Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc disco vang lên chói tai khắp phòng, dưới ánh đèn lấp lánh mê li, nam nam nữ nữ trẻ tuổi mặc sức dùng cơ thể mình nhảy múa.

Trong không khí ngập tràn mùi thuốc lá và rượu, khí tức ái muội không ngừng bao phủ các ngóc ngách tối tăm.

Đinh Trình Hâm nhìn đồng hồ đeo tay, gương mặt mang theo tươi cười vẫy tay tạm biệt mọi người.

Đừng hiểu lầm, cậu không phải là ở nơi này tìm hoan, uống rượu với khách hàng là một phần công việc của cậu.

Dạ Mị, là hộp đêm có quy mô lớn nhất thành phố S, mà Đinh Trình Hâm không nghi ngờ gì chính là chiêu bài sống của Dạ Mị, khách hàng chịu chi tiền trên người cậu nhiều không đếm xuể.

Ngoài gương mặt tuyệt thế dung nhan kia, kỹ năng nói chuyện thuần thục cùng thân thiết cũng giúp cậu thành công hòa mình vào với khách hàng, nhã mà không tầm thường, khí chất khiến người khác vô cùng mê muội.

Quay trở lại phòng nghỉ, Đinh Trình Hâm tẩy đi lớp trang điểm yêu diễm dày nặng trên mặt, lộ ra diện mạo vốn dĩ thanh tú của cậu.

Cả ngày mệt mỏi khiến cậu còn chẳng muốn thay quần áo, cả người trực tiếp nằm liệt trên giường.

"Cốc cốc."

Theo sau tiếng gõ cửa, Hạ Tuấn Lâm mang một cái khay đi vào.

Thấy Đinh Trình Hâm không thèm để ý, Hạ Tuấn Lâm cũng không nói gì, chỉ yên lặng đặt bát canh đậu hũ vẫn còn bốc khói trên khay xuống đầu giường cậu.

"Ăn một chút rồi ngủ, không thì không tốt cho dạ dày đâu."

Một hồi lâu, Đinh Trình Hâm mới chậm rãi từ trên giường bò dậy, làm cho có mà đút vào trong miệng hai miếng.

Hạ Tuấn Lâm bất đắc dĩ, nhưng mà ăn một chút cũng vẫn tốt hơn.

"Tiên sinh gần đây có việc kinh doanh đang đàm phán ở thành phố S, chắc là sẽ tranh thủ thời gian qua đây gặp anh."

Động tác trên tay Đinh Trình Hâm rõ ràng đông cứng lại, trên mặt không thấy được tia vui vẻ nào.

"Biết rồi....."

"Còn có Tiểu Nghiêm tổng, anh ta nhờ tôi nói với anh là tối mai đến chỗ cũ tìm anh ta."

Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày, biểu tình có chút bất mãn.

Nghiêm Hạo Tường không phải không biết ngày mai là chủ nhật, vì sao cứ phải vào thời gian này tìm cậu?

"Nói với anh ta tôi không có thời gian."

Đinh Trình Hâm bực bội ném cái muỗng sang một bên, xoay người đem bản thân vùi vào trong chăn.

Hạ Tuấn Lâm thu dọn xong chén bát liền ra ngoài, dù sao thì hắn cũng chỉ là người chuyển lời, không có tư cách quản chuyện giữa bọn họ.

Ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm gọi một chiếc taxi quay về thị trấn nhỏ, hôm nay cậu không tới tiệm hoa trước mà trực tiếp trở về nhà.

Lưu Diệu Văn hiếm khi trở về được một lần, nhất định phải làm nhiều món hắn thích.

Gần trưa, Lưu Diệu Văn kéo một chiếc vali màu đen, phong trần mệt mỏi vội vàng trở về, vừa đến cửa nhà hắn liền nén không được vui vẻ mà gọi vọng vào trong nhà.

"Đinh Nhi! Em về rồi!"

"Diệu Văn về rồi à? Mau đi rửa tay trước, chuẩn bị ăn cơm, hôm nay toàn làm món em thích đó."

"Yeah! Đinh ca thật tốt!"

Từ sau khi Lưu Diệu Văn lên đại học, cơ hội gặp mặt của hai người lại càng ít, chỉ thỉnh thoảng sẽ gọi video call, nhưng mà như vậy cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người bọn họ.

Đinh Trình Hâm gắp một miếng sườn heo chua ngọt vào bát Lưu Diệu Văn, vừa hỏi thăm hắn gần đây thế nào.

"Thế nào Diệu Văn, gần đây ở trường vẫn tốt chứ?"

"Vâng vâng, tốt lắm."

"Với các bạn học thì sao? Sống chung thế nào?"

"Chắc chắn thân thiết rồi, đặc biệt là Hội trưởng Hội học sinh của bọn em, con người anh ấy tốt lắm, học bổng lần này có thể nhanh như vậy nhận được toàn bộ đều nhờ vào anh ấy....."

Ý thức được bản thân buột miệng, Lưu Diệu Văn lập tức liếc nhìn sắc mặt Đinh Trình Hâm.

Quả nhiên, vô cùng vi diệu.

"Học bổng đại học, không dễ nhận nhỉ...."

Đinh Trình Hâm ngược lại cũng không phản đối Lưu Diệu Văn làm như vậy, chỉ là Lưu Diệu Văn từ nhỏ đã hiểu chuyện, luôn muốn gánh vác chút gì đó cho gia đình này, nhưng càng như vậy Đinh Trình Hâm lại càng đau lòng.

"Diệu Văn, em không cần như vậy, chuyện tiền bạc, giao cho anh là được rồi."

"Nhưng mà Đinh Nhi, em đã trưởng thành rồi không phải sao, em không muốn anh mệt mỏi như vậy, em cũng muốn bảo vệ anh."

Bảo vệ sao.....

Từ nhỏ tới lớn, bản thân dường như đã quen với việc làm một lá chắn vững chắc trước mặt Lưu Diệu Văn.

Theo thời gian dần trôi đi, tiểu đậu đinh luôn chạy theo sau anh trai đã cao lớn trở thành một chàng trai cường tráng rồi, bây giờ hai người đứng cạnh nhau, cậu tựa hồ như càng giống một người cần được bảo vệ hơn.

Đinh Trình Hâm cười cười, duỗi tay xoa xoa đầu Lưu Diệu Văn.

"Được, Diệu Văn của chúng ta bây giờ đã là người lớn rồi, cũng đã biết bảo vệ anh trai rồi."

Thấy Đinh Trình Hâm không tức giận, Lưu Diệu Văn sau đó cũng lộ ra một nụ cười hồn nhiên.

Buổi chiều, hai người cùng nhau tới tiệm hoa.

Đinh Trình Hâm đeo kính, cẩn thận cắt tỉa những bông hoa, Lưu Diệu Văn thì ngồi ở bên cạnh làm việc của mình, hai người không làm phiền đến nhau nhưng lại đặc biệt ấm áp.

Có lẽ là quá mức chuyên chú, Đinh Trình Hâm không chú ý tới bên cạnh mình không biết từ khi nào đã có một người đứng ở đó.

Lúc phản ứng lại, Đinh Trình Hâm lập tức cười lễ mạo với đối phương.

"Xin chào, xin hỏi cần mua gì ạ?"

Người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ, khí chất lười nhác, đôi mắt đào hoa tựa hồ luôn mang theo ý cười.

"Không có gì, xem một chút thôi."

"Được, anh cứ tự nhiên."

"Cười lên đẹp thật đấy....."

Đinh Trình Hâm kéo kéo khóe miệng, nội tâm không hề gợn sóng, cậu trước nay chưa từng thiếu những lời ca ngợi của người khác, tai cậu đã gần như chai sạn khi nghe những lời như vậy rồi.

"Cảm ơn."

Người đàn ông kết thúc cuộc trò chuyện với cậu, tự mình đi vào trong tiệm hoa, quan sát xung quanh.

"Tiệm hoa này mở bao lâu rồi?"

"Hơn một năm."

"Hơn một năm...." Người đàn ông hơi rũ mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Lưu Diệu Văn thấy hắn cư xử bậy bạ, có chút không thoải mái nhíu mày, lạnh nhạt nói.

"Chỗ này của chúng tôi là tiệm hoa, không cung cấp dịch vụ nói chuyện phiếm."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm khẽ nhếch môi, cười như không cười.

Thằng nhóc này, thật là không giấu được chuyện gì.

Người đàn ông cũng không để bụng, liền mua một bó hoa trà trắng rồi rời khỏi tiệm.

Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn theo bóng dáng người đàn ông, nhỏ giọng chép một tiếng.

Đinh Trình Hâm đương nhiên chú ý đến mấy động tác nhỏ này của hắn, cười lắc lắc đầu.

"Em ấy, sau này phải lễ mạo với khách hàng một chút."

Lưu Diệu Văn kéo dài ngữ điệu, qua loa trả lời "Vầng..."

Đêm muộn, Đinh Trình Hâm nhìn cái tên chói mắt trên màn hình điện thoại, suy nghĩ một lúc vẫn lựa chọn nhận điện thoại.

"Bảo bối, tôi đã bảo người quản lý nói với em rồi mà, tối nay đến tìm tôi, em đâu rồi?"

Thanh âm trầm thấp từ tính của Nghiêm Hạo Tường vang lên bên tại cậu, trên miệng thì xưng hô ái muội như vậy, ngữ khí lại lạnh lẽo dị thường.

Đinh Trình Hâm cắn răng, gian nan nói.

"Tôi....tôi không đi được."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận cười nhạo, như đang châm chọc Đinh Trình Hâm không biết tự lượng sức mình.

"Sao, không phải là đang ở cùng em trai đấy chứ, em quan tâm cậu ta như vậy, cậu ta có biết rằng anh trai mình còn có một cái thân phận không thể thấy ánh sáng được hay không....."

Nghiêm Hạo Tường đang uy hiếp cậu.

Đinh Trình Hâm hít một hơi sâu, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mà tiếp nhận hiện thực này.

"Biết rồi, lập tức tới......"

Sau khi xác nhận đèn trong phòng Lưu Diệu Văn đã tắt, Đinh Trình Hâm mới rón rén đi ra.

Thuận tay gọi một chiếc taxi, chạy về hướng Dạ Mị, trong lúc đó Nghiêm Hạo Tường lại gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng mà Đinh Trình Hâm không nghe máy.

Vào phòng nghỉ của mình, thay bộ trang phục vô cùng phong tình cùng gợi cảm, trang điểm kiều mị, lúc này cậu chính là đầu bảng của Dạ Mị: Tiểu Hâm.

Xuyên qua những hành lang, người đi qua không một ai che giấu ánh mắt của mình đặt lên người Đinh Trình Hâm, ngoại trừ một số ít chỉ thưởng thức bên ngoài, kỳ thực nhiều hơn vẫn là dục vọng, Đinh Trình Hâm cho dù đáy lòng không thoải mái cũng vẫn như cũ cười trêu ghẹo với người ta.

Cuối cùng cũng tới gian phòng VIP, Đinh Trình Hâm nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, chỉ đành vào trong đó trước đợi hắn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Đinh Trình Hâm không đi về phía đám người mà ngồi xuống một góc khuất.

Một bên khác, không khí vô cùng sôi động.

"Tới tới tới, để chúng ta hoan nghênh Mã Thiếu về nước!"

"Mã Thiếu hiện tại không cùng cấp bậc với chúng ta nữa rồi, người ta bây giờ đi đường quốc tế rồi."

"Ai nha, vậy sau này phải giúp đỡ các anh em nhiều rồi, hahahahaha."

Nghe thấy từng lời từng lời khen bên tai, Đinh Trình Hâm thật sự tò mò, Mã Thiếu này đến tột cùng là đại nhân vật thế nào, lại có thể khiến cho đám công tử kiêu ngạo ngang ngạnh kia cam nguyện hạ thấp mình.

Chỉ lơ đãng thoáng nhìn qua, biểu tình trên mặt Đinh Trình Hâm lập tức đông cứng, sau khi hoảng loạn dời đi tầm mắt liền đứng dậy muốn rời đi.

"Chậm đã."

Trong bóng tối, một thanh âm trầm thấp không nhanh không chậm vang lên, Đinh Trình Hâm quay lưng về phía mọi người, ngón tay bấu mạnh vào đùi, tận lực bảo trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Nhưng nhất cử nhất động của cậu sớm đã bị người đàn ông ngồi trên sô pha nhìn thấu.

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh cần gì sao?"

Đinh Trình Hâm tươi cười, hoàn toàn nhìn không ra được dáng vẻ có một chút nào không thích hợp.

Mã Gia Kỳ tựa như đế vương, ưu nhã chống tay dưới cằm, ánh mắt tùy ý mà ở trên người Đinh Trình Hâm đánh giá, phảng phất như đang quan sát thượng phẩm không có độ ấm.

Nhìn thấy trang phục trên người cậu, lông mày khẽ nhíu một cái nhỏ đến khó phát hiện.

Không khí thập phần cổ quái, lúc này, ai cũng phát hiện sự tình không đúng lắm, có mấy người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện nhảy ra nói.

"Mã Thiếu, anh có hứng thú với nam kỹ này à."

"Mắt nhìn của Mã Thiếu đúng là cay độc, liếc mắt liền nhìn trúng cực phẩm của nơi này."

"Nhưng mà Mã Thiếu chậm một bước rồi, tiểu mỹ nhân này đã bị tiểu Nghiêm Tổng thu nhận rồi."

Đinh Trình Hâm ở Dạ Mị làm cũng gần một năm, cậu tự nhận rằng bản thân đối với những lời hạ thấp ô nhục này sớm đã miễn dịch rồi, nhưng người ngồi ở đối diện lại là Mã Gia Kỳ, một mặt bất kham như vậy của bản thân cứ như thế không hề che giấu mà bày ra trước mặt hắn, nội tâm ngập tràn khuất nhục cùng không cam lòng.

"Ồ?" Mã Gia Kỳ cười nhạo một tiếng, ý cười lạnh lùng, thanh âm nguy hiểm mà nói "Nam kỹ còn không phải là cho người ta làm sao, phân cái gì của anh của tôi."

Mã Gia Kỳ ở trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã cậu, cánh tay ở phía sau của Đinh Trình Hâm gắt gao nắm chặt, tâm can khó chịu như bị vô số kim nhọn đâm vào.

Cậu nhịn xuống cảm xúc, gương mặt tươi cười như cũ nói "Mã Thiếu nói đúng, vậy tôi có thể đi rồi chứ?"

Mã Gia Kỳ nhướng mày, đột nhiên không phòng bị, nâng ngón tay lên chỉ vào chai rượu trên bàn nói.

"Uống hết nó, cậu có thể cút."

Bols Vodka, là một trong những loại Vodlka nổi danh trên thế giới, khoảng trên dưới 40 độ.

Hắn cố ý.....

Quay trở lại ba năm trước, Đinh Trình Hâm không biết uống rượu, Mã Gia Kỳ có phải đang thăm dò điểm giới hạn của cậu ở đâu phải không? Buồn cười, trải qua nhiều như vậy, Đinh Trình Hâm biết rõ mạng của mình thấp kém như cỏ rác, ở nơi này tùy tiện chọn một người cậu cũng không thể đắc tội, bọn họ chỉ cần động động ngón tay liền đủ để cho bản thân rơi xuống vũng bùn, vạn kiếp bất phục.

Thấy Đinh Trình Hâm không động, Mã Gia Kỳ cợt nhả nhếch môi.

"Sao, không làm được à?"

Đinh Trình Hâm liếc nhìn hắn, lập tức cầm chai rượu lên đổ vào trong miệng.

Đây là kiểu uống không cần mạng, dẫn tới những tiếng hoan hô không ngớt của những người ở đây, chỉ là biểu tình của Mã Gia Kỳ đã đen tới cực hạn.

"Đủ rồi!"

Mã Gia Kỳ đứng dậy đi đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, đoạt lấy chai rượu ném xuống đất, tiếp theo ôm eo bế lên rời khỏi bao sương.

Bang!

Đinh Trình Hâm bị ném mạnh xuống không chút lưu tình, phần khung cửa nhô lên khiến cậu đau đớn.

Còn chưa kịp đợi cậu phản ứng lại, Mã Gia Kỳ liền gắt gao bóp chặt cằm cậu, hơn nữa lực đạo không ngừng tăng lên, tựa như muốn đem xương cốt cậu bóp nát.

"Đinh Trình Hâm" thanh âm băng lãnh của Mã Gia Kỳ chậm rãi vang lên, thân thể Đinh Trình Hâm không tự chủ được run lên, thanh âm của nam nhân vẫn tiếp tục "Cậu hôm nay đúng là khiến tôi đại khai nhãn giới."

Đinh Trình Hâm cũng không cam lòng yếu thế, nhịn đau hung hăng trừng mắt lại.

"Chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm cái gì thì liên quan gì đến anh!"

"Tốt, rất tốt!" Mã Gia Kỳ không giận mà lại cười, cường ngạnh lật người Đinh Trình Hâm lại, thô bạo xé quần áo ra, không có bất kỳ chút ôn nhu nào mà hung hăng va chạm, trên thân thể tuyết trắng lưu lại những dấu vết xanh tím.

"Cậu không phải là làm cái nghề này sao, giả vờ thanh cao con mẹ gì chứ....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro