chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 6 

( chương này do 1 người dịch dùm nhưng không muốn để lại tên ^^~)

Dọc theo đường đi Ngôn Hồng bị mùi tanh phát ra trên người khiến cho hôn mê, nàng gần như muốn ngay lập tức đi vào phòng tắm một trận cho thật sạch sẽ Mới vừa trở lại Mộc gia, Vu mẹ đang cầm điện thoại chuẩn bị gọi, liền rối rít chạy ra đón: "Thật tốt quá, tôi vừa muốn goi cho cô! Tiểu thư, Mộc tiên sinh vừa mới trở về, giờ đang chờ ở thư phòng, ông ấy nói tìm cô về!"

Mộc Ngữ Dao ngẩn người, không phản ứng gì lớn, chỉ là lạnh lùng nhàn nhạt gật đầu, đem Ngôn Hồng đang đứng sau người đẩy ra phía trước, nói: "Vu mẹ, bà mang cô ấy đến phòng tắm của ta trước đi."

"Vâng." Vu mụ nói. Mộc Ngữ Dao gật đầu, nói với Ngôn Hồng : "Ta đi gặp ba ta, Vu mẹ sẽ mang ngươi đến phòng của ta, ngươi tắp sạch sẽ trước đi, ta quay lại sau."

Vốn bị Mộc Ngữ Dao mang nàng đến một nơi xa lạ Ngôn Hồng sinh ra cảm giác ỷ lại, hơn nữa bản thân ướt sũng bốc mùi thối, càng khiến Ngôn Hồng nghe Mộc Ngữ Dao nói phải rời đi thì nhịn không được hỏi: "Ngươi muốn đi bao lâu?"

Mộc Ngữ Dao trấn an cười: "Rất nhanh." Nói xong nàng xoay người đi về một hướng khác.

Tuy quan hệ giữa Ngôn Hồng và Mộc Ngữ Dao khi học đai học là phi thường tốt, nhưng đi tới chỗ nàng ở lại là lần đầu, trước đây Mộc Ngữ Dao nhắc đến ba mẹ nàng khi nói chuyện với Ngôn Hồng, thậm chí đôi khi Ngôn Hồng có nhắc đến, Mộc Ngữ Dao chính là cự tuyệt nói, nếu không nhờ Lan Lam hỏi thăm, lần trước Ngôn Hồng sẽ không biết đi đâu tìm nhà Mộc Ngữ Dao.

Không ngờ hiện tại Mộc Ngữ Dao một chút cũng không chần chờ mang nàng đi vào, Ngôn Hồng nhìn qua một vòng phòng của Mộc Ngữ Dao. Quả nhiên sự khác nhau giữa người giàu và người nghèo thể hiện từ nơi ngủ, gian phòng này Ngôn Hồng có thể dùng làm phòng khách.

Giữa lúc Ngôn Hồng đang nhìn các thiết bị trong phòng mà xuất thần thì Vu mẹ từ phòng tắm đi ra nói: "Nước tắm đã chuẩn bị sẵn rồi, cô vào tắm đi." Ngôn Hồng bị Vụ mẹ bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình mà giật mình,

ổn định tâm tình sau đó vội vã gật đầu: "Ân, phiền phức dì."

" Tôi ra ngoài, không phiền cô nữa. "

"Dạ." Sau khi Vu mẹ ra khỏi phòng, Ngôn Hồng sớm đã không chịu nổi nước bẩn trên người, vội vã chạy vào phòng tắm.

Đại khái nguyên nhân là do ở nhà người khác, Ngôn Hồng cảm giác phi thường mất tự nhiên, nhất là trong nhà tắm của người khác, nói đúng hơn là có một dự cảm bất an.

Vì vậy Ngôn Hồng căn bản là không có tắm kỹ càng, làm qua loa một chút, đến khi nàng chuẩn bị mặc quần áo thì mới giật mình phát hiện ra nàng không có quần áo để thay.

Nhìn thoáng qua đống quần áo dính đầy bùn đất tùy ý xả trước cửa, Ngôn Hồng có chút do dự, tổng không thể vừa tắm rửa xong lại mặc vào chứ? Nói vậy tắm sạch còn không bằng không tắm, hơn nữa nàng không bao giờ ...

nghĩ sẽ lại ngửi cái mùi khó ngửi ấy, thật buồn nôn. Thế nhưng cũng không thể không mặc gì mà đi ra ngoài nha…

Ngôn Hồng che lại thân thể đứng nhìn đống quần áo tự hỏi đã lâu, cuối cùng quyết định tạm thời mặc vào, cùng lắm thì nhờ Mộc Ngữ Dao tìm cho nàng một bộ quần áo khác rồi tắm lại một lần nữa. Ngôn Hồng cúi người, vừa đưa tay cầm lấy quần áo, cửa phòng đã bị gõ vang.

"Ngôn Hồng, tắm xong chưa? Ta mang quần áo đến cho ngươi đây." Là Mộc Ngữ Dao.

Hai người chỉ cách nhau cánh cửa, giọng Mộc Ngữ Dao truyền vào tai Ngôn Hồng một cách rõ ràng, hơn nữa thân ảnh Mộc Ngữ Dao mờ ảo in lên cửa, Ngôn Hồng trong nháy mắt có cảm giác bị Mộc Ngữ Dao nhìn xuyên thấu.

Mặc kệ là ảo giác, cảm giác xấu hổ khiến Ngôn Hồng bị luống cuốc, vội vã nhặt quần áo nghĩ muốn mặc lên người, trong lúc cuống quýt chân nàng bị trượt, ngã mạnh xuống đất.

Đứng ngoài cửa Mộc Ngữ Dao nghe tiếng động lớn phát ra bên trong, hoảng sợ gõ cửa càng gấp : " Ngôn Hồng ngươi có sao không ? Xảy ra chuyện gì vậy ? "

"Không... Không có việc gì..." Ngôn Hồng chật vật quỳ rạp trên mặt đất, cắn răng miễn cưỡng nói, thân thể xích lõa chạm vào mặt đất băng lãnh khiến nàng muốn hôn mê, nàng chống tay chịu đựng cảm giác đau trên người truyền đến gắng gượng đứng lên, chỉ là nửa người đường như mất cảm giác, kiên trì một chút lại ngã xuống.

Làm sao bây giờ? ! Ngôn Hồng gấp đến độ muốn khóc, nàng muốn đứng lên, thế nhưng hai cái đùi căn bản không nghe sai sử, cảm giác lạnh lẽo từ mặt đất truyền lên toàn thân, nàng dùng tay vịn lấy mọi thứ nổ lực đứng lên, nhưng vẫn hoài công.

"Ngôn Hồng, chuyện gì xảy ra vậy ? Nói đi a!" Ngoài cửa Mộc Ngữ Dao đã cảm nhận được có gì đó không đúng, vừa gõ vừa hô.

Nội tâm Ngôn Hồng nổi lên lòng tự trọng mạnh mẽ không muốn Mộc Ngữ Dao hình thấy tình trạng hiện tại của nàng.

Thế nhưng nàng lực bất tòng tâm, mà Mộc Ngữ Dao lại là gõ đến khi nào cửa mở mới thôi. Giằng co một lát, cuối cùng Ngôn Hồng bại trận, nàng cắn môi, hàm răng hé ra vài chữ:"Ta... Ta ngã trên mặt đất, thân thể không động đậy ..."

"Ngươi chờ ta một chút." Mộc Ngữ Dao sửng sốt một hồi sau đó biến mất ngoài cửa, không bao lâu sau liền chạy trở lại.

Chỉ nghe  'Choang ' một tiếng, Mộc Ngữ Dao dùng cây búa đập gãy tay nắm cửa, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Ngôn Hồng cái gì cũng chưa mặc đang quỳ rạp trên mặt đất.

Mặt Mộc Ngữ Dao thoáng cái đỏ như mông khỉ, nàng xoay người chạy đến tủ quần áo trong phòng lấy ra một cái khăn, nâng Ngôn Hồng đứng lên sau đó phủ lên người nàng.

Lúc nàng mặt Ngôn Hông giống Mộc Ngữ Dao đỏ như nhúng vào nước sôi, nàng cúi đầu thật sâu, chỉ cảm thấy thẹn đến mức không nói được lời nào.

Trong lúc đỡ Ngôn Hồng lên giường, Mộc Ngữ Dao mặt vẫn còn dư quang ửng hồng lén nhìn Ngôn Hồng, nàng biết Ngôn Hồng là một nữ nhân có tướng mạo yêu mị, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy sự yêu mị đến mức giống như Đát Kỷ mê mặc Đại Vương như thế, tuy rằng nàng không biết Đát Kỷ đẹp như thế nào, nhưng nàng biết lúc này Ngôn Hồng chính là dáng vẻ thực đẹp.

Da thịt trắng như tuyết, khóe mắt hơi xếch, môi mọng đỏ bạc mà khêu gợi, mặt trái xoan, tóc xoăn màu rượu hồng, phối cùng với dáng người lả lướt được bao lại bởi khăn tắm.

Mộc Ngữ Dao suy nghĩ nhưng cũng không quên dời đi tầm mắt . Đem Ngôn Hồng đặt trên giường, đưa nội y cho Ngôn Hồng miễn cưỡng tự mặc sau đó nàng giúp Ngôn Hồng mặc quần áo vào, xong xuôi nàng mới lấy điện thoại gọi đi.

"Alo, ngươi rãnh không, bạn của ta vừa bị ngã, ngươi qua đây xem nàng có bị gì không."

"..."

"Đúng, thoạt nhìn không thể đi lại được, ngoại thương nhìn không rõ."

"..."

"Ân, nhanh tới đây đi!" Cất điện thoại, Mộc Ngữ Dao ngồi lên giường mặt lo lắng kéo tay Ngôn Hồng: "Ngươi cố nhịn một chút, bác sĩ sẽ nhanh tới đây thôi."

Ngôn Hồng bị bộ dáng của Mộc Ngữ Dao làm ngạc nhiên không biết nói gì, sau đó nói: "Thật ra không cần gọi bác sĩ, ta chỉ bị té một chút thôi, nghỉ ngơi một chút là được rồi."

"Gặp chuyện không may nên tìm bác sĩ, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Mộc Ngữ Dao nghiêm túc bác bỏ ý kiến Ngôn Hồng.

"Vậy được rồi." Ngôn Hồng thất bại nói.

Mộc Ngữ Dao thay nàng chỉnh chăn, còn chưa nói gì thì cửa vang lên một chuỗi bước chân nặng nề, sau đó là một giọng nam vang lên: "Mộc Ngữ Dao."

Mộc Ngữ Dao nghe vậy biểu tình trở nên cổ quái, nàng nhíu mi, chậm rãi quay đầu lại, mở miệng đã nói: "Ông còn chưa đi?"

Người đến là một trung niên nam nhân anh tuấn thành thục cùng Mộc Ngữ Dao có bảy phần tương tự, nghe được Mộc Ngữ Dao nói lập tức mày đen lại, trầm giọng nói: "Đây là thái độ của con gái đối với cha sao?"

Mộc Ngữ Dao nhếch môi ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta đối với ba ba ngài là rất tôn kính rồi, xin hỏi lần này tìm ta có chuyện gì? Ta nhớ rõ cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi."

Nam nhân thần sắc tối tăm, nhìn Ngôn Hồng nằm trong chăn, sau đó nói: "Ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói." Mộc Ngữ Dao xua tay: "Lần sau ba, ta hiện tại bề bộn nhiều việc."

"Cái gì?!" thanh âm nam nhân chợt cao lên, hắn nhìn Ngôn Hồng rồi nhìn Mộc Ngữ Dao châm chọc nói,

"Vội vàng đi. Đồng tính luyến ái?" Mộc Ngữ Dao thần sắc tối sầm như một khối than đá, nàng nhìn chằm chằm nam nhân một lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười, ánh đèn chiếu xuống đẹp như một tiên tử thuần khiết, nói: "Nếu chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, hà tất gì phải nói ra ? Ba không thích thì nên tránh xa một chút."

Nam nhân không tin tưởng nhìn vẻ mặt mang cười Mộc Ngữ Dao, tức đến độ nói không ra lời. Khoảnh khắc rơi vào xấu hổ.

Vu mụ dẫn đến một vị bác sĩ trẻ tuổi, cảm giác được không khí nồng nặc mùi thuốc súng, cẩn thận nói với Mộc Ngữ Dao: "Tiểu thư, bác sĩ Lý tới."

Mộc Ngữ Dao vẫn như cũ nhẹ nhàng mỉm cười, nàng đi đến chỗ bác sĩ Lý, không nhìn đến Mộc Viễn Đông đang cứng người: "Ngươi chậm quá! Mau đến xem nàng có bị thương hay không?"

Lý Kiếm gật đầu chào Mộc Viễn Đông, sau đó mang thùng thuốc đi đến chỗ Ngôn Hồng.

Ngôn Hồng thật không có bị thương gì nặng, chỉ là cơ thể bị té nặng tạm thời chưa giảm bớt mà thôi, may mắn nàng không có chuyện gì, bằng không Lý Kiếm khẳng định Mộc Ngữ Dao sẽ còn gấp hơn nữa. Dặn dò một chút về những việc không nên làm, nhân cơ hội kiếm một chút ở Mộc Ngữ Dao rồi Lý Kiếm tâm tình cao hứng bừng bừng rời khỏi. Mà Mộc Viễn Đông cũng không biết lúc nào đã đi. Toàn bộ gian phòng nhất thời lại chỉ còn lại có Ngôn Hồng cùng Mộc Ngữ Dao mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro