7. Đừng ở mãi trong phòng tối nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm hôm sau, Trần Minh Hiếu như thường lệ bưng một ly cà phê nóng đặt xuống bàn. Không biết vô tình hay cố ý, bên tai cứ lọt vào âm thanh từ phòng bên cạnh.

Mọi sinh hoạt của Lê Thành Dương vẫn như ngày bình thường, chỉ có thêm một cuộc điện thoại xác nhận giờ hẹn. Giọng của anh vẫn ấm như thế, hai người họ lại nói cười. Trần Minh Hiếu nghe thấy tiếng Lê Thành Dương ngâm nga trong cổ một bài hát nào đó, tiếng mở ngăn kéo lôi ra mấy thứ chai lọ linh tinh, tiếng leng keng của hai chiếc móc áo va vào nhau, rồi tiếng khóa cửa.

"Cậu có đi không?"

Minh Hiếu không trả lời. Cậu đeo tai nghe vào, mở nhạc to nhất có thể, cố gắng quay lại dịch thật nhanh như sợ ai đó phát hiện ra mình vừa xao lãng.

Một mình Lê Thành Dương đi tới Downpour trước giờ hẹn. Ở trên lầu, có một nhóm kiến trúc sư đang ngồi với nhau. Anh quen thuộc với đám người nọ, đã rất nhiều lần gặp bọn họ ồn ào náo nhiệt nói chuyện cười đùa trên dãy ghế có ban công nhìn xuống. Chọn một bàn thật khuất, Lê Thành Dương ngồi xuống mở điện thoại lên đọc tin tức.

Phương Anh Đào đến muộn ba mươi phút. Mới tháng tám mà cô đã mặc áo măng tô, trùm kín mít bằng khăn quàng và cả khẩu trang. Lê Thành Dương có hơi buồn cười vì cách ngụy trang của số đông ngôi sao. Họ mặc đồ bình thường còn có cơ may người khác không nhìn ra, ngược lại càng che chắn kín lại càng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Anh Đào ngồi xuống nhìn quanh rồi mới chậm rãi cởi áo khoác ngoài. Lê Thành Dương không nhìn đến cô, anh đi ra quầy gọi đồ uống rồi tự mình mang vào. Anh Đào tự nhiên cầm lấy ly rượu, Lê Thành Dương cũng thong thả cởi bớt nút áo ở cổ tay, dựa lưng vào ghế, nhìn về phía cửa. Có hai người đàn ông đang cãi nhau gì đó, người này nắm cổ tay người kia chẳng rời. Góc hai giờ có một cô gái ngồi im lìm, trên tay hững hờ điếu thuốc.

Lê Thành Dương thử tưởng tượng xem nếu đem Trần Minh Hiếu nhét vào nơi này thì cậu sẽ như thế nào, nhưng mãi anh không thể nghĩ ra.

"Nghĩ gì vậy?"

Phương Anh Đào ở bên nói một câu, Lê Thành Dương mới quay lại lười biếng cười.

"Nhìn lung tung thôi. Nhìn người đẹp mãi thì thành thất lễ."

Phương Anh Đào cười đáp lại. Cô có nụ cười rạng rỡ, nhìn như là vô tư nhưng Lê Thành Dương biết đó chỉ là một kiểu cử chỉ mang tính sự vụ. Hai người ghé sát lại nhau nói chuyện, thỉnh thoảng Phương Anh Đào đưa ngón tay sơn bóng bẩy lên vẽ vòng tròn trên ngực áo của Lê Thành Dương. Những câu chuyện trong giới giải trí thường dây mơ rễ má với nhau, từ đạo diễn sang diễn viên, tới những người làm hậu đài như stylist và trang điểm. Lê Thành Dương kể mình biết trang điểm, Phương Anh Đào hứng thú nói:

"Anh đoán thử xem, tôi đang dùng loại son gì?"

Lê Thành Dương nhìn chăm chú đôi môi son màu đỏ mọng của Phương Anh Đào, biết câu nói của cô có ý nghĩa khác việc đoán màu son, nhưng vẫn chỉ cười cười chống tay vào thành ghế. Anh ghét màu son đỏ, cảm giác khi hôn sẽ không được thoải mái vì chỉ lo nghĩ đến màu đỏ lem nhem sau một nụ hôn dài. Trước một nụ cười nở ra trên môi của Phương Anh Đào, Lê Thành Dương đưa tay lên chạm vào má cô. Ngón cái miết nhẹ lên bờ môi hơi hé, anh lơ đãng nói:

"Son lì màu này... Tom Ford?"

"Đúng rồi. Tinh tế hơn cả phụ nữ, phải thưởng cho anh mới được."

Phương Anh Đào nắm lấy cổ áo của Lê Thành Dương, tiến lại gần anh. Lê Thành Dương cảm nhận được hơi thở của cô bên má, chưa biết nên đón nhận nụ hôn đó hay không thì mắt liếc phải một người ở bàn gần sát cửa. Người đàn ông trùm mũ kín, đã hơn mười giờ đêm vẫn chăm chú đọc một tờ báo dưới ánh đèn vàng mơ. Lê Thành Dương ngay lập tức đứng dậy. Phương Anh Đào mất đà, đôi môi sượt qua cổ áo anh tạo nên một đường đỏ đậm.

"Gì vậy?"

Phương Anh Đào dù hơi ngơ ngác hỏi, nhưng vẫn theo phản xạ đeo đôi kính đen vào. Lê Thành Dương cười trả lời một tiếng "người quen của cô", rồi đi nhanh tới bàn đó. Người đàn ông luống cuống chưa kịp cất đồ, quả nhiên phía sau tờ báo là một chiếc điện thoại và một chiếc máy ảnh chiếm hết nửa diện tích chiếc bàn. Lê Thành Dương cười nhạt, chẳng biết có phải mới vào nghề hay do tự tin quá, chiếc túi xách đeo bên hông của anh ta còn dính cả logo của tòa soạn báo. Lê Thành Dương tự nhiên ngồi xuống đối diện, cầm máy ảnh lên ngắm nghía.

"Chà, Canon 5DmarkII, loại này đã ngưng sản xuất rồi, chất lượng rất tốt nhưng tiếng màn trập hơi ồn ào một tí."

Anh tháo nắp ống kính giả vờ ngắm ra đường, rồi mở máy lên khi người đàn ông kia vẫn còn câm như hến. Mấy người bảo vệ của Downpour đã liếc qua, giữ sự riêng tư cho khách vào bar cũng là nhiệm vụ của bọn họ.

"Chỉ có một điều, không biết anh có biết không, chất lượng chụp ban đêm của dòng máy này không tốt lắm." - Lê Thành Dương đưa cho người đàn ông xem bức ảnh Phương Anh Đào đang dán mấy ngón tay lên ngực áo mình - "Như tấm này chẳng hạn, iso đã rất cao rồi nhưng vẫn bị nhòe."

Lê Thành Dương thao tác rất nhanh, phân tích tấm nào xóa luôn tấm đó. Tất cả chừng hai mươi tấm, sau khi xóa hết, Lê Thành Dương nhẹ nhàng tháo thẻ nhớ rồi mới tắt máy, tóm tắt lại vấn đề:

"Nếu anh muốn đi săn tin kiểu này, tôi vẫn khuyên anh nên đi mua Canon 6D hoặc những dòng ba số của Nikon. Nhẹ nhàng hơn, dải iso cũng cao hơn đủ để chụp tối."

Người đàn ông ú ớ giành lại máy ảnh, Lê Thành Dương đưa máy lên cao để anh ta phải đứng dậy với lấy, nhân lúc đó anh giật luôn chiếc điện thoại còn nguyên chế độ camera trên tay kẻ phóng viên nửa mùa.

"Chà, cái này quay phim còn tốt hơn cả máy ảnh chuyên dụng. Nhưng mà tiếc quá, không giữ lại cho anh được rồi."

Lê Thành Dương bấm xóa video rồi lại tìm thư mục rác xóa sạch sẽ, trước khi bỏ đi còn nói một câu:

"Đừng nghĩ tôi không thể truy ra anh là ai, một nửa phóng viên tờ Monday Morning của các anh đã từng làm việc qua với tôi, muốn trốn cũng khó."

Nói rồi, Lê Thành Dương tới quầy bar tính tiền, nhân tiện tính tiền luôn cho tay phóng viên nọ. Anh ngồi tại quầy bar, gọi điện cho Phương Anh Đào đang chờ ở bên kia xin lỗi vì không thể tiễn cô về rồi cao hứng tung chiếc ví trong tay lên, một đường đi thẳng ra cửa.

Hẹn hò với ngôi sao đôi ba lần gặp chuyện như thế, Lê Thành Dương chẳng lạ gì.

Lê Thành Dương vẫn ngồi ở bãi đỗ xe, định chờ cho xe của Phương Anh Đào đi khỏi. Với tay mở một bản nhạc, anh nhìn mấy ngón tay còn dính son đỏ, liền rút một tờ khăn giấy chán ghét lau đi.

Đôi môi đó sờ vào chẳng có tí cảm giác gì, không giống như của Trần Minh Hiếu, vừa mềm vừa ấm. Có lẽ môi đó sẽ có vị ngọt hơn là vị son khô khốc vô hồn.


--


Thành Dương trở về nhà trọ lúc mười một giờ đêm, rón rén đi lên lầu không muốn làm ai tỉnh giấc. Qua khe cửa sổ, ánh đèn vàng từ phòng Minh Hiếu hắt ra thành mấy đường xiên xẹo. Khẽ khàng tra chìa khóa vào ổ, Dương mở cửa ra rồi không bật đèn, cứ để cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào hai ô cửa. Rồi anh tới bên tường giáp với phòng Trần Minh Hiếu, ngồi xuống gõ vào tường.

"Hiếu à, ngủ chưa?"

Phòng bên cạnh không có tiếng trả lời. Lê Thành Dương lại gõ thêm một lần nữa.

"Minh Hiếu, ngủ rồi thì dậy đi."

Có tiếng dịch ghế thật khẽ, rồi tiếng rót nước. Hiếu cầm ly nước ấm tới nơi phát ra âm thanh lớn nhất, cũng ngồi xuống dựa lưng vào tường.

"Về sớm vậy?"

Cậu nhớ trước đây mỗi lần Lê Thành Dương hẹn hò, chùm chìa khóa đều rung lên leng keng rồi cửa sẽ bật mở lúc nửa đêm về sáng.

"Ừ, sắp hôn thì gặp phóng viên."

Bên kia có tiếng sặc nước. Dương vu vơ cười, xoay xoay chiếc điện thoại trong tay.

"Nhưng mà không gặp phóng viên thì tôi cũng không hôn nổi. Nghe này, kinh nghiệm từ đàn anh đi trước, nếu lỡ ngày mai cậu có hẹn hò nhất định phải tìm cô nào ít dùng son môi một chút, nếu không khả năng chia tay ngay sau nụ hôn đầu cao lắm."

"Trước khi hôn cũng phải nghĩ nhiều như vậy cơ à?"

Lê Thành Dương cười, vai rung lên nhè nhẹ.

"Trần Minh Hiếu, cậu ngây thơ quá. Bây giờ vẫn còn có người tin rằng nếu yêu thật lòng thì sẽ muốn bất chấp tất cả mà hôn người ta?"

Sau này Lê Thành Dương mới biết, thì ra người ngây thơ không phải Trần Minh Hiếu mà là chính anh. Có người làm cho Lê Thành Dương thấy muốn hôn mọi lúc, không kể khi ấy trên môi cậu đang dính son sau một buổi chụp, ướt nước mưa hay thậm chí còn dính cả kem đánh răng vị bạc hà.

"Tôi không biết, hôm trước vừa dịch một quyển sách nội dung như thế."

Mưa mùa thu rơi xuống mấy cây dừa ngoài bức tường gạch hoa gió, tiếng mưa rào rạt làm cắt đứt một tiếng rao ở phía xa xa. Lê Thành Dương nhìn ra mấy giọt mưa xuyên qua bóng đèn, nhớ lại ngày gặp Trần Minh Hiếu trong siêu thị rồi cậu từ chối che chung chiếc dù để đi về. Thế giới của Trần Minh Hiếu chỉ có riêng cậu và sách, ngoài ra chẳng có gì khác.

"Trần Minh Hiếu."

"Gì?"

"Bước chân ra ngoài đi. Đừng ở mãi trong phòng tối nữa."

"..."

"Gặp gỡ bạn bè, kiếm vài người để yêu, nếm xem vị hôn là như thế nào. Mấy thứ cảm giác đó phải chạm vào mới có thể cảm nhận được, không phải là biết qua sách vở đâu."

Minh Hiếu lặng thinh không đáp. Lắng nghe những âm thanh rộn ràng bên phía Lê Thành Dương, dần dần cậu cũng muốn bước ra ngoài xem thử cuộc sống, tự hỏi liệu mình có xoay sở kiếm cho mình được một góc ánh nắng như của Lê Thành Dương hay không. Nhưng bản thân cậu cũng biết rằng thời gian trôi qua quá lâu, nếu bây giờ quay trở lại sẽ giống như người mù đột nhiên tìm thấy ánh sáng mặt trời, không cẩn thận mắt sẽ lại mù lòa vĩnh viễn.

"Cái đó.."

"Sao?"

"Lâu quá rồi, tôi không quen."

Lê Thành Dương sốt ruột phẩy tay, rồi lại nhớ ra rằng Trần Minh Hiếu không thể nhìn thấy.

"Để thêm một năm nữa thì chỉ lâu hơn thôi, có được lợi gì đâu? Thôi, cho anh một tháng, anh sẽ dạy cậu một khóa thời gian địa điểm cách thức hẹn hò ở khắp cái thành phố này."

Anh vẫn còn nhớ như in câu hỏi của Trần Minh Hiếu, hẹn hò ở đâu khi cuộc sống của cậu chỉ giới hạn trong mấy địa điểm từ nhà đến nhà xuất bản.

"Được chứ, một tháng, bắt đầu từ ngày mai?"

"Thành Dương, anh rảnh quá thì đi mua thêm nước xả đi, tự dưng nổi hứng dạy dỗ tôi là thế nào?"

"Anh đây thích thế, được không? Tối mai tôi sang đón cậu, nhớ đi siêu thị sớm đi, tôi không dạy cậu hẹn hò ở siêu thị đâu."

Minh Hiếu thở hắt ra, khóe môi bất giác nở ra một nụ cười. Đúng là một kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

Hai người không nói gì nữa, cách một bức tường ngồi đối lưng nhau, Lê Thành Dương nhìn ánh sáng, Trần Minh Hiếu nghe tiếng mưa, không gian im lặng lại hiện ra rất nhiều âm thanh bình thường Lê Thành Dương sẽ không bao giờ nghe thấy.

Rất lâu sau, khi Thành Dương lần cởi hết nút áo đứng dậy chuẩn bị thay đồ, áo cọ lên mũi vẫn còn nhàn nhạt mùi hương của Phương Anh Đào để lại, anh đột nhiên gọi một tiếng:

"Trần Minh Hiếu!"

"Gì?"

"Sao cậu biết tôi hết nước xả?"

Lại thêm một tiếng ho nữa, rồi anh nghe Minh Hiếu nói bằng giọng lạc đi vì sặc nước, tiếng nói trẻ con hơn bình thường.

"Tôi ngủ rồi."

Minh Hiếu không tắt đèn. Cậu nằm xuống giường lắng nghe âm thanh từ phòng bên cạnh, cho tới lúc "tách" một tiếng, hẳn là tiếng công tắc đèn vừa vang lên, rồi chỉ còn lại tiếng mưa rơi như trước.

Ngày lại ngày trôi qua vốn không có gì mới mẻ ngoài những trang sách cần dịch, vậy mà đêm mai, cậu lại có một chút mong chờ.





còn nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro