chương 3 ( khuynh tiếu )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Ngữ Dao mới vừa nói xong, hậu đài một trận ồ lên.

Ngôn Hồng đầu ốc trống rỗng. Đề cử nàng làm nữ diễn viên chính cho “Thính Phong”?

Thế nhưng Mộc Ngữ Dao không phải đã nói khi nào nàng chấp nhận làm tình nhân của cô ta thì cô ta mới đề cử nàng làm nữ diễn viên chính sao ?

Đồng thời Ngôn Hồng cũng cùng Mộc Ngữ Dao nói qua, để nàng suy nghĩ kỹ.......rồi mới trả lời mà,

Mộc Ngữ Dao khi nào thì đột nhiên thay đổi chủ ý? Đang trong lúc mọi người ngây ngẩn, đạo diễn Trương Kiều đang đứng chờ Mộc Ngữ dao ở dưới sân khấu mặt hơi tức giận, Ngôn Hồng là hắn chọn làm nữ diên viên chính thứ 2, hiện tại Mộc Ngữ Dao lại đề nghị cho Ngôn Hồng làm nữ diễn viên chính, này không phải không xem trọng mặt mũi hắn?

"Mộc tổng." Trương kiều đi lên đài, tay cầm lấy micro nói, để cho toàn hội trường nghe được tiếng của mình, "Ngôn Hồng là ta đã chọn làm nữ diễn viên thứ 2, nữ diễn viên chính ta còn đang tìm kiếm."

"Trương đạo diễn,ta đã xem qua tính cách của nhân vật chính cùng danh sách diễn viên của "Thính Phong", nhìn bề ngoài mà nói, Trương đạo diễn ngài thật tinh mắt, bề ngoài của Ngôn Hồng rất hợp nữ diên viên chính thứ 2.

" Mộc Ngữ Dao bất động thanh sắc nhìn đang ngỡ ngàng Ngôn Hồng, rồi đưa tay kéo lại kế bên, rất có cảm giác gà mẹ bảo vệ gà con, Mộc Ngữ Dao mặt không gợn sóng, chậm rãi nói, "Nhưng Trương đạo diễn ngài không phải đã lựa chọn nhiều, cố chấp quá không phải có chút ngang ngược sao? Ta cùng Ngôn Hồng cùng làm việc với nhau đã nhiều năm , ta tin chắc tính cách của nàng thích hợp nữ diễn viên chính hơn."

Ngôn Hồng hơi cúi đầu không lên tiếng đứng ở cạnh Mộc Ngữ Dao, khác với Mộc Ngữ Dao, Ngôn Hồng mặc một bộ váy ngắn màu đen tăng phần gợi cảm, tóc quăn từng cuộn màu rượu đỏ nằm sau vai, yêu mị ngũ quan, nóng bỏng dáng người, giống như yêu nghiệt từ trong tranh bước ra.

Trái lại Mộc Ngữ Dao lại vô cùng thanh thuần, hai người hình thành tiên minh đối lập. Không ngờ Mộc Ngữ Dao lại đề cử Ngôn Hồng, mọi người đều cảm thán, hai đại mỹ nhân đối lập này của công ty K ở cũng nhau, quả nhiên mang đến sự khác biệt rất lớn.

Thấy Trương đạo diễn hơi do dự, Mộc Ngữ Dao lại mỉm cười, nói: "thật ra ta cũng chỉ là đề cử thôi, về phần ai là diễn viên chính, cuối cùng phải để Trương đạo diễn chọn lựa, nhưng mà Trương đạo diễn có thể suy nghĩ ý kiến của ta, ta tin Ngôn Hồng sẽ không để ngài thất vọng." Thấy Mộc Ngữ Dao nói như vậy, Trương đạo diễn cũng biết thế mà theo xuống: "Cái này ta sẽ suy nghĩ."

Mộc Ngữ Dao không nói chuyện, dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm Ngôn Hồng. Ngôn Hồng bị chạm nhẹ liền từ trong mông lung tỉnh táo lại, nàng nuốt nước bọt, khẩn trương nói: "Mong Trương đạo diễn cho ta cơ hội, ta sẽ cố gắng hết sức để diễn được vai diễn này."

Ngôn Hồng biểu tình cùng ngữ khí chân thành tha thiết làm Trương đạo diễn suy nghĩ một lát, nói: "Ta chỉ hy vọng đến lúc diễn mặc kệ ngươi là nữ diễn viên chính hay nữ diên viên phụ, ngươi đều phải nỗ lực làm tốt vai diễn của ngươi."

"Ân, cảm tạ Trương đạo diễn." Ngôn Hồng khiêm tốn đáp lại. "Ta chỉ có thể làm được như vậy, còn lại đều nhờ vào Trương đạo diễn kính yêu."

Mộc Ngữ Dao kéo tay Ngôn Hồng, nháy mắt mấy cái nói, "Ta thích ở dưới kia nghe Trương đạo nói còn hơn ở đây nói chuyện."

Mộc Ngữ Dao vốn bề ngoài xinh đẹp giống như búp bê lại có biểu tình đáng yêu, làm mọi người bên dưới hậu trường cười ha ha , khung cảnh nặng nề liền biến chuyển nhẹ nhàng. "Mộc tổng tâm địa như một tiểu cô nương....." Trương đạo cũng cười theo.

Mộc Ngữ Dao lôi kéo tay Ngôn Hồng đi xuống đài. Ngay thẳng lại có chút tâm địa ham hư vinh trung niên thời kỳ, Trương Kiều lại rất thích được mọi người chú ý, rất nhanh liền dùng câu chuyện hấp dẫn dời đi lực cho ý của mọi người.

Từ trên đài đi xuống mới được vài bước, Ngôn Hồng bỗng nhiên dừng bước không di chuyển. Mộc Ngữ Dao xoay người: "Làm sao vậy?"

"Không..." Ngôn Hồng vô ý thức lắc đầu, nhưng lại nghĩ phải hỏi một chút mới được, sửa lại một chút ngôn từ liền hỏi, "Ngươi vì sao nghĩ đến đề cử ta? Ngươi không phải nói..."

"Hư ——" Mộc Ngữ Dao đặt ngón trỏ lên môi làm một tư thế đừng lên tiếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng biểu tình lại có thêm một chút ý cười, "Chúng ta đến sân thượng rồi nói." Ngôn Hồng trầm mặc một chút liền đáp ứng, ngực suy nghĩ bản thân cũng không muốn trở về bàn đối mặt với lão sắc lang kia ( ông già dê =-= ), còn không bằng hỏi cho rõ vì sao Mộc Ngữ Dao làm như vậy .

Lúc này tuy rằng là mùa hè, nhưng buổi tối sân thượng vù vù gió lạnh khiến Ngôn Hồng phải ôm cách tay lạnh run.

Nàng vốn thể chất thì rất yếu, hiện tại lại ăn mặc rất ít , nếu cứ đứng như vầy 1 tiếng đồng hồ chắc chắn phải vào bệnh viện truyền nước biển.

Hay là về lại đại sảnh tìm một góc không người nói chuyện, Ngôn Hồng bị lạnh liền tự hỏi, suy nghĩ như vậy lại không biết làm sao mở miệng.

Đầu vai bỗng dưng hơi nặng, quay đầu lại, Mộc Ngữ Dao không biết từ lúc nào cầm ở trong tay áo khoát màu trắng khoát lên trên người mình, mà Mộc Ngữ Dao chỉ có mặt một bộ đồ rất mỏng.

"Cái này ngươi tự mình mặc đi, ta không lạnh." Ngôn Hồng thụ sủng nhược kinh, vội vàng kéo áo xuống tính trả cho Mộc Ngữ Dao.

"Lúc này là lúc nào rồi còn khẩu thị tâm phi ?" Mộc Ngữ Dao đè lại tay của Ngôn Hồng, lấy lại áo rồi một lần nữa lại khoát lại trên vai Ngôn Hồng, có chút bất đắc dĩ nói, "Ngươi thân thể yếu, rất dễ bị cảm lạnh."

Mộc Ngữ Dao cường thế động tác khiến Ngôn Hồng không phản kháng được, Mộc Ngữ Dao tay khoát lên nàng đầu vai, thân thể cùng nàng gần sát, tư thế như vậy làm nàng cảm giác rất không tự nhiên, hơi chút lãnh nhích tránh sang bên trái một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Ngươi mặc ít như vậy, cũng sẽ bị cảm lạnh ."

Mộc Ngữ Dao không lên tiếng ái muội nhìn Ngôn Hồng, cười nói: "Ta thân thể rất khỏe mạnh."

Cho dù kéo ra được một chút khoảng cách, Mộc Ngữ Dao một mét bảy mươi lăm so Ngôn Hồng một mét sáu mươi lăm thì vẫn thấy được Mộc Ngữ Dao cường thế hơn nhiều. Chỉnh lý suy nghĩ xong, Ngôn Hồng liền hỏi: "Ngươi... vì sao lúc nãy lại đến giúp ta?"

Mộc Ngữ Dao nghe vậy ngẩn người, sau đó nhẹ nhàn nói nhỏ: "Kỳ thực ta không định giúp ngươi nhanh như vậy , ta tính chờ tới khi ngươi tới tìm ta, chỉ là không ngờ tới lại thấy loại tình huống này..." Nói đến đây Mộc Ngữ Dao dừng một chút, sắc mặt liền trở nên trầm xuống, "Ta dự định sẽ không đến, nhưng ta nghe Diệp Tường nói ngươi sẽ đến nên ta liền đến đây, không nghĩ khi ta đến lại thấy những hình ảnh như vậy , ngươi tình nguyện đi cầu một ông lão đã thành thân, cũng không nguyện tìm ta giúp đỡ sao?"

Ngôn Hồng bị Mộc Ngữ Dao nói mặt liền thoắt trắng thoắt đen, hóa ra Mộc Ngữ Dao đều thấy rõ ràng quá trình nàng bị quấy rối, trong nháy mắt một cảm giác tên xấu hổ từ đáy lòng trỗi lên.

Ngôn Hồng cắn môi không nói được lời nào, vừa nghĩ đến mình bị quấy rối cảm giác ghê tởm liền hiện lên khiến Ngôn Hồng ủy khuất đỏ vành mắt. Mộc Ngữ Dao thở dài, đưa tay ôm lấy vai Ngôn Hồng, vỗ nhẹ nhẹ lưng của nàng, ngữ khí ôn nhu: "Ngươi nên biết rằng, cho dù có chuyện khó khăn gì, chỉ cần ngươi nói với ta, ta sẽ dùng hết năng lực của mình để hoàn thành."

Ngôn Hồng thanh âm ủy khuất: "Thế nhưng ngươi có điều kiện!"

"Điều kiện của ta khó để ngươi chấp nhận đến thế sao? Từ năm năm trước đến bây giờ những gì ta nói đều từ đái lòng ." Mộc Ngữ Dao hai tay đặt trên vai Ngôn Hồng, đôi mắt sáng lên lóng lánh, chăm chú nhìn Ngôn Hồng, "Chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho ngươi tất cả chỉ cần ngươi muốn ."

Ngôn Hồng cúi đầu không nói gì, một lúc lâu mới ngẩn đầu nhìn ánh mắt chờ mong của Mộc Ngữ Dao, viền mắt vẫn còn hồng hồng: "Điều kiện của ngươi tốt như vậy, muốn tìm loại nam nhân nào cũng dễ như chở bàn tay, ta chỉ là một diễn viên hèn mọn nuôi sống bản thân còn khó khăn, ngươi tại sao lại thích ta?"

"Thích một người là không có lý do gì , nếu yêu mà có nguyên nhân, vậy đều không phải là thật lòng yêu ." "Nhưng ta là nữ nhân !" "Những lời này ta đã từng nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao vẫn thích ngươi, đối với điểm ấy, ta cũng không thể né tránh được."

Ngôn Hồng trầm mặc một lát, mới nhẹ nàng nói rằng: "Ta thực sự rất cảm kích ngươi vì ta giải vây, thế nhưng điều kiện của ngươi, ta khó có thể tiếp nhận..."

"Không có việc gì." Mộc Ngữ Dao cười, ngữ khí kiên định, "Ta sẽ chờ, chờ cho đến khi ngươi tiếp nhận mới thôi."

Ngôn Hồng kinh ngạc nhìn về Mộc Ngữ Dao. Mộc Ngữ Dao khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng cười nói: "Dì tại bệnh viện hẳn là cần rất nhiều tiền trị liệu nhỉ? Nếu như có thể làm nữ diễn viên chính của “Thính Phong” đối với ngươi sẽ là một bước đệm, cũng có thể giúp ngươi giải quyết một phần phí trị liệu. Điểm then chốt là, ta chỉ có đền cử ngươi cho Trương đạo diễn mà thôi, cũng không có ép buộc cho ngươi làm nữ diễn viên chính, hướng gió cũng có thể tùy thời mà đổi."

"Ý của ngươi là..."

"Cái này, cũng là xem sự lựa chọn của ngươi." Mộc Ngữ Dao nói xong thừa dịp Ngôn Hồng suy nghĩ, liền nghiên mình xuống hôn lên khóe môi Ngôn Hồng, chỉ dừng lại ba bốn giây liền thôi.

Ngôn Hồng bị động tác bất thình lình của Mộc Ngữ Dao làm cho càng hoảng sợ, bản năng tính che miệng khiếp sợ, thất kinh nhìn chung quanh một vòng bốn phía. Phải biết rằng, nếu như chuyện này bị chuyền thông nhìn thấy, ngày hôm sao sẽ trở thành đầu đề, như vậy đối với các nàng hai người ai cũng không được yên.

"Ta còn có một việc cần giải quyết. Ta đi vào trước, ngươi tự nhiên." Mộc Ngữ Dao cười như mèo trộm được đồ, vươn tay tại bên tai làm một động tác như nghe điện thoại, "Chờ câu trả lời của ngươi !"

Ngôn Hồng từ nhỏ đến lớn trừ cha mẹ và người thân ra cũng chỉ bị hôn qua hai lần, lần đầu tiên là sinh nhật năm thứ ba đại học thì bị cưỡng đoạt, đối tượng là Mộc Ngữ Dao, lần thứ hai hay vừa không chú ý thì bị hôn trộm , đối tượng trước sau như một chính Mộc Ngữ Dao.

“Nữ sắc lang” này quả thực chiếm hết của nàng tiện nghi! Ngôn Hồng căm giận bất bình nghĩ, đừng xem biểu hiện của nàng đơn thuần ngây thơ như vậy, kia khuôn mặt ngây thơ nhưng lại âm độc toàn nắm yếu điểm của người khác để uy hiếp, tàn nhẫn, hồ ly tinh độc ác!

Chờ Mộc Ngữ Dao tiếng bước chân đi xa, Ngôn Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng xoay người ghé vào lan can, nhìn thấy phía xa là thành phố buổi tối xa hoa trụy lạc, so với ban ngày hoàn toàn khác biệt.

Ngôn Hồng đột nhiên thì có một cảm giác nhè nhẹ bất lực cùng bi thương, dù là thành phố này hay giới giải trí, đều sẽ có một bất thành văn quy tắc ngầm, chổ cao chỉ dàng cho những người can đảm, có ý chí vương lên cùng bất chấp hi sinh.

Như nàng loại người này bảo thủ, không muốn thay đổi, chỉ có thể làm đá lót đường cho người khác... ở lại sân thượng bị gió lạnh thổi đã lâu, Ngôn Hồng mới quyết định gác lại suy nghĩ , về nhà nấu mì tôm ăn. Dù sao đói vẫn là trên hết . ( =-= quá đúng )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro