-2-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Four lies"

"Tao không thể tin được rằng anh ta đã có bạn trai." Donghyuck nói, nằm dài trên sofa, "mày có nghĩ chàng trai kia là bạn trai của anh ta không? Ít ra thì cũng biết được là anh ta thích đàn ông, nhưng dù vậy nhưng anh ta vẫn quá tầm với tao."

"Mày nghiêm túc chứ, Hyuck? Anh ta không giống như đang ở trong một mối quan hệ, cái chuyện mà chàng trai đó là bạn trai anh ta thì không thể nào được. Anh ta sẽ đối xử với cậu ấy một cách tồi tệ."

"ugh !" lại là những lời nói than vãn ấy,"mày chán thật sự luôn!Chuyện giường chiếu của những người như thế đỉnh lắm đấy. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu anh ấy đang độc thân cả, nhưng nếu anh ấy đang trong một mối quan hệ thì thật phiền."

Jaemin đảo mắt, tiếp tục lẩm bẩm, "tao không nhàm chán, tao chỉ đang thực tế thôi."

"Mày thì biết gì mà nói, mày chưa làm tình với một ai kể từ bữa tiệc của Lucas và mày còn không muốn tao biết chuyện đó cơ mà."

"Nó có liên quan gì đến chuyện này đâu? Và nếu mày muốn biết thì tao đã làm tình sau cái bữa tiệc ngu ngốc đó."

"Dối trá, dối trá, dối trá." Donghyuck nói với giọng xéo xắc, sau đó bị Jaemin ném cho cái gối.

"Yêu đương đối với tao là một điều nhảm nhí, và làm tình với một người lạ làm tao thấy thật lãng phí thời gian.Nếu không có thực lực thì mấy thằng top chỉ như đồ bỏ đi."

Donghyuck cười mỉa mai, "Mày còn chẳng biết cảm giác khi yêu là như thế nào thì đừng có mà đi nói nhảm nhí nữa."

Jaemin cố lờ cậu ta đi khi cậu đi về phía tủ lạnh để lấy lon soda. Jaemin đùa, "Tất nhiên tao không biết cảm giác đó như thế nào." Cậu đặt ngón trỏ của mình dưới tab của lon, "Vì nó không có thật."

Tháng 3, 2018 [Hai tháng sau]

Cuộc trò chuyện trước đó vẫn đọng lại trong tiềm thức của cậu. Dù nó thật kỳ lạ và vô nghĩa.

Sau hai tuần, người đàn ông đáng sợ ấy lại xuất hiện, vẫn gọi món như cũ, và đôi khi quan sát cậu từ xa, như một con mồi.

Jaemin không biết người đàn ông đó định nói cái quái gì trong lần đầu tiên họ nói chuyện. Cậu không giỏi những trò chơi trí óc và anh chàng đó dường như đang chơi đùa với cậu.

Nhưng bây giờ, cậu đã bắt đầu quen với việc nhìn thấy khuôn mặt ấy. Phải thừa nhận rằng cậu không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với hắn. Cậu luôn cố gắng bận rộn trong nhà bếp, dọn dẹp thứ gì đó nhiều lần hơn mức cần thiết.

Điều duy nhất mà cậu vô cùng coi thường là đôi mắt cười của anh ta, chúng khiến cậu cảm thấy như mình đang khỏa thân mỗi khi đi ngang qua chiếc bàn quen thuộc của anh ta. Jaemin không biết mô tả nó như thế nào, nhưng nó làm sục sôi cậu, và làm cho Jaemin cảm thấy rất tức giận.

Nhưng có một sự thật là anh ta đã khơi dậy sự tò mò của Jaemin. Người đàn ông tên là Lee Jeno, thật khiến người ta rùng mình mà.

Lee Jeno thường xuyên đến quán cà phê. Nhưng anh ta cũng sẽ biến mất trong nhiều tuần liên tiếp, và khi trở lại, khuôn mặt của anh ta vẫn y như vậy, như thể đó là chiếc mặt nạ hoàn hảo. Và mặc dù, điều này nghe có vẻ chẳng lạ lẫm gì, Jaemin cảm thấy mình nên tránh xa anh ta.

Người đàn ông này cũng mang theo những người khác nhau mỗi lần đến quán cafe, họ có những cuộc trò chuyện chóng vánh làm gương mặt yên bình của anh ta thay đổi trong chớp mắt. Jaemin không nên để bản thân quá quen với đôi mắt của Jeno, tuy nhiên, cậu không thể không chú ý khi đôi mắt ấy tối sầm lại và khiến người đối diện tái mặt.

Vì vậy, nó khiến Jaemin tò mò. Tuy nhiên, điều đó vẫn không đủ để cậu nghĩ đến việc gần gũi hơn với Jeno.

Và hôm nay, cũng như bao ngày khác, Jaemin đang tất bật hết chỗ này đến chỗ khác, tránh mọi hành động ám chỉ lộ mặt trước những người ngoài bếp. Đặc biệt là với một người mà cậu không dám nghĩ tới.

6:00 PM

Jaemin kiệt sức, lòng bàn tay đỏ bừng và đau lưng. Mang theo tất cả những chiếc hộp đó một mình là một ý tưởng tồi, và cậu sẽ phàn nàn về nó vào những giờ nghỉ trong ngày. Cậu đang muốn dựa lưng vào tường để nghỉ ngơi trước khi đồng nghiệp đi vào, cắt ngang việc anh đang nghỉ ngơi.

"Đưa cái này đến bàn số 5." cô ấy nói, đưa một cốc nước về phía cậu.

"Đợi chút." cậu nhanh chóng nói, "Tại sao lại là tôi? Tôi không có bổn phận phải phục vụ vào ngày hôm nay. "

"Tôi biết, xin lỗi cậu nhưng khách hàng đã yêu cầu như vậy, anh ấy muốn cậu phục vụ.",cô gái trả lời một cách đầy hối lỗi. "Người đàn ông đẹp trai với mái tóc đỏ."

"Bàn 5, người đàn ông có mái tóc đỏ." Cậu lặp lại trong đầu. "Má nó!"

Có lẽ là cơ thể mệt mỏi của cậu đã khiến cậu trở nên căng thẳng. Hoặc bởi vì đó là Lee Jeno.

Jaemin xao xuyến, muốn từ bỏ. Nhưng cuối cùng cậu nắm lấy cốc nước và đi về phía bàn số 5.

Không giống như mọi ngày, hôm nay Lee Jeno chỉ có một mình.

Jaemin ghét vô cùng khi đôi môi của người đàn ông nhếch lên, đúng vào thời điểm mắt họ giao với nhau. Thật là ngu ngốc, một nụ cười tự cao tự đại, giả vờ ngây thơ, anh ta làm điều lố bịch đó chỉ với đôi mắt của mình.

Jaemin khịt mũi trong lòng, Lee Jeno có thể lừa bất cứ ai ngoài cậu.

Đôi mắt ngu ngốc đó lại tiếp tục dõi theo từng centimet trên cơ thể cậu, không chút xấu hổ. Jaemin không phải là một người hung hăng, nhưng cậu rất muốn đấm vào khuôn mặt ấy.

"Your order, sir." cậu nói, đặt cốc nước lên bàn, "Và lần sau, hãy để những người khác làm công việc của họ. Hôm nay tôi không được chỉ định làm bồi bàn. "

Jeno ngước nhìn cậu, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt, "Ồ, vậy sao? Vậy trong trường hợp đó, loại dịch vụ em phục vụ là gì? Nếu tôi yêu cầu Na Jaemin, tôi muốn Na Jaemin ".

"Điều đó không thích hợp để ngài nói, thưa ngài."

"Tôi biết tôi làm em bực mình, tại sao em vẫn tiếp tục gọi tôi là ngài?"

"Bởi vì tôi đang làm việc."

Jeno nhếch miệng trước khi trả lời, "Ngồi đi."

Jaemin không tin vào tai mình, "Xin lỗi?"

"Em không thấy tôi đang cô đơn? Tôi muốn có một người ngồi chung. "

"Tôi nhắc lại, tôi đang làm việc."

"Tôi nhắc lại, ngồi đi."

Jaemin đảo mắt, cậu muốn thừa nhận rằng đó là một hành động vô thức, nhưng đó sẽ là nói dối.

Jeno cười khúc khích, "Em muốn được boa bao nhiêu? 50.000 won nghe có ổn không? "

Người con trai tóc vàng nhíu mày, nhưng cậu nhanh chóng hiểu khi người đàn ông lấy thứ gì đó từ túi trước của mình, và sau đó, cậu nhìn thấy Jeno dùng hai ngón tay để chơi đùa tiền của mình.

Đó là một lời đề nghị hấp dẫn. Jaemin có một danh sách mong muốn trên một trang web, và 50.000 won đó sẽ rất hữu ích để làm cho danh sách xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Cậu cắn môi dưới của mình và trong vòng chưa đầy một phút, cậu đã ngồi trước mặt người đàn ông tóc đỏ, với số tiền bây giờ đã nằm trong tay.

"Lame. Anh cũng từng mua tình bạn của mình hồi mẫu giáo à?" Jaemin nói đùa, với sự tự tin bất ngờ.

"Ồ, vậy là chúng ta bỏ qua những câu chào hỏi hình thức rồi sao? Nhanh quá?"

Jaemin nhún vai, "Cái này cũng đáng mà. Qua đó tôi có thể cho anh biết rằng tôi ghét sự hiện diện của anh đến mức nào."

Jeno đặt một tay lên ngực, tỏ vẻ tổn thương, "Ouch. Tại sao lại như vậy? "

"Cái cách anh nhìn tôi ... nó giống như là anh nhìn con mồi của anh vậy."

"Tôi không ngờ em lại thẳng thắn như vậy, Jaemin."

Jaemin chế giễu, "Đó là tất cả những gì anh sẽ nói?"

"Chà, tôi chỉ ngạc nhiên về việc em có cái tôi thật lớn." anh ta nói, chỉ vào đầu mình, "Điều gì khiến em nghĩ rằng tôi nhìn em, khi tôi có rất nhiều người ở nơi này. "

Ôi, buồn cười làm sao. Jaemin lại có thể nhìn thấy nụ cười nghiêng ngả, chế giễu, nhếch mép trên đôi môi ấy lần nữa. Và Jaemin càng cau mày càng hơn lên khi Jeno nói thêm: "Em không phải là cậu bé xinh đẹp duy nhất ở đây."

"Anh cho tôi 50.000 won để anh tỏ ra anh là một người thông minh? Vì anh có thể trả số tiền này cho một cô gái điếm. "

"Ừm." anh ta lẩm bẩm, "Phải, tôi có thể. Nhưng cuối cùng em rẻ hơn rất nhiều. "

Jaemin có thể có hoặc không có ý nghĩ ngông cuồng làm mất danh dự. Cậu thực sự chưa chắc chắn lắm, nhưng bị Lee Jeno gọi là một con điếm rẻ tiền ở nơi làm việc, không hẳn là một cảm giác dễ chịu.

Cậu không nghĩ ngợi gì nữa, nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt ấy lại làm sôi máu cậu, và cậu cầm lấy cốc nước đã phục vụ trước đó trên bàn, nhanh chóng hất lên người Jeno.

Chất lỏng rơi từ vai phải xuống ngực và bụng, để lại một vết ẩm ướt lớn. Jaemin không tập trung vào điểm nhấn của chiếc áo sơ mi đen ở phần trên cơ thể vừa vặn của anh ta, tất nhiên là không.

Jeno khịt mũi, và Jaemin nhận thấy lưỡi anh ta đang bị đẩy vào bên trong má phải, như thể Jaemin cuối cùng đã khiến anh tức giận.

Tuy nhiên, anh ta lại nhìn chằm chằm cậu, và nói với một giọng trêu chọc, "Xong chưa, trai đẹp?"

"Đáng đời."

"Thật là không đoán trước được em."

Jaemin nhếch mép, "Xin ngài đừng lo lắng. Tôi sẽ đóng gói cái này để ngài mang về nhà. Có vẻ như đây là một ý tưởng tốt khi ngài đang mặc một chiếc áo sơ mi bị ướt."

Cậu tự cổ vũ mình và dọn dẹp mọi thứ trên bàn trong khi Jeno đang nhìn theo từng hành động của cậu. Jaemin sẽ không nói dối, cậu đang rất vui.

Cậu có thể nói rằng cậu không thích ngồi đối mặt với Jeno, nhưng đó sẽ là một lời nói dối.

Cậu có thể nói rằng ánh mắt của Jeno lại hướng vào bóng dáng mình, làm cậu khó chịu như lần đầu tiên, nhưng đó sẽ là một lời nói dối không thể nào giả trân hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro