Vô lưỡng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 一块甜味小饼干
Translator: dancingberriez
Permission: chưa xin được vì không có sdt TQ để nhắn tin trên Lofter

Link fic: https://lyf-ct.lofter.com/post/1e249987_2b790192a

-x-

Ngay từ đầu, Lam Hi Thần đã biết mình không phải là người duy nhất trong lòng Giang Trừng.

Đạo lữ của hắn, đường đường Tam Độc Thánh Thủ, Nhất Tông chi Chủ của Liên Hoa Ổ, trong lòng lo lắng cho Vân Mộng, muốn để mắt đến hắn cũng thật không dễ dàng. Hơn nữa, tâm Giang Trừng luôn có chỗ cho một ai kia.

Y với người đó là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, coi người đó là người mình trân trọng, nhớ hết những thứ người đó thích hay ghét, vì người đó cất giấu Trần Tình mười ba năm ròng, thậm chí lúc ở miếu Quan Âm đã đau đớn khóc lóc vì người đó.

Giữa những chuyện này, có khi nào Lam Hi Thần không hiểu đâu, hắn ghen tị đến phát điên. Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là Trạch Vu Quân phong quang mộ nguyệt, quân tử đoan chính, hắn không thể biểu lộ ra dù là một tí nỗi ghen trong lòng. Nên hắn chỉ đành đối xử với Kim Lăng càng tốt hơn, đến Kim Lân Đài hết lần này đến lần khác, mưu đồ lôi kéo sự chú ý từ Giang Trừng.

Rốt cuộc, hắn thành công rồi, hắn như ước nguyện kết giao với Giang Trừng, còn cùng y kết bái đạo lữ, trở thành đôi thần tiên quyến lữ mà người người ca tụng, hắn nên biết mãn nguyện.

Lam Hi Thần nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, một ly rượu thanh mát lọt vào cổ họng, nụ cười ban sáng của Giang Trừng dành cho người đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Lam Hi Thần không khỏi lẩm bẩm: "Ở bên Ngụy công tử.. A Trừng, liệu em sẽ.. hạnh phúc hơn?"

Giang Trừng vừa đặt chân vào viện đã ngửi được mùi rượu, đẩy cửa ra thì phát hiện kẻ say rượu không ai khác hơn đạo lữ vẫn luôn giữ kỷ luật rất tốt của mình, y không khỏi có chút kinh ngạc.

Lam Hi Thần tự nhiên là nhìn thấy Giang Trừng vào phòng, sửng sốt một chút, hắn đặt ly xuống, loạng choạng đi tới: "A Trừng, em về rồi a ~"

Mùi rượu nồng nặc khiến Giang Trừng khẽ chau mày, vốn chỉ là một động tác nhỏ, nhưng rơi vào trong mắt Lam Hi Thần - lại khiến hắn thấy mình bị Giang Trừng chán ghét cùng chê bai, ủy khuất cùng bất bình trong lòng đột nhiên lộ ra.

Lam Hi Thần đóng cửa, đặt hai tay lên đó vây Giang Trừng vào giữa, chăm chú nhìn y: "Sao A Trừng lại đồng ý trở thành đạo lữ với ta?"

Đương nhiên là bởi vì tâm duyệt huynh rồi, Giang Trừng nhìn con sâu rượu Lam Hi Thần, cho rằng hắn uống say rồi nên mới hỏi cái câu ngớ ngẩn thế, nên y định đi lấy cho hắn bát canh giải rượu.

Giang Trừng im lặng xoay người mở cửa rời đi khiến Lam Hi Thần vô cùng tổn thương. Hắn siết chặt vòng tay ôm y vào trong lòng, giọng nói lộ vẻ ủy khuất cùng cực: "Đã muộn như vậy A Trừng vẫn còn muốn tìm Ngụy công tử sao?"

Ngụy công tử? Ngụy Vô Tiện? Ta tìm tên đó làm gì? Giang Trừng chẳng hiểu gì cả mà đáp: "Ngụy Vô Tiện đã về Tĩnh thất rồi, giờ chắc là ngủ rồi."

Trong tim A Trừng quả nhiên có người đó! Cả việc người đó đi đâu, đã ngủ chưa cũng rất rõ ràng! Lam Hi Thần trong lòng không khỏi chua xót, cánh tay đang siết eo Giang Trừng càng ra sức hơn, sợ y sẽ bỏ mình đi mất.

Giang Trừng cảm thấy có chút khó thở, y và Lam Hi Thần gần nhau đến nỗi mùi đàn hương lẫn mùi rượu trên người hắn xông thẳng vào mũi, y khó có thể chịu đựng được.

Cảm nhận được cái hôn ướt át bên cổ, Giang Trừng có chút khó chịu, vội vàng đưa tay ôm lấy mặt Lam Hi Thần: "Lam Hoán, ta muốn uống nước."

Lam Hi Thần ngơ ngác gật đầu, nhưng vẫn không buông Giang Trừng ra, chỉ từng bước một đi về phía bàn ăn. Giang Trừng thử cùng hắn thương lượng: "Lam Hoán, huynh có thể để ta tự đi được không?"

Lam Hi Thần vội lắc: "Không được, nếu ta thả A Trừng ra, A Trừng sẽ cùng người đó bỏ đi."

Người đó là ai?!

Giang Trừng tuy bối rối nhưng vẫn làm theo lời hắn nói. "Ta sẽ không chạy trốn, ta sẽ không đi đâu cả khi có huynh ở đây."

Trong mắt Lam Hi Thần lập tức tràn đầy vui mừng: "Thật sao?"

Giang Trừng gật đầu: "Thật."

Họ ngồi vào bàn, Lam Hi Thần dù buông Giang Trừng ra, nhưng ánh mắt không chớp vẫn nhìn chằm chằm y. Thấy thế, Giang Trừng sắc mặt nóng lên, trừng hắn: "Huynh cứ nhìn ta làm gì?"

Lam Hi Thần thế mà cười hihi một tiếng, "A Trừng.. đẹp quá."

Thôi xong, nhịp tim tăng nhanh, Giang Trừng quay vội đi, cố gắng dời lực chú ý, nhưng y nhìn thấy trên bàn có tờ giấy, chữ viết chưa hề khô, nên y đoán chúng được viết cách đây không lâu.

闻君有两意,故来相决绝
Vấn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.
(Nghe nói trong lòng em có hai ý, nên ta đến để làm rõ.)

Giang Trừng trầm mặc đọc vài lần, lại nhìn về phía Lam Hi Thần, nghĩ đến đống lời lộn xộn nãy giờ hắn nói, trong đầu y vô hình đã hiểu.

Chả nhẽ mọi thành viên nhà họ Lam đều là đầu thai chuyển thế của linh hồn đố kỵ nào đó? Ban sáng y vừa mời Ngụy Vô Tiện xuống núi, thế là dẫn theo một Lam Vong Cơ mặt mũi lạnh lùng lặng lẽ một đường đi theo phía sau, giờ đến lượt Lam Hi Thần đêm khuya uống rượu? Đây là cái tình cảnh gì?!

Tuy nhiên, nhìn thấy Trạch Vu Quân cao cao tại thượng, hòa nhã nhưng khó với lại đang buồn bã và lo lắng vì mình, Giang Trừng vô cớ cảm thấy có tí vui sướng.

Nhưng, cái quỷ gì mà cố lai tương quyết tuyệt? Chỉ bởi y cùng Ngụy Vô Tiện xuống núi một chuyến mà người này muốn 'quyết tuyệt' với y sao?

Chân mày Giang Trừng khẽ nhíu, y trừng mắt, đập mạnh tờ giấy trên bàn, "Lam Hi Thần, đây là có ý gì?"

Lam Hi Thần rũ mắt, nhìn như chú chó to đùng đang bị thương, bất đắc dĩ nói: "Nếu A Trừng thích Ngụy công tử hơn, Hi Thần sẽ chúc phúc."

Giang Trừng sắp bị hắn chọc cho tức điên mà cười phá ra, huynh chúc phúc mau mồm nhỉ, huynh xem đệ nhà huynh có mà ưng thuận chắc? Giang Trừng chịu không được lại hỏi câu vừa nãy Lam Hi Thần đã hỏi: "Huynh nghĩ là vì sao ta lại kết làm đạo lữ với huynh?"

Lam Hi Thần tựa hồ không hiểu, trong mắt có chút mờ mịt, "bởi vì ta rất tốt với Kim Lăng."

"Kim Lăng từ nhỏ đã có rất nhiều người đối đãi tốt với nó, vì sao ta không kết bái với bọn họ?"

"Cái này.."

"Cái này gì, còn không phải bởi ta tâm duyệt huynh," Giang Trừng cau mày, giả vờ thiếu kiên nhẫn, cố gắng che giấu sự lúng túng khi bày tỏ tình cảm của mình.

Nghe thế, Lam Hi Thần ngơ ngác nhìn Giang Trừng, nét u ám giữa hai hàng lông mày chậm rãi giãn ra, trong mắt phảng phất lóe lên tia sáng, nhìn hắn vì lời nói của mình mà thay đổi nhiều như vậy, Giang Trừng không khỏi có chút cảm động.

Y luôn chậm hiểu trong chuyện tình cảm, nhưng chính Kim Lăng đã vạch trần sự việc, nói rằng Lam Hi Thần tâm duyệt y nên y mới để ý đến hắn. Sau khi kết hôn, y chưa bao giờ bị ràng buộc bởi gia quy nhà họ Lam, nghĩ lại thì thấy rõ ràng là Lam Hi Thần ở sau lưng bao dung cho y. Từ sau khi quan hệ của mình và Ngụy Vô Tiện hòa hoãn như cũ, cả hai thường xuyên đi săn đêm, đi uống rượu, không hiểu cái người này trong lòng đã âm thầm ăn bao nhiêu giấm..

Giang Trừng từ trong tay áo lấy ra chiếc trâm ngọc mà y đã cẩn thận lựa chọn dưới chân núi, đang định đưa cho Lam Hi Thần thì đột nhiên hắn nắm lấy tay y, lại nghe hắn cẩn trọng hỏi: "A Trừng, nếu Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện cùng nhau rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?"

Câu hỏi quỷ quái gì vậy? Giang Trừng nhếch khóe miệng, nuốt xuống lời sắp thốt ra, dân Vân Mộng luôn am hiểu nước, y nói thẳng: "Ta đương nhiên sẽ cứu huynh trước."

Nghe được câu trả lời thỏa đáng, Lam Hi Thần cười khùng khục mấy tiếng rồi trực tiếp nằm xuống bàn, Giang Trừng giật mình, vội vàng kiểm tra mạch thì phát hiện phu quân nhà mình đã ngất đi vì say.

Y lắc đầu: "Lam gia có tửu lượng thật kỳ quái."

-x-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro