Chương 31 - Ngụy kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi, tôi không nghĩ em lại chú ý đến như vậy." Hijikata ôm chặt thân thể trong lồng ngực, vùi thật sâu vào vai y, giọng nói mềm mại lướt qua bên tai, khiến hắn tê dại, mùi vị ngọt ngào trên người y, khiến hắn không nhịn được mà thưởng thức...

Tôi yêu em, đến chết hắn cũng không nói ra được ba chữ đơn giản này, ngày đó bỗng nhiên có cơ hội... . . .

Hắn muốn nói cho y tâm ý của mình... . . .

Muốn y cảm nhận được... . . .

Gintoki...

Em đã sớm không phải một võ sĩ đơn độc, như thật lâu trước đây một mình chiến đấu... . . 

Vì thế... . . .

Hãy ở bên tôi thoải mái mỉm cười... . . .

"Nếu em ghét nó như vậy tôi lập tức giúp em đem tất cả số hoa hồng này ném thùng rác, nếu vẫn còn chán ghét có kẻ đưa em hoa hồng thì..."

Lần đầu tiên Hijikata đàng hoàng nói ra áy náy của mình, lần đầu tiên hắn không hề che dấu ở trước mặt y tự trách bản thân... . . . Cục phó ác quỷ đột nhiên trở nên thành thật như vậy, Gintoki có chút không quen, ngoài ra còn có chút ngại ngùng...

"Cũng... Cũng không phải... chán ghét chúng... . . ." Gintoki ở trên vai hắn cào cào mái tóc bạc, "Chỉ là...Chỉ là có chút không biết nên phản ứng thế nào thôi, tên ngốc!"

Hijikata nghe được Gintoki nói như vậy, đột nhiên hắn từ trên vai Gintoki ngẩng đầu lên: "Em không biết phản ứng thế nào cũng không cần khóc như vậy chứ? ! ! ! Làm ta sợ lắm đấy có biết không ? ! ! !!"

Gintoki trừng hắn: " Ngươi nói gì? ! ! Đây còn không phải tại ngươi hại sao! ! ! Ngươi không biết hổ thẹn sao hả, tên khốn! !

"Hổ thẹn? ! ! Tại sao? ! ! Tôi sao phải cảm thấy hổ thẹn chứ? ! Đầu quắn nhà em nói rõ cho tôi! !"

"Tên bệnh tăng nhãn áp như người thì không có tư cách nói ta! ! ! Ngươi lại ở trước bao nhiêu máy quay phim đối mặt nhiều người mà nói ra những câu như thế, không sợ bị người ta cười đến rụng răng sao? ! !"

"Tôi muốn vì người trong lòng làm chút chuyện có gì không đúng sao? ! ! Em là đầu đá sao?  ? Hay là bị đống đồ ngọt chen chặt rồi, tên ngốc! !"

"A a a a a a, ta là tên đồ ngọt ngu ngốc đấy thực sự xin lỗi ngươi nha, đã như vậy sao ngươi còn thích ta ? ! ! !"

"Em nghĩ ta được chọn chắc? ! ! "

"Hả? Ngươi nói cái gì ? ! ! Gintoki chọn cao lông mày, liếc xéo Hijikata.

"Cho nên là ~~~" Hijikata kéo Gintoki lại gần: "Bất tri bất giác bị em hấp dẫn đấy tên ngốc!" Gò má Gintoki bỗng tăng nhiệt độ, nhíu mày "Cái gì? Nói như ngươi không tình nguyện ấy.... . . ."

"Gintoki." Hijikata khàn khàn gọi tên y.

"Cái gì? !" Gintoki khó chịu trả lời, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. 

Hijikata tiến lên trước, đỡ lấy gáy Gintoki, nhẹ nhàng hôn lên môi y~~~~~

Mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng Gintoki tràn ra, nương theo cái hôn của Gintoki càng lún càng sâu ...

Trời ạ, ta sắp nghẹt thở tới nơi rồi... Hắn muốn cướp đi hô hấp của ta luôn à, Gintoki đẩy nhẹ vai Hijikata ra, nhưng không nghĩ đến tay Hijikata như sắt thép đột nhiên nắm chặt y, càng điên cuồng hôn sâu hơn, Gintoki còn tưởng mình sắp ngất tới nơi rồi...

Cuối cùng, Hijikata mới kết thúc nụ hôn, nhìn Gintoki, hai mắt y mê mang ngặp nước, hai gò má phấn hồng, còn có đôi môi hồng hồng hiện lên ánh nước, Hijikata sắp phát điên đến nơi rồi, nhẹ nhành xoa nắn hai gò má trắng nõn của y như muốn đem y khảm vào thân thể của mình, đôi môi nóng rực của hắn hôn dọc theo đường cổ duyên dáng, đi tới khuôn ngực trơn nhẵn của y, nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa phấn hồng, một cái tay khác đi xuống xoa nắn đôi chân rắn chắc... . . . Cảm giác được Gintoki thuận theo nụ hôn của hắn mà run rẩy, lý trí của Hijikata như muốn đến cực hạn ...

"Tít Tít! Tít tít!" Điện thoại bên hông Hijikata vang lên chói tai...

"ĐCMN! !" Hijikata dùng hết khí lực toàn thân phun ra lời chữi thô tục, từ bên hông lấy điện thoại ra: "Chuyện gì? ! ! Nếu không nói được cái lý do chính đáng, ngươi chuẩn bị đợi lão tử về chôn sống ngươi đi ! ! !"

"Ha ha ha, cục phó Hijikata... ..." Trong điện thoại truyền đến một âm thanh lạnh lùng làm Gintoki cùng Hijikata đều nhất thời kinh hãi: "Nếu ngươi muốn những thành viên Shinsengumi không có chuyện gì, hãy mau tới đây." Nói xong liền cúp máy.

Không đợi Gintoki lên tiếng nhắc nhở, Hijikata đã cầm áo khoác lên cầm kiếm lao ra khỏi Yorozuya!

"Thằng ngố kia!" Gintoki cắn răng, ở trong lòng âm thầm mắng Hijikata một tiếng, nắm thanh Hồ Touya đuổi theo.

Hôm nay là lễ Giáng sinh, Shinsengumi chia làm nhiều tổ phụ trách duy trì an ninh ở các khu vực khác nhau, trong đó tổ nhiều người nhất đang tuần tra tại nhà ca múa kịch phụ cận, cũng chính là tổ vừa nảy Takasugi nói ra.

"Cục phó!"

"Cục phó!"

... ...

... ...

Nhìn thấy Hijikata đang tiến lại, đội viên Shinsengumi đang bị trói dồn dập quay đầu đi chỗ khác.

"Ngươi muốn gì? ! !" Hijikata mặt không biểu cảm đối diện Takasugi đang khoan thai gãy đàn tam huyền. Takasugi không nhanh không chậm ngón tay lướt trên dây đàn, cũng không trả lời hắn: "Khuôn mặt thâm tình của Cục phó hiện giờ tất cả người dân Edo đều biết nhỉ." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Hijikata cười tà: "Không biết Gintoki có bị ngươi làm cảm động không đây, hửm ngài Cục phó?"

"Đến cùng là ngươi muốn thế nào?" Thời điểm Hijikata trên đường đến đây đã liên lạc với Sougo cùng các phân đội khác, chỉ là đợi họ đến cần một quãng thời gian, mình chỉ cần kéo dài thời gian là được ... . . .

"Kỳ thực, Cục phó Hijikata, ngươi có biết trước đây ta cùng Gintoki là đồng đội? ?" Takasugi hạ đàn, "Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy hắn chấp nhất với bất kỳ món đồ nào!" Takasugi nhẹ nhàng thả đàn tam huyền xuống, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, "Nhưng hiện tại, hắn lại chấp nhất với ngươi như thế, ha ha ha ha ha, vì lẽ đó ta đối với ngươi quả thật có chút hiếu kỳ."

Hijikata không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Takasugi, không biết hắn đang có ý đồ gì.

Takasugi chỉ nhìn hắn nở nụ cười cao thâm khó dò. "Ta ấy, không biết vì sao đặc biệt chán ghét Gintoki, chỉ cần là vật y muốn, ta liền muốn phá hỏng, bao gồm cả bản thân y..."

"Nếu như ngươi đang đợi Gintoki hay các đội khác tới, ta cũng nói cho ngươi biết, bọn họ hiện tại chắc hẳn đã gặp được người của ta." Takasugi nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt tàn khốc vô tình: "Vì thế hiện giờ, ngươi có chút thời gian, tự kết liễu mình, ta liền thả những đội viên này ra, nếu không mỗi một phút trôi qua ta liền giết một người... Cho đến khi không còn một ai mới thôi... . . ."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro