ii , hoạt động thường niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Những thứ đặc biệt luôn là những điều xa xỉ nhất "
- Jake Swirtan
***

" Tối hôm nay , mọi người ở Lullway sẽ tập trung tại trung tâm khu phố để cùng tổ chức một hoạt động thường niên do nữ cảnh sát tài ba Jane Lourtin tổ chức. Và vị khách mời đặc biệt ngày hôm nay không ai khác là bà Risana Waston . Hứa hẹn nhiều điều vui và những thứ không thể bỏ lỡ trong lần này . Mọi người đến đông đủ cả nhé " - Giọng nói cao vút và ngọt như mía lùi của Jane Lourtin văng vẳng khắp khu phố . Nhưng không ai thấy phiền cả vì họ đều trông chờ vào hoạt động thường niên do cô nghĩ nên . Mục đích của nó không gì khác ngoài việc gắn bó tình yêu thương,đoàn kết của những người dân Lullway lại với nhau . Điều đó thật tốt . Risana nghĩ vậy .

Bà nhẹ nhàng đánh thức Renesmee bé bỏng đang say trong giấc ngủ dậy . Kê một chiếc gối nhỏ sau lưng con bé và áp mặt nó vào bầu sữa nóng của mình . Chỉ cần nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của bà thì mọi buồn phiền đều tan biến .

Risana say sưa nhìn vào khoảng không trên trần nhà, đó là tín hiệu khi bà đang tập trung suy nghĩ một điều gì đó quan trọng . Phải, còn việc gì khác ngoài anh chàng trẻ tuổi Jake khi nãy . Cậu ta hành xử rất kì lạ như thể là một kẻ sống trong bóng tối và tách biệt với mọi người vậy.

" Cốc ! Cốc ! Cốc ! "

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài phá tan không gian yên tĩnh của căn phòng , đưa Risana từ trong không trung quay lại với thực tại . Bà vội đặt Renesmee đang say ngủ xuống chạy ra mở cửa . Là bác sĩ Robert .

- Chào buổi tối,bà Waston .
Như thường lệ,ông lại cười tươi mỗi khi gặp bà . Nhưng điều khiến Risana bất ngờ nhất là bó hoa hồng ông cầm trên tay . Phải chăng nó là dành cho bà ?

- Chào ông .
Risana cũng lịch sự đáp lại lời chào và mời người đàn ông trưởng thành ấy vào nhà .

- Ôi,căn nhà đẹp thật đấy , bà Waston .

Một lời khen dù rất đơn giản nhưng khiến Risana rất vui . Bà cười mỉm và thầm tự hào về mắt thẩm mĩ của chính bản thân .

Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng , toàn bộ đều được lau sạch bóng . Ở giữa trần nhà là một chiếc đèn chùm cổ điển lớn soi sáng cả căn nhà . Điều ấn tượng nhất là chiếc tủ kính đựng những đồ vật linh tinh mà bà đem theo . Trong đó có bức ảnh của bà và người chồng quá cố .

- Chồng bà,phải không ?

- Đúng vậy .
Risana nghẹn ngào đáp .

- Vậy ông ấy đâu rồi ?
Robert gãi đầu hỏi tiếp . Dù có hơi mất lịch sự khi hỏi về chuyện gia đình riêng tư của người khác nhưng ông rất tò mò,tò mò về người phụ nữ này .

- Ông ấy ... chết rồi .
Risana không hề tỏ ra một chút thương xót cho câu nói khi nãy đổi lại bà còn thẫn thờ nhìn vào tấm ảnh được lồng khung ấy và cười nhạt .

- Tôi xin lỗi vì có hơi tò mò . Hi vọng không làm bà buồn .
Bác sĩ Robert ngại ngùng đáp . Ông khá giật mình khi nghe câu nói khi nãy từ Risana . Và nhìn như thể ông đang chọc kháy vào nỗi đau mất chồng của bà .

- Ô,không sao. Tôi không bận tâm đâu .

Robert điềm tĩnh nhìn Risana , chắc bà đang cố dấu đi vẻ buồn bã trên khuôn mặt . Làm sao có người phụ nữ nào chịu được nỗi đau ấy . Chắc bà phải mạnh mẽ lắm . Nghĩ đoạn,ông quay sang nhìn Renesmee đang nằm trong nôi . Rồi đứa trẻ sẽ thế nào khi biết được bố mình đã qua đời?

- Ông qua đây có việc gì không, ông Robert ?

- Tôi chỉ muốn qua xem thử Renesmee thế nào và sẵn tiện muốn đem chút đồ ăn cho hai mẹ con thôi .

Robert lại cười, có lẽ đó là một thói quen của ông . Nhưng thói quen này tốt đấy chứ , ít nhất nó không ảnh hưởng xấu gì đến người khác . Dễ dàng khiến đối phương mềm lòng với nụ cười toả nắng như nam thần ấy . Chắc chỉ dành riêng cho mỗi Risana mà thôi .

- Ôi,thật tử tế . Cảm ơn ông , Robert .

Phải, ông ấy rất tốt bụng . Ai chả muốn có một người hàng xóm như vầy chứ ? Không biết đây là lần thứ mấy bà khen ông rồi nhưng thật sự Risana chỉ muốn ngắm nhìn và không khỏi thốt lên những lời lẽ xinh đẹp dành cho mỗi ông thôi - bác sĩ Robert .

" Cốc ! Cốc ! Cốc ! "

Tiếng động phát ra từ nắm đấm cửa một lúc một to phá tan cả giây phút tình tứ giữa hai cá thể xa lạ này . Risana vội vàng mở cửa .

- Ôi, cô Jane.

Chưa kịp phản ứng,tiếng bác sĩ Robert từ bên trong đã vọng tuốt ra ngoài .

- Chào ông,Robert .
Buổi tối tốt lành nhé,cả hai.

Với vẻ thanh lịch hiếm có , Jane khiến cho cả hai thật sự hài lòng về sự xuất hiện của mình . Thứ đầu tiên cô muốn xem vẫn là đứa trẻ  Renesmee nhỏ bé đang phì phò ngủ say trên nôi. Sự vô tư này khiến Jane hoàn toàn muốn đắm chìm trong nó .

- Tôi đến chỉ muốn thông báo là sắp đến giờ hoạt động thường niên bắt đầu rồi. Nhớ đem theo cả đứa bé nữa nhé .

- Tất nhiên rồi, Jane.

Risana dịu dàng trả lời . Những con người tuyệt vời thế này làm bà chỉ muốn trò chuyện và tiếp xúc mãi thôi. Còn gì bằng khi bà gặp được Robert và Jane chứ ? Thật sự rất tuyệt .

***

Đã đúng 7:30 tối và mọi cư dân trong khu phố đều đã có mặt đông đủ ở quảng trường trung tâm Lullway . Ai cũng háo hức trước cái lạnh hằng đêm veo vút quanh quẩn khắp khu phố . Trên trời cao , những đám mây bồng bềnh trôi nhường chỗ cho mặt trăng kiều diễm lấp ló toả ánh sáng xuống mọi vật trong thành phố Scritict . Đặc biệt là khu phố đã tồn tại hơn 10 năm - Lullway này .

- Chắc mọi người đã biết về người vừa chuyển đến khu phố chúng ta?

Jane dõng dạc mở đầu .

Mọi người lần lượt đồng thành trả lời và kèm theo những tiếng vỗ tay không ngớt dành cho Risana . Bà vui vẻ cười tươi đáp lại sự hoanh nghênh chào đón nhiệt tình của mọi người .

- Nào,bà giới thiệu một chút về mình đi .

- Tôi tên Risana Makrov Waston , 23 tuổi . Còn phía sau là con gái tôi , Renesmee

Một lần nữa những tiếng vỗ tay giòn giã lại vang lên . Tất cả đều chỉ dành riêng cho mình bà - Risana mà thôi .

- Ôi, chuyện gì mà mọi người có mặt đông đủ thế ?

Giọng nói khàn đặc phát ra từ phía những hàng cây rậm rạp ẩn mình trong bóng đêm chen ngang bầu không khí náo nhiệt và ồn ào. Mọi người đang vui bỗng nhiên im bặt,ai nấy đều lần lượt hướng mắt về nơi giọng nói phát ra . Risana cũng bất giác nhìn theo .

- Lại là cậu ta .

Jane vò đầu bất lực .

- Jake ?

Bác sĩ Robert lên tiếng , chạy về nơi Jake đang đứng .

Jake thấy bóng người Robert chạy về phía mình liền dần dần bước ra khỏi bóng cây . Khuôn mặt quen thuộc ấy lại hiện ra một lần nữa nhưng lần này lại lung linh và huyền ảo nhờ ánh trăng chảy dài khắp gương mặt . Mắt cậu ta dần trở thành một màu xanh thăm thẳm không lối thoát,cậu ta cười và hướng mặt về phía Jane đang đứng .

- Jane,cô lại tổ chức cái quái gì thế ?

Jane nghe nhắc tới tên mình liền phản ứng .

- Chỉ là một hoạt động đặc biệt chào mừng bà Risana vừa dọn đến khu phố mình thôi .

Jake chưa nghe hết câu đã cười to . Nhìn cậu ta không khác nào một tên bệnh hoạn đứng dưới ánh trăng xanh rực và cười một cách thoả mãn . Cậu ta là nhân vật đầu tiên khiến Risana muốn tránh xa kể từ mấy tiếng trước vừa mới đặt chân đến khu phố .

Mọi người xung quanh ai nấy đều lấy tay che mắt con cái họ dường như không muốn chúng nhìn thấy cảnh tượng này . Thật quái dị .

- Jane,cô không biết sao? Những thứ đặc biệt luôn là những điều xa xỉ nhất . Cô làm những điều đó để làm gì ? Chứng tỏ bản thân sao ? Ngu ngốc.

***

Risana Makrov Waston , 23 tuổi

- Nghề nghiệp : Nội trợ ( sau này sẽ cập nhật )
- Ngày sinh : 05/05/1995
- Mô tả : Người phụ nữ trẻ với sức sống mãnh liệt , gương mặt trái xoan và dáng người thon gọn, đôi mắt xanh hút hồn và sóng mũi thẳng tắp .

Robert Alexander Weistain , 25 tuổi

- Nghề nghiệp : Bác sĩ
- Ngày sinh : 25/06/1993
- Mô tả : Người đàn ông lịch lãm,công việc ổn định và xuất hiện với nụ cười toả nắng . Đôi mắt xanh xám,hốc mắt sâu hút và thân hình lực lưỡng .

Jake William Swritan , 16 tuổi

- Nghề nghiệp : Học sinh
- Ngày sinh : 10/03/2002
- Mô tả : Thân hình cao ráo,trai tráng. Mái tóc nâu xoăn kinh điển , đôi mắt xanh biếc và gương mặt chữ điền trong truyền thuyết.

***

#SAU NÀY SẼ CÓ THÊM NHIỀU NHÂN VẬT MỚI,MỌI NGƯỜI RÁNG CHỜ NHA ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro