Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mặt trời lên đến đỉnh đầu, Đinh Trình Hâm đang chuyên chú tưới nước cho những bông hoa trong tiệm của mình, ngón tay trắng nõn dưới ánh mặt trời lại càng đẹp hơn, đôi mắt dưới gọng kính không che giấu được sự kiên nhẫn cùng ôn nhu.

"Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Thanh âm nhẹ nhàng của Ngao Tử Dật vang lên bên tai Đinh Trình Hâm, cậu đặt bình tưới xuống, lễ phép hướng người kia mỉm cười.

"Xin chào, lại đến mua hoa sao?"

Ngao Tử Dật nhớ lại bản lý lịch trong tay mình ngày hôm qua, lại nhìn chủ tiệm hoa cử chỉ đoan trang trước mặt này, không khỏi kéo lên một nụ cười.

Rất biết diễn.....

Ngao Tử Dật nhướng nhướng mày, thuận tay cầm lên một bông hoa hồng đã được cắt tỉa gọn cài nó lên vành tai Đinh Trình Hâm "Mua hoa là thứ yếu, chủ yếu là muốn đến nhìn cậu."

"Anh thật biết đùa." Đinh Trình Hâm bất động thanh sắc mà lùi về sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Ngao Tử Dật.

Đinh Trình Hâm vốn dung mạo xuất chúng, chuyện như thế này cũng không phải chưa từng gặp qua, đương nhiên, kết cục cuối cùng của những người đó như thế nào, vậy thì phải hỏi Hạ Tuấn Lâm.

Bàn tay dừng trong không khí của Ngao Tử Dật như có thâm ý vuốt ve một cái, ý cười trên mặt cũng không giảm đi.

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ là muốn kết bạn với chủ tiệm xinh đẹp thôi."

Mắt Đinh Trình Hâm rũ xuống, như đang tự hỏi tiếp theo nên phản ứng thế nào, hàng mi dài tạo thành bóng che phủ, bông hoa hồng bên tai trên gương mặt này tựa hồ cũng hiện ra chút ảm đạm thất sắc.

Hay cho một người còn đẹp hơn hoa.

Ngao Tử Dật trong nháy mắt nhìn đến xuất thần, nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại.

"Cái này.....coi như là quà gặp mặt tôi tặng cậu đi~"

"Chúng tôi không thể nhận đồ khách hàng....."

Đinh Trình Hâm còn chưa nói xong, trước mặt sớm đã không còn thấy thân ảnh của Ngao Tử Dật nữa, chỉ để lại một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.

Đinh Trình Hâm đỡ trán, bị những hành vi không thể hiểu được của Ngao Tử Dật làm cho mệt tâm.

Cậu mở hộp ra, một chiếc USB lặng lẽ nằm bên trong.

Đinh Trình Hâm nghi hoặc, ai lại tặng USB làm quà cho người khác chứ, đúng thật là một người kỳ quái.

Mà dù sao thì cũng nhàn rỗi, Đinh Trình Hâm xoay người cầm laptop trên bàn lễ tân lên, cắm USB vào.

Nhưng nội dung trong USB lại khiến đại não Đinh Trình Hâm trong tức khắc trống rỗng, cậu không tin nổi mà trừng lớn hai mắt, thân thể khẽ run, trong miệng lẩm bẩm.

"Không thể nào...... Không thể nào......"

Cậu lại lần nữa đặt ánh mắt lên trên hộp quà, phát hiện bên trong còn một tờ giấy bị mình bỏ quên, vội cầm nó lên, bên trong viết bốn chữ lớn rõ ràng:

Tội phạm giết người.



Đinh Trình Hâm đờ đẫn ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, thần tình ngưng trọng.

Người đó có ghi chép mua hàng của tiệm hoa, nhưng Đinh Trình Hâm cũng chỉ biết được tên hắn là Ngao Tử Dật, cái tên này cậu chưa từng nghe thấy bao giờ, vì sao hắn lại tìm tới cậu?

Nếu đơn thuần vì trả thù, vậy thì hắn khả năng cao sẽ đem những thứ đó giao cho cảnh sát, nhưng hắn lại không làm, vậy thì chứng minh rằng trên người cậu vẫn còn có giá trị để lợi dụng, đến tột cùng đó là cái gì, cậu vẫn không biết.

Đinh Trình Hâm đang đợi, nếu như Ngao Tử Dật có ý, thì nhất định sẽ chủ động liên hệ với cậu.

"Phòng 6021 có người gọi."

Hạ Tuấn Lâm thấy Đinh Trình Hâm rất lâu không có phản ứng, đi lên quơ quơ tay trước mặt cậu.

"Sao thế, anh hôm nay hình như không tập trung."

Đinh Trình Hâm chớp chớp mắt, lúc này mới hồi thần, ngữ khí nhàn nhạt đáp lại, "Không có, tôi đi bây giờ đây."

"Đợi đã."

"Lại sao nữa?" Không biết vì sao, trong lòng Đinh Trình Hâm có chút bực bội không rõ lý do, có lẽ là bởi vì Ngao Tử Dật, cũng có lẽ là bởi vì cái khác.

Hạ Tuấn Lâm đặt một viên giải rượu vào lòng bàn tay cậu, thần sắc nghiêm túc dặn dò " Vương Tổng trong giới này là một tên háo sắc có tiếng, con người giảo hoạt, rất khó chơi, anh tự mình cẩn thận."

"Biết rồi." Đinh Trình Hâm nuốt viên thuốc xuống, sau đó đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.

Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia hiu quạnh.

Bỏ đi, cậu không cho hắn chút sắc mặt tốt nào cũng là đúng mà.....

Trước cửa, Đinh Trình Hâm ít một hơi sâu, sau đó treo lên một nụ cười tiêu chuẩn đi vào trong.

Đinh Trình Hâm xuất hiện trong một bộ đồ trắng mỏng nổi bật, đôi chân thẳng tắp thon dài vô cùng hút mắt, những người đang ngồi ở đây đều bị kinh diễm, những ánh mắt không tốt lành gì cũng tùy tiện đảo quanh trên người cậu.

"Ai yo, Tiểu Hâm tới rồi, mau ngồi xuống."

Đinh Trình Hâm không có gì bất ngờ được sắp xếp vị trí bên cạnh Vương Tổng, vừa ngồi xuống, cái thân hình mập mạp kia liền dán vào.

"Cậu tên là....Tiểu Hâm?"

"Vâng, nếu đoán không nhầm thì ngài chính là Vương Tổng nhỉ? Thật là trăm nghe không bằng một thấy."

"Hahaha, có thể được mỹ nhân ghi nhớ, cũng là vinh hạnh của Vương mỗ đây."

Tiếp sau đó cũng không khác Hạ Tuấn Lâm nói là bao, ngoài mặt thân thiết, thực tế thì tìm đủ cách chuốc rượu cho Đinh Trình Hâm, may mà trước khi đến đã uống giải rượu, Đinh Trình Hâm chỉ là gương mặt có chút đỏ, đầu óc vẫn thanh tỉnh.

Ở trong góc, một đôi mắt đen láy chằm chằm nhìn về hướng này, ánh mắt ngập tràn hứng thú lưu chuyển.

Tiểu Hâm? Tân sủng của Tường ca? Thực là một người thú vị.....

Tống Á Hiên nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, bình thản mà nhìn màn trình diễn đã nhìn qua vô số lần trước mắt.

Bàn tay của người đàn ông đã không an phận mà đặt xuống đùi lộ ra ngoài của Đinh Trình Hâm, hơn nữa còn đang không ngừng trượt xuống.

Đinh Trình Hâm kịp thời bắt được cổ tay hắn, giả vờ hờn dỗi đẩy đẩy vai hắn.

"Vương tổng, như vậy không tốt đâu."

Không nghĩ tới, ý vị cự tuyệt còn chào đón này lại càng gợi lên dục hỏa trong lòng người đàn ông, giống như mất đi lý trí, hắn một phen đem người đẩy xuống sô pha, xé rách chút vải ít ỏi trên người Đinh Trình Hâm.

"Vương Tổng! Ngài làm gì vậy! Ngài muốn vui vẻ tôi có thể giúp ngài gọi người khác, loại nghiệp vụ này tôi không phụ trách!" Đinh Trình Hâm ra sức giãy dụa, trên người cái móng heo không ngừng lung tung sờ soạng khiến cậu cảm thấy một trận ghê tởm.

"Ah, ta hôm nay nhất định phải xử cậu tên đi**m này ngay tại đây."

Mắt thấy cục diện ngày càng không thể khống chế, Đinh Trình Hâm trong lúc hỗn loạn mò được một chai rượu trên bàn, làm bộ muốn đập xuống.

Một bàn tay hữu lực nắm chặt cổ tay cậu, lúc này mới không dẫn tới tình huống tệ hơn phát sinh.

Vương Tổng kia bị người ta một cước đá văng, Đinh Trình Hâm cũng bị kéo vào một cái ôm quen thuộc.

Trên người Trương Chân Nguyên vẫn còn nhàn nhạt mùi nước hoa Cologne, khiến người ta vô thức an tâm.

"Vương Tổng, ngài đây là đang muốn phá việc kinh doanh của tôi sao?" Thanh âm trầm thấp vang vọng toàn bộ căn phòng, ngữ khí rõ ràng bình tĩnh nhưng lại khiến người ta nhịn không được mà sợ hãi trong lòng.

Vương Tổng kia tự biết đuối lý, chỉ đành ám xịt rời đi.

Xảy ra chuyện như vậy, Đinh Trình Hâm cũng không thể tiếp tục ở trong căn phòng này nữa, tùy ý để nam nhân đem áo khoác khoác lên người mình, ôm cậu rời đi.

"Cậu hôm nay có chút kích động."

"Xin lỗi tiên sinh."

Đinh Trình Hâm vùi đầu càng thấp hơn, căn bản không dám nhìn ánh mắt người đối diện.

Cậu hôm nay xác thực kích động, nếu như thực sự đánh bị thương Vương Tổng, cậu có mười cái mạng cũng không đủ để bồi thường, Dạ Mị có lẽ cũng sẽ bị liên lụy theo.

"Được rồi, tôi cũng không trách cậu, bảo vệ tốt bản thân là nên làm."

Đinh Trình Hâm không dám tiếp lời, Trương Chân Nguyên người này tâm tư rất khó đoán, cậu phân không rõ trong mỗi câu của hắn rốt cuộc hàm ý bao nhiêu ý tứ thăm dò, cũng hàm ý bao nhiêu nghi kỵ.

Đi theo bên cạnh người này, mỗi một bước đều giống như đang bước trên mũi dao, chỉ sơ suất một chút liền sẽ rơi xuống vực sâu.

"Cục cưng, qua đây."

Trương Chân Nguyên hướng Đinh Trình Hâm vẫy vẫy tay, ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu dùng đầu ngón tay lau đi đuôi mắt bị phấn nhiễm hồng của cậu.

"Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, cậu hình như có tâm sự."

Đinh Trình Hâm trong lòng nhảy dựng, không nghĩ tới Trương Chân Nguyên ngay cả chuyện này cũng có thể nhìn ra, ấp úng nói.

"Tiên sinh, tôi....."

"Được rồi, quyết định như vậy đi, Tiểu Hạ, đưa cục cưng đi thay đồ trước đi."

"Vâng."

Đinh Trình Hâm thay bộ đồ bị xé rách vụn đi, mặc lên người một chiếc hoodie đơn giản, nhìn chìa khóa trong tay, có chút do dự.

"Anh đi đi, anh hôm nay đã giúp tiên sinh một việc lớn rồi, nghỉ phép cũng là nên."

"Ý gì vậy?"

"Tiên sinh và công ty kia của Vương Tổng đã bàn chuyện làm ăn rất lâu rồi, chuyện hôm nay phát sinh, tiên sinh ít nhất có thể chiếm được 60% lợi nhuận."

Thì ra cậu lại bị lợi dụng.....

Đinh Trình Hâm cười lạnh một tiếng, phẫn nộ tông cửa mà đi.

Hạ Tuấn Lâm mím môi, một mình dọn dẹp căn phòng.

Những lời này, hắn vốn không thể nói, nhưng hắn không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của Đinh Trình Hâm.

Bị vây quanh bởi lừa gạt cùng tính kế, tình yêu và quan tâm bên người toàn bộ đều được niêm yết giá rõ ràng, cuộc sống như vậy, thực sự rất khổ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro