Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường cho Đinh Trình Hâm uống một loại thuốc đặc biệt, có thể khiến cho cơ thể cậu vô lực không cách nào phản kháng, nhưng lại vẫn duy trì ý thức thanh tỉnh.

Hai tay Đinh Trình Hâm bị trói treo lên trần nhà, trên người vẫn là bộ đồ lúc vào cửa, đôi con ngươi si dại như phủ một tầng sương mỏng, dùng lời của Nghiêm Hạo Tường nói thì chính là nhìn cũng đủ no.

So với trần trụi, cái loại cảm giác dục vọng nửa kín nửa hở càng khiến cho người ta không thể ngừng lại được.

Hôm nay Nghiêm Hạo Tường tựa hồ đặc biệt nhàn nhã, hắn không gấp gáp vào vấn đề chính, thích thú nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của cậu.

Tiếng thở dốc ngọt ngào không ngừng quanh quẩn trong phòng, hàn quang trong mắt Nghiêm Hạo Tường lại chưa từng giảm nửa phân.

"Nói em yêu tôi."

"Tôi...ách....tôi....tôi yêu anh...."

"Tên."

"Nghiêm....Hạo Tường....Tôi yêu anh...."

".....Ừ."

Đinh Trình Hâm không nhớ rõ quá trình cụ thể là gì, chỉ nhớ từng trận từng trận khoái cảm cơ hồ khiến cậu phát điên, cậu vừa vô cùng hận cái thân thể không nghe theo mình này lại cũng cảm thấy bất lực.

Trong lúc suy nghĩ miên man, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, tiếp theo là đối thoại của hai người.

"Đến cũng nhanh thật."

"Tên nhóc kia uống nhiều quá, ôm tôi vừa khóc vừa nháo, khó khăn lắm mới thoát thân được, để người của tôi ở bên đó trông chừng cậu ta rồi."

......

Đinh Trình Hâm không phải kẻ ngốc, nghe ra được cái người trong miệng bọn họ là Lưu Diệu Văn.

Quả nhiên....Diệu Văn làm sao có thể một mình tới nơi như thế này, còn vừa đúng lúc thấy được dáng vẻ nịnh nọt xấu xí của cậu, đương nhiên là có người dẫn dụ.

Đinh Trình Hâm tức giận khiến cho hô hấp trở nên hỗn loạn, đuôi mắt đỏ bừng, một đôi mắt hồ ly căm hận trừng trừng nhìn bọn họ.

Vừa vặn Nghiêm Hạo Tường đứng trước mặt cậu đã thu hết một màn này vào trong đáy mắt, hắn nhéo nhéo gương mặt cậu, nhàn nhạt nói.

"Cũng hung dữ đấy, nhưng em hận sai người rồi, muốn trách....thì trách bạn trai cũ một lòng thâm tình của em đi."

Không đợi Đinh Trình Hâm kịp hiểu những lời hắn nói, bên tai đã vang lên tiếng rên rỉ quen thuộc, thanh âm trong di động cùng với thanh âm trong phòng lúc này lại hợp đến bất ngờ.

Gia Kỳ, em yêu anh.

Ngắn ngủi mấy từ, lại khiến trái tim Đinh Trình Hâm đau đến hít thở không thông.

Thì ra lời mà bản thân vô ý buột miệng thốt ra, chỉ là chiến lợi phẩm mà người kia đem ra so sánh.

Bọn họ chỉ quan tâm thủ đoạn của bản thân có bao nhiêu cao minh, không có ai thật lòng quan tâm đến cảm nhận của cậu.

Cậu giống như một con chó mà bọn họ gọi đến là đến bảo đi là đi, vui thì chơi đùa với cậu, không vui thì ai cũng có thể lấy cậu ra để xả cơn tức giận.

Cũng đúng, một nam kỹ bán xác thịt của bản thân mà thôi, đáng bị người ta chà đạp, cũng không xứng có được sự đối đãi thật lòng.

Một giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt Đinh Trình Hâm chảy xuống, lộ ra thảm thiết lại thê lương.

Tôi dơ bẩn như vậy, còn ai có thể yêu tôi đây.....

Nhưng Nghiêm Hạo Tường và Tống Á Hiên không chịu buông tha cậu như vậy, bọn hắn không ngừng dùng những ô ngôn uế ngữ công kích cậu, ở trên thân thể cậu lưu lại từng cái từng cái dấu vết dâm loạn.

Đinh Trình Hâm không biết bản thân làm thế nào vượt qua được, cậu giống như một con búp bê vải mất đi sức sống, mặc người bài bố.

Bóng tối, đau đớn....

Sáng hôm sau tỉnh lại, Đinh Trình Hâm mở mắt trước, đôi mắt trống rỗng như vũng nước sâu, không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Đau, rất đau.

Không chỉ thân thể, còn có linh hồn.

Cậu chân trần dẫm xuống nền nhà, đi thẳng tới phòng tắm, hơi nước mông lung bao phủ quanh cậu, Đinh Trình Hâm dùng sức chà lau những từ ngữ dơ bẩn mà bọn họ dùng bút lông dầu không xóa được viết lên người cậu, cho đến khi làn da đỏ ửng cả mảng lớn.

Nhưng Đinh Trình Hâm giống như không cảm thấy đau, chỉ máy móc lặp lại động tác ấy.

Bởi vì một đêm điên cuồng, cho tới khi Đinh Trình Hâm từ phòng tắm bước ra hai người kia vẫn còn đang say giấc.

Cậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, trên mặt không có biểu tình gì, tiện tay nhặt lên một bộ đồ tương đối hoàn hảo, đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài.

So với ban đêm, Dạ Mị sáng sớm hiện ra u tĩnh hơn rất nhiều, Đinh Trình Hâm lang thang không có mục tiêu trên hành lang, trong đầu trống rỗng.

Cậu phải đi đâu đây? Dường như thế giới này không còn chỗ dung thân cho cậu nữa, dứt khoát chết đi cho xong.....

"Cục cưng?"

Âm thanh phảng phất như từ nơi xa xôi, Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy một trận ù tai, sau đó liền ngã xuống.

"Cục cưng!"

Trương Chân Nguyên vốn còn đang cười, nhìn thấy người trước mặt ngã xuống tức khắc hoảng loạn nhào tới, gương mặt ngập tràn căng thẳng cùng lo lắng.

Động tĩnh của hai người thu hút Hạ Tuấn Lâm ở gần đó, nhìn thấy trạng thái của Đinh Trình Hâm xong lông mày liền căng thẳng.

Trương Chân Nguyên biểu tình nghiêm túc, vội vàng ra lệnh nói.

"Gọi bác sĩ Lâm tới đây, nhanh lên!"

"Vâng."


Mã Gia Kỳ hôm nay vốn là tới Đào gia, hắn một tay cầm vô lăng, đôi mắt tùy ý nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Chỉ là một cái liếc mắt này, lại khiến hắn ngoài ý muốn nhìn thấy một người quen, là người bên cạnh Tống Á Hiên, hai người có gặp vài lần.

Đây vốn chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng người ngồi bên cạnh anh ta lại khiến hắn không tự giác nhíu mày.

Lưu Diệu Văn, em trai Đinh Trình Hâm, là một bạn trai cũ đầy đủ tư cách, Mã Gia Kỳ đương nhiên nhận ra được.

Nhưng vì sao....hai người chẳng có liên quan gì đến nhau này lại cùng nhau xuất hiện ở đây, hơn nữa sắc mặt Lưu Diệu Văn xem ra cũng không quá tốt.

Không biết vì sao, trong lòng Mã Gia Kỳ ẩn ẩn có chút bất an.

Hắn rút chìa khóa xuống xe, lập tức đi về phía hai người, người đàn ông kia tự nhiên cũng sẽ chú ý tới sự tồn tại của Mã Gia Kỳ, hắn đứng lên cúi người.

"Mã Thiếu."

Mã Gia Kỳ phất tay, sau đó nâng nâng cằm Lưu Diệu Văn đang không tỉnh táo lên.

"Đây là chuyện gì."

Người đàn ông có chút khó xử, ấp úng nửa ngày cũng không nói, lúc Mã Gia Kỳ sắp mất kiên nhẫn, Lưu Diệu Văn đột nhiên nói.

"Vì sao....Vì sao...."

Mã Gia Kỳ thấy có hi vọng, lập tức kề tai đến gần môi hắn hỏi.

"Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Diệu Văn uống say mèm nửa tỉnh nửa mơ đem chuyện hôm qua thuật lại một lần, Mã Gia Kỳ càng nghe càng kinh sợ, vội vàng giao phó Lưu Diệu Văn cho người đàn ông trông chừng rồi lập tức phi nhanh về phía Dạ Mị.

Không có ai hiểu rõ địa vị của Lưu Diệu Văn trong lòng Đinh Trình Hâm hơn Mã Gia Kỳ.

Đơn giản mà nói, Lưu Diệu Văn chính là cả thế giới của Đinh Trình Hâm.

Hắn sợ, hắn sợ hãi cậu sẽ làm chuyện ngu ngốc.....

Mã Gia Kỳ dẫm hết chân ga, tốc độ gấp đôi ngày thường phóng tới Dạ Mị.

Dưới chân hắn như có gió, phi nhanh qua hành lang, vừa vặn đụng ngay phải Nghiêm Hạo Tường đang sửa cổ áo.

Mã Gia Kỳ trong cơn giận dữ, không nói hai lời liền tiến lên đấm manh hắn một cái.

"Khốn nạn!"

Nghiêm Hạo Tường đẩy đẩy má, quay đầu đối diện với ánh mắt hắn, ngữ khí mang theo trào phúng nói.

"Thế nào, đau lòng rồi? Mã Gia Kỳ, anh ở đây giả làm người tốt cái gì, ghi âm lúc đó không phải là anh phát ra à, anh nghĩ anh cao thượng lắm à."

Mã Gia Kỳ nhíu mày, không phản bác, hắn ban đầu xác thực mang theo tâm tư muốn sỉ nhục người dưới thân nên mới ghi âm lại, nhưng sau khi hắn nghe thấy câu nói thì thầm kinh động lòng người ấy, nội tâm hắn liền dao động.

Quan tâm cậu là chân tình biểu lộ hay là giả vờ làm gì, dù sao thì khoảnh khắc ấy, Mã Gia Kỳ hắn đã tin, một hạt giống tình yêu lặng lẽ nảy mầm trong lòng hắn, cho đến khi nó lớn lên thành cây đại thụ.

Hoặc có lẽ là trong lòng hắn chưa từng buông bỏ được người kia ngược lại theo thời gian trôi đi lại càng khắc cốt ghi tâm.

Không nhất định là lover, nhưng nhất định là soulmate.

Hắn ném di động sang một bên, toàn thân toàn tâm cùng hoa hồng nhỏ của hắn ôm hôn nồng nhiệt.

Hắn dùng hành động nói cho cậu: Hắn vẫn còn yêu cậu.

Nghiêm Hạo Tường thấy hắn không nói lời nào, liền tiếp tục nói.

"Mã Gia Kỳ, anh nghĩ là anh thắng rồi à? Không, ngọn nguồn của tất cả những điều này đều là từ anh mà ra, là anh tự tay đẩy cậu ta vào hố lửa, cậu ta bây giờ nhất định hận anh đến chết....."

"Câm miệng!"

Mã Gia Kỳ lên tiếng ngắt lời hắn.

"Nghiêm Hạo Tường cậu có phải ấu trĩ rồi không, cậu cứ phải dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để chứng minh mị lực của bản thân sao?"

Nghiêm Hạo Tường đương nhiên nghe ra được trong lời nói của hắn có ẩn ý, hỏa khí xông thẳng lên đầu, đi lên túm lấy cổ áo Mã Gia Kỳ hung hăng nói.

"Anh có ý gì?"

"Chẳng có ý gì, chỉ hi vọng Tiểu Nghiêm Tổng có thể nhìn rõ bản thân mình, trên thế giới này không phải tất cả mọi chuyện đều theo ý muốn của cậu."

"Ha, vậy tôi nói cho anh biết, không cần biết là Đào Đào hay là cậu ta, chỉ cần khiến anh không vui vẻ, tôi liền vui vẻ."

Sắc mặt Mã Gia Kỳ trầm xuống, nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ nói.

"Vậy thì tôi cũng nói cho cậu biết, Đinh Trình Hâm tôi muốn chắc rồi, cậu tốt nhất cầu nguyện cậu ấy không có chuyện gì đi...."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro