CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng














Nàng bắt đầu hét to hơn " Bớ người ta Thủy Thần bắt nạt ta "

" Bớ người .. "

Lời còn chưa kịp ra khỏi cửa miệng ngay câu thứ hai , một vòng nước khác từ tay áo hắn lại chui ra vòng sang miệng nàng giữ chặt đến độ hé răng cũng không được.

Nàng càng ngọ nguậy vòng nước càng siết chặt hơn .

Hắn nói vẻ mặt dương dương tự đắc

" Ngươi chống cự vô ích Thủy Linh Thần của ta là dùng để trói yêu ma , ngay cả thần tiên còn không thoát được huống chi một con tiểu yêu như ngươi, phí công thôi , bây giờ ngươi đã tin ta là Thủy Thần rồi chứ ?"

Bạch Ngọc bây giờ không còn đường thoát cố gắng nói ư ứ không ra lời .

" Ta tin rồi , ta tin rồi "

Thủy Thần chau mày " Ngươi đang nói gì đó ? "

Hắn trói miệng nàng bằng nước làm sao nàng có thể nói rỏ ràng cho hắn nghe đây .

Bạch Ngọc liếc liếc mắt ra hiệu , Thủy Thần vung tay dòng nước khóa miệng nàng nhanh nhẹn chui vào tay áo hắn.

Nàng thở khổ sở nhìn hắn mếu máo .

" Ta tin rồi , ta biết lỗi rồi ngươi có thể đừng bắt ta cho cá ăn được không ? Cùng lắm là ta làm người hầu cho ngươi sai bảo "

Thủy Thần nhìn nàng vẻ mặt đắt ý

" Lúc nãy ngươi còn cười nhạo bổn thần , bây giờ lại thu tai thỏ của ngươi lại nhanh như vậy , nhưng mà nể tình ngươi từng cứu ta cho nên ta tha cho ngươi lần này xem như là báo ân "

Bạch Ngọc nghe hắn nói liền nhanh nhảu đáp " Cái gì , Thủy Thần nhà ngươi đang đùa ta đó hả ? Ta là ân nhân cứu mạng ngươi đó ! Là ngươi dùng Thủy Linh Thần trói ta trước bây giờ ngươi thả ta ra là lẽ đương nhiên sao lại gọi là báo ân , phi lí quá phi lí "

Hắn thấy nàng mạnh miệng liền đáp trả " Là ngươi vô lễ với bổn thần trước ngươi biết tội hổn xược với thượng thần thiên giới sẽ có hình phạt gì không ? "

Bạch Ngọc dè chừng lắc đầu .

" Chính là nhẹ thì bị đánh 100 đạo thiên lôi , nặng thì nếu là thần tiên sẽ bị đánh rớt tiên tịch , còn tiểu yêu như ngươi thì sẽ bị đánh lại nguyên hình đẩy xuống phàm giới làm thức ăn cho con người " Hắn cố ý kéo dài giọng " Ngươi vừa vô lễ với ta lại vừa phi lễ với ta vậy ngươi xem tội này nặng hay nhẹ đây ? "

Bạch Ngọc bủn rủn cả tay chân tứ chi dù không bị Thủy Linh Thần trói cũng mất hết cả sức lực .

" Là , đánh đánh lại nguyên hình sao ?

" Phải " Hắn trả lời chắc nịch nhìn nàng .

Nàng nuốt ực " Là đẩy xuống phàm giới làm thức ăn "

Hắn quay đầu " Ngươi nói xem ? "

Bạch Ngọc vốn gan thỏ lại mít ướt lần này có dọa nàng thì cũng là dọa đến tim thỏ sắp rơi ra rồi cho nên hắn vừa dứt lời nàng liền khóc ầm lên phản đối .

" Không được , ta không muốn xuống trần gian làm thức ăn đâu , ta là thỏ tuyết hiếm có trong lục giới này lại còn có thể dã thuốc cứu người , trên lục giới này còn được mấy con thỏ như ta chứ , không chịu , không chịu "

Nàng vừa khóc vừa gào trông rất thảm thiết tay chân quơ quào như trẻ nhỏ đòi kẹo .

Hắn chỉ định dọa cho nàng sợ vì dám cười nhạo hắn , nhưng bây giờ nàng lại khóc lóc thảm thương thế này , hắn lại thầm nghĩ " Liệu mình có dọa nàng ấy sợ đến thất kinh bạt vía sau này không dám lại gần mình nữa không? "

Nghĩ thế hắn đưa tay thu dòng nước quấn quanh người nàng lại , trầm ổn nói " Được rồi , ta chỉ dọa ngươi chút thôi đừng có mà khóc lóc thảm thiết thế ? "

Thì ra là hắn dọa nàng , hắn chỉ mới dọa nàng mà nàng đã cơ hồ sợ đến rụng cả tai thỏ , hắn mà làm thật chắc nàng quy tiên mất .

Bạch Ngọc bị Thủy Linh Thần quấn lâu như vậy cơ thể có chút đau không đứng dậy được ngồi bệch trên đất .

Nàng mếu máo nhìn hắn

" Thật không ? Ngươi sẽ không đánh ta lại nguyên hình đem cho bọn phàm nhân làm thức ăn chứ ? "

Hắn đáp " Tất nhiên đem ngươi đi làm thức ăn cho bọn chúng thì lấy ai làm người hầu cho ta "

" Người hầu " Nàng nghe ong ong bên tai " Ta nói làm người hầu cho ngươi lúc nào ? "

Thủy Thần hắn chau mày , con thỏ nàng muốn lật lọng với hắn " Ngươi vừa nãy nói muốn làm người hầu cho ta bây giờ thoắt cái lại chối bay chối biến , có phải ngươi chê bổn thần quá nhẹ tay với ngươi ? "

Ừ thì thỏ trắng nhà ta thích chối đó ngươi làm gì nào ?

Thỏ Trắng lườm hắn , bây giờ cãi lại cũng không phải ý hay nhỡ hắn nổi điên dùng Thủy Linh Thần với nàng lần nữa thì khổ , cái dây trói đó vừa lạnh vừa chặt lại vừa đau chết được xương cốt của một con thỏ như nàng làm sao chịu nổi .

Bạch Ngọc miễn cưỡng bực dọc thở dài trả lời qua loa .

" Được rồi, được rồi người hầu thì người hầu , ta không làm ngươi lại đem ta cho cá ăn mất "

Hắn lại dường như rất hài lòng với câu trả lời này của nàng " Ngươi biết vậy là rất tốt , nếu đã là người hầu thì mau đi nấu đậu hủ chưng mật cho ta ngay đi "

" Chẳng phải vừa nảy ngươi mới ăn xong sao ? "

" Bây giờ bổn thần muốn ăn nữa , ngươi có làm không ? "

Bạch Ngọc bụng tức anh ách " Ta " nàng nuốt xuống bụng những lời muốn nói
" Ta làm ngay đây " tiếp đó liền sụ mặt

Vẻ mặt này của nàng Thủy Thần hắn nhìn thấy rất thích thú nhưng chỉ len lén cười vì sợ nàng nhìn thấy .

" Được rồi ngươi mau đi đi còn ngồi đó làm gì ? "

Thỏ Trắng tròn mắt long lanh ngây thơ nhìn hắn đầy tội nghiệp " Ta đau người đứng dậy không được "

Hắn nhìn nàng chán ghét " Ngươi thật phiền phức "

Sau đó bước đến , thỏ trắng nàng vui vẻ giang hai tay về phía hắn nhưng khi hắn vừa cúi người đưa tay đỡ nàng , con thỏ ranh ma là nàng lại đột nhiên chồm đến bắt lấy hai tay hắn kéo hắn ngả nhào về phía nàng , nàng nhanh nhạy đổi thế lật ngược hắn nằm bên dưới nhe răng hung hăng cắn vào má trái hắn một cái thật mạnh .

Thủy Thần bị thỏ cắn mặt đỏ bừng bừng hai má chuyển màu đỏ đỏ hồng hồng như trái đào rừng to mắt ngỡ ngàng nhìn nữ nhân bên trên .

Bạch Ngọc sau khi cắn người liền thè cái lưỡi nhỏ của nàng " Này thì trói ta , ngươi không biết ta là một con thỏ thích cắn người sao ? Ble "

Bạch Ngọc nghịch ngợm ngay sau đó nhanh nhẹn trượt khỏi người hắn chạy đi mất , vừa chạy đi vừa không quên quay đầu nói to " Ta sẽ đi lấy mật về làm đậu hủ chưng mật cho ngươi , đợi ta đấy "

Thủy Thần từ đầu đến cuối vẫn nằm yên bất động , tim hắn lúc này bổng đập rất nhanh , rỏ ràng là hắn bắt nạt nàng sao giờ lại là nàng bắt nạt hắn .

......

Thanh Khâu đại điện .

Đại Đế Thanh Khâu uy nghiêm ngồi trên cao nhìn chúng thần muôn thú bên dưới đang quỳ rạp .

Một vị tướng lĩnh có đuôi chồn vừa quỳ vừa dâng tấu trước mặt hắn .

" Đại đế hôm nay hôn thư của Điểu Tộc đã gửi đến , bây giờ là lúc người thực hiện hôn ước giữa người và công chúa Điểu Tộc "

Hắn chau đôi mày hồ ly lại " Hoang đường đó là lời hứa giữa tiên đế và tộc trưởng Điểu bắt bọn chúng dựa vào một lời hứa cỏn con này mà muốn ta cưới con gái của hắn thật là hoang đường "

Vị tướng lĩnh nhìn thấy sắc mặt Đại Đế không được tốt nhưng đại cục là quan trọng nên to gan lớn mật nói .

" Bẩm Đại Đế đó đúng thật là lời hứa giữa tiên đế và tộc trưởng nhưng mà nếu hôn sự này ngài không thực hiện thần chỉ e sợ rằng "

Tướng quân đuôi chồn lưỡng lự nhìn hắn ánh mắt muôn vàn khó xử .
Đại Đế nhìn kẻ đang tấu gằng từng chữ một
" Chỉ e sợ gì ? "

Tướng quân cảm giác bất an mạo mụi đáp " Thần chỉ e sợ Điểu Tộc cho người xuất chinh khai chiến "

" Ầm " Hắn đứng dậy , cánh tay đạp mạnh lên thành ghế trạm ngọc , mái tóc liền theo dáng đứng mà xỏa đến chấm lưng trên bộ Vương bào trắng uy nghiêm , dung mạo tuấn mỹ vô cùng vừa có khí thế của bậc đế vương lại vừa có nét mê hoặc đến lòng người.

Hắn nói " Ta đường đường là Đại Đế Thanh Khâu mà lại sợ một con gà lôi như hắn à ? Nếu hắn dám khai chiến ta nhất định không khoan nhượng "

Quần thần muôn thú cảnh giác sự tức giận như luồng hỏa lực tỏa ra từ hắn ai nấy đều run sợ không dám ngẩn đầu , chỉ có duy nhất tướng quân còn dũng khí bàn luận cùng hắn .

" Đại Đế chuyện này không thể đùa , Điểu Tộc tuy chỉ là bộ phận nhỏ ở Lục Giới này nhưng họ hàng của tộc trưởng lại là Thiên Hậu người biết nếu khai chiến Thanh Khâu nhất định sẽ chìm trong biển máu , người chết vô số thần xin bệ hạ lấy đại cục làm trọng mà suy sét "

Ngay sau đó cả chúng quần thần muôn thú cùng quỳ rạp dưới chân hắn đồng thanh hô to .

" Mong Đại Đế suy sét "

Hắn như bị bức vào đường cùng trong cục diện rối ren này , hắn đường đường là Đại Đế chức cao vọng trọng ở lục giới này dù là ai cũng phải có vài phần kính hễ cúi đầu gọi hắn một tiếng " Thượng Thần " Hắn yêu ai ? Muốn cưới ai ? Bản thân hắn sao lại không rỏ , hắn dự tính ở bên nàng vài năm nữa sẽ chính thức rước nàng về Thanh Khâu điện làm Thanh Khâu Nữ Vương đường đường chính chính bên cạnh nàng , chăm sóc nàng , yêu thương nàng , bảo vệ nàng cả đời , cả kiếp .

Nhưng bây giờ hắn lại vì một hôn thư với công chúa Điểu Tộc mà hắn chưa hề biết mặt thành hôn , hỏi thế gian trái tim hắn lấy ai dung thứ .

Hắn phất tay áo , ảo nảo bỏ đi mặt chúng thần muôn thú vẫn còn ở đó chờ hắn .

.....

Rừng mật ngọt.

Bạch Ngọc sau khi cắn má Thủy Thần sau đó liền rất vui vẻ hăm hở đi lấy mật ong , nàng đứng trước căn nhà gổ gần suối gọi to " Gấu thúc thúc , gấu Đại Bảo bác có ở nhà không ? "

Chốc sau một con gấu xám lớn mở cửa bước ra thấy thỏ trắng liền hăm hở gọi " Là tiểu Bạch Ngọc đấy à ? "

Bạch Ngọc vui vẻ đáp " Đúng , là cháu là cháu , bác Đại Bảo bác còn mật ong rừng không ? Có thể cho cháu lấy ít thảo dược đổi lấy không ạ ? "

Con gấu lớn ngẫm nghĩ liền nói

" Hết rồi , cháu dăm ba ngày lại đết đổi mật ong một lần, bây giờ nhà ta đã không còn một giọt mật nữa rồi nhà cháu dạo này có gấu lớn đến ở sao ? Cháu mau đến nhà thím sóc nâu xem sao hôm qua ta còn thấy bà ấy ôm nguyên hủ mật ong lớn đấy 🍯🍯🍯🍯 "

Bạch Ngọc mỉa mai trong bụng không phải là gấu lớn mà là một con chim lớn thối thích ăn mật .

" Cháu biết rồi , vậy cháu sang nhà thím sóc nâu vậy " Nói rồi nàng lấy một lọ thuốc màu xanh trong túi gấm ra ném cho con gấu xám lớn bên kia
" Bác Đại Bảo đây là đan dược cháu mới tinh luyện chúng có vị mật ong rất dễ uống mùa đông sắp đến rồi thứ này sẽ giúp bác bớt đau lưng đấy "

Gấu xám lớn đưa tay bắt lấy " Đa tạ tiểu Bạch Ngọc , lần sau đến ta sẽ làm bánh mật ong đãi cháu "

Bạch Ngọc vẫy tay " Cháu biết rồi , cháu về đây tạm biệt bác "

Bạch Ngọc vốn ở Thanh Khâu từ nhỏ rừng núi nơi đây không có ngóc ngách nào nàng lại không rành , không tỏ cả chỉ có điều nàng lại mắc chứng hay quên cho nên đi cả buổi trời vẫn không tìm thấy nhà thím sóc nâu , trời cũng dần chập tối Thanh Khâu tuy là là nhà nàng nhưng ở đây cũng không thiếu dã thú chưa thành hình luôn chậc chờ ăn thịt con thỏ trắng là nàng.

Bạch Ngọc ngẫm nghĩ trong lòng nhìn sắc trời đang dần thay đổi có vài giọt nước từ trên trời đã bắt đầu lất phất rơi , nàng theo bản năng đưa tay ra hứng " Mưa rồi sao ? " Đã thế nàng liền quyết tâm quay về nhà trong lòng nghĩ cho dù có bị con chim lớn thối đó xử đẹp cũng còn hơn ở đây làm mồi cho thú dữ .

Nhưng lúc này nàng lại không hề biết rằng có một đôi mắt đỏ ngầu như hỏa châu đang hau háu nhìn nàng đầy thèm khát nước vãi như sắp rơi ra khỏi miệng nó .

Một con vật xù xì đầy gai nhọn trên lưng từ từ bước ra từ bụi cỏ chậm rãi bước theo sau lưng nàng , miệng gầm gừ hơi thở đầy hôi thối " Là thỏ tuyết , bàn cổ từng nói nếu linh lực bị tiêu hao nặng chỉ cần ăn thịt thỏ tuyết thì linh lực sẽ khôi phục rất nhanh chóng , có thể cải tử hồi sinh hôm nay để Nhím yêu ta gặp ngươi xem như ngươi tới số rồi "

Nói rồi con nhím yêu ấy bổng một phát bay đến vồ lấy con thỏ trắng phía trước nhưng do trên người hắn còn mang đầy vết thương , nên khi hắn lao tới vết thương đột nhiên bộc phát khiến hắn đau đớn vồ hụt nàng .

Bạch Ngọc được một quen hốt hoảng quay sang thấy một gã cao lớn trên lưng đầy lông xù xì mặt mũi ghê rợn trông rất khó coi thì đoán là Nhím yêu nhưng mùi yêu khí trên người hắn nồng nặc cho nên nàng xác định là hắn đến từ Ma Giới .

Đúng như Tiểu Ngư Nhi nói Ma Giới sỏng vài con yêu tinh và Thủy Thần bị mất tích nhưng nàng vừa mới cứu một Thủy Thần nay lại xuất hiện một yêu tinh hay sao ? Mọi thứ sao lại đến nhanh vậy thật khiến nàng không kịp thích ứng .

Yêu Nhím nhìn nàng miệng đầy đói khát nước dãi nhỏ xuống mu bàn tay hắn như kẻ đói khát nghìn năm

" Thỏ Tuyết ngươi đừng hòng chạy , hôm nay ta nhất định phải ăn thịt ngươi "

Bạch Ngọc lùi bước " Ngươi có bị điên không ? Có con thỏ nào mà lại đứng yên cho ngươi ăn thịt chứ ? Ngươi đừng qua đây " Nàng ôm chặt giỏ mây trên tay sợ hãi nhìn hắn

Hắn bổng chốc cười to " Con thỏ nhỏ bé như ngươi mà cũng muốn chạy hay sao ? Nếu ngươi đã không muốn đứng lại thì ta tự mình tới "

" Khoan đã , ngươi không được ăn thịt ta " Nàng giơ tay chặn hắn

Hắn dừng lại giơ cao móng vuốt hỏi ngược lại " Sao ta lại không được ăn thịt ngươi ? "

" Bởi vì , bởi vì ta nhớ không lầm nhím , nhím là ăn chay cơ mà "

Trời đất giờ phút này nàng còn nghĩ ra được câu ấy , thôi thì cứ tạm câu giờ trong khi đó nàng dùng thông linh thuật gọi người giúp vậy, thông linh thuật có thể truyền tâm xa đến vạn dăm quanh đây ắt hẳn có người may ra còn có cơ hội sống sót .

Nàng chậm rãi nói " Từ thuở xa xưa đến nay ta chỉ thấy nhím ăn hạt , ăn ngủ cốc trái cây làm gì có con nhím nào đi ăn thịt , ngươi ăn thịt ta như vậy rất là phi lý "

Hắn nghe nàng nói liền cười to bát hỏ

" Hoang đường đã là yêu tinh thì phân biệt gì ăn chạy với không ăn chay ngươi đừng có phí lời ta đã từng ăn thịt người rất nhiều , hôm nay ta nhất định phải ăn thịt ngươi giúp ta gia tăng linh lực "

" Khoan đã " Bạch Ngọc đưa tay chặn hắn lại gần lần nữa .

Nhím yêu bắt đầu thiếu kiên nhẫn nhìn nàng " Ngươi lại muốn gì nữa ? "

Bạch Ngọc nuốt ực miệng lắp bắp nhìn hắn " Ta , ta nói cho ngươi biết thịt ta không ngon đâu , ta chỉ là một con thỏ bình thường đạo hạnh lại thấp vả lại ta , ta mấy ngày rồi chưa tắm người rất hôi hay ngươi đợi ta về nhà tắm rồi quay lại cho ngươi ăn có được không ?"

Thông Linh Thuật nàng truyền đi vẫn chưa có tín hiệu .

" Phí lời " Hắn tức giận lông nhím sừng lên nhọn hoắc " Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi chính là một con thỏ tuyết nghìn năm , trên lục giới này thỏ thường thì đầy rẩy còn thỏ tuyết như ngươi thì được mấy con "

Bạch Ngọc miệng niệm từ bi a di đà lẩm bẩm tay vái lạy " Trời ơi có ai đó làm ơn cứu ta đi , nếu ai đó cứu ta Bạch Ngọc này nhất định suốt đời này sẽ gã cho hắn "

" Ngươi có vái lạy cũng vô ích người như Thủy Thần ta còn giết được huống chi là ngươi một con thỏ tuyết bé nhỏ , ngươi chính là chờ chết đi "

Lần này hắn không còn chần chừ mà nhào ngay tới nàng định bụng một hơi nuốt chửng .

Bạch Ngọc thấy con nhím điên cuồng lao tới liền ngồi thụp xuống hai tay ôm mặt hét

" THỦY THẦN NGƯƠI MAU CỨU TA "

Những tưởng lần này thỏ trắng nàng toi đời nhưng sau tiếng hét đó , một mũi tên băng từ đâu bay tới cắm phập vào tim của con nhím xù xì kia trong tích tắc .

Nó đau đớn quằn quại ngã nhào ra mặt đất bùn lầy nhức đầu rú lên một tiếng vang dội khắp cánh rừng .

" Là Hạc Băng Tiễn " hắn nôn ra một đống máu đen xì xì " Đáng chết không lẽ Thủy Thần hắn còn sống "

" Phải ta còn sống " Một thân nam ảnh y phục trắng như sương từ trên cành cây đáp xuống , vạt áo nương theo thân ảnh tựa khói như sương mờ ảo .

Bạch Ngọc ngẫm ngơ nhìn miệng nói không ý thức .

" Thật là đẹp trai quá đi mất "

Sau đó mới sực nhớ hoàn hồn chạy đến núp sau người Thủy Thần .

Nàng khúm núm tay báu chặt vạt áo hắn đôi mắt ươn ướt tội nghiệp nhìn hắn , đưa một ngón trỏ chỉ về kẻ đang đau đớn trên mặt đất kia

" Là hắn , là hắn muốn ăn thịt ta , Thủy Thần ngươi mau cứu ta "

Thủy Thần nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng thoáng chút đau lòng, hắn bất giác đưa tay vuốt nhẹ trán nàng .

" Đừng sợ có ta ở đây , sẽ không ai dám động đến ngươi "

Bạch Ngọc gật đầu tin tưởng nhìn hắn lúc sau thấy con nhím kia bò dậy liền chạy tọt núp sau lưng Thủy Thần.

Hắn mở lời giọng nói lạnh như băng

" Thì ra lần trước là do ngươi ám sát bổn thần , to gan ngươi không sợ hồn phi phách tán hay sao ? "

Con nhím kia miệng đầy máu tay ôm lấy lồng ngực bị Hạc Băng Tiển bắn trúng " Hồn phi khách táng sao ? Lần trước giết ngươi không thành hôm nay lại bị ngươi bắt được xem như ta bỏ mạng tại đây "

Thủy thần cười " Ngươi không chỉ muốn ám sát ta mà ngươi còn muốn ăn thịt người của ta "

Bạch Ngọc núp sau lưng hắn nghe ba chữ " Người của ta " liền lùng bùng lổ tai thò đầu nhìn hắn hỏi " Thế nào gọi là người của ta "

Hắn không trả lời nàng trái lại còn cáu bẩn nhìn nàng , nàng biểu môi nhìn hắn sau đó lùi lại phía sau hắn lẩm bẩm " Không trả lời thì thôi "

Con nhím lớn nhân lúc Thủy Thần sơ sảy , lúc này liền dùng mộc châm trên lưng hắn vận khí bắn tất cả về phía Thủy Thần , Thủy Thần nhanh nhẹn tu vi cao cường nhanh chóng nhận thấy ám khí liền một thân che chắn nữ tử sau lưng sau đó vận khí dùng linh lực đánh một chưởng thật mạnh đến mức cả mớ kim châm kia dội ngược lại lên người con nhím kia khiến hắn gầm lên một tiếng cuối cùng rồi tan xác .

Sau khi con nhím tan thành mây khói thì cùng lúc này hắn đột nhiên khụy xuống miệng ọc máu đỏ tươi .

Bạch Ngọc hốt hoảng tay đỡ hắn

" Thủy Thần ngươi bị làm sao vậy ? Có phải vận khí quá sức làm ảnh hưởng đến nội thương không? "

Hắn đưa tay ôm ngực nhìn nàng

" Ta không sao ? Chắc có lẽ ta vận khí quá nhanh nên vết thương cũ thừa cơ bộc phát , ta về nghĩ ngơi chút là được"

Bạch Ngọc gật đầu " Được , ta cõng ngươi về nhà , mau đứng lên "

Hắn vòng tay quàng qua vai nàng sau đó đứng dậy nhìn nàng khó khăn đỡ hắn , hắn liền di chuyển phép thuật lát sau chỉ thấy một con Hạc Trắng lớn cõng một con thỏ tuyết trên lưng bay đi mất .
....

Thủy Thần nằm trên giường, thỏ trắng nàng cả đêm không ngủ dã thuốc cho hắn lại dùng khăn giúp hắn chườm lên trán , nàng thẩn thờ ngồi bên mép giường nhìn hắn thật lâu .

Nổi hứng đưa tay véo nhẹ má hắn , da thịt hắn mềm mại nhéo rất đã tay
" Chim lớn nhà ngươi bình thường nếu không bắt nạt ta thì nhìn ngươi cũng rất thuận mắt , nhưng mà ngươi lại rất hay bắt nạt ta cho nên nhân cơ hội này ta phải bắt nạt ngươi mới được " Nàng đưa tay còn lại định nhéo má bên kia của hắn nhưng nghĩ lại hắn vì cứu nàng mà bị thương nên có chút không nỡ thu tay lại .

" Haizz là ta cứu Thủy Thần ngươi trước bây giờ lại thành ra ngươi cứu ta vậy rốt cuộc là người báo ân hay ta báo ân đây " .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro