Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haru-chan cười dịu dàng nhìn y, trong mắt đều là ngưỡng mộ cùng chúc phúc làm Gintoki lần đầu tiên ở trước mặt người xa lạ mà mặt đỏ tới tận mang tai...

... Tên ngốc kia...

Gặp được ta nhất định sẽ giết ngươi...

Hắn vậy mà viết... Ác tâm như vậy... Làm y không còn cách nào để biện minh

Nghĩ như thế, đứng trước mặt Haru-chan người đã biết rõ mọi chuyện càng không dễ chịu, cầm nó hoa trên tay y đã vội vã muốn chuồn đi, nhưng còn chưa mở miệng trong tiệm truyền đến tiếng của TV hấp dẫn ánh mắt của y... . . .

"Vậy, Cục phó Hijikata, ngài có muốn nói gì với người thân không?"

"Không có." Hijikata cúi đầu hút một ngụm thuốc, sau đó bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, quay mặt qua hướng màn hình...

"À, nếu không phiền, ta có một thỉnh cầu."

"Đó là gì vậy?" Người chủ trì tò mò đem microphone lại gần Hijikata.

Hắn giống như hạ quyết tâm thật lớn, qua một lúc lâu, Hijikata kẹp lấy điếu thuốc, che khuất một bên mắt, con mắt còn lại thẳng tắp nhìn vào máy quay... . . .

Không biết tại sao trong nháy mắt đó, Gintoki như chân thực cảm nhận được tầm mắt của hắn... Xuyên qua màn ảnh... . . . Thẳng tắp rơi trên người y... Làm cơ thể Gintoki không được tự nhiên mà nóng rực lên...

"Nếu như... Có thể..." Hijikata chớp lại đôi mắt cẩn thận nói.

"Khi mọi người nhìn thấy một vị mỹ nhân tóc bạc trong bộ kimono..." Đôi mắt Hijikata bỗng trở nên nhu hòa, 

"...Nhờ mọi người thay ta đưa y một cành hoa hồng..."

"...Thay ta chúc y..."

"...Giáng sinh an lành. . . "

Haru-chan bên cạnh quăng qua ánh mắt ngưỡng mộ, Gintoki cảm giác mặt của mình như lò lửa, cả mặt đều nóng lên.

Y vừa giận dữ vừa xấu hổ ôm lấy hoa hồng lao ra khỏi tiệm, nhưng từng câu từng chữ của hắn trên TV như có ý thức ở trong đầu Gintoki bùng nổ... Vang vọng. . . Làm trái tim của y. . . Không cách nào mà bình tĩnh...

"Cục phó Hijikata, vì sao lại muốn đưa hoa hồng?"

Hijikata kẹp lấy thuốc lá hút một hơi, "Không còn cách nào khác! Bởi vì nó là... Loài hoa duy nhất trên thế giới. . . Đại biểu cho tình yêu."

Gintoki ôm bó hoa chạy trối chết trên đường.

Đáng ghét, tên khốn đó...

Không ổn... . . . Tất cả mọi người trên đường đều đang nhìn y...

Tất cả người trong thiên hạ đều biết...

Chỉ có mình y ngây ngốc chẳng biết gì...

Y đúng là ngu ngốc mà aaaaa... . . .

Còn nhận nhiều hoa hồng như vậy... . . .

Này đều là tại hắn...

Nhưng mà... Nhưng mà...

Thật cao hứng... . . .

Cảm giác như muốn bay lên trời ...

Sakata Gintoki một samurai đỉnh thiên lập địa, đang chật vật như bị ai đó đuổi theo sắc mặt hồng hồng một đường chạy về Yorozuya, y đóng cửa ầm một cái rồi chật vật dựa vào cửa mà thở dốc...

Trong phòng một lượng lớn hoa hồng vẫn đang nở rộ... . . .

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ len lỏi vào những cánh hoa...

Nhờ mọi người... Đưa y một cành hồng... . . .

Thay ta chúc y... Giáng sinh an lành... . . .

Xuyên qua một đóa hoa hồng sẫm, phảng phất như có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn...

Mỗi đóa hoa hồng đều như ẩn như hiện những tầm mắt...

Đều phảng phất như có thể nhìn thấy y

Đứng trước mặt y... . . .

Kami-sama... . . . Làm sao bây giờ... . . .

Đúng lúc này, cánh cửa phía sau Gintoki cộc cộc vang lên... . . . 

Mặt Hijikata điềm nhiên soái khí xuất hiện trước mắt Gintoki... . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro