Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi à."

Hạ Tuấn Lâm chào hỏi Đinh Trình Hâm đang đi tới, lại xoay người đưa cho cậu một hộp thuốc mỡ.

"Làm gì?" Đinh Trình Hâm nhìn lọ thuốc mỡ trong tay, có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Hạ Tuấn Lâm thần sắc nhàn nhạt, nghiêm trang mà nói "Nhìn dáng anh đi có chút kỳ quái, bôi cái này lên sẽ tốt hơn một chút."

Sắc mặt Đinh Trình Hâm lập tức đỏ lên, cảm giác nhục nhã mãnh liệt xộc lên não, thuốc mỡ trong tay nóng đến dị thường, ném ra một câu cảm ơn liền hoảng hốt rời đi.

Nghiêm Hạo Tường đáng chết, lần này còn mất mặt hơn nhiều.

Hạ Tuấn Lâm dõi mắt theo, trên gương mặt lộ ra một nụ cười khó phát hiện.

Đinh Trình Hâm lấy một túi bánh mì từ trên tủ bếp xuống, đưa từng miếng vào trong miệng.

Cái gọi là một cuộc gặp của Nghiêm Hạo Tường, chẳng qua là cùng mấy người bạn trong giới của hắn ngồi với nhau, trò chuyện, khoe khoang, rồi chơi mấy trò chơi không có tiết tháo.

Sự tồn tại của Đinh Trình Hâm, chỉ là một bình hoa để trang trí thêm cho đẹp, cho Nghiêm Hạo Tường thêm thể diện mà thôi.

"Đói rồi?"

Thanh âm lành lạnh của Trương Chân Nguyên vang lên bên tai cậu, Đinh Trình Hâm cuống quýt đứng lên, miếng bánh mì trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống mơ hồ nói "Tiên sinh, ngài sao lại đến đây."

Trương Chân Nguyên xoa xoa xoáy tóc của cậu, tựa tiếu phi tiếu mà nói "Tôi đáng sợ đến vậy sao?"

Sắc mặt Đinh Trình Hâm trắng bệch, cơ hồ là theo bản năng mà trả lời "Không có!".

Trương Chân Nguyên duỗi tay ra miết gương mặt nhỏ nhắn của cậu, ôn nhu trấn an nói "Được rồi, ngoan, chọc cậu thôi."

"Tôi đi đây, cậu tự chăm sóc mình cho tốt."

"Ngài vất vả rồi."

Đinh Trình Hâm tự giác cầm chiếc cà vạt đen bên cạnh lên, hơi kiễng chân, giúp hắn thắt ra bên ngoài cổ áo, cả người trông vô cùng ngoan ngoãn.

Trương Chân Nguyên hạ mi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu, sau đó nắm lấy tay cậu hôn xuống những đầu ngón tay lạnh lẽo.

"Mấy ngày nữa gặp."

Cho đến khi thân ảnh Trương Chân Nguyên biến mất nơi hành lang, Đinh Trình Hâm cuối cùng mới khẽ thở phào, phản ứng lại nhìn thấy bộ dạng nhát gan của mình liền cảm thấy một trận chán ghét.

Bản thân giống như luôn ở dưới cái bóng của Trương Chân Nguyên, không cách nào chạy thoát. Nhưng vậy thì còn có cách nào khác đây? Dưới sự dạy dỗ của Trương Chân Nguyên như ác ma này, Đinh Trình Hâm biết rõ phản kháng là vô dụng, thuận theo mới là đường ra duy nhất của cậu.....

"Này, bảo bối, tôi tới rồi, em ở đâu?"

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường như rượu vang đỏ nồng độ thấp, lười biếng lại mê người.

Đinh Trình Hâm dùng phấn nền che đi dấu hôn trên xương quai xanh, xác nhận không còn gì nữa mới trả lời "Tôi đi tìm anh đây."

"Được, tôi ở quầy bar chờ em."

Trong đám người, chiếc áo sơ mi hoa Nghiêm Hạo Tường mặc đặc biệt bắt mắt, Đinh Trình Hâm không tốn bao nhiêu công sức liền tìm thấy hắn.

Nghiêm Hạo Tường hướng phía cậu cười cười, ôm vai cậu đi vào trong phòng.

Mà trong khoảnh khắc cửa vừa mở ra, đôi bên đều có chút há hốc miệng, không khí tràn ngập khí tức kỳ quái.

Mã Gia Kỳ cùng một thiếu nữ mặc váy trắng ngồi ở giữa, Tống Á Hiên ngồi bên phải sô pha, bắt chéo chân, ánh mắt đang xem kịch đảo qua đảo lại giữa mấy người.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia thì biểu tình có chút mất tự nhiên, tay cũng rời khỏi vai Đinh Trình Hâm, người kia cũng thoải mái tự nhiên giơ tay ra "Hạo Tường, đã lâu không gặp."

"Ừ." Nghiêm Hạo Tường không bắt tay lại, chỉ kéo Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cạnh mấy người Tống Á Hiên.

Thiếu nữ cười cười, không chút ngại ngùng mà thu tay lại, không có bất luận dáng vẻ không tự nhiên nào.

Mã Gia Kỳ không có phản ứng gì, chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Trình Hâm đang ra vẻ trấn định kia, nhìn chằm chằm đến mức khiến Đinh Trình Hâm sợ sệt.

Trong lòng Đinh Trình Hâm cũng xấu hổ muốn chết, ai tới nói cho cậu biết vì sao Nghiêm Hạo Tường và Mã Gia Kỳ lại quen biết đi? Kim chủ hiện tại và bạn trai cũ cùng một chỗ, thế giới này điên thật rồi.....

Tống Á Hiên thu hồi gương mặt tươi cười xem kịch của mình, hắng giọng nói "Khụ khụ, tới tới tới, chúng ta để Mã Thiếu giới thiệu vị mỹ nữ bên cạnh trước đi."

Những người xung quanh cũng phụ họa theo.

"Đúng vậy Mã Thiếu, giới thiệu cho chúng tôi đi."

"Không phải là bạn gái đó chứ? Nhìn rất xứng đôi đó."

"Tôi cũng thấy vậy."

....

Đinh Trình Hâm thật cẩn thận đánh giá hai người, trong lòng một trận chua xót không biết từ đâu tới, có chút khổ sở mà tránh đi ánh mắt, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không rõ có ý gì cười cười với cậu, lại tiếp tục truy vấn.

"Hỏi anh đấy Mã Thiếu, có phải bạn gái không?"

Mã Gia Kỳ không lên tiếng, vẫn là thiếu nữ kia tự mình đứng dậy nói.

"Chào mọi người, tôi là Đào Đào, chỉ là bạn bình thường của Gia Kỳ thôi, rất vui được quen biết mọi người."

Nói năng ưu nhã, tự nhiên hào phóng.

"Ồ~" mọi người than thở xong, cũng coi như là đã quen biết cô.

Đinh Trình Hâm rũ mắt, bộ dáng như đang suy tư, Nghiêm Hạo Tường lại vào lúc này thấp giọng "chhs" một tiếng, Đinh Trình Hâm ngồi bên cạnh hắn, tự nhiên cũng nghe thấy rõ.

Đây là có ý gì? Nghiêm Hạo Tường chán ghét người phụ nữ này sao?

Còn chưa chờ Đinh Trình Hâm nghĩ ra nguyên cớ vì sao, liền cảm thấy một trận ấm áp dán vào bên tai mình "Thế mà lại không phải bạn trai bạn gái nhỉ~"

Đinh Trình Hâm theo phản xạ tránh đi một chút, vừa vặn lại đụng vào ngực Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường không chú ý tới động tĩnh bên này, thuận tay xoa đầu cậu "Sao thế?"

Động tác thân mật này trong nháy mắt khiến cho mọi người trêu chọc.

"Này này này, Tường ca anh chú ý một chút, anh em vẫn còn ở đây này."

"Đúng thế đúng thế, chú ý chút đi."

"Yo yo yo, Tường ca vẫn còn có mặt ôn nhu như vậy cơ."

"Mấy người đừng có quản, Tường ca mỗi ngày đều hận không thể đem bảo bối của hắn đặt vào túi áo, ai mà còn quan tâm sống chết của mấy người."

Đinh Trình Hâm bị nói cho mặt có chút nóng bừng, vội vàng ngồi thẳng dậy, mang theo ý xin lỗi nói với Nghiêm Hạo Tường "Tôi không cẩn thận."

Nghiêm Hạo Tường cười cười "Không sao, kệ bọn họ."

Ánh mắt Mã Gia Kỳ híp lại, tay nắm ly rượu khiến gân xanh nổi lên, giống như sắp đem ly rượu bóp nát.

Đinh Trình Hâm.....cậu cũng được lắm......

Chờ đến khi lực chú ý của mọi người không đặt trên người mình nữa, Đinh Trình Hâm lúc này mới nhìn cái "người khởi xướng" bên cạnh.

Tống Á Hiên đôi mắt long lanh vô tội nhìn cậu, tựa như người vừa mới dán sát vào tai cậu thì thầm là một người khác.

Đinh Trình Hâm dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói "Ngài có chuyện gì sao?"

"Anh với cái người họ Mã bên kia....trước đây là một cặp đúng không?"

Sắc mặt Đinh Trình Hâm lập tức cứng đờ, cúi đầu trầm mặc không nói.

"Sao lại như vậy nhỉ.....người ta bây giờ là Mã Thiếu gia cao cao tại thượng, anh lại lưu lạc thành món hàng bồi ngủ cho người khác....."

Lời của Tống Á Hiên như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào tim Đinh Trình Hâm, cậu nắm chặt tay, cắn răng nói "Thì liên quan gì đến cậu?"

Tống Á Hiên cười cười, tiếp tục nói "Anh có nhìn thấy không, cái người tên Đào Đào bên cạnh anh ta, là thanh mai trúc mã của anh ta, miệng thì nói là bạn bè bình thường, kỳ thực quan hệ thầm kín của bọn họ....chậc chậc chậc, còn xa hơn nữa...."

Đinh Trình Hâm thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Mã Gia Kỳ một thân đồ đen kết hợp với chiếc váy trắng liền thân của Đào Đào, giống như trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi.

Đinh Trình Hâm rất muốn giả vờ không để ý, nhưng ánh mắt ưu thương của cậu lại chẳng thể giấu nổi.

Dù sao thì xác thực cũng đã từng yêu, trong lòng cậu, vẫn còn vị trí của Mã Gia Kỳ, nhưng mà cậu không xứng......

Đào Đào quét mắt một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Đinh Trình Hâm, thanh âm mềm mại hỏi "Vị này là...."

Chưa đợi Đinh Trình Hâm mở miệng, liền có người dành trước một bước nói.

"Đây ấy à, Tiểu Hâm, nam kỹ mà Tường ca chúng ta bao dưỡng."

Cái danh xưng khó mở miệng nói ra này cứ như vậy bị người khác tùy tiện nói ra, giống như đem Đinh Trình Hâm lột sạch đứng trước mặt mọi người, vạn phần khổ sở, hơn nữa lại còn là nói với cô gái đang có quan hệ ái muội với Mã Gia Kỳ.

Nghiêm Hạo Tường cũng không nói gì, bởi vì trong lòng hắn Đinh Trình Hâm xác thực chính là loại người như vậy, đồ mua vui cho hắn.

Hắn không làm được việc đặt mình vào vị trí khác mà suy nghĩ, cũng không hiểu được nỗi đau của người thường, cho nên hắn sẽ không chú ý đến lòng tự tôn bấp bênh của Đinh Trình Hâm đang từng chút một rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Chua xót, tê ngứa, cảm giác hít thở không thông đã rất lâu không xuất hiện từ đáy lòng cậu nổi lên, lan tràn khắp tứ chi bách hài.

Đinh Trình Hâm không biết bản thân trong mắt Mã Gia Kỳ là cái dạng gì, hắn chắc là cũng không quan tâm đâu.

Chỉ là, thật sự có chút thảm hại....

Bàn tay Đinh Trình Hâm giấu sau lưng nắm chặt, đầu ngón tay cơ hồ cắm sâu vào da thịt, như vậy mới miễn cưỡng duy trì được bình tĩnh trên gương mặt.

"Ừm, xin chào Đào tiểu thư."

Tình cảnh này có chút quỷ dị, lúc này có người đưa ra ý kiến chơi trò chơi, không khí mới nóng lên.

"Chúng ta chơi nói thật hay thử thách đi!"

"Được đó được đó, chơi đi!"

Chai rượu trên bàn nhanh chóng chuyển động, quay một lúc tại chỗ, cuối cùng dừng lại ở phía Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhún nhún vai không vấn đề gì, tùy ý lấy ra một tờ giấy từ trong hộp <Đại mạo hiểm>.

<Hãy bế công chúa người ngồi bên trái người chơi, một vòng quanh phòng>

Bên trái Tống Á Hiên, không phải là Đinh Trình Hâm sao.....

Tống Á Hiên cười hớn hở, cố ý dùng ngữ khí âm dương quái khí nói "Ai nha, thật ngại quá, có người nào đó e là không vui rồi."

Những người xung quanh tự cho rằng người nào đó mà Tống Á Hiên nói là Nghiêm Hạo Tường, nhưng người Tống Á Hiên nội hàm là ai, có lẽ chỉ có mình hắn biết.

Trên người Đinh Trình Hâm căn bản cũng không có mấy lạng thịt, bế lên rất nhẹ nhàng, hương cam nhàn nhạt trên người quanh quẩn nơi đầu mũi Tống Á Hiên, khiến hắn vô cùng hưởng thụ.

Rõ ràng là một chuyện rất nhanh có thể hoàn thành lại bị Tống Á Hiên dây dưa tới ba phút, lúc thả người xuống còn lén lút bóp eo Đinh Trình Hâm một cái.

Ở đây nhiều người như vậy, Đinh Trình Hâm tự nhiên cũng không thể nói gì, chỉ yên lặng nuốt vào trong bụng.

Rất nhanh, vòng thứ hai đã bắt đầu, lần này miệng bình chỉ về hướng Đào Đào.

Là một cô gái, cô đương nhiên thức thời không chọn đại mạo hiểm, rút một mảnh giấy từ trong hộp <Lời thật lòng> ra.

<Xin hỏi, bạn đã yêu đương mấy lần rồi?>

Đào Đào liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, thấy bộ dạng bình tĩnh của người kia, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói, "Nghiêm khắc mà nói, trước mắt không có....."

"Ồ~ nữ thần thanh thuần này."

"Dù sao thì người ta cũng có một vị rồi, khụ khụ."

"Mã ca, anh có phải không được hay không? Thế này còn không lên à?"

Mọi người như ngầm hiểu mà trêu chọc hai người, Đào Đào cũng chọn cười theo, không phản bác.

Ngược lại Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đáp lại một câu "Đừng nói bừa."

Tống Á Hiên nhướn mày, lại dùng dư quang quan sát phản ứng của Đinh Trình Hâm, người kia lại xuất thần nhìn chăm chú ly rượu trong tay, tựa như hết thảy xung quanh đều không liên quan đến cậu.

Tống Á Hiên rũ mắt, giống như có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh tiếng hoan hô vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, lần này miệng chai vừa đúng lúc chỉ vào Đinh Trình Hâm.

So sánh với các vòng trước, Đinh Trình Hâm quyết đoán vươn tay về phía hộp <Lời thật lòng>, nhưng mà câu hỏi được lấy ra khiến cậu trực tiếp há hốc miệng.

<Xin hỏi, lần làm tình gần nhất của bạn là khi nào?>

"Oh~~~"

Mọi người ồn ào sôi nổi, làm đến mức tai Đinh Trình Hâm đỏ rực, làm công tác tư tưởng một lúc lâu rồi mới ấp úng nói.

"Khụ, hôm....hôm qua."

Nói xong, Đinh Trình Hâm lập tức vùi đầu vào khuỷu tay, hận không thể lập tức tìm cái kẽ nứt mà chui xuống.

Nghiêm Hạo Tường cười xấu xa nhéo nhéo gáy bé mèo nhỏ đang xấu hổ, phất phất tay với mọi người "Được rồi được rồi, nghĩ da mặt ai cũng dày như mấy người hả."

"Yo~ Đây là bảo vệ à."

"Được đó Tường ca, là chuyện tốt mà hôm qua anh làm nhỉ, chẳng trách hôm nay hai người lại cùng nhau tới."

"Tường ca tiết chế chút đi, tôi thấy dáng đi của Tiểu Hâm người ta hôm nay cũng không ổn rồi đó."

Mã Gia Kỳ không nói gì, sắc mặt xem ra vô cùng khó coi, hít một hơi sâu mới miễn cưỡng khôi phục bình thường.

Mà giây tiếp theo, cái chai lại lần nữa dừng ở phía Đinh Trình Hâm.

......Cái vận khí này, đỉnh thật.

Đinh Trình Hâm có chết cũng không chọn lời thật lòng nữa, bàn tay nhỏ trực tiếp vươn tới đại mạo hiểm.

<Hãy gọi cho người đầu tiên trong danh bạ wechat của bạn nói "Ca ca, em cô đơn lắm">

Đinh Trình Hâm nhìn bạn bè duy nhất có chữ cái "A" đầu tiên trong di động thì lâm vào trầm tư.

Ngao Tử Dật? Còn không bằng để cậu chết đi cho xong.......

Đinh Trình Hâm giống như chịu chết ấn vào cuộc gọi thoại, mở loa ngoài, bốn phía một mảng yên tĩnh, thanh âm lười biếng quyến luyến của Ngao Tử Dật liền vang lên.

"Tiểu A Trình, hôm nay lại chủ động vậy? Còn biết gọi điện thoại cho tôi đấy."

Đinh Trình Hâm nghe cái giọng nói thiếu đánh kia, trong miệng ngập ngừng mấy lần mới nhỏ giọng nói ra "Ca ca, em cô đơn lắm."

Phía đầu dây bên kia, thanh âm Ngao Tử Dật lập tức cất cao lên mấy độ "Yo~ tôi không nghe nhầm đấy chứ, cậu nói thật hay đùa vậy?"

Đinh Trình Hâm nhìn ánh mắt trần trụi của mọi người, miễn cưỡng nói tiếp "Ừ."

"Đây không phải là mỹ nam kế mà cậu dùng đấy chứ? Nhưng mà cũng trùng hợp~ Tôi lại thích điều này."

Đại mạo hiểm như vậy cũng coi như đã xong, Đinh Trình Hâm trực tiếp ấn tắt điện thoại, vứt điện thoại sang bên cạnh tắt chuông luôn, mà màn hình điện thoại vẫn liên tục sáng lên không ngừng.

<? ? ?>

<Sao lại tắt rồi?>

<Tiểu A Trình, cậu chơi tôi đấy à?"

<Nghe điện thoại, Đinh Trình Hâm>

<Cậu rốt cuộc là có ý gì?>

<Đinh Trình Hâm cậu xong đời rồi>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro