chương 4 ( bích lạc )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

 Mấy ngày nay Ngôn Hồng đều không có nghỉ ngơi nhiều, vì để kiếm được nhiều tiền hơn chút, nàng nhận rất nhiều quảng cáo, mỗi ngày cơ hồ đều như chân không ngừng nghỉ ngược xuôi qua các thành phố.

Nhưng với Ngôn Hồng mà nói, vừa không có bối cảnh, không thích đi cửa sau, lại càng kiên trì nguyên tắc của mình không chịu đi đường tắt thì chỉ tốt hơn một chút so với tầng lớp phổ thông, hiện tại cũng là như muối bỏ biển.

Người đại diện Lan Lam nhìn Ngôn Hồng không ngừng thoa phấn trang điểm che lại vành mắt thâm đen, nhất thời cảm thấy có chút yêu thương, khuyên giải an ủi nói rằng: "Tiểu Hồng, kỳ thực ngươi không cần như thế, ngươi tuổi còn trẻ mà có thể làm đến loại tình trạng này, xem như tốt lắm rồi ."

Lan Lam cũng không biết việc nhà Ngôn Hồng, Ngôn Hồng cũng không định nói cho ai biết về việc ba mẹ nàng gặp tai nạn xe cộ, ít nhất nàng không chịu được sự thương hại của người khác.

"Thì như Lan tỷ đã nói, tuổi còn trẻ mới có bốc đồng, chờ ta già rồi mới lười làm nha!" Ngôn Hồng đem hộp phấn bỏ vào túi xách, vỗ vỗ vai Lan Lam ý bảo đừng lo lắng, sau đó lại đối tài xế nói,

"Vương thúc, phiền ngươi đưa ta đến bệnh viện Nhân Dân đệ nhất, ta muốn đi thăm một người bạn."

 "Được." Vương thúc đáp.

Lan Lam nhìn bộ dáng cố chấp của Ngôn Hồng không khỏi thở dài, ngón tay cứng nhắc tại máy vi tính trượt, nàng nhìn màn hình một chút, nói: "Ngày mai buổi sáng ngươi nghỉ ngơi đi, buổi chiều phải đi Lâm Thành chụp một bộ quảng cáo Nước Ngọt có Gas ăn trưa sớm một chút, khoảng hơn một giờ ta đến chờ ngươi ở dưới lầu."

"Vâng!" Ngôn Hồng cười hì hì đáp lời, "Quả nhiên có Lan tỷ, sinh hoạt mới theo quy luật như vậy nha!" Lan Lam bất đắc dĩ gõ đầu Ngôn Hồng, giả vờ cả giận nói: "Ngươi đây là khen ta hay nói xấu ta đây?"

"Đương nhiên là khen tỷ nha" Vừa nói xong, ô tô cũng đã dừng đến trước cổng bệnh viện nhân dân đệ nhất, Vương thúc từ vị trí lái xe nói vọng đến: "Tiểu Ngôn, đã đến bệnh viện."

"Dạ cháu biết rồi." Cùng Lan Lam, Vương thúc nói lời từ biệt, Ngôn Hồng xuống xe bước nhanh theo hướng cửa bệnh viện mà vào.

Mới vừa đi tới cửa, tức thì chuông điện thoại vang lên, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc, là từ văn phòng bác sĩ, người phụ trách bệnh tình mẹ nàng. Một cổ bất an không biết từ đâu đến. Ngôn Hồng vừa đi vừa tiếp điện thoại: "Xin chào, bác sĩ Từ."

"Ngôn tiểu thư, cô hiện tại đang ở bệnh viện sao?" bác sĩ Từ không nhanh không chậm nói, "bệnh tình của Trần Tuệ xuất hiện chuyển biến xấu."

"Cái gì? Chuyển biến xấu?" Ngôn Hồng không thể tin nói, bước chân càng lúc càng nhanh, thẳng đến cuối cùng hớt hải chạy nhanh, nàng cho rằng người thực vật đã là tình huống tệ nhất, ai ngờ lại còn chuyển biến xấu hơn

"bác sĩ Từ, bây giờ tôi đã đến sảnh bệnh viện, ngài chờ tôi một lát, tôi lập tức tới."

Tắt điện thoại, Ngôn Hồng tháo giày cao gót, một hơi xông vào văn phòng bác sĩ Từ.

 Bác sĩ Từ là một bác sĩ trung niên, mặc kệ là lúc công tác hay khi nghỉ ngơi luôn luôn là bộ dáng tỉ mỉ, lúc này bác sĩ Từ đang ngồi trước bàn công tác lật xem tư liệu, thấy Ngôn Hồng chạy vào, bình tĩnh chỉ vào ghế trước bàn: "Ngồi đi."

 Mới chạy một đoạn đường ngắn, Ngôn Hồng đã đổ mồ hôi, vẻ mặt không giấu nỗi sốt ruột, thở hồng hộc nói: "Mẹ tôi sao rồi? Bệnh tình chuyển biến xấu tới trình độ nào rồi?"

"Thời gian đầu bệnh tình Trần Tuệ vẫn ổn định, thẳng cho tới buổi sáng hôm nay mới xuất hiện dao động."

bác sĩ Từ tháo kính, vân đạm phong khinh thốt ra câu nói, lời ít mà ý nhiều, "Trần Tuệ chính là dần dần mất đi ý định sinh tồn."

"Điều này sao có thể? !" Ngôn Hồng trong lúc nhất thời ức chế không được tâm tình, the thé nói, nàng mở to hai mắt nhìn, trên trán tóc và mồ hôi dính tại trên mặt thành một bệt, bởi vì kịch liệt chạy mà khuôn mặt đổ rực, lúc này nàng quả thực quyến rũ tới cực điểm, "Mẹ tôi đều không phải vẫn tốt sao? Thế nào lại bỗng nhiên mất đi ý định cầu sinh?"

Dù bệnh viện có sụp xuống bác sĩ Từ vẫn có thể bình tĩnh mà làm công tác của mình nhưng nay trong nháy mắt lại không thể lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn không chớp mắt khuôn mặt yêu mị của Ngôn Hồng.

Thật lâu sau, khi Ngôn Hồng đã có chút bực bội, mới ho khan phục hồi tinh thần lại, vội vã đeo kính, cúi đầu làm bộ bận rộn phiên tập, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Người sống đời sống thực vật tuy rằng thân thể không thể động, nhưng vẫn còn có ý thức, thời gian dài nằm ở trong một không gian khép kín không chỉ dẫn đến cơ thể cạn kiệt, thậm chí sẽ làm mất đi ý chí cầu sinh của bọn họ. Cho nên, nếu muốn ngăn cản bệnh tình Trần Tuệ chuyển biến xấu sẽ phải cùng bà làm công tác tư tưởng, kích phát nàng mong muốn cầu sinh, cô lúc rảnh rỗi thì đến bệnh viện bồi Trần Tuệ, cùng bà trò chuyện."

Câu cuối cùng của bác sĩ Từ làm nàng chột dạ.

Xác thực, từ lúc ba nàng Ngôn Nhuận, hai đêm cuối cùng vẫn không qua khỏi kia, nàng liền ít đến bệnh viện, cho dù là Trần Tuệ trị liệu không có hiệu quả, trở thành người thực vật.

Nàng là theo bản năng muốn trốn tránh hiện thực, cho đến bây giờ bản thân nàng mới chân chính ý thức được, để kiếm tiền trả chi phí chữa bệnh, thời gian của nàng đề là bận rộn công tác, nàng đã vắng vẻ Trần Tuệ rất lâu.

"Tôi biết rồi, phiền phức ngài, bác sĩ Từ."

Ngôn Hồng nỗ lực ngăn chặn đáy lòng không ngừng tuôn ra cảm giác đau nhức, giả vờ bình tĩnh, nói xong nàng liền xoay người đi. Vừa mới đi tới cửa đã bị Từ bác sĩ gọi lại. "Ngôn tiểu thư, xin đợi một lát."

Ngôn Hồng xoay người, nghi hoặc hỏi: "Còn chuyện gì sao?"

 "Cái kia..." bác sĩ Từ nhãn thần chợt lóe, nhìn Ngôn Hồng muốn nói lại thôi, trầm ngâm một lát mới nghẹn ra một câu, "Cái kia tiền chữa bệnh.. Ta nghĩ Ngôn tiểu thư gần đây vội vàng quay phim nên mới quên, hiện tại cũng đã nói hết, hay là Ngôn tiểu thư thanh toán viện phí lúc trước... "

Ngôn Hồng lúc này mới giật mình nhớ đến, nàng đã thiếu lại 2 tháng viện phí, vốn nghĩ là lấy chi phí vai nữ chính Thính Phong chi trước tiền đã nợ, không nghĩ tới bọn họ thúc giục nhanh như vậy.

Kỳ thực lúc trước cũng có vài lần, chỉ là Ngôn Hồng viện cớ đủ điều để cho qua, ban đầu bọn họ còn tin tưởng ngôn Hồng là diễn viên sẽ không có thời gian đến bệnh viện, nhưng từ từ bọn họ cũng biết Ngôn Hồng thật ra đã tiêu hết tiền.

Vì vậy, số lần hồi phí càng lúc càng thường xuyên, bác sĩ Từ nhìn về phía nàng bằng ánh mắt đồng tình.

Nghĩ tới đây, Ngôn Hồng không nhịn được cảm thấy rét run, có cảm giác lòng tự trọng bị kim đâm đến đau đớn.

 "Thật ngại quá, hai ngày sau ta sẽ đem tiền trả hết chi phí đã nợ." Ngôn Hồng áy náy nói, sau đó cũng không chờ bác sĩ Từ phản ứng đã đi ra ngoài.

Nàng mặt vô biểu tình hướng phía phòng bệnh Trần Tuệ mà đi, cước bộ cứng ngắc, đi tới đi tới, viền mắt không tự giác phiếm đỏ, nàng cố sức hút hấp mũi, ngay sau đó nước mắt không khống chế được mà theo hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Rõ ràng đều đã kiên trì lâu như vậy, nhưng vì sao giờ khắc này không nhịn được mà cảm thấy mệt mỏi? Ngôn Hồng dừng lại cước bộ, đưa tay lung tung lau đi vết nước trên mặt, nàng vẫn không nhúc nhích lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ tâm tình kích động bình ổn lại một chút, nàng mới chuyển cước bộ, thay đổi phương hướng tiếp tục đi tới. Lúc này trọng yếu nhất là tìm đủ tiền đóng viện phí.

Ngôn Hồng lấy điện thoại, lục trong danh bạ tìm được năm người miễn cưỡng xem như là bằng hữu, quan hệ cũng không tệ lắm.

Trừ bỏ số đầu không có người tiếp máy, Ngôn Hồng gọi ba cuộc điện thoại sau đều tiếp đến, thế nhưng các nàng vừa nghe là vì mượn tiền mà gọi tới, ngay lập tức thay đổi khẩu khí, còn chưa nói được mấy câu đã tìm cớ nói: "Bỗng nhiên nhớ tới còn có chuyện muốn làm, liên lạc sau nhé!"

liền qua loa cắt đứt điện thoại.

Ngôn Hồng ngơ ngác nhìn điện thoại di động một lúc lâu bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên đàm tiền thương cảm tình, bình thường cùng nhau ăn uống ngoạn nhạc bằng hữu đều không đáng tin, mấu chốt là tại khi mình khó khăn có thể giúp đỡ mới là bằng hữu chân chính.

Như vậy hiện tại, chỉ còn lại một người Dư Lộ Vi.

 Dư Lộ Vi làm diễn viên trước Ngôn Hồng 2 năm, so với Ngôn Hồng chỉ là một nhân vật nhỏ, Dư Lộ Vi chính là một diễn viên khá tiếng tăm, một năm đã có đến ba bốn vai chính bộ điện ảnh hoặc là phim truyền hình.

Nói thật quan hệ giữa Ngôn Hồng và Dư Lộ Vi cũng không thân thiết lắm, hai người chỉ là hợp tác cùng nhau mấy bộ điện ảnh, nhưng hồ xuất ý liêu Dư Lộ Vi lại thích ngôn Hồng này cái hậu bối, liền bình thường cùng nàng đi uống cafe, đi masage, cho nên đối với Ngôn Hồng mà nói, Dư Lộ giống như tỷ tỷ nhà bên, phi thường thân thiết.

Cầm điện thoại do dự một chút, Ngôn Hồng quyết định vẫn là trực tiếp đến nhà tốt hơn. Từ siêu thị chọn một ít hoa quả, Ngôn Hồng ngồi taxi đến biệt thự của Dư Lộ Vi.

Đứng trước cửa nghĩ tốt những lời muốn nói, Ngôn Hồng mới ấn chuông cửa. "Đinh đông" Chỉ chốc lát sau, phía trước chuông cửa xuất hiện hình ảnh một nữ nhân trẻ tuổi.

"Xin hỏi tìm ai?" Ngôn Hồng nói: "Xin chào, ta là Ngôn Hồng, ta đến thăm Lộ Vi tỷ ."

Sau khi nghe được Ngôn Hồng nói, nữ nhân biểu tình thoáng cái thì trở nên mất tự nhiên, nàng hướng về phía màn ảnh thập phần bất nhã mà liếc mắt, trong thanh âm chứa nồng đậm hèn mọn: "Nàng không ở nhà."

 Đơn giản thốt ra bốn chữ, nữ nhân kia liền biến mất.... Ngôn Hồng vô cùng kinh ngạc, trái lo phải nghĩ nửa ngày cũng không thấy có câu nào đã chọc giận đối phương, hơn nữa nơi này là nhà của Dư Lộ Vi không sai a! Trầm mặc một lát, nàng vẫn là kiên trì ấn chuông cửa lần nữa, thế nhưng qua thật lâu cũng không có đáp lại.

Như thế vài lần ấn chuông cửa lại không có ai để ý tới, Ngôn Hồng mới không thể không thừa nhận, nàng bị cự tuyệt, thế nhưng trong ấn tượng của nàng, nàng cùng Dư Lộ không phát sinh mâu thuẫn gì, hơn nữa tháng trước, Dư Lộ cùng nàng còn đi dã ngoại nướng thịt mà?

Lưu lại đầy bụng nghi vấn, Ngôn Hồng xoay người ly khai, mới vừa đi qua khúc rẽ, bỗng nhiên thấy hoa mắt, một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt Ngôn Hồng ướt đẫm thành một mảnh. "Ngôn Hồng, ngươi thực sự là một tiện nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro