Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Hàn mở mắt đã là hơn một ngày sau đó. Đỉnh đầu là trướng bồng, đầu nhức ong ong, quần áo cũng được thay mới sạch sẽ. Hắn dựa vào góc, quan sát xung quanh rồi sờ sờ bụng, cứ có cảm giác như đã chết đói ngàn năm vậy. Từng miếng điểm tâm đầu giường cứ thế chui tọt vào bụng, càng ăn càng đói, đói tới nỗi hắn bỗng nghĩ có thể ăn hết một con bò.

Trướng màn vén lên, Diệp Hàn chưa kịp nuốt hết miếng bánh đã rơi vào lồng ngực quen thuộc. Mùi đàn hương quanh quẩn nơi chóp mũi như thuốc an thần khiến lòng hắn bình yên lại. Cuối cùng sau bao ngày cũng không còn thấp thỏm nữa.

Lăng Kỳ cọ cọ cằm trên đầu Diệp Hàn, nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc kia, cục đá trong lòng lúc này mới hoàn toàn bỏ xuống. Ngày đó sau khi nhận được tin ải Môn Quang bị tấn công, hắn liền cấp tốc tập hợp người gấp rút đi cứu viện. Đến nơi thì quân Ly đã rút đi được một thời gian, thi thể cháy đen khắp nơi, có tên còn đang lăn lộn dưới đất dập lửa. Trường cảnh trong đêm tối khiến lòng người bất giác rùng mình.

Sau khi hỏi kĩ càng tình hình, nhìn người đang hôn mê dưới kia nỗi bất an cứ dâng lên đến cổ họng. Lệnh bài phủ Phiêu Kỵ ngoài phụ thân ra chỉ có những người thân tín có. Cái của hắn đã cho bánh bao từ nhiều năm về trước, phía dưới có chữ Kỳ tự tay hắn viết, liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra. Đến khi nghe đại phu chẩn bệnh chỉ là do mệt nhọc, tâm thần hư nhược do kinh hoảng quá độ nên ngất xỉu mới hơi hơi yên lòng.

Lăng Kỳ nhìn hắn ăn ngấu nghiến chỉ thấy một trận đau lòng. Bánh bao nhà hắn vốn xinh đẹp không ai bì, nay mắt thâm quầng, mặt hốc hác, cả người gầy hết một vòng. Hắn nhìn đã thấy xót không chịu nổi, để phụ mẫu hắn hay bệ hạ biết chỉ sợ khóc nháo mấy ngày không hết.

Đợi Diệp Hàn ăn xong, Lăng Kỳ cẩn thận lấy khăn lau miệng lau tay sạch sẽ cho hắn, nhìn hắn lại có chút không biết nên nói thế nào.

"Ngươi gầy thế này là định để chúng ta đau lòng đến chết hả?" Lăng Kỳ nghiêm mặt nhìn hung thủ đang lười biếng nằm trên đùi mình.

Diệp Hàn có chút không cho là đúng, quay sang ôm thắt lưng hắn nói:

"Ta đã giết người."

Tay Lăng Kỳ hơi khựng lại rồi tiếp tục vuốt tóc hắn, cẩn thận như vuốt ve mèo:

"Không phải lỗi của ngươi. Bánh bao. Nếu ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi. Trên chiến trường chỉ có địch và ta. Ta sống thì địch chết. Địch sống thì ta chết. Không có đạo lý nhượng bộ."

"Ta sợ."

Lăng Kỳ nằm xuống ôm gọn người trong lòng vào người, giọng thật nhẹ nhàng:

"Ta trước kia lần đầu giết người cũng giống đệ. Ta nhớ đã nôn suốt 3 tiếng vẫn thấy khó chịu. Sau đó từ từ không thấy sợ nữa. So với nỗi sợ không được gặp mặt những người mình mong mỏi, thì nỗi sợ đó không là gì cả." Ngừng một chút lại xoay đầu hắn đối diện với mình: "Đệ có hiểu những gì ta nói không?"

Lăng Kỳ nặng nề gật đầu.

"Đợi đệ khỏe trở lại, ta sẽ sai người dẫn đệ về nhà."

Lăng Kỳ vùng ra, kiên quyết lắc đầu: "Ta không đi."

"Ngươi không biết ở nhà mọi người lo lắng thế nào sao?"

"Ta biết."

"Vậy mà ngươi còn dám nói không về."

"Ta không về."

"Vì sao?"
Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Ở nhà không có gì làm, ngày nào cũng chờ thư ca ca. Ta cũng không phải là ngu ngốc. Ở đây không chừng còn giúp ích được gì đó."

Lăng Kỳ thở dài, vùi đầu vào cổ hắn không nói. Tuy cảm thấy hắn ở nhà an toàn mới gọi là có ích nhưng cũng biết hắn cứng đầu, đã quyết sẽ làm đến cùng, không chừng bắt về nhà mấy ngày sau lại trốn đi. Diệp Hàn cảm thấy tư thế bây giờ có chút không được thích hợp lắm. Lăng Kỳ vốn cao hơn hắn một chút, nay lại ôm thật chặt, hai bên tiếp xúc nhất là vùng da mẫn cảm dưới cổ khiến hắn có chút khó chịu, nhưng nhất thời không tìm được lý do đẩy ra nên đành để im.

Ngược lại, Lăng Kỳ cảm thấy như thế này vô cùng thoải mái, tiếp tục cọ cọ rồi ôm hắn chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó Diệp Hàn trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường. Ăn ngủ đủ giấc, tinh thần thoải mái chẳng mấy chốc cả người đã béo lên một vòng. Lăng Kỳ cũng có hỏi thăm về chuyện hỏa tiễn ở ải Môn Quang. Hắn liền giải thích một chút thường thức về vấn đề này. Thực ra chỉ là phương tiện quân sự thời nay còn khá thô sơ, chủ yếu là đấu trí, dùng mưu lược phân định thắng bại. Vì hỏa dược và bột mì đều là những chất bắt lửa nhanh, khi áp dụng làm hỏa tiễn thì có tính sát thương cao hơn. Đặc biệt thành phần chủ yếu của bột mì là tinh bột, do ba nguyên tố carbon, hydro và oxy tạo thành. Hạt vật chất càng được nghiền mịn thì diện tích tổng bề mặt của chúng càng lớn và phản ứng hóa học càng mạnh. Hỗn hợp bột mì và thuốc súng khi bay trong không trung có diện tích tiếp xúc với không khí vô cùng lớn, tác dụng với oxy gây ra phản ứng cháy. Phản ứng này sinh ra năng lượng lớn dẫn đến cháy nổ và phỏng nặng.

Tất nhiên hắn chỉ nói vắn tắt sơ lược vì những lĩnh vực hóa học vốn không tồn tại rõ ràng ở thời đại này. Tuy nhiên vốn hiểu biết của hắn hạn hẹp, chế thuốc nổ hay gì đó thì hoàn toàn không biết, chỉ có thể suy xét nói suông một vài lý luận để người thời này dựa vào đó nghiên cứu ra. Trí tuệ của cổ nhân vốn nhạy bén hơn người hiện đại nhiều, chỉ cần ý tưởng mở đường, sớm muộn gì họ cũng lần mò được phương pháp thực hiện.

Có thể nói hắn bây giờ tuy đang ở trong vòng chiến nhưng khá thoải mái, chỉ duy có một điều khiến Diệp Hàn có chút rối rắm là chuyện liên quan đến Lăng Hàn.

Quan hệ giữa hắn và Lăng Hàn kiếp này rất tốt, hắn biết. Dù gì hai người cùng lớn lên từ bé, tính ra như anh em ruột thịt trong nhà, ngay cả hai tỷ tỷ cũng không bằng. Hồi nhỏ cũng không ít lần ngủ chung, tắm chung,... khụ khụ. Lúc đó còn con nít tất nhiên không cảm thấy có gì không hợp nhưng đổi lại bây giờ thì đúng là có vấn đề.

Diệp Hàn năm nay 17, Lăng Kỳ 20, tính ở hiện đại hay thời nay đều là người trưởng thành. Kể từ khi gặp lại, ngoài những lúc bận công vụ hay thảo luận có tính chất tuyệt mật, còn lại đều kéo hắn theo bên người. Khi không có người ngoài lại thích ngồi ôm hắn vào lòng, xử lý công vụ, đọc công văn gì đó cũng nhất quyết đem hắn theo. Để tiện huấn luyện quân đội, tất cả quân binh đều tụ tập dựng trại ở chỗ đặc thù. Lấy lý do ở nơi khác không an toàn, Lăng Kỳ và hắn nghiễm nhiên ở chung trướng chủ soái. Diệp Hàn cáo trạng mấy lần bất thành đều không thay đổi được gì, đành nhận mệnh.

Đây mới là chỗ chủ chốt của vấn đề, doanh chủ soái cũng giống như trong phim ảnh, không phải ai muốn vào là vào, đều phải xin phép trước. Lăng Kỳ ngồi phía sau, một tay ôm ngang eo hắn một tay đọc công văn, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến hắn về một vài vấn đề. Những chuyện này tuy Diệp Hàn không hiểu nhưng cũng có những lý giải nhất định, thêm chút sáng kiến lần nào cũng khiến hai mắt Lăng tướng quân tỏa sáng, càng thêm kiên định xem hắn như tùy tùng bồi bên người, bồi cơm, bồi ăn lại còn... bồi ngủ.

Mịa nó. Diệp Hàn tức đến nổ phổi. Mới 5 năm không gặp không ngờ hắn ngày càng vô lại, lưu manh như vậy. Mở miệng ra là tuân ý chỉ của bệ hạ bảo hộ hắn chu toàn, lấy thư phụ mẫu ra ép hắn cứng họng không phản đối được. Trước kia mỗi lần hắn giả bộ đáng thương hai mắt hề hề cầu xin, Lăng Kỳ chắc chắn chịu không nổi mà mủi lòng dẫn hắn trốn nhà đi chơi. Còn bây giờ đúng là nước đổ đầu vịt, đôi mắt hắn vẫn dịu dàng như vậy, phong thái vẫn tao nhã như vậy, mở miệng đồng ý cũng nhanh như vậy nhưng sau lưng lại giở trò lục thân không nhận, cưỡng từ đoạt lý, phủ nhận sạch sành sanh những điều vừa nói.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc có biết liêm sỉ không? Ngày hôm qua đã đồng ý cho ta ra ngoài chơi. Hôm nay thế nào lại không nhận?"

Lăng Kỳ mặt đầy vô tội, giả ngu nhìn hắn:

"Ta có nói sao?" lại thấy có vẻ làm hơi quá nên thả cho hắn một lưới: "Được rồi. Đệ muốn đi thì đi. Đi sớm về sớm. Hôm nay có món gà nướng đất sét đệ thích đó."

Diệp Hàn mặt đầy căm tức, hừ lạnh phẩy tay áo đi.

5 phút sau, hắn ngồi trong tửu lâu ăn trái cây. Miệng cắn rốp rốp như đang nhai xương mấy tên lính ngồi đằng kia đang nhìn không chớp mắt vào hắn.

15 phút sau, Diệp Hàn đang phởn phơ nằm lười trên thuyền ăn nho, thần tình tiểu nhân đắc chí. Vừa lên bờ đã thấy tên hộ vệ bên người Lăng Kỳ đang nghiêm túc nướng gà.

Một canh giờ sau, một tên khất cái mặt mài vừa xấu vừa bẩn thỉu, cả người bốc mùi khó chịu đang ngồi ăn xin ngay góc đường. Lúc đầu không ai để ý nhưng về sau hễ người nào qua cũng bỏ cho hắn vài lượng, chẳng mấy chốc đã đầy hết bát. Hắn cười đến vui vẻ liên tục nịnh nọt, khóe mắt vừa liếc cách đó trăm mét tên hộ vệ đang cầm cái hầu bao lớn, nhàn nhã phát cho mỗi người đi qua vài lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro