Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà vệ sinh, Đinh Trình Hâm ôm bồn cầu nôn đến thiên hôn địa ám, gương mặt bị rượu nhiễm thành màu đỏ, khóe mắt đọng lại mấy giọt nước mắt nhỏ.

Tửu lượng của Đinh Trình Hâm vốn bình thường, càng đừng nói đến rượu mà những thiếu gia tiểu thư ở đây uống đều là rượu nồng độ cao, qua mấy vòng, cơ thể cậu cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa.

Đinh Trình Hâm chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm, một mảng hỗn độn, cơ thể mềm nhũn không đứng được, dạ dày cũng có chút ân ẩn đau.

Cậu gắng sức chống đỡ thân thể, dựa lưng vào cánh cửa, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin cho Hạ Tuấn Lâm, kết quả giây tiếp theo vách cửa liền bị người bên ngoài đẩy ra.

Mã Gia Kỳ một thân đen tuyền thanh lãnh cao quý, hắn rũ mắt xuống nhìn cậu, thần sắc trong đáy mắt như một hồ nước sâu, khiến người khác không tự chủ được muốn nghiên cứu.

Đinh Trình Hâm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu dựa sang một bên, bởi vì say rượu nên giọng nói mang theo chút dinh dính "Anh đến đây làm gì, chê cười tôi à?"

"Nôn thành ra như vậy rồi mà vẫn còn cứng miệng nhỉ." Hai tay Mã Gia Kỳ khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Cảm ơn nhé, tôi có chết cũng không cần anh tới giả mù sa mưa, vẫn nên đi chăm sóc vị Đào tiểu thư của anh đi."

"So với chăm sóc cô ấy, tôi lại càng thích nhìn cái bộ dạng nhếch nhác này của cậu hơn."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy trái tim co rút, cậu gắn gao cắn chặt môi, nửa ngày cũng không nói nửa câu.

Mã Gia Kỳ nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp như trước đây, lại vì cồn mà lộ vẻ phong tình, trong lòng không biết vì sao lại có chút bực bội.

"Lúc trước đụng cũng không cho đụng, bây giờ ngồi trong lòng người khác lại cười vui vẻ như thế, cái thân thể này của cậu, có phải sắp bị Nghiêm Hạo Tường chơi hỏng rồi không."

"Anh...!" Đinh Trình Hâm vừa định nói gì đó, dạ dày đột nhiên lại cuộn lên, xoay người lại ôm lấy bồn cầu nôn.

"Bẩn chết đi được...." Miệng thì nói ghét bỏ, nhưng tay Mã Gia Kỳ lại tự giác mà vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.

"Đừng động vào tôi." Đinh Trình Hâm đập tay hắn ra, rút khăn giấy lau khóe miệng.

Mã Gia Kỳ cũng không giận, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ.

"Sao, bây giờ không còn là lúc cậu khóc lóc cầu xin tôi đừng mà nữa à?"

Gương mặt ửng đỏ của Đinh Trình Hâm lại tăng lên vài phần, thẹn quá hóa giận mà quát "Đi chết đi!"

Chuyện buổi tối hôm đó xảy ra quá đột ngột, Đinh Trình Hâm còn chưa kịp phản ứng Mã Gia Kỳ đã hung hăng muốn cậu, cơ thể cậu đã sớm bị Trương Chân Nguyên điều giáo đến mức không thể cự tuyệt bất cứ ai, phản ứng sinh lý khiến cho cậu chỉ có thể bị bắt thừa hoan.

"Cậu thích Nghiêm Hạo Tường?"

Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ giống như nhìn một tên ngốc, trong mắt tràn ngập khinh thường "Thích? Tiền của anh ta ngược lại tôi lại khá thích."

Mã Gia Kỳ nhướng mày, ngữ khí mang theo vài phần hứng thú "Vậy à.... Thế thì tôi cũng có tiền, cậu cũng thích tôi đi."

"Mã Gia Kỳ anh có bệnh à, bớt ghê tởm tôi đi."

"Đinh Trình Hâm, tôi hỏi cậu...."

Một tiếng chuông di động vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, Mã Gia Kỳ nghe máy, đầu bên kia truyền đến thanh âm mềm mại của Đào Đào.

"Gia Kỳ anh đi đâu vậy, chúng ta phải về nhà rồi."

Trong nhà vệ sinh trống trải, thanh âm đặc biệt rõ ràng, giống như một chậu nước lạnh dội tắt mê huyễn cảnh trong mơ, phút giây thanh tỉnh chỉ còn lại hiện thực thảm đạm.

Mã Gia Kỳ nhìn gương mặt nhỏ không chút biểu tình nào của Đinh Trình Hâm, do dự thoáng qua liền chỉ lên tiếng đáp ứng.

"Ừ."

Mở cửa ra, ngoài cửa là Nghiêm Hạo Tường không biết đã đứng ở đó từ khi nào, hai người đều không nói gì, bốn mắt nhìn nhau ngập tràn mùi thuốc súng.

Tống Á Hiên đi tìm đúng lúc gặp được cảnh này.

Tình địch xé nhau? Thích xem thích xem.

Hai tay Nghiêm Hạo Tường đút trong túi quần, cằm hơi nâng lên, lạnh giọng nói với người trước mặt "Mã Thiếu, thích đồ chơi của tôi thế à, thích thì tặng anh đó."

"Tặng tôi? Cậu nỡ à?"

"Này thì có là gì, cùng lắm thì đổi một người khác, dù sao thì đồ mà Mã Gia Kỳ anh từng động qua, tôi ghê tởm."

Mã Gia Kỳ trộm cười một tiếng, căn bản không để màn khiêu khích này vào trong mắt "Tiểu Nghiêm Tổng, là cậu không giữ được người, sao lại trách tôi chứ...?"

Một lời hai ý, khiến Nghiêm Hạo Tường nhất thời nghẹn họng.

Mã Gia Kỳ cười cười, ý vị thâm trường vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi, khiến Tống Á Hiên đứng xem mà ngây người.

Không hổ là tổng tài của Tập đoàn Mã Thị, kỹ năng vô sỉ thế mà còn cao hơn Nghiêm Hạo Tường.

"Mẹ kiếp!" Nghiêm Hạo Tường tức giận đấm vào bức tường bên cạnh, đùng đùng nổi giận rời đi.

Tống Á Hiên bĩu bĩu môi, như có chút lưỡng lự, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn nhấc chân rời đi, vừa hay lại gặp Ngao Tử Dật đi ngang qua.

Lúc Ngao Tử Dật vào, Đinh Trình Hâm sớm đã say đến bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, hai mắt híp lại, trong tay ôm bình rượu, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Ngao Tử Dật ngược lại lại bị bộ dáng này của cậu chọc cười, hỏa khí tích tụ lại dọc đường đi đã tiêu tán hơn phân nửa.

Hắn nửa ngồi xổm bên cạnh cậu, cẩn thận tỉ mỉ nhìn gương mặt nhỏ non mềm trước mặt.

Đinh Trình Hâm sau khi say rượu đã không còn giọng điệu nói chuyện sắc bén nữa, gương mặt nhu hòa hơn nhiều, đôi mắt linh động thường ngày lúc này cũng mê ly mờ ảo, gương mặt trắng nõn nhiễm hồng, những sợi tóc vốn chỉnh tề cũng tán loạn rơi xuống.

Ngao Tử Dật cười cười, duỗi tay mân mê gương mặt mềm mại kia.

"Đáng ghét ~ Đừng có bóp mặt tôi ~" lông mày xinh đẹp của Đinh Trình Hâm khẽ nhăn lại, thanh âm nói chuyện giống như trẻ con, ẩn ẩn còn mang theo chút ủy khuất.

Ý cười bên khóe miệng Ngao Tử Dật lại càng sâu, sự dễ thương phản này của Đinh Trình Hâm thực sự quá đáng yêu, vì thế lại tiếp tục trêu chọc bạn nhỏ say khướt trước mặt "Không được chạm vào cậu đúng không, Tiểu A Trình."

"Hừ~ đều là đồ tồi." Đinh Trình Hâm ưm ư vài tiếng, không đầu không cuối mà nói một câu như vậy.

"Đồ tồi? Ai là đồ tồi cơ?"

Vừa nói, bạn nhỏ này còn nghiêm túc mà giơ ngón tay lên đếm "Mã Gia Kỳ...Nghiêm Hạo Tường...Trương Chân Nguyên....Hạ Tuấn Lâm....đều là đồ tồi! Còn có một tên họ Ngao là đáng ghét nhất!"

Ngao Tử Dật nhịn không được bật cười, không ngờ tới ấn tượng về bản thân ở chỗ Đinh Trình Hâm lại xấu tới mức như vậy.

"Có sao? Tôi cảm thấy cái người họ Ngao kia cũng tốt lắm mà, một người đẹp trai."

"Ọe~" Khéo quá rồi, Đinh Trình Hâm thế mà lại đúng vào thời điểm Ngao Tử Dật vừa nói xong câu kia thì nôn ra.

Ngạo Tử Dật đen mặt vuốt lưng cho người kia, mang theo ngữ khí cảnh cáo nói.

"Tiểu A Trình, đừng tưởng rằng cậu uống say rồi thì có thể muốn làm gì thì làm, tôi ghi thù lắm đấy."

Lấy nước rửa qua mặt cho bạn nhỏ xong, sau đó liền trực tiếp đem người vác lên vai đi ra ngoài.

"Anh làm gì đấy~ thả tôi xuống."

Bạn nhỏ trên vai không ngừng giãy dụa, chân nhỏ đạp liên lục, cho đến khi Ngao Tử Dật vỗ một cái lên cái mông tròn trịa của cậu thì cậu mới chịu yên tĩnh lại, đỏ mặt vùi đầu vào trong cổ áo giả chết.

Lúc ngồi trên xe cũng giống như một cây nấm, rúc trong góc không nói lời nào.

Ngao Tử Dật qua gương chiếu hậu nhìn cây nấm tròn đỏ rực kia, cố ý chơi xấu nói.

"Không phải chứ Tiểu A Trình, thế mà xấu hổ rồi?"

"Không có đâu!" Đinh Trình Hâm mạnh miệng cãi lại, tức giận nghiêng đầu sang một bên, không thèm quan tâm người kia nữa.

Ngao Tử Dật thấy vậy cũng thu liễm lại, sợ chọc người này giận lại ầm ĩ lên.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm chậm rãi nhấc mí mắt lên, đập vào mắt là trần nhà xa lạ.

Cậu lập tức cảnh giác ngồi dậy, đột nhiên phát hiện bản thân dưới chăn không một mảnh vải.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Đinh Trình Hâm đều lơ mơ, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua nhưng đều chỉ dừng lại ở lúc nói chuyện với Mã Gia Kỳ, còn những chuyện khác thì có thế nào cũng không nghĩ ra được.

Hay lắm, uống đến không biết trời chăng gì nữa rồi.

Đinh Trình Hâm có chút mệt tâm day day thái dương, cảm thấy một trận đau đầu như muốn nứt ra.

Má nó, chắc không phải cậu bị cưỡng bức chứ?

"Đang nghĩ gì đấy?" tìm theo âm thanh mà nhìn qua, Ngao Tử Dật đang mặc một bộ đồ ngủ đi về phía cậu.

Ngao Tử Dật? Còn không bằng để cậu bị cưỡng đi.....

Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm hắn, oán khí ngút trời.

"Tiểu A Trình, đừng có nhìn tôi như vậy, như thể tôi làm gì cậu rồi đấy." Ngao Tử Dật nhấp một ngụm cà phê trong tay, cười như không cười nhìn cậu.

Đinh Trình Hâm hít một hơi sâu, nuốt xuống mấy câu thô tục trong miệng, giả vờ trấn định hỏi "Quần áo của tôi đâu?"

"Quần áo? Cũng không xem xem hôm qua cậu nôn thành thế nào, đương nhiên là mang đi giặt cho cậu rồi, đích thân tôi tự mình cởi cho cậu đấy~ dáng người không tồi nha~"

".....Anh chết đi." Xác nhận hôm qua không có phát sinh chuyện hoang đường nào, đáy lòng Đinh Trình Hâm mới nhẹ thở ra, nhưng mà giây tiếp theo Ngao Tử Dật liền đè xuống "Cậu sẽ không cho rằng hôm qua không xảy ra chuyện gì thật đấy chứ? Hả~ Tiểu A Trình..."

"Mẹ nó! Tôi biết mà! Anh là đồ mặt người dạ thú!"

"? Mắng tôi? Hôm qua là cậu sờ ji của tôi trước đấy."

.....Đinh Trình Hâm bây giờ chỉ muốn xuyên không về quá khứ chặt cái tay kia của mình đi.

Nhìn biểu tình muốn chết trên mặt người dưới thân, Ngao Tử Dật mới đắc ý cười "Lừa cậu đấy, hôm qua không xảy ra chuyện gì đâu, tôi còn chưa kịp chiếm tiện nghi thì cậu đã ngủ luôn rồi."

"Haha. Cảm ơn anh nhé."

Oán giận xong, Đinh Trình Hâm sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, thần sắc có chút xấu hổ.

Ngao Tử Dật nhạy bén nhận ra động tác nhỏ của cậu, nhẹ nhàng hỏi "Đói rồi?"

Đinh Trình Hâm ngượng ngùng gật đầu.

"Tôi bảo dì nấu rồi, lát nữa xuống dưới ăn."

Bởi vì liên quan đến bệnh dạ dày của mình nên Đinh Trình Hâm kiêng cũng không ít đồ ăn, liền thuận miệng hỏi một câu "Nhà anh thường ngày hay ăn gì vậy?"

Ngao Tử Dật nhìn gương mặt vô tội của cậu, khóe miệng nhệch lên nụ cười xấu xa "Ăn 'Ca ca, em cô đơn quá.' "

"NGAO! TỬ! DẬT!"




Gần tới nghỉ lễ, Lưu Diệu Văn gọi video trò chuyện càng thường xuyên hơn, chẳng qua chỉ là nói nghỉ lễ muốn đưa anh trai hắn đến chỗ này chơi, đến chỗ kia ăn đồ ăn ngon.

Nhóc con lúc nói về những điều này ánh mắt luôn lấp lánh, vô cùng chờ mong về kế hoạch này của mình.

Những lúc như vậy Đinh Trình Hâm chỉ cười nhìn hắn, nét mặt ôn nhu.

"Có cần anh đi đón em không?"

"Không cần đâu Đinh Nhi, anh ở nhà đợi em là được rồi."

'Ừ~ trên đường đi nhớ cẩn thận."

"À đúng rồi Đinh Nhi, em có thể đưa một người bạn cùng về nhà không?"

"Bạn....nam hay nữ vậy~"

Lưu Diệu Văn tự nhiên cảm nhận được sự trêu chọc của Đinh Trình Hâm, lập tức vội vàng giải thích "Đinh Nhi anh nghĩ cái gì vậy, đương nhiên là nam rồi, chính là hội trưởng hội học sinh mà em thường nhắc với anh đó, anh ấy giúp đỡ em rất nhiều, em muốn mời anh ấy cùng ăn cơm."

"Vậy à, vậy thì chắc chắn phải đãi khách thật thịnh soạn rồi."

Sau khi tắt điện thoại, Đinh Trình Hâm liền bận rộn trong bếp, lúc này cậu vẫn còn chưa biết, tiếp theo sẽ phải đối mặt với những chuyện gì.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro