Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ hôn phục màu đỏ của Mã Gia Kỳ khiến cho hắn càng thêm tuấn mỹ, nhưng biểu tình của hắn lại không nhìn ra được một chút tân hôn vui vẻ nào.

"Xốc tinh thần lên, bày cái mặt thối cho ai xem."

Mã Gia Thành hận rèn sắt không thành thép lên tiếng nhắc nhở, nhưng hiển nhiên người kia cũng không nghe vào, chỉ lo vuốt màn hình trong tay.

Mjq: Mấy giờ rồi, cậu còn chưa tới.

Tống bạn rời đi: Có việc, tới muộn chút, yên tâm đi, tiệc đính hôn của huynh đệ tôi làm sao mà vắng mặt được chứ!

Mjq: .....Cậu cứ phải nhắc tới ba chữ đó à

Tống bạn rời đi:

Buông di động xuống, khóe miệng tươi cười của Tống Á Hiên lập tức thu lại, trong tay hắn xách theo một hộp cơm tinh xảo, đi thẳng về phòng bệnh cuối hành lang.

Hộ sĩ chăm sóc thấy người tới mắt liền lập tức sáng lên, yểu điệu gọi.

"Tiểu Tống, cậu tới rồi~"

Tống Á Hiên khẽ gật đầu thể hiện lễ phép, kéo ghế bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, sau đó thong thả ung dung mở hộp cơm ra.

Hộ sĩ thấy vậy liên tục khen nói.

"Tiểu Tống thật là hiếu thuận quá, từ sau khi Tống tiên sinh nhập viện vẫn luôn tới thăm bệnh, mỗi lần đều tự mình làm, sắp làm hết công việc của người chăm sóc chúng tôi rồi, không giống mấy người nào đó....."

"Hộ sĩ Lý."

Tống Á Hiên kịp thời ngăn lời nói lại, hộ sĩ kia cũng thức thời không nói thêm gì nữa, chỉ mang vẻ mặt hâm mộ nói với ba Tống trên giường bệnh.

"Tống tiên sinh, ngài đúng là nuôi dạy được một đứa con ngoan đó."

Gương mặt ba Tống thoạt nhìn tiều tụy, có chút suy yếu kéo kéo khóe miệng, nhưng ánh mắt nhìn Tống Á Hiên​ lại che giấu không được tự hào.

Tống Á Hiên đút cơm cho ba Tống xong, lại cẩn thận lau khóe miệng cho ông.

"Hộ sĩ Lý, gần đây bệnh tình của ba tôi tốt chứ?"

Hộ sĩ có chút khó xử liếc nhìn hai người, sau đó lặng lẽ kéo kéo góc áo Tống Á Hiên.

"Tiểu Tống, chúng ta ra ngoài nói đi."

Trong lòng Tống Á Hiên hiểu rõ, sau đó đi theo hộ sĩ ra ngoài.

"Tiểu Tống, tôi nói thật với cậu nhé, tình huống hiện tại của Tống tiên sinh rất không tốt, mỗi loại thuốc chúng tôi đều cho Tống tiên sinh uống đúng giờ, nhưng bệnh tình của ông ấy không những không chuyển biến tốt mà ngược lại càng lúc càng tệ hơn, chúng ta thực sự đã cố gắng hết sức rồi...."

"Thật sự....không còn cách nào nữa sao...."

Thanh âm Tống Á Hiên rõ ràng có chút nghẹn ngào, trong mắt là nước mắt chỉ cần hơi động một chút sẽ rơi xuống.

"Xin lỗi....."

Hộ sĩ có chút khổ sở cúi đầu, Tống Á Hiên hiếu thuận thế nào toàn bộ bệnh viện đều biết, hiện tại ba hắn trở thành như vậy hắn phải thương tâm thế nào chứ.

"Vâng, tôi biết rồi, để tôi và ba tôi ở cùng nhau một lúc nhé."

Tống Á Hiên điều chỉnh lại hô hấp một chút, sau đó chậm rãi mở cửa phòng bệnh ra, ba Tống vẻ mặt hiền từ nhìn hắn.

"A Tống, qua đây."

Tống Á Hiên ngồi lại trên ghế, miễn cưỡng kéo ra nụ cười.

"Uống thuốc trước đi, ba."

Tống Á Hiên cầm thìa đặt thuốc vào bên miệng ba Tống, ba Tống vừa uống vừa nói.

"Trải qua mấy ngày này ba cũng nhìn ra được rồi, A Tống à, con mới là đứa con chu đáo nhất của ba. Chuyện của mẹ con....là ba có lỗi với hai mẹ con, nhưng nhìn con bây giờ ưu tú như vậy, ba cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng. Trách ba....trách ba mà, trách ba nhìn nhầm, từ lúc ba vào viện đến bây giờ, số lần dì và em trai con đến thăm ba có thể đếm trên đầu ngón tay, lần nào đến cũng là vì muốn phân tài sản. A Tống, di chúc ba đã dự tính xong rồi, đặt dưới đầu giường ba, thân thể của ba ba rất rõ, không còn bao nhiêu ngày nữa, đợi đến khi ba đi con hãy đem di chúc này đi, ba để lại cho con bốn mươi phần trăm cổ phần, tới lúc đó con chính là cổ đông lớn nhất của Tống thị, ba tin tưởng con, nhất định có thể làm nên sự nghiệp."

Ba Tống nói đến nhập tâm, không chú ý tới thần sắc bình tĩnh không một gợn sóng của Tống Á Hiên, tựa hồ như tất cả đều đã nằm trong dự kiến.

"Ba."

Ánh mắt Tống Á Hiên đột nhiên biến thành lạnh lẽo, ngữ khí lại dị thường bình tĩnh nói.

"Ba bây giờ mới biết chuyện ba làm có lỗi với mẹ nhiều thế nào à, năm đó khi mẹ qua đời sao không thấy ba đau khổ nhỉ, thi cốt mẹ còn chưa lạnh, ba ngày thứ hai liền gấp không chờ nổi mà đón người phụ nữ cùng tạp chủng kia về nhà, một nhà ba người các người ngược lại vô cùng hạnh phúc, mấy năm nay ba có quan tâm đến sống chết của con không, ba có biết người vợ hiền huệ lương thiện cùng đứa con trai ngoan ngoãn trong miệng ba sau lưng ba đối xử với con thế nào không, ba, ba thực nhẫn tâm đó...."

"A Tống...."

Đột nhiên, Tống Á Hiên cười một tiếng, chỉ là nụ cười kia khiến cho trong lòng ba Tống phát lạnh.

"Ba lẽ nào không thấy lạ sao, vì sao thân thể ba đột nhiên trở nên tệ như vậy, vì sao uống nhiều thuốc như vậy cũng không có tác dụng, đó là bởi vì con đã bỏ thêm một loại độc dược mãn tính vào đồ ăn và thuốc của ba, loại thuốc này sẽ khiến người ta dần dần suy kiệt sau đó tử vong, hôm nay....là bữa thuốc cuối cùng...."

"Con.....!"

"Ba ơi ba, tạm biệt...."

Tống Á Hiên đột nhiên đem thìa thuốc cuối cùng rót vào miệng ba Tống, mắt lạnh nhìn dáng vẻ giãy dụa hấp hối của ông, cuối cùng không còn sinh khí.

Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên một nụ cười, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Mẹ, con làm được rồi, con sẽ khiến tất cả những người từng khi dễ mẹ xuống địa ngục.....

Một lúc lâu sau, Tống Á Hiên lại thay một gương mặt kinh hoảng thất thố, liều mạng ấn chuông bên cạnh giường.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới đây, ba tôi sắp không được rồi!"

......

Người càng tạo cho bản thân một vỏ bọc hoàn mỹ, vây thì sâu trong nội tâm hắn nhất định cất giấu một bí mật không ai hay biết.

Sau khi lăn lộn một phen, thi thể của ba Tống được chuyển đi hỏa táng, nội dung di chúc cũng được tiến hành đọc trước mặt mọi người, mọi người có mặt đều nhìn nhau, cũng biết người bọn họ nên nịnh bợ là ai.

Tống gia, thế cục thay đổi rồi.....

Nghiêm Hạo Tường đeo kính râm, nhàm chán thưởng thức bật lửa trong tay.

Rất nhanh, Tống Á Hiên liền từ bên trong đi ra.

"Giải quyết hết rồi?"

"Ừ."

Tống Á Hiên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, cài đai an toàn lên nói.

"Anh thật sự không đi à?"

Nghiêm Hạo Tường mày cũng không nhăn một cái, một tay nắm lấy vô lăng.

"Không muốn đi."

"Không dám?"

Phanh gấp một cái, nếu không phải có đai an toàn Tống Á Hiên suýt chút nữa đã cho rằng bản thân bay đi rồi.

"Anh cmn làm gì đấy."

"Khích tướng?"

"Gì?"

"Trùng hợp, lão tử lại dính chiêu này, tiệc đính hôn này tôi không đi không được rồi."

"....."

Tống Á Hiên trợn trắng mắt, nếu hắn mà là Đào Đào hắn cũng sẽ chọn Mã Gia Kỳ....

Tiệc đính hôn đang long trọng tiến hành, Mã Gia Kỳ và Đào Đào đều là một thân y phục đỏ, nhìn qua rất (không)* xứng đôi.

*Tui để chữ không trong ngoặc vì tui nghĩ có lẽ tác giả type nhầm, chứ bình thường đều khen xứng đôi tự dưng hôn cưới lại kêu không xứng 😂

Không còn không kiên nhẫn như khi còn ở phòng nghỉ vừa rồi nữa, Mã Gia Kỳ lúc này đã treo lên một nụ cười đẹp, thong dong đối ứng với khách khứa.

Theo tiếng nhạc vang lên, hai người cũng đi tới giữa sân khấu.

Đào Đào đứng tại chỗ, nhìn người cô thương nhớ ngày đêm mang theo gương mặt mỉm cười chậm rãi đi về phía cô, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Đúng vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, thật tốt quá....

Dải lụa rực rỡ từ trên đỉnh đầu bọn họ bay xuống, vào thời điểm hai người chuẩn bị trao nhẫn, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng.

"Khoan đã—"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro