50. Em yêu anh, rất yêu anh 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






"Chào em, anh là Lê Thành Dương, vừa chuyển tới cạnh nhà em. Sau này chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé."


Lê Thành Dương đứng tựa lưng vào cánh cửa sắt trước nhà, giọng nói anh vẫn mềm mại nhưng dường như từng từ đã bắt đầu dính liền vào nhau. Trần Minh Hiếu không trả lời, cậu vừa mỉm cười vừa vặn mở chiếc ổ khóa đã rỉ sét vì mưa lâu ngày không dứt. Mưa lúc này cũng rơi đầy trên vai Minh Hiếu, cậu mở hé cánh cửa rồi đưa một tay lên môi ra dấu im lặng. Căn hộ của bà chủ đã tắt điện, trên hành lang chỉ còn đèn sáng mờ mờ.

Thành Dương hình như chưa từng để cho mình mất ý thức khi trở về từ những nơi có rượu. Càng uống nhiều thì phải càng tỉnh táo, anh thừa biết những thứ hậu quả xảy ra nếu như không kiểm soát được bản thân, càng biết rõ hơn chuyện mình còn có trách nhiệm với một người nào đó. Có Minh Hiếu ở bên thì khác, lần đầu tiên Lê Thành Dương cho phép mình uống nhiều tới nỗi ánh mắt không thể tập trung vào một nơi cố định, nụ cười của anh cũng buông thả như thể cứ mỗi ba giây Thành Dương lại nghĩ đến một điều gì đó đặc biệt vui vẻ vừa mới xảy ra trong ngày. Nhìn Thành Dương vu vơ cười với mấy hạt nước bắn tóe trên mặt đường chán, Minh Hiếu vươn tay kéo lấy một cành hoa đẫm nước mưa. Nước lạnh rơi xuống đầu Thành Dương, anh giật thót lên rồi lại loạng choạng tựa lưng vào tường. Minh Hiếu nhịn cười kéo Thành Dương vào nhà, trong đầu của cậu loạn lên hàng ngàn suy nghĩ.

"Này, anh không nên uống say như thế trước mặt người khác."

Minh Hiếu thì thầm vào tai Thành Dương, anh lắc lắc đỉnh đầu gần như dính sát vào ngực Minh Hiếu trên đường lên cầu thang hẹp:

"Anh chưa say đâu."

"Anh có chắc không? Em thấy anh đã để quên một thứ rất quan trọng rồi."

"Có lẽ nào..." Thành Dương đẩy Minh Hiếu ra khỏi mình, anh mò khắp túi áo rồi sau đó vỗ trán: "Trong phòng anh chắc vẫn còn."

Minh Hiếu nhíu nhíu mày:

"Anh đang muốn nói đến thứ gì?"

"Hình như lâu lắm rồi anh cũng không... nhưng mà..." Thành Dương ngồi sụp xuống khúc cua cầu thang rồi cười không dứt, Minh Hiếu ngồi xuống dùng tay ôm chặt má anh:

"Trong phòng anh có gì? Anh không làm gì? Nhưng mà sao?"

Mưa gõ trên mái thành một dải âm thanh dễ chịu, Thành Dương bị ôm chặt hai má nên chỉ còn cách nhìn lại Minh Hiếu. Thành Dương khép hờ mắt, anh chỉ để lại đúng một khe hở nhỏ có thể nhìn thấy đôi mắt mang đầy vẻ thắc mắc của người đối diện. Không cần chờ Minh Hiếu phản ứng, Thành Dương ngay lập tức ôm lấy cổ cậu rồi đặt lên gò má ẩm lạnh một nụ hôn dài. Một nụ hôn lên má rõ ràng không đủ thỏa mãn, nhất là khi môi Thành Dương thậm chí đã xuất hiện một dấu răng mờ mờ bên khóe. Minh Hiếu vươn tay kéo eo anh dán sát vào mình, Thành Dương nghiêng đầu cười:

"Em muốn hôm nay là lần đầu tiên anh cùng bạn trai ở nhà hay lần đầu tiên em đưa bạn trai về nhà?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Khác nhiều chứ. Nhập gia tùy tục, nếu là anh cùng bạn trai ở nhà thì anh khẳng định với em là anh không quên gì cả. Còn nếu là em đưa bạn trai về nhà thì có thể em mới là người quên."

Mất khá nhiều thời gian để Minh Hiếu tiêu hóa hết câu nói đó. Cậu biết hiểu lầm Thành Dương mắc phải nằm ở điểm nào, cuối cùng vẫn muốn hỏi anh một câu đùa giỡn:

"Cuối cùng thì anh nghĩ em nhắc anh để quên cái gì?"

"Em nói trước đi, em muốn nhắc anh để quên cái gì?"

"Không phải để quên cái gì mà là để quên ai. Người tình sau ống kính của anh, bạn tâm giao của anh, tình đầu của anh, nhiếp ảnh gia thân mến, anh để quên Adam Bùi ở La Vita rồi."

Thành Dương buông Minh Hiếu ra rồi bước nhanh lên nửa cầu thang còn lại. Hai cánh cửa hiện ra dưới hai ngọn đèn vàng, Thành Dương nhìn cả hai như lựa chọn rồi sau đó dứt khoát đứng về phía căn hộ của mình. Minh Hiếu đi theo anh vào căn hộ với một bụng đầy khó hiểu, cậu vừa ngồi xuống giường tháo bớt một chiếc ghim cài áo thì Thành Dương đã nhanh chóng chốt cửa phòng.

"Trần Minh Hiếu."

Ánh mắt Lê Thành Dương trở lại trong suốt bình thản, Minh Hiếu ngẩng đầu đáp khẽ: "Vâng?"

"Anh đã nghĩ em nhắc anh quên không cầm theo bao."

Phốc một cái, chiếc ghim cài áo của Minh Hiếu bật rơi xuống sàn theo một động tác quá mạnh mà không có chủ ý. Thành Dương cúi xuống nhặt mảnh kim loại đính đá màu lam đậm lên rồi mỉm cười nâng niu.

"Nhưng anh quên mất là bây giờ anh và em đang về nhà anh, vì anh chưa bao giờ đưa ai về qua đêm tại nơi mình sống."

Minh Hiếu ngẩn ngơ nghĩ lại mấy chữ tình đầu mà Lê Thành Dương nói cách đây vài giờ, ngón tay đặt ở cúc áo thứ hai của cậu mãi không chịu rời ra.

"Rồi anh lại quên mất là nếu bây giờ về nhà thì người cần dùng bao không phải là anh."

"Anh..."

"Điều cuối cùng anh quên làm anh cười mãi đó là chưa chắc anh có thể cho Hiếu mượn của anh được, biết đâu lại phải dùng cỡ khác. Cỡ L chẳng hạn."

Thành Dương buông chiếc cúc áo xuống bàn, anh bước về phía tủ lấy quần áo cho cả hai người. Chăm chú lục tìm xem thử có chiếc quần vải nào của Minh Hiếu để quên lại hay là suy nghĩ chỉ nên đưa cho cậu khăn tắm, Thành Dương vừa đảo tay quanh tủ áo vừa nói tiếp:

"Thứ quan trọng nhất với anh lúc này chỉ có thế, còn Adam không quan trọng, càng không phải là người tình sau ống kính hay bạn tâm giao hay tình đầu gì cả. Em thừa biết anh chỉ có..."

Còn chưa kịp với tay đóng cửa tủ thì đã bị đè ép cả thân người vào đó. Trần Minh Hiếu mặc kệ là vị rượu hay mùi nước hoa gì khác, cậu chỉ biết chống một tay lên cánh tủ, tay kia vuốt ve không kể nặng nhẹ lên tấm lưng hơi gầy. Đến khi Lê Thành Dương đẩy khẽ vào ngực áo của mình, cậu mới thì thầm cách môi anh chỉ vài centimet:

"Đừng đùa em như vậy, không vui đâu."

Thành Dương cười hắt ra như một tiếng thở nhẹ: "Vậy chúng ta đùa gì đó cho vui đi."

"Anh vẫn luôn như vậy?"

"Hmm?"

"Gài bẫy tất cả mọi người."

Thành Dương cười lớn hơn, mấy ngón tay anh lướt trên nửa cánh tay trần của Minh Hiếu chơi đùa:

"Anh không đi theo ai từ mùa hạ năm này sang mùa đông năm khác chỉ để giăng cái bẫy tối nay đâu. Thôi, tắm rồi đi ngủ, chắc em mệt rồi."

Minh Hiếu nhận ra rằng nếu nói về kiên nhẫn thì Lê Thành Dương đã nằm ở một cảnh giới khác với tất cả mọi người. Kiểu kiên nhẫn của Lê Thành Dương tuyệt đối không phải là không được thì im lặng chờ thời, anh sẽ nhẩn nha khơi gợi mọi thứ theo cách không ai lường được. Thành Dương dúi vào lòng Minh Hiếu một bộ áo quần, anh đẩy cậu vào phòng tắm. Trở lại trên giường mười lăm phút sau đó, cậu yên lặng nghe tiếng nước chảy lích rích trong phòng tắm hòa cùng với tiếng mưa bên ngoài.

Đã lâu rồi Lê Thành Dương không hát nữa. Thật tốt khi anh không hát, bọn họ đều là những con người duy mĩ đến cực đoan. Vừa nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, Minh Hiếu vừa vuốt lại mảnh chăn mùa đông xanh đậm Thành Dương vừa mới dọn ra vài ngày trước. Lụa bọc ngoài chăn lạnh ngắt, cậu biết rằng Thành Dương cũng như mình, anh rất chú ý đến chênh lệch nhiệt độ của da và của mảnh chăn. Hai người sẽ tự động dán sát vào nhau mà không cần thêm bất cứ xúc tác nào khác, cùng ôm nhau cho đến khi lụa hấp thu đủ nhiệt để chuyển sang trơn mềm ấm áp.

Tiếng nước dừng lại trong phòng tắm, tiếng gọi trầm hơn vì âm vọng của Thành Dương vang lên:

"Trần Minh Hiếu!"

"Vâng?"

"Anh để quên khăn tắm rồi, lấy giúp anh." Minh Hiếu cười khẽ, cậu mở tủ đầu giường lấy ra một chiếc khăn tắm rồi nhanh chóng tới gõ cửa. Một nửa cánh tay trần còn đọng nước chìa ra, Minh Hiếu theo thói quen đưa tay nắm lấy. Thành Dương cũng nắm lấy tay cậu nhưng lại vờ như tìm kiếm:

"Khăn của anh đâu rồi?"

"Lê Thành Dương", Minh Hiếu gọi khẽ.

"Ừ?"

"Ngủ với em đi."

Cuối cùng cũng tự nói ra rồi. Lê Thành Dương cười một mình, anh bỏ qua cảm giác rùng mình khi từng đợt gai ốc nổi khắp người để ló đầu ra hỏi:

"Việc này hơi khó, em đã có kinh nghiệm thực tế chưa?"

"Em biết lý thuyết."

"Lý thuyết là gì nói anh nghe?"

"Việc đầu tiên..."

Trần Minh Hiếu dùng một tay kéo cửa, tay kia kéo Lê Thành Dương về phía mình. Cậu quàng chiếc khăn tắm lớn lên người anh rồi rút chiếc khăn nhỏ hơn trên cổ ra nhẹ nhàng thấm khô mặt và tóc.

"Phải chắc chắn là người kia đồng ý. Anh chưa đồng ý thì không có việc thứ hai đâu."

Thành Dương lắc đầu cười. Minh Hiếu tỉ mẩn lau hết tóc rồi đến cổ anh, cậu thậm chí không buồn nhìn xuống cả cơ thể đang được che bởi chiếc khăn tạm bợ.

"Bình thường không ai nói như thế cả, người ta cứ trực tiếp mà làm thôi."

Hai tai Minh Hiếu đỏ lên, Thành Dương đưa một tay lên búng tai cậu:

"Nói đi cũng phải nói lại, em nói em có lý thuyết là em học từ chỗ nào?"

Đến lượt mặt Minh Hiếu ửng đỏ, Thành Dương nghiêng đầu hỏi nghiêm túc như bàn chuyện ngày mai ăn gì:

"Minh Hiếu hình như quên thầy rồi nhỉ?"

"Em đã nói từ nay anh không còn gì để dạy em nữa..."

Thành Dương dang rộng hai cánh tay mình:

"Vậy thì của em đây."

Minh Hiếu lướt mắt vòng quanh cơ thể Lê Thành Dương. Ánh mắt cậu bị hút vào một điểm, cậu chỉ giật mình rời ra khi Thành Dương giả vờ ho lên một tiếng.

"Em phải đi uống chút rượu đã. Anh để rượu ở đâu rồi?"

"Đây này."

Thành Dương chặn Minh Hiếu lại bên bàn bếp, anh ghé môi về phía Minh Hiếu. Mùi rượu đã bay sạch sẽ, thay vào đó là vị kem đánh răng bạc hà lành lạnh thơm thơm. Lần đầu tiên ngại ngùng và lúng túng như thế nào, Thành Dương đương nhiên biết rõ. Minh Hiếu chắc hẳn đang bối rối với cả ngàn câu hỏi rằng mình nên làm gì, Thành Dương sẽ phản ứng ra sao, thậm chí đặt tay vào đâu cũng là điều cần suy nghĩ.

"Ai dạy em làm ra mấy dấu hôn thế?"

Thành Dương hỏi vẩn vơ khi Minh Hiếu rời môi anh để đi xuống cổ. Tựa khuỷu tay lên vai cậu, tay kia Thành Dương luồn vào mái tóc còn hơi ẩm níu chặt.

"Lê Thành Dương dạy."

Nói xong một tiếng, Minh Hiếu liền ngậm vào dấu hôn ban chiều còn chưa nhạt mất để tạo ra một dấu hôn mới đè chồng lên. Thành Dương ngửa đầu nhìn lên trần nhà, anh đột nhiên lại với lấy chai rượu Minh Hiếu để trên bàn uống một ngụm lớn.

"Anh dạy hư em thật rồi."

"Trước sau cũng hư, anh dạy thì tốt hơn người khác."

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Minh Hiếu kéo khăn tắm của Thành Dương ra vứt lên kệ bếp. Thành Dương nhăn mặt, Minh Hiếu ôm chặt anh lắc đầu:

"Ngày mai mua lại cho anh cả bếp lẫn khăn."

"Hoàng tử giàu quá."

"Đủ nuôi anh cả đời."

Minh Hiếu trả lời bằng những câu ngắn vụn, Thành Dương với lấy chiếc khăn tắm quàng lại vào nửa người mình.

"Đi nào, chúng ta đều là người duy mĩ nên không thể như người khác được."

Thành Dương bấm tắt đèn, chỉ để lại duy nhất một bóng đèn vàng sậm ở gần bếp. Minh Hiếu vừa uống rượu vừa nhìn anh chốt cửa kéo rèm, đốt tinh dầu rồi cuối cùng là tắt điện thoại. Ánh sáng bên ngoài nhập nhoạng bởi cành lá run rẩy trong mưa, Thành Dương sà xuống bên giường để nhấm một chút rượu đọng lại trên môi Minh Hiếu.

"Em còn chưa trả lời anh là em học lý thuyết ở đâu."

Minh Hiếu chăm chú ngắm viền môi của Thành Dương. Đã uống không ít rượu tại La Vita, bây giờ lại tiếp tục uống rượu, Thành Dương gần như mềm rũ. Xoay người lật Thành Dương lại trên mảnh chăn lụa lạnh ngắt, Minh Hiếu luồn tay xuống lưng ngay khi anh cong người vì nhiệt độ của chăn.

"Một phần là bản năng", Minh Hiếu hôn lên chóp mũi Thành Dương.

"Nhiều phần còn lại là việc đàn ông nên biết."

Những ngón tay thon dài hơi phẳng ở đầu ngón vì gõ phím lâu ngày coi da thịt người bên dưới mình như một mảnh giấy trắng để viết ra những bản dịch thô chưa qua chỉnh sửa, Minh Hiếu lướt đi nhẹ nhàng. Da vừa được lau khô đã lại loang loáng ướt rồi bóng lên trong ánh đèn mờ, Minh Hiếu ngẩn ra nhìn khi vươn người cởi áo. Thành Dương cũng thong thả gác tay ra phía sau đầu để nhìn nửa thân trên của cậu, rồi bỗng nhiên buột miệng nói một câu không ăn nhập gì:

"Hiếu có muốn hút một điếu không?"

Cảnh đó chắc sẽ đẹp lắm, Thành Dương nghĩ thầm. Thậm chí nếu như Minh Hiếu đánh rơi tàn thuốc nóng cháy lên người anh thì cũng sẽ tạo ra những cơn đau đớn và cảm giác ngọt ngào cùng lúc. Nhưng Minh Hiếu chỉ tiếp tục vùi mặt xuống, cậu đẩy cả hai người vào sâu trong tấm chăn đã nhàu nhĩ và bắt đầu nóng lên.

Mười đầu ngón tay gầy bấm lên tấm lưng rộng rồi làm thành vài đường cào đỏ ửng, một vết cắn bên vai để ngăn tiếng rên thoải mái nhưng cuối cùng âm thanh vẫn bật ra mang tới một cơn run rẩy, từng tấc một trên cơ thể áp vào nhau không còn kẽ hở nào để cảm nhận rõ ràng những biến đổi ở dưới thân và cả biến đổi trong nhịp thở từ khoan thai thành gấp gáp, Thành Dương đều để cho Minh Hiếu cảm thấy rằng cậu đang làm đúng. Đến khi năm ngón tay người kia dứt khoát kéo chiếc khăn tắm đã lơi lỏng trên eo ra, Thành Dương lại nắm chặt lấy cả hai tay Minh Hiếu:

"Em nói thật đi, em có từng tự làm không?"

"Tự làm gì?"

Minh Hiếu mặt dày không trả lời vào chuyện, cậu cúi xuống dùng răng cắn lấy mép khăn. Thành Dương phì cười:

"Thì ra không phải là mèo mà là cún."

Minh Hiếu ném chiếc khăn sang một bên.

"Anh nghĩ thanh niên hơn hai mươi tuổi có từng tự làm không?"

"Anh không biết được."

"Vậy tặng anh thêm chút dữ kiện để dự đoán."

Nhoài người lên hôn đến khi lưỡi cũng phải nhũn ra, Minh Hiếu chặn hết những tiếng ậm ừ khe khẽ trong cổ họng Lê Thành Dương. Bàn tay thuần thục di chuyển đến anh cũng phải từ ngạc nhiên chuyển thành ghen tuông vô cớ, một suy nghĩ xẹt qua đầu Thành Dương rằng nếu một chốc nữa thôi Trần Minh Hiếu bỗng muốn chạm môi vào đó, chắc chắn anh sẽ gác tất cả mọi chuyện để nghiêm túc tra hỏi Minh Hiếu rằng rốt cuộc cậu đã tìm hiểu những thứ gì. Minh Hiếu rất giỏi vẽ theo từng đường gân cho đến từng nếp nhăn, cậu bận rộn hôn lên tất cả những gì Thành Dương đã làm như vô tình chỉ dạy. Vết hôn vương đầy trên cánh tay, trên ngực, Minh Hiếu lại áp môi lên như muốn liếm hôn sạch sẽ mấy dấu vết mình để lại cách đây vài phút đồng hồ.

Minh Hiếu để ý kĩ từng nét mặt của Thành Dương, chỉ một cái cắn môi của anh cũng làm cho cậu cảm thấy muốn đâm sâu vào để giải tỏa những bức bối cuộn lên trong người. Một ngón tay nóng vội lần về mặt sau tìm kiếm, Thành Dương lại chộp lấy thêm lần nữa. Minh Hiếu khàn giọng quát khẽ:

"Anh làm gì vậy?"

"Giúp em."

Nói rồi, Thành Dương nhỏm dậy ngậm lấy đầu ngón tay Minh Hiếu. Ngón tay bị mút nhẹ cũng làm Minh Hiếu muốn nổ tung, Thành Dương lại nhẩn nha liếm hôn từ ngón này sang ngón khác. Tới khi ba ngón tay thon dài ướt đẫm, Thành Dương buông ra hài lòng nhìn. Tiếng thở vẫn nghẹn lại như kìm nén, anh liếm môi rồi nói trước khi rướn người câu chặt lấy eo Minh Hiếu:

"Hiếu nhẹ nhàng với anh chút nhé."

Thành Dương không nói, Minh Hiếu gần như quên mất đây là lần đầu tiên của anh. Ngón tay ướt át chạm vào nơi cũng ướt át không kém, tiếng rên rỉ êm tai của Thành Dương lại đi kèm thêm với một tiếng nấc nghẹn. Anh cắn lên vai cậu nhưng hai chân vẫn quấn chặt lấy eo, Minh Hiếu chợt thì thào một tràng những câu "em yêu anh" khi ngón tay đảo quanh nơi chưa ai chạm tới. Ngón tay thứ hai tiến vào gấp gáp hơn lần trước nhưng không còn quá khó, Minh Hiếu vồ vập hôn lên gò má và khóe môi đỏ ửng của người yêu.

"Em yêu anh, rất yêu anh."

"Ừm... Anh cũng..."

Thành Dương hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên co người siết chặt lấy eo của Minh Hiếu, cậu xốc lại người anh trước khi liên tiếp ấn xuống. Từng cơn khoái cảm của hoan lạc khiến cho Thành Dương chỉ còn biết bám lấy người trước mặt mà run rẩy, anh hé môi muốn kêu lên một tiếng nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Minh Hiếu say mê nhìn đến quên thở, cậu rốt cuộc cũng nâng lấy khuôn mặt Thành Dương để kéo đầu lưỡi anh ra chơi đùa.

Cơn mưa bên ngoài dường như cứ kéo dài ra mãi, mà Minh Hiếu cũng không mong trời sẽ sáng nhanh. Những thứ xúc cảm dịu dàng và khao khát quyện vào nhau hòa cùng từng cơn lạnh của mùa đông chạm vào da thịt làm cho cậu không thiết tha đến bất kì điều gì khác nữa. Chút chất lỏng có mùi ngai ngái của dục vọng thấm ướt một mảng cơ thể và cả mảnh lụa bên dưới hai người, Minh Hiếu còn không để ý đến cảm giác dính dấp chắc chắn sẽ làm cậu thấy cực kì khó chịu vào ngày thường. Thành Dương để lại trên vai Minh Hiếu một hàng dấu răng, tiếng rên khẽ của anh yếu đuối và mỏng như từng đợt tơ vòng quanh tiếng thở của cậu. Nhắm mắt để cho Minh Hiếu mặc sức thực hành những lý thuyết vừa ngây ngô vừa thuần thục đó, Thành Dương vẫn kịp vuốt ve hết từng thớ cơ một của người kia. Từ gáy xuống lưng, anh dừng lại tại rãnh lưng cong vào dưới eo rồi ấn nhẹ như ấn vào một nút máy ảnh chưa được lấy nét.

"Anh cũng nhớ."

Tranh thủ một giây Minh Hiếu ngừng lại, Thành Dương thốt lên một câu không đầu không cuối.

"Anh nhớ gì?"

"Rãnh lưng em."

Minh Hiếu nhếch môi cười, cậu buông tay rồi đặt Thành Dương nằm xuống.

"Em còn nhớ anh nhiều hơn."

Cả cơn đau lẫn những run rẩy của từng dây thần kinh một ở bên dưới thân làm cho Thành Dương không thể nghĩ đến những lời đưa đẩy xa xôi, anh xoay người rồi trực tiếp kéo tay Minh Hiếu đặt vào rãnh lưng mình.

"Nhớ thì nhìn nhiều một chút."

Bằng tất cả giác quan, Minh Hiếu hết ngắm nhìn, sờ nắn rồi lại nhăn mũi hít vào mùi nước hoa lẫn với thứ mùi đặc trưng trong những cuộc chơi của người lớn. Biết rằng cái lật người của Thành Dương có ý gì, Minh Hiếu loay hoay dùng bàn tay trơn trượt xé mở gói giấy ánh vàng đã được Thành Dương đặt sẵn từ trước. Thành Dương liếc mắt thấy mấy ngón tay thon bóng loáng vì chất lỏng của anh hết lật rồi xé gói giấy nhỏ xíu, anh cười thành tiếng rồi giật lấy mảnh ánh sáng trên tay Minh Hiếu.

"Em đã làm rất tốt rồi, để anh giúp thêm chút nữa."

Trước đây Minh Hiếu tin rằng hình ảnh gợi cảm nhất cậu có thể gặp ở Lê Thành Dương là khi anh buông lơi hai nút áo trên cùng và tay thì cầm máy ảnh chăm chú bấm, nhưng hình ảnh đó cũng nhanh chóng biến đi để thay vào một hình ảnh khác, hư hỏng như đúng cách Minh Hiếu thường nghĩ về quá khứ của anh. Thành Dương lùi về phía đầu giường, mái tóc rối loạn của anh đổ bóng lên khuôn mặt đẹp hơn tất cả những người mẫu Thành Dương từng làm việc qua, đôi mắt mơ màng lóe sáng vì chút ánh đèn từ xa chiếu tới, ngực trải đầy những dấu hôn đỏ thẫm, đôi xương quai xanh tạo thành một đường cong hoàn hảo hướng về phía yết hầu di chuyển không ngừng. Một tay vươn ra níu cổ Minh Hiếu kéo trượt về phía mình, Thành Dương đưa gói giấy bạc đựng bao cao su cắn lấy khi khóe môi vẫn nhếch lên thành một điệu cười nửa miệng.

"Tới đây nào, cắn xé gì là việc của em."

Minh Hiếu nhẹ cau mày, cậu chợt cảm thấy biết ơn khi Lê Thành Dương từ trước tới nay chỉ quen làm anh như anh vẫn nói. Điệu cười nửa miệng của Thành Dương có gì đó giống như thách thức, Minh Hiếu ghé môi tới trong nghi ngờ nhưng quả thật cậu đã dễ dàng xé rách gói giấy kia. Thành Dương vui vẻ vuốt ve cần cổ của Minh Hiếu, anh phun nửa mẩu giấy trên môi mình ra rồi hỏi nhỏ:

"Cần anh đeo giúp không?"

"Khô... cần."

"Không cần hay là cần?"

"...cần."

Tiếng nói yêu nghiệt trong đầu đột ngột thức dậy nói với Minh Hiếu rằng hãy thử để cho người trước mặt dạy dỗ hết những thứ anh làm với người khác xem sao. Thành Dương gật đầu rồi ngay lập tức đè ngã Minh Hiếu xuống, anh hôn trả Minh Hiếu từng nụ hôn nhỏ vụn, khuôn mặt đỏ bừng với cần cổ mướt mồ hôi của Thành Dương thỉnh thoảng lại ngẩng nhìn Minh Hiếu. Vì một lý do nào đó, Minh Hiếu tin rằng Thành Dương phải thuần thục hơn thế nhưng anh lại cố gắng ghìm bớt đi. Những ngón tay anh trượt đi trên vài đường cong cơ thể, Minh Hiếu bất chợt quay đi không nhìn khi Thành Dương chạm tới nơi riêng tư của mình. Thành Dương dừng hẳn mấy ngón tay lại, anh mềm mại thì thầm:

"Anh có lấy máu hay tiêm thuốc đâu, sao dịch giả lại quay đi như thế?"

"Anh đừng có..."

"Đừng có làm gì? Đừng chạm vào em như thế này?", Thành Dương làm như vô tình đụng đến, "hay là đừng hôn em như thế này?"

Minh Hiếu nghĩ rằng mình không muốn nhìn những điều đang diễn ra trên chăn gối lộn xộn đầy mùi hương lạ hoắc, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể nói dối cảm giác của mình. Cả cơ thể run rẩy rồi cháy lên, Thành Dương vẫn từ từ không chịu hoàn thành cho xong loại động tác mà anh gọi là giúp đỡ. Mẩu bao cao su thậm chí đã biến mất đâu đó mà không ai trong hai người để ý đến, trong đôi mắt mờ mịt vì một tầng nước mỏng của Minh Hiếu chỉ còn hình dáng một người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với cơ thể mình hơn cả những gì mình đã từng làm. Thứ tiếp xúc hòa hợp và trần trụi đó làm cho mối liên hệ giữa hai người không còn đơn thuần là tình yêu như trước. Cảm giác hạnh phúc như thể điều gì cũng sẽ chia sẻ được mà không cần phải cân nhắc hơn thua đẹp xấu tràn đầy trong lồng ngực, Minh Hiếu vuốt ve khóe miệng Thành Dương khi anh rời khỏi cơ thể cậu với một sợi chất lỏng tràn ra môi. Thành Dương mê man nhìn Minh Hiếu rồi lại nhếch môi cười. Không phải anh chưa từng nghĩ đến, chỉ là ngay thời khắc từng mảng da thịt của hai người như muốn hòa tan vào với nhau, Thành Dương muốn làm tất cả mọi điều có thể để cho Minh Hiếu cảm thấy hài lòng tuyệt đối.

"Anh nghe nói hoàng tử hứa sẽ phục vụ anh tận giường..."

Minh Hiếu quờ quạng gạt mảnh lụa ấm để đặt Thành Dương xuống, cậu nhướn mày:

"Lê Thành Dương không còn gọi em là hoàng tử nhỏ nữa hay sao?"

"Vừa rồi anh phát hiện, thật ra thì cũng lớn."

Minh Hiếu chỉ cười mà không hỏi thêm, Thành Dương không nói tiếp, lần thứ hai đi vào của những ngón tay dịu dàng và tự tin hơn lần trước rất nhiều. Mười đầu ngón tay bấm vào nệm giường của anh được Minh Hiếu đỡ lấy rồi nắm trong tay mình, cậu thận trọng đẩy mình vào sâu bên trong anh rồi giữ yên không di chuyển. Từ từ nhấm nháp cảm giác thật sự quyện chặt vào với nhau lan ra từng tế bào một, Thành Dương chỉ cần khẽ nhúc nhích một ngón tay, Minh Hiếu đã biết ngay rằng mình phải làm gì.

Đêm vẫn đen đặc bao trùm lấy cơn mưa giống như vô tận ở bên trong lòng mình, hai người bớt đi tiếng nói mà chỉ còn cảm nhận nhau bằng những giác quan khác ngoài âm thanh. Mỗi lần cậu chạm sâu vào tận cùng là một lần anh cong người rên lên, mỗi cái siết chặt rồi buông lỏng ra đều khiến cậu muốn nổ tung trong tê dại. Mồ hôi rơi nóng hổi trong đêm chớm đông lạnh ngắt, Thành Dương đưa lưỡi liếm sạch giọt nước mặn chát đáp xuống cánh tay mình. Đầu lưỡi lại vờn đuổi nhau, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hình xăm ngày sinh Minh Hiếu nhỏ nhắn nằm khuất sau dái tai được hôn không dứt, những chuỗi dài nghiền nát vào một điểm mẫn cảm giấu bên trong cơ thể kì diệu của người đàn ông, thứ bản năng nguyên sơ nhất của con người làm cho cả hai không còn nhắc đến cái gì gọi là duy mĩ. Nhưng nếu như có một trong hai người còn dành một góc không nghĩ về nhau mà nghĩ về cái đẹp, chắc chắn những đường nét cơ thể rắn rỏi lẫn mềm mại áp sát nhau, những cái nhăn mày cắn môi và những âm thanh của cơ thể va chạm vào nhau, thậm chí là mảnh chăn nhàu nhò dần rơi khỏi vai Thành Dương rồi khéo léo vòng quanh nơi hai người tiếp xúc cũng vẽ nên một khung cảnh hoàn mĩ một cách hoàn toàn ngẫu nhiên.

Thành Dương không thể nhìn ra cảm giác của mình hiện tại. Nếu như mọi lần anh phải để ý đến từng thay đổi của người khác, lúc này Thành Dương chỉ để mặc cho Minh Hiếu cuốn mình đi. Buông mình trong vòng tay ẩm ướt thoảng mùi nước hoa của Minh Hiếu, Thành Dương chợt buồn cười nghĩ không biết tại sao mình lại muốn làm anh trong một khoảng thời gian dài như thế. Từ khi bị tước mất quyền yếu đuối năm mười chín tuổi, Lê Thành Dương đã luôn phải trở thành chỗ dựa cho bản thân, cũng mất luôn cảm giác an toàn nếu không được nắm thế chủ động trong bất cứ cuộc tình nào. Tiếng thở của Minh Hiếu nặng dần khi cậu càng ngày càng muốn chôn mình vào trong Lê Thành Dương. Minh Hiếu cảm giác được đã tới lúc, cậu còn chưa kịp rời ra thì Thành Dương đã dùng cả cơ thể mình níu lại. Anh ngả đầu vào vai cậu rồi nói bằng từng từ rời rạc:

"Hiếu... Để mọi thứ tự nhiên nhé."

"Không muốn, anh sẽ khó chịu."

Ngoài miệng nói như thế, nhưng cơ thể của Minh Hiếu lại thành thật đến nỗi cậu phải đỏ mặt tránh đi ánh nhìn tiếp xúc với Thành Dương. Thành Dương mím môi khổ sở cười khi thứ còn ở trong anh đột ngột lớn hơn, anh nghiêng đầu cắn nhẹ vào cần cổ Minh Hiếu rồi cất giọng như vòi vĩnh:

"Nhưng Lê Thành Dương muốn, em nói em cũng muốn có được không?"

Minh Hiếu không nói, cậu đưa ngón cái lau đi giọt nước mắt sinh lý ứa ra trên mi mắt của Thành Dương. Giọt nước mắt hiếm hoi loang loáng trên đầu ngón tay, Minh Hiếu nói giữa những đẩy đưa mạnh mẽ:

"Em muốn giết anh."

Ước vọng chiếm hữu nảy lên trong lòng Minh Hiếu càng ngày càng lớn, có lẽ nó đã được nhen nhóm từ những tiếng rên rỉ dịu nhẹ đầu tiên. Mắt mờ nhòe bởi những đợt sóng cuồn cuộn trong người kéo cả hai người ngụp lặn trong nhau, Minh Hiếu cay đắng nghĩ đến hàng chục con người đã nghe thấy và cảm nhận được Thành Dương trước cậu. Lần đầu thì sao chứ? Lê Thành Dương đã yêu người khác, yêu rất nhiều người khác, cũng chia sẻ thân thể này với không riêng cậu, sự thật đó bóp nghẹt Minh Hiếu từ từ rồi bùng vỡ khi cậu nghe lời yêu cầu quá trớn của anh. Thân thể run lên rồi cùng nhau nằm xuống với một tiếng thở dài, Minh Hiếu nghiêng người quệt một giọt nước mắt thật đọng dưới nốt ruồi.

"Em muốn giết anh."

Minh Hiếu nhắc lại lần nữa. Thành Dương đổ rạp trên ngực Minh Hiếu, anh thở gấp vài lần trước khi lần tìm môi cậu.

"Lê Thành Dương, em muốn giết anh."

Cảm giác được chiếm cứ một ai đó lần đầu tiên xảy đến với thân dưới cũng là lúc cảm giác đánh mất một điều vốn chưa từng có trở thành một lỗ hổng rộng hoác trong lòng. Thành Dương hôn lên mi mắt, chóp mũi, hôn lên cả từng đường nét của xương quai hàm mịn màng rắn rỏi của người bên dưới mình. Nằm vật xuống cạnh Minh Hiếu, Thành Dương cựa người vì cảm giác dính dấp khó chịu bên dưới mình.

"Giết anh đi, nếu được."

Thành Dương quờ quạng rồi nắm lấy tay Minh Hiếu đặt lên cổ họng mình.

"Giết anh đi, anh yêu em."

"Aishhh", Minh Hiếu bất lực chửi tục một tiếng không kiêng nể. Thành Dương ấn tay Minh Hiếu vào sâu hơn nữa, cậu giật mình vùng ra.

"Anh yêu em."

Thành Dương nỉ non bên tai vài tiếng yêu em như khi anh nài nỉ cậu tự nhiên phóng thích ở bên trong cơ thể mình, Minh Hiếu nhanh chóng bình tâm lại. Mỗi một câu "anh yêu em" của anh như một giọt mưa dần lấp đầy tim gan và tâm trạng, dù Thành Dương không hề hay biết có một chỗ trống do chính mình vừa tạo ra.


--


Thành Dương dồn hết đám chăn nhàu nát vương vãi thứ mùi ngọt nồng ngai ngái xuống sàn nhà rồi đi vào phòng tắm. Đến khi anh quay trở ra thì Minh Hiếu đã trải xong chăn gối mới, cậu ôm anh rất lâu mới rời đi. Cơ thể không có chút khó chịu nào dù là lần đầu tiên, Thành Dương lại chọn một chai rượu mới rồi đặt sẵn lên tủ thấp cạnh giường. Không ngoài dự đoán của anh, Minh Hiếu hỏi ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tắm:

"Anh lại uống rượu?"

"Chúng ta uống, là chúng ta."

"Lần này lí do là gì?"

"Lí do là vì chúng ta chẳng hạn."

Minh Hiếu nhoẻn cười hài lòng khi thấy chai rượu vẫn còn nguyên khớp hàn chưa được mở ra, trong khi Thành Dương thường mở nắp chai để phục vụ người kia như một thói quen cố hữu. Minh Hiếu để Thành Dương nằm trên ngực mình tỉ mẩn bấm mấy chiếc móng tay vốn không có gì thừa ra nhiều quá, từng ngón tay thon dài tranh thủ bao lấy bàn tay anh.

"Vừa rồi móng tay em làm anh đau?"

"Không, làm anh thoải mái."

"Lê Thành Dương!"

"Vâng."

Thành Dương vừa cười vừa thổi chút móng còn kẹt ở kẽ tay Minh Hiếu. Cơn buồn ngủ ập tới vì sự ấm áp dễ chịu ủ quanh, Minh Hiếu dùng một tay xoa khắp thắt lưng Thành Dương đang tựa vào mình. Đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, chỉ chừng ba tiếng nữa thôi thì ánh sáng sẽ kéo đến tận giường. Trời lạnh như thế này thật không muốn ra ngoài làm việc, Minh Hiếu lặng lẽ tính toán rồi hỏi Thành Dương:

"Ngày mai anh có bận gì không?"

"Anh không rõ lắm, hình như có một show xuân hè nào đó. Ở trung tâm triển lãm thành phố, anh rất lười."

"Vậy chúng ta ở nhà đi."

Thành Dương buông ngón tay cuối cùng của Minh Hiếu ra, anh ngẩng đầu nhướn mày:

"Em vẫn chưa trả lời anh, trước đây em có tự làm hay không."

Minh Hiếu quay mặt đi chỗ khác nhưng cổ họng lại ậm ừ không rõ. Thành Dương phá ra cười, anh xoay người xuống khỏi ngực Minh Hiếu để gối đầu lên tay cậu.

"Khi đó em nghĩ đến điều gì?"

"Em không nghĩ gì hết."

"Em nói dối."

Thành Dương đưa tay kéo Minh Hiếu quay lại đối mắt với mình.

"Thùy Anh?"

Minh Hiếu cau chặt đôi lông mày, cậu dùng mấy ngón tay vừa được cắt móng sạch sẽ gãi dọc đầu vai của Thành Dương:

"Nghĩ tới anh, lần nào cũng là nghĩ tới anh, đã được chưa?"

"Ừ, vậy mai anh ở nhà."

Nụ cười trên khóe môi Lê Thành Dương chỉ đủ cho Minh Hiếu bắt gặp trong vài giây. Thành Dương yên lặng uống rượu, Minh Hiếu chăm chú xem xét hình xăm ở sau tai Thành Dương mà lần đầu tiên cậu thấy. Nhìn ngắm cũng đã đủ, Minh Hiếu lật khắp cơ thể của Thành Dương xem thử anh còn hình xăm nào liên quan đến người cũ hay không. Thành Dương uể oải để cho Minh Hiếu nhấc tay kéo chân mình, đợi đến khi cậu quay về vuốt ve dái tai mềm mềm đỏ ửng, Thành Dương mới rì rầm nói:

"Chỉ có em thôi mà."

Thành Dương đưa cho Minh Hiếu ly rượu anh đang uống dở, cậu nửa ngằm nửa ngồi tựa lưng vào đầu giường uống cạn.

"Em đang nghĩ gì?"

"Còn tùy vào cái anh muốn nghe. Ví dụ anh muốn nghe dịch giả Trần Minh Hiếu thì khác, còn muốn nghe Trần Minh Hiếu tầm thường chỉ biết yêu anh thôi thì khác."

"Trần Minh Hiếu thứ hai có vẻ hấp dẫn."

"Em đang nghĩ nếu biết sẽ như hôm nay thì em đã cởi sạch ngay trong ngày đầu tiên đi học hẹn hò với anh rồi."

Đôi vai trần của Thành Dương run lên vì cười. Mất hơn một năm Minh Hiếu mới nhận ra điều đó, Thành Dương tự thấy bao nhiêu nỗ lực của anh cuối cùng cũng được đáp trả xứng đáng. Minh Hiếu nhìn xoáy vào đôi môi mỏng của Thành Dương mà không thoát ra được, cậu cúi xuống hôn một chút rồi nói giọng bần thần:

"Nhưng dịch giả Trần Minh Hiếu lại suy nghĩ rất nhiều."

Thành Dương ngưng cười, anh đưa một ngón tay chạm nhẹ vào môi cậu.

"Anh nghe đây."

"Thì anh cũng biết, người ta nói rằng trên đời ai gặp ai, chuyện sẽ luôn xảy ra đúng lúc nó cần xảy ra, đúng không? Kể cả chuyện tốt đến muộn hay người xấu đến sớm thì đều là đúng lúc."

"Ừ."

"Vừa rồi em bỗng nhiên nghĩ rằng ước gì gặp anh sớm một chút, nếu là lúc mười tám tuổi thì tốt."

"Để làm gì?"

"Để yêu anh thôi."

Thành Dương thở nhẹ một tiếng: "Em quên rồi, năm đó Thùy Anh vẫn là tín ngưỡng của em. Nếu chúng ta gặp nhau năm đó, chưa biết chừng sẽ chỉ đi lướt qua nhau. Rồi em cảm thấy anh kinh tởm, anh cảm thấy em ấu trĩ."

"Nhưng em không muốn anh ở cùng người khác. Âm thanh và hình ảnh đó chỉ có một mình mình được thấy, cũng chỉ một mình em được chạm vào. Em muốn như thế hơn là nghĩ tới hàng chục con người khác cũng đã thấy được anh như thế, kể cả Adam Bùi lẫn Linh Chi."

Thành Dương nhíu mày: "Linh Chi là ai?"

Minh Hiếu vỗ trán Thành Dương: "Cô người mẫu từng ngồi chung quán bar với chúng ta hôm em đòi quay lại với anh, cô gái mà nghe em nói anh không thích son đỏ thì liền đổi màu son khác. Hôm đó anh đưa cô ấy về còn em về với Hùng Châu, đêm nay cô ấy còn tìm anh nói chuyện."

"À, dù là đêm hôm đó hay là đêm nay", Thành Dương nhún vai.

"Anh chỉ thấy một mình em."

Thành Dương đã nhắm hờ mắt khi Minh Hiếu lại tiếp tục xoa bóp thắt lưng anh. Minh Hiếu rủ rỉ nói gì đó về chuyện không gian và thời gian, những điều Thành Dương chưa bao giờ được nghe sau mỗi cuộc vui cùng người khác. Đến khi Minh Hiếu trượt người nằm xuống gối và ôm theo cả Thành Dương vào trong ngực, anh mơ hồ cười.

"Anh thì thấy anh gặp em đúng lúc. Biết đâu khi anh là bác sĩ ngày đêm bù đầu trong bệnh viện, con người duy mĩ như hoàng tử lại không có hứng thú với anh. Rồi cũng biết đâu...", Thành Dương khẽ cắn vào ngực Minh Hiếu, "... biết đâu nếu không phải anh là anh của bây giờ, ngày mai hoàng tử sẽ đẩy anh đi làm chứ không yêu cầu anh ở nhà nữa."

"Em bảo anh ở nhà vì muốn ôm anh ngủ."

Thành Dương dụi đầu vào cần cổ đầy những vết răng của chính anh rồi cất giọng ỡm ờ:

"Chỉ vậy thôi sao? Anh còn tưởng..."

"Rồi đến khi thức dậy sẽ làm..."

"Làm anh hay là làm 'anh'?"

Thành Dương đã nửa chìm vào giấc ngủ mà vẫn không quên trêu chọc Minh Hiếu. Vòng tay siết mạnh Thành Dương vào với mình, Minh Hiếu hôn lên đỉnh đầu Thành Dương dù không hề mở mắt.

"Nếu anh muốn em làm anh thì em cũng không từ chối. Dương của anh ngủ ngoan nào."

Giọng nói trầm khàn ngọt lịm làm Thành Dương không thể không cười thêm lần nữa. Anh lầm bầm gì đó về chuyện trẻ con được đằng chân lân đằng đầu, Minh Hiếu vẫn nhắm mắt. Adam bây giờ đang ở đâu làm gì quả thật không phải là chuyện đáng để bận tâm như thế, khi mà mảnh bao cao su thất lạc trong tấm chăn lụa dưới sàn nhà cũng đã trở thành vật dư thừa.


--


"Chào em, anh là Lê Thành Dương, vừa chuyển tới cạnh nhà em. Sau này chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé."

"Chào anh, em là Trần Minh Hiếu, là bạn trai tương lai của anh. Sau này chúng ta hãy yêu nhau nhé."





còn nữa,
sao mấy bà cứ nghĩ đi đâu thế =')))) toi chỉ muốn cảnh báo trẻ em chưa đủ thoi mà 🔞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro