Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KÍT TTTTT...

Lam Thố đỗ xe lại trước cổng trường, rồi trèo tường sau mà vào.

...

- Quái, sao không thấy tiếp đất gì thế nhỉ??

Cô nhìn sang phía bên cạnh mình. Một làn hơi ấm quen thuộc. Mùi hương quen thuộc. Vẫn cái vóc dáng ấy, vẫn cái đôi mắt ấy. Nhưng sao cô lại không có cảm giác nhỉ?

Chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt lạnh như băng, Lam Băng gỡ vòng tay của người ấy ra, rồi bước về lớp.

Hắc Tiểu Hổ cười chua chát. Thái độ ấy của cô là sao? Vẻ mặt ấy là sao? Thói quen cũ của cô vẫn còn, cô vẫn trèo tường mỗi khi trốn học về. Nhưng cô không còn cười với anh nữa, không gọi tên anh, còn coi anh như không khí. Dường như, anh đã bốc hơi trong trái tim cô...

Hồi đó, anh gặp cô trong một con hẻm nhỏ. Cô bị nhóm đầu gấu bắt nạt. Lúc ấy, cô trông thật nhỏ bé, thật yếu đuối, thật mỏng manh. Anh đi ngang qua, không thể làm ngơ được. Anh đã xông vào đập cho bọn khốn nạn ấy một trận nên thân. Cô đã ôm chầm lấy anh mà khóc nấc lên, cả người run lên từng đợt. Đó là lần đầu tiên anh được người khác giới ôm.

"Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em."

Anh đã nói như vậy, và cô đã đặt lòng tin ở anh. Lòng tin đó bây giờ chắc chắn đã phai mờ, từ cái ngày mà anh biến mất.

Lam Thố vẫn bước đi không ngoảnh lại. Khuôn mặt cô không thay đổi. Chính bản thân cũng không thể ngờ rằng mình có thể giỏi đến mức này. Có lẽ trái tim cô đã ý thức được, tình cảm là một thứ cảm xúc không cần thiết. Thời đại này, sơ sẩy ra là mất mạng. Nếu như cô do dự trong quyết định của mình, thì không chỉ một mà còn rất nhiều người khác sẽ bị ảnh hưởng.

Một cánh tay vươn ra, túm lấy tay cô kéo về phía sau. Không phòng bị trước nên cả cơ thể cô theo quán tính mà ngả về phía sau.

- Đừng... đi... - Hắc Tiểu Hổ ôm cô vào lòng, thì thầm.

Lam Thố thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng ý thức được tình hình, đáp lại với chất giọng lạnh băng:

- Buông tôi ra.

- Lam Thố, em đừng như vậy. – Hắc Tiểu Hổ đau khổ nói. – Anh...

- Tôi không muốn nghe, đừng nói nữa. – Lam Thố cắt lời và bước về lớp.

Toàn bộ những gì vừa diễn ra đã được thu vào con mắt của người thứ ba. Hồng Miêu nhíu mày, hiểu được một phần nào của vấn đề. Tên đỏ chóa kia đã gây đau khổ cho Lam Thố, và cô không muốn nhìn hắn nữa. Cái vẻ ngoài lạnh lùng ấy chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc để che giấu nỗi đau bên trong. Ngực Hồng Miêu bỗng nhói lên. Anh từng chứng kiến nhiều cảnh như thế này, nhưng khi nhìn thấy Lam Thố như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu, chỉ muốn xông vào dằn cho cái tên đã gây ra nỗi đau đó một trận.

Hồng Miêu lắc đầu, tự cười chính mình.

- Có lẽ sức khỏe của mình vấn đề rồi.

Và Hồng Miêu chạy một mạch, đến phòng y tế để kiểm tra tình hình tim mạch.

Bước chân của Lam Thố ngày càng nhanh, như muốn chạy trốn con người phía sau.

Bụp!

Một đống giấy tờ bay loạn xạ. Lam Thố vẫn chưa kịp định thaafnh thì ngay lập tức bị một thân hình cao lớn đè nặng lên.

Cái thân hình đó vội vàng đứng dậy, cuống quýt xin lỗi:

- Mình thực sự xin lỗi vì đã...

Lam Thố nhìn chàng trai trước mặt, cả người nóng bừng lên. Thế là toi mất first kiss của cô rồi còn đâu!

*Quay lại một phút trước*

Đầu hành lang, một cô gái tóc xanh đang "đi bộ" với vận tốc 10 km/h [chỗ này không chắc lắm vì không rõ vận tốc người đi bộ bình thường là bao nhiêu, nhưng đại khái là nó nhanh hơn vận tốc bình thường ấy]; cuối hành lang, một chàng trai đang khệ nệ bưng một chồng giấy cao 2 mét đi về hướng ngược lại.

Hậu quả: khi hai người gặp nhau, giấy tờ tung tóe lên trời, trên mặt đất có một nam một nữ môi chạm môi...

*trở lại hiện tại*

-... đã cướp mất first kiss của bạn. – Chàng trai gãi đầu, nói nốt.

-...

- Ổn chứ? – Cậu đưa tay huơ huơ trước mặt Lam Thố.

- À... Ờ...

Lam Thố nhặt lại các mảnh giấy tờ vương vãi dưới đất:

- Xin lỗi, tại mình bất cẩn...

- Đừng nói vậy, tâm trạng bạn không được tốt...

Cô khẽ nhíu mày. Tên này... biết được tâm trạng cô như thế nào ư? Lại còn biết được đây là first kiss của cô nữa?

- Cậu... biết?

- Ừ, biểu hiện rõ ràng lắm mà. Bạn đang cần người chia sẻ. – Cậu cười, một nụ cười thánh thiện như thiên thần. – Bạn có thể chia sẻ với tôi đấy!

Lam Thố lắc nhẹ.

- Tôi là Hàn Thiên, học ở ngay cạnh lớp bạn. Nếu đổi ý, hãy sang tìm tôi để tâm sự. Lời khuyên của tôi 100% là chính xác đấy!

Hàn Thiên nháy mắt rồi tiếp tục bê chồng giấy đồ sộ vào lớp. Lam Thố lặng lẽ nhìn theo. Một con người kỳ lạ.

<A lô, Lam Thố à?>

- Bà ạ? Con Lam Thố đây!

<Mai con đến chỗ ta đi. Ta có việc cần nói với con>

- Vâng, ngay sáng mai con sẽ qua.

<Được, hẹn gặp lại con ở đó.>

- Dạ.

Lam Thố cúp máy. Bà cô tự dưng gọi có chuyện gì nhỉ?

Cha mẹ cô qua đời, cô sống một mình dựa vào số tài sản kếch xù của họ cũng như của tập đoàn Luxury để lại. Bà cô trước kia cũng rất giàu, nhưng giờ bà đã về hưu. Thời gian còn lại của quãng đời bà dùng để hưởng già và giúp đỡ cô cháu bé nhỏ của mình. Bà là người thân duy nhất còn sót lại của cô, nhưng bà không đến sống cùng cô. Bà muốn rèn cho cô tính tự lập.

Sáng hôm sau.

Lam Thố đã có mặt tại biệt thự của bà. Một phụ nữ đứng tuổi bước ra, cúi chào cô:

- Chào cô chủ. Phu nhân đang đợi cô.

Cô hơi nhíu mày. Cái cách xưng hô cung kính đến phát ớn này cô không ưa cho lắm. Tuy nhiên, bà cô lại luôn huấn luyện người hầu xưng hô theo kiểu này.

Người phụ nữ đó dẫn cô vào một căn phòng rộng, trang trí bằng pha lê trong suốt, tôn lên vẻ lộng lẫy và cao quý.

Bà cô đang ngồi trên chiếc ghế sa lông, hai tay đan chéo vào nhau, mặc bộ váy đen tuyền, đôi mắt ánh lên sự sắc sảo đầy kinh nghiệm, tựa như một nữ bá tước đầy quyền lực.

- Ngồi đi. – Bà cất giọng trầm trầm, ra hiệu cho Lam Thố ngồi xuống.

- Hôm nay ta gọi con đến là để nói về chuyện hôn ước.

- Sao cơ ạ? Hôn ước??

Bà gật đầu, vẻ mặt bình thản, trái ngược hoàn toàn với cô cháu ngồi đối diện đang mắt chữ O, mồm chữ A.

- Chiều nay cháu sẽ đi với ta để gặp nó.

- Từ từ đã ạ, chuyện hôn ước này là sao?

- Trước khi qua đời, bố mẹ cháu đã có hôn ước cho cháu với con trai giám đốc tập đoàn D. Họ rất thân với nhau, bố mẹ cháu với ông giám đốc ấy, và họ cũng muốn hai tập đàon có thể tương trợ lẫn nhau.

Lam Thố nghe mà như muố nổ óc. Cô không muốn cuộc đời mình bị sắp đặt, nhất là chuyện hôn nhân.

Bà dường như hiểu được ý nghĩ của cô, trấn an:

- Đừng lo. Cứ gặp đi đã, lỡ đâu lại là nửa kia của cháu? Con trai giám đốc cũng thuộc hạng đẹp trai, ga lăng đấy. Cháu không lo thiệt thòi đâu.

- Bà... - Lam Thố nhìn bà với ánh mắt van xin.

Vô ích.

- Cháu đi chuẩn bị đồ đi. Hai giờ chúng ta xuất phát.

Lam Thố thở dài thườn thượt. "Đời mình sao khổ thế..." Rồi cô chợt giật mình, nhớ tới lời mẹ dạy: "Con gái mà hay thở dài là sau này sẽ rất khổ." Có khi nào số cô nó khổ như thế là do thở dài không nhỉ?

Chiều.

Lam Thố diện một bộ váy mùa hè màu xanh dương, cột nơ phía sau, cả người toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng, dễ chịu khác thường.

Cô cùng bà đến nhà hàng Landscape, một nhà hàng nổi tiếng sang trọng.

Một chàng trai lịch lãm với mái tóc màu hạt dẻ đang đợi họ. Anh cúi xuống lễ phép chào:

- Chào bà, cháu là Hàn Thiên, con trai của giám đốc tập đoàn Johnson.

- Chào cháu. Chắc hẳn cháu cũng biết ta đến đây là vì việc gì.

- Dạ vâng.

- Đây là cháu gái ta. – Bà kéo Lam Thố từ phía sau. – Lam Thố, "vợ" cháu.

Hàn Thiên ngẩng lên.

- Là cậu?? – Cả Lam Thố lẫn Hàn Thiên thốt lên.

- Ớ? Hai đứa quen nhau à? Vậy thì tốt quá!

- À... không, cháu mới gặp cậu ấy hôm qua thôi ạ. – Lam Thố cúi đầu, lí nhí trả lời.

- Từ giờ, hai đứa phải xưng hô anh em nhé! – Phu nhân mỉm cười đầy ẩn ý.

- Nhưng bà ơi, chúng cháu bằng tuổi nhau mà...

Lam Thố nhận ngay cái lườm sắc lẻm từ bà.

- Không nói nhiều, hai đứa có 3 tháng trước ngày cưới đấy!

- Cái gì ạ?? Sao gấp thế?

- Có sao đâu em, đằng nào chúng ta cũng trao cho nhau first kiss rồi còn gì. – Hàn Thiên nháy mắt, buông ra một câu trời đánh làm bà phu nhân mắt sáng rực lên.

- Kinh nhỉ, đã tiến nhanh đến thế rồi cơ đấy! Chả cần đến 3 tháng đâu nhỉ.

- Bà... - Lam Thố quay sang bà, đôi mắt van lơn tột độ, vẫn còn sốc về tốc độ thay đổi cách xưng hô của Hàn Thiên.

- Ta về đây. Hàn Thiên, phiền con đưa Lam Thố về nhé. Ta qua đón vài người bạn rồi đi chơi nên không còn chỗ đâu.

Bà buông một câu rồi đi thẳng, bỏ lại Lam Thố cho Hàn Thiên.

- Em muốn ăn gì? – Hàn Thiên đưa mắt nhìn thực đơn.

- Ăn? Bây giờ mới có 2 rưỡi mà.

- Anh biết chứ, hỏi cho có lệ thôi. Bây giờ chúng ta đi chơi nhé.

 Thấy Lam Thố còn chần chừ, anh tung luôn mồi câu:

- Anh sẽ khao kem.

- OK! – Cô đồng ý luôn khỏi cần suy nghĩ thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro