Chương 31. Nữ sát thủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍓🍓🍓 Chương 31: Nữ sát thủ.

"Ấm lắm rồi"

Trác Lan Giang lại tiếp tục xoa tay cho nàng, đôi mắt không rời khỏi gương mặt Thượng Quan Chỉ. Họ cứ vậy lặng lẽ nhìn nhau cười.

Hành động này có chút kì lạ nhưng nàng là người muốn rút tay ra, giờ lại không thuyết phục mình rút ra được. Vì sao vậy? Nàng động tâm rồi sao? Hay chỉ đơn giản là lạnh đến cống người nên bây giờ cần hơi ấm?

Trên đường đi, Thượng Quan Chỉ không khỏi lo lắng về tình hình của ca ca. Nhưng được Trác Lan Giang trấn an.

Đến nơi, Thượng Quan Chỉ bước vào Ngân Vũ Lâu. Không ai dám ồn ào, tất cả đều chỉ im lặng hành lễ. Nàng mang khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi và ưu tư được y dìu vào phòng khách. Nàng chưa bao giờ đến đây, nên đương nhiên cảm thấy xa lạ.

Nàng ngồi yên vị trên một chiếc ghế gỗ lớn đặt ở giữa đại sảnh chờ y chuẩn bị phòng cho mình.

[ Bật mí nghen, cái ghế đó để ở giữa sảnh chính là của Trác thiếu chủ hay ngồi. Và chỉ có chủ nhân của Ngân Vũ Lâu mới được ngồi. ]

Ngân Vũ Lâu không phải nhỏ bé nên phòng ở đương nhiên không thiếu. Mỗi căn phòng đều mang một vẻ đẹp riêng, từ những căn phòng đơn sơ đến những căn phòng rộng rãi xa hoa đều có.

Tuy nhiên, Trác Lan Giang cố ý sắp xếp căn phòng dành cho Thượng Quan Chỉ gần với phòng của y.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi y lệnh cho Lăng Nhi đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi tắm rửa Thượng Quan Chỉ lên giường đi ngủ. Mặc dù lạ chỗ nhưng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi rất nhanh. Một ngày dài của nàng cứ vậy mà trôi qua.

[ Trong một căn hầm tối tâm ]

Một người bịt kín mặt mang thân trọng thương ở vai quay về. Hắn chấp tay hành lễ, một gối quỳ xuống bẩm báo chuyện vừa rồi.

"Thuộc hạ vô dụng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ"

"Khó vậy sao? Hay là tiểu tử đó nhúng tay vào?"

"Vâng, thiếu chủ không những rất quan tâm Thượng Quan tiểu thư đó, còn dẫn người về phủ bảo vệ. Thuộc hạ còn tận mắt nhìn thấy con dao mà năm đó thiếu chủ vô vùng yêu thích nằm trong tay cô ta."

"Theo dõi nhất cử nhất động của chúng. Khoang hẳn ra tay với cô ta, vẫn còn giá trị"

"Rõ. Còn một điều mà thuộc hạ muốn bẩm báo"

"Nói đi"

" Người của Kim Thủy Bang giữa chừng lật lọng muốn ra tay với thiếu chủ. Thuộc hạ thất trách để hắn trốn đi rồi"

"Đám tàn dư đó không làm được gì nó đâu. Nhưng cũng đừng lơ đảng, tăng cường bảo vệ thiếu chủ của các ngươi đi"

"Đã rõ"

[ Sáng hôm sau]

Ngân Vũ Lâu thức giấc cùng ánh bình minh lúc Sơ Thu. Những tia nắng dịu dàng xuyên qua lớp sương mỏng manh, nhuộm vàng những mái ngói cổ kính, tràn đầy sức sống.

*Sơ thu : Giai đoạn đầu mùa thu, đầu hoặc giữa tháng 8 âm lịch.

Bình minh có nắng, nhưng ánh nắng lúc này thường dịu nhẹ và có màu cam đặc trưng. Nó chiếu rọi vào những ô cửa cổ kính, tạo nên những vệt sáng lung linh.

Đêm qua, những cơn mưa đầu mùa bắt đầu xuất hiện, làm dịu đi cái nóng của mùa hè. Giúp đất trời bắt đầu chuyển mình với những chiếc lá đầu tiên ngả vàng.

Âm thanh líu lo hoà quyện cùng tiếng lá rơi xào xạc, tiếng gió thổi vi vu... tất cả tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời của thiên nhiên.

Trác Lan Giang tỉnh dậy từ sớm, tinh thần phấn chấn. Y nhanh chóng thay y phục và đi đến phòng của Thượng Quan Chỉ.

Cánh cửa từ từ mở ra, trước mắt y là một Thượng Quan Chỉ đang say giấc trong bộ y phục trắng tinh khôi, trông nàng thật dịu dàng và yên bình.

Bên cạnh còn đặc biệt treo áo choàng của y đêm qua khoác cho nàng.

Y nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn nàng. Tim y đập thình thịch, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện từ phía sau. Trác Lan Giang cảnh giác đứng dậy, nhìn xung quanh.

Bóng đen nhanh chóng lướt qua cửa sổ rồi biến mất. Y nhận thấy đó không phải là người của mình. Một cảm giác bất an bao trùm lấy y.

Liệu có ai đó đang âm mưu hãm hại Thượng Quan Chỉ?
Không chần chừ, Trác Lan Giang cầm kiếm bước đi, lao nhanh ra khỏi phòng. Y quyết tâm sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Trác Lan Giang ráo riết truy đuổi người trước mặt. Hắn thân thủ nhanh nhẹn nhảy qua các nóc nhà cao lớn sau đó đáp xuống một góc khuất kì lạ ở Ngân Vũ Lâu. Nơi mà cả Trác Lan Giang cũng chưa từng đặt chân đến.

Lối nhỏ ấy dẫn vào một căn phòng bí mật. Ánh nến le lói chiếu sáng những bức tường phủ đầy chữ viết cổ. Giữa phòng, một nữ nhân đứng quay lưng lại, trên tay cầm một thanh kiếm sáng loáng.

“Ngươi là ai?”

Trác Lan Giang hỏi, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nữ nhân kia quay người lại,
nửa khuôn mặt bị che đi bởi một chiếc khăn đen. Chỉ lộ ra một đôi mắt ánh lên vẻ thù hận.

“Ta là người sẽ chấm dứt mọi đau khổ của ngươi!”

Ả hét lên rồi lao tới. Thân thủ nhanh nhẹn là một lợi thế. Cô ta lao tới như một cơn gió, thanh đoản kiếm vạch một đường cong nguy hiểm, chém thẳng vào cổ họng Trác Lan Giang.

Trác Lan Giang nhanh chóng né tránh, sau đó liền vung kiếm phản công, chém ngang lưng đối thủ.

Cô ta lăn một vòng, né được đòn tấn công, đồng thời tung ra một loạt những cú đá nhanh như chớp về phía Trác Lan Giang.

Trác Lan Giang liên tục né tránh, nhưng nữ sát thủ vẫn bám đuổi không rời. Cả hai di chuyển nhanh như chớp, tạo nên một màn trình diễn võ thuật đẹp mắt nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Hai thanh đoản kiếm va chạm vào nhau, phát ra  tiếng leng keng sắc nhọn.
Trác Lan Giang nhận ra rằng đối thủ của mình không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng xảo quyệt.

Cô ta liên tục thay đổi chiến thuật, tấn công từ mọi hướng. Y phải tập trung cao độ để đối phó. Trong một khoảnh khắc sơ hở, nữ sát thủ đã tìm được cơ hội.

Cô ta nhảy lên, tung một cước nhắm vào ngực Trác Lan Giang. Y bị hất văng ra xa, ngã xuống đất. Nữ sát thủ nhanh chóng tiến tới, nhắm mũi kiếm vào trái tim y.

Nhưng ngay lúc đó, Trác Lan Giang đã nhanh chóng lăn một vòng, né được đòn tấn công chí mạng. Đồng thời rút một con dao găm từ trong ống tay áo ra, đâm thẳng vào cánh tay đang cầm kiếm của nữ sát thủ.

Vô tình làm rách một bên tay áo lộ ra hình xăm thằn lằn cá đuôi vàng đặc trưng của Kim Thủy Bang.

"Thù gia tộc sao?"

Trác Lan Giang nhướng mày khinh bỉ hỏi. Thanh kiếm trong tay ả rơi xuống, Trác Lan Giang nhanh chóng vung kiếm chém tới tấp. Nữ sát thủ không kịp phòng thủ, bị thương nặng. Nàng ta lảo đảo lùi lại, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.

Ánh mắt của nữ sát thủ tràn đầy sự căm hận. Ả ta chạy đến một chậu cây nhỏ gần đó. Ấn nút, cung tên nhiều phía lập tức bắn ra loạn xạ.
Không kịp tránh vì vậy y bị một tên xoẹt qua làm tay bị thương. Nhân lúc này cô ta chạy trốn.

Trác Lan Giang lách người , tay dùng kiếm linh hoạt chặt đứt nhiều mũi tên. Dễ dàng dọn sạch chúng  nhưng thích khách đã không còn chút bóng dáng. Vì vậy y quay về tư phòng dự định chữa thương rồi sẽ cho người điều tra sau.

Y vịn một tay lên cánh tay bị thương bước nhanh trên hành lang. Đến một cua quẹo lại trạm trán với Thượng Quan Chỉ.

Nàng mặc bộ y phục màu hồng mềm mại đứng đó. Mắt nhìn xuống cánh tay bị thương của y không khỏi thắc mắc.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Nàng đừng lo, ta luyện kiếm vô tình bị thương nhẹ. Ta đi trước đây"

Trác Lan Giang tươi cười đáp lại. Mặt nàng không biến sắc, chậm chạp lấy thanh kiếm trong tay y rồi nắm lấy cánh tay ấy dắt người vào phòng mình.

Nàng im lặng kéo y đi, không nói lấy một lời. Trác thiểu chủ lần đầu thấy nàng như vậy nên có chút bất ngờ.

Về đến tư phòng, nàng kéo y ngồi lên giường. Sau đó quay người mang hộp thuốc để trên bàn qua. Thấy y ngồi ngơ ngác nhìn mình, nàng lên tiếng thúc giục.

"Cởi y phục của ngươi ra"

__________________________

Author's words:

Tớ là Endy 🥰 cảm ơn các cậu đã và đang theo dõi truyện "Thượng Quan tiểu thư hồi phủ!". Chân thành cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ tớ.

Đây là tác phẩm đầu tay của tớ. Nếu các cậu có phản hồi gì xin hãy để dưới phần bình luận mình sẽ tiếp thu và sửa đổi khi cần. Giúp tớ với 1 vote và 1 chia sẻ để truyện được bay đến thư viện của nhiều độc giả hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro