Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng dưới ánh đèn sợi đốt, làn da mỹ nhân trắng như tuyết, lộ ra mấy điểm phấn hồng, trên gương mặt nhỏ tinh xảo là đôi mắt híp lại, giống như một con suối sâu không thấy đáy, làm lộ ra khí tức nội liễm cùng sự đáng yêu khó hình dung.

Lúc Hạ Tuấn Lâm vào trong cửa, liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm mềm oạt nằm bò trên bàn, trên mặt bàn rải rác mấy vỏ chai rượu sớm đã thấy đáy.

Nghe thấy tiếng động, Đinh Trình Hâm lười nhác nâng mí mắt lên, ngẫu nhiên lại rất nhanh thu hồi ánh mắt.

"Sân khấu hôm nay, Trương tiên sinh của mấy người chắc là có thể kiếm được không ít nhỉ."

Thanh âm bình thường lãnh đạm, lúc này lại vì nhiễm cồn mà trở nên quyến luyến mềm mại, Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn nghe ra được trong đó có chút ủy khuất.

Hắn đẩy đẩy gọng kính, vừa thu dọn chai rượu trên bàn vừa trả lời.

"Đâu chỉ có không ít tiền, vượt trên doanh thu một tháng này của Dạ Mị rồi, đương nhiên....mị lực của anh vượt xa giới hạn của những thứ này."

"Xì, nói hươu nói vượn."

Biết cậu đã ngấm rượu, Hạ Tuấn Lâm tự nhiên cũng sẽ không để ý đến ngữ khí trào phúng rõ ràng trong đó, ngước mắt nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng thuần khiết không tì vết, trên vai phải lại nhiều thêm một dấu chân màu đen, vô cùng nhức mắt.

Gương mặt Hạ Tuấn Lâm lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi "Kẻ không có mắt nào làm?"

Không đợi Đinh Trình Hâm trả lời, phòng bên cạnh liền loáng thoáng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Hạ Tuấn Lâm lập tức hiểu ra, cau mày xoay người rời đi.

Rất nhanh, thanh âm giận dữ và vô cùng áp bức của Hạ Tuấn Lâm vang lên bên tai cậu.

"Đã nói bao nhiêu lần là không được xử lý người ở đây rồi! Mấy người muốn chết à!"

Hai người trong phòng lập tức bị dọa đến run bần bật, làm rơi dụng cụ trong tay xuống, quỳ xuống đất liên tục nhận sai.

"Xin lỗi quản lý Hạ! Chúng tôi là người mới, còn chưa hiểu rõ quy định trong quán, tha cho chúng tôi đi!"

Hạ Tuấn Lâm nhìn về cậu bé hơi thở thoi thóp giữa phòng, dưới lớp quần áo rách nát là thân thể sớm đã mơ hồ đầy vết máu, huyết sắc nhiễm đỏ cả một mảng thảm lớn, như kêu gào về sự đối xử vô nhân đạo mà cậu bé phải chịu.

Đồng tử của hắn hơi tối lại, thâm sâu khó dò, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không cảm nhận được bất kỳ chút ấm áp nào.

"Đưa người đi đi, cút."

"Vâng! Vâng!" Hai người như trút được gánh nặng liền đáp ứng, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, nhưng ngữ khí trầm thấp của Hạ Tuấn Lâm lại khiến hai người lần nữa không thể đứng dậy "Chậm đã."

"Sao...sao vậy quản lý Hạ..."

"Trước khi hai người đến đây, có đụng vào người nào không."

"Người nào...? Không có gặp ai, ngược lại có giáo huấn một tên hạ tiện không biết trời cao đất dày...."

Lời còn chưa dứt, Hạ Tuấn Lâm lập tức xông lên phía trước đá vào người tên kia một cái, người kia kêu một tiếng rồi ngã xuống, đế giày da cứng rắn tùy tiện nghiến trên lưng đối phương, giống như muốn nghiền nát xương cốt hắn.

"Mày là cái thá gì, trong Dạ Mị này mày động vào ai không động lại cứ phải động vào cậu ta, hai người chúng mày cộng lại cũng không quan trọng bằng một sợi tóc của cậu ta đâu...."

Người kia vừa nghe, sắc mặt nháy mắt đại biến, giống như đã đoán được mình sắp phải đối mặt với cái gì, trong thanh âm run rẩy lộ ra sợ hãi "Không....không....tôi không cố ý! Tôi không phải cố ý đâu! Tha cho tôi! Tha cho tôi đi!"



Lúc Hạ Tuấn Lâm quay lại, sắc mặt vẫn như thường, đồng phục gọn gàng sạch sẽ không một vết bẩn.

"Ngủ sớm đi, dạ dày không tốt đừng uống nhiều rượu như vậy."

Đinh Trình Hâm nghịch ly rượu trong tay, tựa như vô tình nhắc đến "Cậu bé kia...."

"Thu hồi cái tâm tư không nên có của anh đi." Thanh âm Hạ Tuấn Lâm vô cùng lạnh lẽo, con ngươi thâm thúy u ám ngập tràn lạnh nhạt, "Tự bản thân mình còn không bảo vệ được, còn rảnh rỗi đi quản người khác? Còn nữa, chuyện của Dạ Mị không đến phiên anh nhúng tay, đừng tự đề cao bản thân."

Sau đó là tiếng đóng cửa, quang mang trong mắt Đinh Trình Hâm cũng dần trở nên ảm đạm, trong lòng không biết vì sao lại quặn đau đến lợi hại.

Cậu thực sự chịu đựng đủ rồi....

Cứ suy nghĩ rồi nằm bò trên bàn ngủ mất, trong mơ mơ màng màng cảm thấy đầu mình như bị ai đó khẽ chọc chọc, người kia dường như cảm thấy chơi như vậy rất vui, cuộn lên vài sợi tóc ôn nhu vân vê trong lòng bàn tay.

Phòng của cậu ngoại trừ Hạ Tuấn Lâm có thể đến thì còn có ai?

Đinh Trình Hâm nổi nóng, không hiểu hành vi khó hiểu này của Hạ Tuấn Lâm rốt cuộc là muốn làm gì, mí mắt cậu cũng lười nâng lên, bực bội đập vào bàn tay kia đẩy ra.

Mà bàn tay kia lại một chút cũng không muốn từ bỏ, tiếp tục chọc chọc xoáy tóc của cậu.

Đinh Trình Hâm bực bội, say rượu khiến cậu không thể khống chế được cảm xúc của mình, mang gương mặt nhỏ hồng hồng gào lên.

"Hạ Tuấn Lâm cậu cmn có phiền không hả! Cậu rốt cuộc muốn làm gì!"

Người đối diện không hề bị sự rống giận không có sức công kích của cậu làm giật mình, ngược lại lại kéo ra một nụ cười nghiền ngẫm.

"Hung dữ vậy...."

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu, híp mắt lại lúc này mới nhìn rõ người tới là ai, Mã Gia Kỳ dùng nắm tay chống cằm, cứ như vậy nhìn cậu, biểu tình pha thêm ý vị sâu xa.

"Mã Gia Kỳ? Sao anh trà trộn vào đây?"

Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng mông lung của cậu, phỏng chừng là say không nhẹ, cầm lấy ly rượu bên cạnh ngửi một chút, mùi rượu nồng đậm nháy mắt tràn nhập khoang mũi.

"Uống rượu rồi?"

"Hứ, ai cần anh quản." Hai tay Đinh Trình Hâm vòng trước ngực, nghiêng đầu sang một bên.

Mã Gia Kỳ không nhịn được cười, cái dáng vẻ ngạo kiều này ngược lại cực kỳ giống Đinh Trình Hâm trước kia.

Hắn nhấc chân đi đến trước mặt người kia, cánh tay dài tinh tế hữu lực chống xuống hai bên tay ghế, dán sát người vào.

"Bé cưng, vừa rồi ở trên sân khấu uốn éo không tệ nha, dáng vẻ thật dâm tiện...."

Thanh âm của người đàn ông sạch sẽ từ tính, âm cuối còn cố ý kéo dài nghe lại càng ái muội quyến luyến hơn.

Đinh Trình Hâm đối với nhận xét xúc phạm này của hắn không hài lòng, nắm tay không nặng không nhẹ rơi xuống chiếc áo măng tô sang quý đắt tiền của hắn.

"Mã Gia Kỳ anh phiền thật đấy...."

Mã Gia Kỳ mím môi, yên lặng mà nhìn người có dung nhan tuyệt sắc trước mặt, ý cười chưa từng giảm.

"Gọi tôi là Gia Kỳ."

Trên gương mặt say khướt của Đinh trình Hâm lại kéo ra một nụ cười, vươn ngón tay ra xoa xoa trước mặt hắn.

Mã Gia Kỳ lập tức hiểu ý, mỉm cười từ trong túi áo lấy ra một chiếc thẻ đặt lên bàn tay nhỏ đang loạn động kia, thuận thế lại dây dưa với ngón tay trắng nõn xinh đẹp kia một phen.

Đinh Trình Hâm đáng yêu cười cười, trực tiếp dùng tay móc lấy cổ Mã Gia Kỳ, hơi thở ấm áp cố ý phả bên tai hắn, thanh âm ngọt ngào càng khiến cho da đầu Mã Gia Kỳ tê dại.

"Thích anh lắm đó, Gia Kỳ....."

Đinh Trình Hâm cũng không phải là một người luôn đem từ thích treo bên miệng, trước đây có lần Mã Gia Kỳ muốn có được một lời yêu thương của cậu còn khó hơn so với lên trời, vì thế hắn chỉ có thể vừa dỗ vừa gạt, người phản ứng chậm chạp luôn bị trêu đùa đến mặt đỏ tai hồng.

Mà bây giờ, lại lấy phương thức không vinh quang mà dễ như trở bàn tay có được thứ mà trước đây hắn coi là tốt đẹp nhất, Mã Gia Kỳ không biết nên có cảm tưởng gì, đáy lòng lại vô cớ cháy lên một ngọn lửa vô danh.

Hắn vươn tay ra, nhấc đôi chân thon dài thẳng tắp của người dưới thân lên, trở tay đem người ném lên trên chiếc giường đơn nhỏ.

"Tiện không hả?"

Mã Gia Kỳ thuận theo âm thanh áp cậu xuống giường, động tác thô bạo.

"Sao, thích dạng chân cho người khác làm thế hả? Trước đây sao lại không phát hiện em là cái loại dâm tiện từ trong xương cốt nhỉ? Bẩn, bẩn muốn chết...."

Trái tim Đinh Trình Hâm đau nhói, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt tuyệt vọng.

Đúng vậy, cậu dơ bẩn, rơi vào hoàn cảnh bây giờ là cậu nguyện ý sao? Mỗi người đều có khát vọng muốn có được lợi ích từ cậu, bọn họ lấy nhược điểm trí mạng này mà kéo cậu xuống địa ngục, có ai từng hỏi đến bi thương cùng khổ sở trong lòng cậu chưa?

Bị giày xéo, bị vũ nhục, bị chà đạp.

Cậu có thể nhẫn rồi nhịn, tận lực mà phối hợp với mỗi người, kết quả là bọn họ vẫn như cũ muốn đạp hai chân lên người cậu, để cậu biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu bất kham, chỉ xứng quỳ dưới thân bọn họ vẫy đuôi lấy lòng.

Nằm trên giường, ngửa đầu nhìn ánh đèn chói lóa, đáy mắt một mảnh chết lặng.

Mã Gia Kỳ mỗi một lần đều vô cùng dùng sức, đau đến cả cơ thể Đinh Trình Hâm đều run rẩy, đuôi mắt đỏ hoe.

Tình dục và cồn kích thích, khiến cho đại não cậu trống rỗng, môi vô thức mở ra lại khép vào, ngương mặt ngửa lên ngập tràn nước mắt trong suốt.

"Hức, đau quá....."

Tiếng khóc yếu ớt đứt quãng, kiều mị thê lương, cả căn phòng đều là ái muội cùng thống khổ dây dưa.

Đến nỗi sau đó, Đinh Trình Hâm đau đến mức ngay cả thanh âm cũng biến dạng, trên người mồ hôi ướt đẫm, khăn trải giường sớm đã ngập trong bùn lầy đến không thể nhìn nổi.

"Em tự mình nhìn xem đi, bộ dạng của em bây giờ...."

Đinh Trình Hâm khuất nhục mà cắn chặt môi dưới, nhắm mắt không nhìn hắn nữa, mặc kệ nước mắt chảy xuống khóe miệng, trong miệng vô thức nỉ non "Đừng mà...."

"Trước đây thế mà lại không phát hiện ra em lại thích khóc như vậy, nhưng mà tiếng khóc lại nghe rất hay, kêu thêm hai tiếng nữa đi."

Tình dục như tra tấn bao phủ lấy cậu, hai mắt cậu thất thần, hơi mở miệng thở dốc.

"Gia Kỳ....em yêu anh...."

Mã Gia Kỳ đột nhiên ngẩn ra, đáy mắt cảm xúc phức tạp.

Còn chưa đợi hắn trả lời, Đinh Trình Hâm liền ngất đi.

"Yêu tôi lại không yêu tôi, cứ là em nói thì được à, mẹ kiếp...." Mã Gia Kỳ ngữ khí lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn ôn nhu hơn một chút.


Ngày hôm sau tỉnh lại, Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy toàn thân đau muốn chết, ký ức linh tinh vụn vặt ngày hôm qua xẹt qua trong đầu cậu, nhìn gương mặt đang ngủ bên gối của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm không nói lời nào chỉ thở hắt ra.

Eo nhũn ra, run run rẩy rẩy đi đến bên cửa sổ, cầm gói thuốc bên cạnh lên đặt một điếu vào trong miệng, khói trắng lượn lờ phút chốc khiến tầm mắt cậu trở nên mơ hồ.

"Còn biết học hút thuốc, hư thật."

Mã Gia Kỳ không biết tỉnh lại từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu, cướp lấy điếu thuốc đã cháy một nửa trong tay cậu đưa vào miệng hít một hơi, tiếp theo ấn mạnh nó xuống cạnh cửa sổ.

Hai tay Mã Gia Kỳ ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, chôn đầu vào vai cậu, thanh âm phiền muộn nói.

"Bé cưng thế mà vẫn có sức để dậy, xem ra hôm qua tôi vẫn chưa đủ cố gắng rồi...."

Đinh Trình Hâm nhíu chặt mày, dùng sức đẩy người đang ôm mình ra.

"Mã Gia Kỳ anh muốn chết à, giữa ban ngày phát tình cái gì."

Shhh, lại là cái bộ dạng lạnh như băng.

Mã Gia Kỳ nhướng mày, đột nhiên không kịp đề phòng mà kéo người lại, Đinh Trình Hâm lảo đảo, ngã vào giữa cái ôm vững chắc hữu lực của Mã Gia Kỳ.

Hai người tựa vào bên giường, Đinh Trình Hâm cứ như vậy ngồi lên một bên đùi Mã Gia Kỳ, tư thế cực kỳ ái muội.

Hạ Tuấn Lâm vừa đúng lúc đi vào gặp một màn này.

Đinh Trình Hâm thu hồi tức giận trong đáy mắt, cố ý đem người dựa vào vai Mã Gia Kỳ, thờ ơ nói.

"Sau này đi vào nhớ gõ cửa."

Ánh mắt Mã Gia Kỳ lưu chuyển, phối hợp ôm lấy eo nhỏ của người kia, cho Hạ Tuấn Lâm một ánh mắt khiêu khích.

"Có chuyện gì?"

Hạ Tuấn Lâm mím môi, trên mặt không biểu hiện gì, nhìn không ra cảm xúc của hắn rốt cuộc ra sao.

"Xin lỗi làm phiền rồi, bữa sáng tôi để ở đây."

Đinh Trình Hâm nâng mí mắt, lúc này mới phát hiện trên bàn đã có thêm mấy bát đồ ăn giống như trước đây, chỉ cần cậu qua đêm ở đây, Hạ Tuấn Lâm đều sẽ mang tới.

Đinh Trình Hâm thừa nhận, bản thân từng bị hành động này của hắn cảm động, nhưng bây giờ ấy mà....

"Không cần, lát nữa Mã thiếu sẽ đưa tôi tới Tương Viên ăn, đem những thứ này đi đi, tránh lãng phí."

Cái tư thế cậy sủng mà kiêu có nhìn thế nào cũng chướng mắt, Hạ Tuấn Lâm mở miệng, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, đem những chén bát trông thảm hại kia lui ra ngoài.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm rời đi, Đinh Trình Hâm trong nháy mắt đứng dậy, không chút ôn tồn thoát khỏi cái ôm của Mã Gia Kỳ.

"Bé cưng, lợi dụng xong liền vứt, tàn nhẫn thật đấy...."

Đinh Trình Hâm mặc kệ hắn, tự mình cầm lấy áo khoác trên giá, nhưng trước đó lại cảm nhận được một trận mất trọng tâm, bản thân mị Mã Gia Kỳ bế công chúa lên.

"Mã Gia Kỳ anh làm cái gì vậy! Thả tôi xuống!"

Mã Gia Kỳ mắt điếc tai ngơ, ôm người đi về phía gara.

"Đưa em đi ăn mà, Tương Viên."

"Tôi chỉ nói vậy thôi! Tôi không đói!"

"Tôi không quan tâm."

"....."


Anh Mã tối hôm trước mắng người ta một câu tiện hai câu tiện, sáng hôm sau mở mồm ra là bé cưng 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro