Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm ngủ một giấc rất dài, tới gần trưa mới mông lung mở mắt giãy dụa từ trong chăn chui ra.

Sờ vào di động trên tủ đầu giường, trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ chưa từng gọi tới.

Trong lòng Đinh Trình Hâm đại khái cũng đã tính toán, ngón tay lướt một cái, bên kia tựa hồ lập tức nghe.

"Ngao Tử Dật."

"Tiểu A Trình, cũng rất thông minh đấy~"

Đinh Trình Hâm tự động bỏ qua xưng hô thân mật ấy, điềm tĩnh nói "Anh muốn thế nào, trực tiếp nói đi."

"Shhh, đừng lạnh lùng như thế mà~ Cậu ở đâu, cùng ăn một bữa đi, tôi tới đón cậu."

"Không cần, anh gửi định vị qua đây đi."

"Cũng được~"

Trong điện thoại nói không rõ ràng, vẫn là gặp mặt nói rõ hơn.

Đinh Trình Hâm cầm lấy khung ảnh đặt trên mặt tủ, nhìn đến xuất thần.

Trong ảnh là lúc Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn cùng nhau đi công viên giải trí, trong tay Đinh Trình Hâm cầm một chiếc kẹo mút cầu vồng to, nụ cười xán lạn, tay Lưu Diệu Văn tùy ý đặt lên vai cậu, trẻ con mà ra vẻ ngầu trước ống kính.

Đinh Trình Hâm kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, càng tăng thêm quyết tâm kiên định trong lòng.

Yên tâm nhé, anh sẽ vì em mà ở phía trước chắn gió che mưa.....

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà tráng lệ trước mặt, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.

Xem ra Ngao Tử Dật này cũng không phải người bình thường.

Cũng may là Đinh Trình Hâm cũng đã thấy thế giới rộng lớn này, chỉ cảm khái một chút liền thong dong bước vào.

"Nha, tới rồi~"

Đinh Trình Hâm không quan tâm, gương mặt nhỏ sầm xuống ngồi xuống trước mặt hắn.

Ngao Tử Dật lười nhác vắt chéo chân, hứng thú đánh giá cậu một phen từ trên xuống dưới, đáy mắt lướt qua ý cười giảo hoạt.

"Tiểu A Trình, xem được video rồi nhỉ, có cảm nghĩ gì đây~"

"Người đó.....là người nhà của anh?"

"Không phải, chỉ là một cái mạng chó của thuộc hạ của tôi mà thôi, nhưng mà.....đánh chó phải ngó mặt chủ, cậu nói xem có đúng không?"

Đinh Trình Hâm giật giật khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp to tròn để lộ ra một chút trào phúng.

"Thì ra ông chủ Ngao, kiếm tiền bẩn....."

"Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói~" Ngao Tử Dật ánh mắt sâu kín nhìn qua, con ngươi đen nhánh như đang suy tư gì đó "Nói thực, thực ra tôi cảm thấy cậu không phải là một người hành động theo cảm tính....."

Vừa nói Ngao Tử Dật vừa dùng dư quang lén quan sát biểu tình của Đinh Trình Hâm, trên gương mặt vẫn là nụ cười trấn định tự nhiên, nhưng ánh mắt hơi mang chút hoảng loạn lại bán đứng cậu.

"Ngược lại em trai kia của cậu....."

"Im miệng." Đinh Trình Hâm mạnh mẽ ngắt lời hắn, gương mặt lộ vẻ không vui.

Ngao Tử Dật cười cười, trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không lựa chọn vạch trần cậu.

"Đưa ra điều kiện đi."

"Điều kiện à....." Ngao Tử Dật đứng dậy, kề sát lại gần nói: "Cậu bồi tôi ngủ một đêm, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra~"

Đinh Trình Hâm lập tức trợn mắt, đứng dậy muốn đi, Ngao Tử Dật đúng lúc nắm lấy cổ tay cậu.

"Ai nha, đùa chút thôi, đừng tức giận mà."

Ngao Tử Dật giành lấy di động của Đinh Trình Hâm, tự quét mã QR trên màn hình của mình.

"Add wechat đi, sau này liên hệ thường xuyên~"

"Ngao Tử Dật, tôi phát hiện anh thực sự có bệnh."

Đinh Trình Hâm biết có tiếp tục nói cũng không có kết quả gì, lấy lại điện thoại rồi đi.

Vừa ra cửa lại đụng phải Mã Gia Kỳ, người đến mặc một chiếc áo măng tô màu kaki, cao gầy ưu nhã, khí chất bất phàm.

Đen đủi thật.

Đinh Trình Hâm thầm mắng một câu, giả vờ như không nhìn thấy vùi mặt vào trong cổ áo, dù sao thì người cũ vẫn nên tránh xa một chút.

Hai người lướt qua nhau, đang lúc Đinh Trình Hâm tưởng rằng đã tránh được rồi thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên bắt lấy cổ tay cậu.

"Làm lơ tôi?"

Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ kéo đến trước mặt hắn, đôi mắt âm trầm lạnh lùng dán sát vào đối phương, lực đạo dưới tay không ngừng tăng thêm.

"Buông tay, anh làm tôi đau đấy." Đinh Trình Hâm cau mày, dùng lực tránh thoát ra, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn có thêm vài vệt đỏ.

Đáy mắt Mã Gia Kỳ xẹt qua một tia đau lòng, nhưng rất nhanh đã bị lý trí bao phủ.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Còn có thể làm gì, phục vụ tận cửa thôi."

Mã Gia Kỳ bị cái ngữ khí ngả ngớn này của Đinh Trình Hâm làm cho tức giận không nhẹ, đột nhiên đem người đẩy vào góc tường, mở miệng chất vấn.

"Đinh Trình Hâm, cậu thiếu tiền đến thế à? Cốt khí của cậu đâu?"

"Cốt khí?" Đinh Trình Hâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên thần sắc có tả "Mã Gia Kỳ, tôi và anh đều là người trưởng thành rồi, đừng nói mấy chuyện buồn cười thế nữa, tôi cần cốt khí làm cái gì, cốt khí đáng giá bao nhiêu tiền?"

"Cho nên? Đây chính là lý do mà cậu muốn chia tay với tôi? Tôi nói thật cho cậu biết Đinh Trình Hâm, mấy lời nói dối của cậu ngày hôm đó tôi một chữ cũng không tin."

Ánh mắt Đinh Trình Hâm có chút trốn tránh, ẩn ẩn có vài phần chột dạ.

"Tôi....."

Không đợi Đinh Trình Hâm nói xong, Mã Gia Kỳ liền nâng mặt cậu lên hôn, môi lưỡi hai người dây dưa cùng nhau, hô hấp hỗn loạn quanh quẩn bên tai, như nước mùa xuân như sương buổi sớm, càn rỡ trầm luân.

Khoảnh khắc ấy, Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, tim đập nhanh, cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể.

Cho đến khi Đinh Trình Hâm thực sự không thở nổi nữa, vô lực mà đẩy đẩy ngực hắn, Mã Gia Kỳ mới buông tha cho cậu.

Lúc tách ra, giữa răng và môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.

Đôi mắt Mã Gia Kỳ mang theo ý cười, ngữ khí ôn nhu lại mang theo chút ác liệt nói "Bảo bảo, sao vẫn còn không biết lấy hơi thế....."

Đáng chết, Mã Gia Kỳ đây là đang cố ý ghê tởm cậu.

Đinh Trình Hâm hít từng ngụm không khí lớn, ngẩng đầu vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt với hắn, giơ tay lau lau nước miếng không biết là của ai bên miệng.

"Đồ khốn."

Kỹ năng hôn của Đinh Trình Hâm vẫn luôn kém muốn chết, bởi vì cái này, trước đây ở bên Mã Gia Kỳ không ít lần bị hắn khi dễ.

"Mười vạn, đêm nay tôi mua."

"Cút, ông đây đang nghỉ phép."

Đinh Trình Hâm lúc rời đi còn đâm vào vai Mã Gia Kỳ một cái, giống như đang phát tiết bất mãn trong lòng cậu.

Mã Gia Kỳ nhìn bóng dáng cậu, đôi mắt vô cùng thâm trầm lạnh như hàn đàm khó lòng che giấu tình ý miên man, lại có thương cảm khi cảnh còn người mất, còn có một mạt thống hận cùng đấu tranh ẩn sâu trong đáy mắt, các loại tình cảm đan xen lẫn nhau, lại trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

"Gia Kỳ, sao bây giờ anh mới tới, điện thoại cũng không nghe, em còn đang chuẩn bị đi tìm anh đấy."

Mái tóc đen của cô gái được tết lại buông sang một bên, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình bướm, vô cùng ôn nhu.

Trên gương mặt trắng nõn là đôi mắt trong sáng động lòng người, tựa như tự mang theo linh khí, ưu nhã thoát tục.

Mã Gia Kỳ cong cong mắt nhìn về phía cô, ngữ khí chậm rãi "Trên đường bị kẹt xe, xin lỗi."

"Không sao không sao, mau vào đi." Mã Gia Kỳ tùy ý để cô kéo tay hắn vào phòng ăn, khung cảnh hai người ở bên nhau vô cùng giống như một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.

Chạng vạng, Đinh Trình Hâm mua xong đồ ăn ở chợ, chuẩn bị về nhà nấu cơm.

Vừa mở cửa vào phòng đã thấy một thân ảnh quen thuộc cà lơ phất phơ nằm trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, tự nhiên như nhà mình.

"Bảo bối, em về rồi."

Nghiêm Hạo Tường hướng về phía cậu chào, sau đó coi như không có ai mà tiếp tục xem phim bi thương trên tivi.

Hảo gia hỏa, đây rốt cuộc là nhà ai chứ.....

Đinh Trình Hâm vừa đổi dép vừa hỏi "Sao anh lại ở đây?"

"Tìm em chơi, em hai ngày liền không tới Dạ Mị rồi."

"À, tôi đang nghỉ phép."

"Nghỉ phép? Đã được tôi đồng ý chưa?"

.........Má nó, tư bản khốn nạn.

Đinh Trình Hâm tức giận lại không dám nói, nghiến răng nghiến lợi nói "Thực sự rất xin lỗi, quên mất thông báo với anh, Tiểu Nghiêm Tổng."

Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dạng xù lông của cậu, tâm tình tức khắc tốt lên, cong cong khóe môi.

Đinh Trình Hâm thực sự rất giống con mèo hắn nuôi ở nhà, ngay cả lúc tức giận cũng giống hệt, chỉ biết giả vờ hung dữ, kỳ thực lại rất yếu mềm, bộ dáng tức giận vô cùng đáng yêu, khiến người ta nhịn không được luôn muốn chọc ghẹo cậu.

Đinh Trình Hâm như lười so đo với hắn, hơn nữa là vị kim chủ này cậu không thể trêu vào, thế thì cậu trốn không được sao?

"Đi đâu?"

"Nấu cơm!"

Nghiêm Hạo Tường cũng không còn tâm tình xem tivi nữa, tung ta tung tăng đi theo Đinh Trình Hâm đến phòng bếp, từ sau lưng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, hơi thở ấm áp từng chút từng chút phả vào cổ cậu.

Đinh Trình Hâm bị hắn làm cho ngứa, mang theo chút ngữ khí oán trách nói "Đi ra đi, tôi phải nấu cơm."

"Không sao mà, không ảnh hưởng......"

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng lột sạch quần áo cậu, chỉ còn lại một chiếc tạp dề màu trắng trên eo, phía sau không bị che mất, đập vào mắt là một thân thể trắng nõn.

Nghiêm Hạo Tường nuốt nuốt nước miếng, bị hình ảnh dụ hoặc trước mắt này khiến cho tim đập nhanh hơn, tiến lên không nặng không nhẹ mà vỗ mông cậu một cái, tức khắc khiến cho người trong ngực không khỏi rùng mình.

Ở trong bếp làm loại chuyện này, lại còn chỉ quấn một cái tạp dề.....

Đinh Trình Hâm cúi đầu thật thấp, tai đỏ đến mức tưởng như sắp chảy máu đến nơi, nội tâm xấu hổ tức giận muốn chết.

Nghiêm Hạo Tường tự nhiên cũng chú ý tới, đỡ lấy eo cậu, có chút bất đắc dĩ nói "Đã làm nhiều lần như vậy rồi, bảo bối sao vẫn còn xấu hổ như vậy chứ.....?

Kết quả cơm cũng chưa nấu xong, từ phòng bếp đến phòng khách lại tới phòng ngủ, Nghiêm Hạo Tường giống như đem dục vọng mấy ngày hôm nay toàn bộ phóng xuất ra, căn bản nghe không vào thanh âm xin tha đáng thương của Đinh Trình Hâm, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã vào ngực hắn.

Ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm vừa muốn lật người, thân thể giống như vừa bị xe nghiến qua, cảm giác xương cốt toàn thân đều như vỡ ra thành từng mảnh.

Đau! Rất đau!

"Chhhh....." Đinh Trình Hâm hít ngược lại một ngụm khí lạnh, cuối cùng vẫn là từ bỏ động tác đơn giản này, đôi mắt ướt đẫm trừng trừng nhìn gương mặt đang say ngủ của Nghiêm Hạo Tường bên cạnh, miệng nhỏ lẩm bẩm, nội tâm đã đem tổ tông mười tám đời nhà hắn hỏi thăm hết một lượt.

"Bảo bối, em không phải đang mắng tôi đấy chứ."

Nghiêm Hạo Tường không biết đã mở mắt từ khi nào, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cậu, dọa Đinh Trình Hâm vội vàng nhắm mắt lại, định giả bộ ngủ.

Nghiêm Hạo Tường cười cười, đứng dậy cầm lấy khăn tắm quấn quanh hông, ấn mở tin nhắn wechat mà bản thân chưa kịp trả lời, thanh âm nổi trận lôi đình của Tống Á Hiên thông qua tin nhắn thoại thoáng chốc vang vọng cả căn phòng.

"Nghiêm Hạo Tường anh cmn có bệnh à! Không phải nói tối nay gặp ở Dạ Mị hay sao! Anh cmn người đâu! Đệch! Để tôi một mình xấu hổ chứ gì! Không phải tôi nói chứ, cái tên họ Mã đấy không phải người, anh cmn lại càng không phải người!"

Sáu mươi giây âm thanh, số lượng chửi thề vô cùng cao, Đinh Trình Hâm nhịn cười vô cùng cực khổ, còn kéo theo cả chăn rung lên.

"Cười đủ chưa? Hả?"

Nghiêm Hạo Tường tắt âm thanh đi, ném điện thoại sang một bên, lại chui vào trong chăn.

"Tối đi cùng tôi đi."

" TÔI ĐANG NGHỈ PHÉP."

"Ồ, thế thì hôm nay tăng ca, không ý kiến gì chứ?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro