắt buộc phải tạo được một dấu ấn gì đó cho bản thân mình. Thành Dương không muốn bất cứ ai đánh giá Minh Hiếu là thua kém Khánh Linh hoặc gọi cậu là một người tầm thường dựa bóng gia đình. Adam cùng với sự nổi tiếng trong làng thời trang cao cấp của cậu ít nhất sẽ giúp cho Minh Hiếu gây được sự chú ý nhất định, dù Thành Dương biết Minh Hiếu sẽ buồn. Adam đủ đẹp đẽ và giỏi giang để tất cả những người yêu của Thành Dương sau này sinh ra cảm giác tự ti xấu hổ.

Chuyện tình yêu của một cậu nhiếp ảnh trẻ mười chín tuổi và người mẫu non nớt mười tám tuổi không phải là một câu chuyện màu hồng. Những ngày Thành Dương không có nhiều tiền còn Adam thì ở độ tuổi vừa bước vào đời rực rỡ, tình cảm của hai người khó nói và khó xử nhiều hơn là lãng mạn. Sau này khi hai người đều đã trưởng thành, có những đêm Thành Dương chỉ ngồi nhìn Adam ở trong quán bar rất lâu mà không nói được lời nào. Hai người thậm chí không thể chỉ nhắm mắt ngủ một đêm cùng với nhau, bởi những kí ức của tuổi mười tám mười chín chỉ đáng để quên đi chứ không hề đáng nhớ chắc chắn sẽ tìm đến. Hai người trân trọng nhau nhưng cũng không muốn lục lại quá khứ, Adam luôn nói rằng sẽ có thời gian rảnh cho Thành Dương mỗi lúc anh cần.

"Dù sao thì cậu cũng nên nói gì đó với Minh Hiếu. Adam không giống đám người yêu mỗi tháng một lần của cậu."

Duy Thuận nhắm mắt gà gật, Thành Dương nhíu mày nhấn ga khi đuôi xe của Minh Hiếu biến mất sau một chiếc xe tải. Đến khi biển số xe quen thuộc lại hiện ra trước mắt, anh mỉm cười.

"Tôi làm vậy là vì Hiếu mà."

"Cậu không biết cái gì là quan trọng với Trần Minh Hiếu cả."

Duy Thuận vẫn nói dù đã vờ như ngủ, Thành Dương một lúc sau mới chậm rãi đáp lời "Là Minh Hiếu không biết cái gì là quan trọng với cậu ấy. Không có tôi lúc này thì có thể có tôi lúc khác, thậm chí là có người khác tốt hơn tôi. Nhưng có những cơ hội hay công việc nếu như không đạt được lúc này thì sẽ mãi mãi bỏ đi không quay lại."

"Đó là cậu nói."

Thành Dương bật cười một tiếng khô khốc.

"Tôi có kể cậu nghe chuyện này bao giờ chưa? Minh Hiếu đòi làm anh của tôi đấy."

Duy Thuận mở choàng mắt rồi gập người cười lớn. Anh hết nghiêng ngả trên ghế đến vòng tay ôm bụng, sau chừng mười phút anh mới có thể nói ra vài tiếng lẫn với tiếng cười:

"Th... Thật sao?"

"Thật, hơn một lần. Mà hình như ngày nào em cũng có ý đó."

Thành Dương tủm tỉm cười. Đến anh cũng phải ngạc nhiên, chuyện Minh Hiếu muốn làm anh nói ra dễ chịu và đáng yêu hơn là đáng xấu hổ. Duy Thuận vẫn cười không ngừng nghỉ, Thành Dương thì khẽ thở dài.

"Với tôi mà Minh Hiếu cũng có ý nghĩ đó, bản năng Minh Hiếu luôn muốn bảo vệ che chở cho người khác rồi. Cậu nghĩ mà xem, có phải Minh Hiếu cần có một cái gì đó để tự hào trước người cậu ấy thích hay không? Ừ thì Minh Hiếu viết sách, dịch sách và đủ thứ khác, nhưng nếu bây giờ cậu ấy chọn vị trí quản lý và thất bại thảm hại, cậu ấy sẽ mất tự tin."

Minh Hiếu đã rẽ vào tòa nhà Empire. Nhớ đến Thùy Anh cũng làm trong tòa nhà đó, Thành Dương cảm thấy hơi khó chịu. Anh vẫn không thích được Thùy Anh, nhất là khi Nhã Lâm buổi sáng vừa nhắc đến cô gái đó như là cầu nối giữa anh ta và Minh Hiếu dù nhìn qua cũng biết Minh Hiếu không hề thích thú. Duy Thuận đã thôi cười, anh nằm nghiêng trên ghế nhìn Thành Dương. Đôi khi Duy Thuận nghĩ thật may mắn vì mình là bạn và chỉ đơn thuần là bạn bè của Thành Dương. Nếu lỡ yêu người đàn ông này, sau đó chứng kiến anh đối xử dịu dàng chu đáo với tất cả những người mang mác bạn trai bạn gái, có lẽ tim phải biến thành một vật thể sắt đá mới tránh được buồn phiền và khát vọng. Thành Dương không nghe thấy Duy Thuận nói gì, anh tiếp tục:

"Sẽ có người nói đơn giản thế này, chỉ là thử thôi, nếu không làm được việc đó thì quay về viết sách dịch sách. Cái đó mới đúng là nói chỉ để nói, cậu thử làm rơi một triệu đô trên đường xem thử cậu có quay về làm người bình thường được không? Mà đó mới chỉ là làm rơi, sẽ thế nào nếu cậu vung tay ném qua cửa sổ và tiền đó không phải tiền của cậu? Minh Hiếu có thể quay lại dịch sách, tôi đồng ý, tôi nuôi cả đời. Nhưng Minh Hiếu sẽ nghĩ rằng "à, mình thất bại rồi nên mới phải quay về làm công việc này." Vậy là cùng một lúc mất tiền, mất tự tin, mất cả công việc yêu thích. Nên kịch bản đó tuyệt đối không thể xảy ra, Minh Hiếu có nghĩ gì về tôi và Adam thì tôi cũng mặc kệ."

Duy Thuận im lặng nhìn mãi góc nghiêng của Lê Thành Dương. Những ngày đầu tới làm trợ lý cho Thành Dương, Duy Thuận không bao giờ tưởng tượng được rằng có lúc cậu nhiếp ảnh gia cùng tuổi cái - gì - cũng - tiết - kiệm lại trở thành Lê Thành Dương của bây giờ. Nhưng Thành Dương không hề nói sai điều gì. Đồng tiền không chỉ chi phối những con người ham vật chất mà còn có thể thay đổi cả người trân trọng nó lẫn người không coi nó là mục tiêu hàng đầu của cuộc sống. Thành Dương khe khẽ ngân nga vài câu hát, đến khi anh dừng lại trước cửa studio, Duy Thuận mới chợt nhận ra một điều quan trọng hơn cả thành bại và tiền bạc mà Thành Dương vừa phân tích cho anh.

"Nuôi cả đời? Cậu có ý gì đây?"

Thành Dương cười cười: "Ý trên mặt chữ."

Anh nhấn mạnh chân ga để lái xe về bãi đỗ, để lại Duy Thuận đứng ở một chỗ gọi với theo:

"Bất chấp việc Trần Minh Hiếu đòi làm anh sao?"

Thành Dương vờ như mình không nghe thấy gì.


--


Buổi chiều Thành Dương về sớm, Minh Hiếu không có ở nhà. Đoán chừng cậu đi cùng Khánh Linh chưa về, Thành Dương không vội nấu ăn mà liên lạc với Adam. Anh quên mất rằng Adam sống ở trái múi giờ, cậu bắt máy bằng giọng nói uể oải lười biếng. Hai người nói chuyện khá lâu, cũng chỉ là những câu chuyện hậu trường về một nhiếp ảnh gia nào đó mà Adam có cơ hội làm việc. Gần đây Adam hoàn toàn không hoạt động trong nước, Thành Dương kể lại cho cậu nghe tung tích của những người mẫu hai người cùng quen. Đến khi cuộc nói chuyện gần kết thúc, Thành Dương bắt đầu mở lời với Adam. Anh đề nghị trước với cậu bởi công ty quản lý của Adam rất có quy củ, quy trình xét duyệt nhãn hàng cũng gắt gao hơn hẳn so với những công ty trong nước. Adam nghe đến tên Verital 35 thì nói rằng anh có thể liên hệ trực tiếp, Verital 35 có thể không nổi tiếng ở trong nước nhưng tuyệt đối không phải là một thương hiệu tầm thường. Thành Dương lật mở từng trang kế hoạch do Minh Hiếu viết mà anh đã xem đến thuộc, anh nói với Adam:

"Dù sao anh cũng nên nói với em trước, đúng không? Đến lúc em thấy công ty đưa ra kế hoạch này và gặp tên anh ở vị trí nhiếp ảnh mà em không biết trước, chắc chắn em sẽ không nhận. Anh còn lạ gì em nữa."

Adam cười mấy tiếng, Thành Dương nói tiếp:

"Chủ đề của chiến dịch anh hiểu nhưng rất khó để giải thích, đại khái là em sẽ tự chọn hoặc người nào đó em yêu nói cho em biết em giống với mùi hương gì. Nếu như em nói em giống hoa hồng, anh sẽ dựng bối cảnh ở vườn hồng. Em nhớ vườn hồng trên dãy núi phía Nam không?"

"Vẫn còn nhớ. Nhưng em không phải hoa hồng đâu. Thành Dương, nói thử xem em là gì? Em để cho anh chọn bối cảnh."

"Anh chọn?", Thành Dương ho lên một tiếng. "Công ty em còn chưa đồng ý."

"Bọn họ sẽ đồng ý thôi, em không phải là Min mười tám tuổi đâu. Gần đây em phát hiện có một cậu bé nhiếp ảnh gia là người nước ta, trẻ măng và ít có tiếng tăm. Em thích lắm, đồng ý cho cậu ấy chụp một bộ, công ty cũng không làm gì được. Dù trình độ của cậu ấy so với cấp bậc của em hiện tại thì ..." Adam bỏ lửng câu nói, Thành Dương vui miệng hỏi lại:

"Cậu ấy tên gì?"

"Em không biết. Lần đầu gặp là khi cậu ấy tới chụp hậu trường show Brioni, mọi người đều gọi cậu ấy là Huy. Anh biết Brioni đúng không? Nhãn hiệu này chuyên âu phục."

"Anh nhớ Brioni chứ, năm ngoái em có gửi anh một bộ mà. Rồi sao nữa?"

"Haha, Huy mặc áo ghi lê đứng giữa dàn người mẫu giống như là học sinh trung học đi lạc. Cậu nhóc có vẻ tận hưởng lắm dù mọi người đều cười. Huy mười chín tuổi, rất giống anh hồi đó."

"Đẹp trai giống anh?"

"Không, thích chụp ảnh giống anh."

Hai người nói thêm vài phút rồi tắt máy. Thành Dương xoay chiếc ghế tựa nhìn ra, bên ngoài trời đã tối đen. Lại có một cơn dông ở rất xa, thỉnh thoảng chân trời nhá lên vài luồng sáng. Không cần xoay người về phía cửa, Thành Dương nhìn bóng người in lên ô cửa kính rồi mỉm cười.

"Em về lâu chưa? Có gì cho anh không?"

Minh Hiếu giấu túi đồ ra sau lưng mình, cậu lắc đầu.

"Theo hầu Khánh Linh rất mệt, em giống như giá treo đồ của chị ấy."

Thành Dương đứng lên bước tới một bước, Minh Hiếu lại vô thức lùi về sau. Bước chân Thành Dương chậm lại, anh chuyển hướng đi về phía bếp.

"Em đi tắm đi, tối nay anh chiên gà cho em bù lại buổi sáng và buổi trưa ăn toàn thức ăn cho thỏ."

Minh Hiếu lúng túng nói: "Em ăn cùng với Khánh Linh rồi."

Tay cầm vỉ đùi gà của Thành Dương khựng lại, anh ngẩng đầu.

"Thật sao?"

"Thật mà. Em về phòng trước đây."

Minh Hiếu xách một loạt túi giấy trở về căn hộ của mình. Bên trong mỗi chiếc túi, từ áo cho đến phụ kiện đều có đôi. Minh Hiếu vốn chỉ định mua cho Thành Dương một chiếc ghim cài áo, cuối cùng cậu lại bị Khánh Linh tha lôi từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Minh Hiếu không mở nhìn bất cứ thứ gì, cậu tống tất cả vào một ngăn tủ còn trống. Brioni, nhãn hiệu này Minh Hiếu cũng biết. Một bộ âu phục nhìn rất bình thường không bao giờ có giá dưới năm nghìn năm trăm đô.

Mùi gà chiên từ căn hộ của Thành Dương lọt vào phòng Minh Hiếu, cậu đưa tay xoa bụng. Thành Dương lúc nãy nói với Adam rằng có thể tự chọn bối cảnh hoặc để người yêu lựa chọn, sau đó không biết Adam nói gì mà Thành Dương lại hỏi ngay "anh chọn?". Adam sắp về nước, sắp làm việc cùng với Lê Thành Dương. Adam là tình đầu thì có lẽ cũng là lần đầu của Lê Thành Dương, Minh Hiếu nghĩ đến đó rồi thôi, không thể suy nghĩ thêm được điều gì khác nữa. Minh Hiếu đi ra đi vào phòng tắm hai ba lần mới nhớ ra là mình đã mang hết cả dầu gội lẫn sữa tắm sang chỗ Thành Dương để ké, cậu dứt khoát tắm gội bằng nước nóng, nhất định không muốn đi sang nhà bên để nhìn thấy Thành Dương.

Là mình không muốn nhìn thấy gà chiên thôi, Minh Hiếu nghĩ thầm. Đoạn đấu tranh nội tâm bắt nguồn từ "gà chiên" sau đó đã kéo ra cả một quãng đường dài.

"Không được nghĩ xấu, Thành Dương vừa mới hôn mình vào buổi sáng."

"Ừ thì hôn vào buổi sáng, không phải anh ấy vừa giữ ảnh mình trong ví vừa có thể hôn Hoàng Thiên Ân ngay trước mặt mình đó sao?"

"Thành Dương còn đưa mình về nhà hàng của mẹ anh ấy."

"Vì nó là nhà hàng Nhật, anh ấy còn giới thiệu với mẹ rằng mình là hàng xóm."

"Thành Dương nấu cho mình ăn mỗi ngày."

"Là vì mình còn tự va vào cánh tay mình mỗi ngày."

"Thành Dương chưa nói rằng "anh đã mệt rồi"."

"Là vì chưa có ai xuất hiện. Mà có ai đó cũng sắp xuất hiện. Bạn trai cũ lại có thể tặng một bộ âu phục giá mấy ngàn đô?"

"Mình cũng tặng..."

"Mấy ngàn đô."

"Aishhh!"

Minh Hiếu vò đầu kêu lên một tiếng, cậu vừa sờ tay đến gói mì thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Minh Hiếu nhanh chóng nhảy lên giường cuộn chặt chăn để Thành Dương không nghe tiếng động, sau đó cậu mới nhớ ra rằng ngăn cách giữa hai căn hộ không còn là bức tường gỗ nữa. Thành Dương vẫn kiên trì gõ cửa.

"Trần Minh Hiếu, em không gội đầu tắm rửa thì cũng được đi, bàn chải đánh răng em còn để ở nhà anh đây này!"

Tự mình hại chết mình.

"Minh Hiếu!"

Minh Hiếu lầm lũi bước tới mở cửa ra, Thành Dương nhìn vào bên trong rồi nói:

"Em đi ngủ bây giờ?"

"Hôm nay em hơi mệt."

Thành Dương áp mu bàn tay lên trán Minh Hiếu, cậu lùi ra.

"Em không sốt đâu."

Rột một tiếng, bụng Minh Hiếu kêu lên. Thành Dương vờ vĩnh hỏi: "Tiếng gì thế?"

"Em không biết. Em đi ngủ đây."

"Này, quay lại đây."

Thành Dương nắm cổ tay Minh Hiếu kéo lại. Minh Hiếu chun mũi ngửi, Lê Thành Dương này không có mùi nước hoa, không có mùi rượu, không có mùi nhựa khô của ống kính. Lê Thành Dương này có mùi gà chiên thơm phức.

Minh Hiếu không thể lường trước, Thành Dương cho tay vào bên trong áo Minh Hiếu nhẹ vuốt bụng cậu. Minh Hiếu giật mình nhảy dựng, cậu kêu lên:

"Anh làm gì vậy?"

"Kiểm tra xem bụng em đã no chưa. Sao anh cảm giác không giống mấy ngày trước."

Minh Hiếu đỏ mặt nói lầm rầm:

"Dạo này em tập thể dục rất nhiều nên không có bụng đâu."

Thành Dương cười lớn, anh kéo Minh Hiếu về thẳng cửa nhà mình.

"Đừng nói chuyện giải phẫu học hay cơ thể người với nhiếp ảnh gia kiêm con trai bác sĩ, tuyệt đối không được nói dối về thay đổi trong cơ thể em với người đêm nào cũng bị em ôm chặt cứng không thể nhúc nhích được dù một ngón tay."

Minh Hiếu cương quyết bám một tay vào cánh cửa không cho Thành Dương dẫn mình đi. Thành Dương dừng bước quay đầu nhìn lại, anh khẽ nói: "Em ghen rồi?"

"Em không ghen", Minh Hiếu nói giọng chắc chắn. "Em làm gì có quyền ghen, em là người yêu cũ mà."

"Hóa ra em còn biết. Nếu không ghen thì vì sao từ khi anh nói về Adam đến bây giờ em lại tránh anh?"

Thành Dương nhìn xoáy vào Minh Hiếu. Ánh mắt cậu bất lực và giống như là oan ức, Minh Hiếu đưa tay lên dụi lông mày một cách vô nghĩa.

"Vì em sợ."

Sợ anh nói tạm biệt, anh đã tìm được người khác rồi.





còn nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro