Chương 26: Làm sao giữ được cơn gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa xuân năm ấy, mẹ Hàn Chử sinh một cậu con trai. Thằng nhóc được ông Hàn đặt tên là Phong Thiên – Hàn Phong Thiên, Phong trong từ ngọn núi, thiên trong từ bầu trời rộng lớn. Tên của thằng bé mang ý nghĩa ngọn núi giữa trời xanh, sừng sững và hiên ngang đứng vững. Ngày mẹ hắn sinh ra đứa trẻ, Hàn Chử cũng có mặt ở bệnh viện cùng với cha. Khi tiếng khóc oe oe từ trong phòng sinh vang lên, cha của hắn hồi hộp đến mức đứng phắt dậy, ngó vào bên trong, hận lúc này không thể trực tiếp vào xem đứa trẻ là trai hay gái, khoẻ mạnh hay không.

Bác sĩ bước ra từ phòng sinh, trên tay là một đứa nhỏ. Là một bé trai khoẻ mạnh, nặng 3 cân 4, nước da hồng hào, đôi mắt sáng ngời, hai cánh tay và hai cánh chân đều bụ bẫm, giống cha hắn tới tám, chín phần. Cha hắn vui đến mức suýt nữa thì khóc thành tiếng. Bàn tay ông run rẩy ôm lấy đứa trẻ, giống như đang ôm một trân bảo trong lòng, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Người ta thường nói, khi đứa trẻ được sinh ra, ai là người đón lấy nó đầu tiên từ tay bác sĩ, thì sau này lớn lên đứa trẻ đó sẽ giống người đó nhất.

Hàn Chử không biết khi còn nhỏ, hắn có được cha hắn đón như vậy hay không. Hắn cũng không biết, cha hắn có thật cẩn thận vừa ôm vừa đỡ hắn trong lòng như cách ông làm với Hàn Phong Thiên hay không. Hắn quả thực không rõ.

Cha của hắn vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc được làm cha, nhìn đứa nhỏ không rời mắt. Chỉ đến khi bác sĩ giục ông mau đi xem vợ mình, ông mới sực nhớ ra vợ mình.

Hàn Chử bị cha hắn bỏ quên đã vào trong phòng từ lâu. Hắn nhìn mẹ. Khuôn mặt của bà tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, vẫn còn dáng vẻ đau đớn vì khó sinh. Hàn Chử lấy một chiếc khăn ướt, thật cẩn thận nhúng qua nước ấm, vắt thật khô rồi lau mồ hôi trên gương mặt của bà. Mẹ hắn năm nay ngoài bốn mươi tuổi mà phải mang thai, sinh bé. Nếu như không phải vì bao lâu nay sợ hắn tủi thân, sợ hắn không có ai chăm sóc, bà cũng sẽ không phải khổ sở như vậy.

Mẹ hắn hơi tỉnh, bà cố gắng lắm mới có thể mở mắt lên, nhìn thấy Hàn Chử bên cạnh giường, bà nghiêng đầu, trên môi mỉm cười:

- A Chử! Con nhìn thấy em chưa?

Từ lúc em bé được đưa ra, cha của hắn cứ ôm mãi không buông, Hàn Chử còn chưa nhìn thấy mặt của thằng bé. Hắn chỉnh lại chăn cho mẹ, đáp:

- Cha đang ôm em ạ.

Bà Lâm có chút mệt. Tuổi của bà lớn nên việc mang thai có rất nhiều rủi ro. Cũng may, đứa nhỏ hoàn toàn khoẻ mạnh. Bà chỉ hi vọng, đứa nhỏ sau này cũng có thể giống Hàn Chử. Cũng hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy.

Cha của Hàn Chử vào trong phòng, cúi người để cho vợ mình nhìn thấy con. Bà Lâm dù mệt cũng cố gắng nhỏm người dậy, kéo lớp vải bọc trên người của thằng bé xuống, hôn lên má của đứa nhỏ. Ông Hàn cúi đầu nói nhỏ cái gì đó vào tai vợ, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Một nhà ba người người thật hạnh phúc. Hàn Chử đứng ở bên cạnh lại giống như người ngoài, không thể không cảm thấy lạc lõng. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tâm trạng. Chính hắn đã thuyết phục mẹ sinh thêm em bé. Đứa nhỏ được sinh ra mang theo kỳ vọng của cả nhà. Có Hàn Phong Thiên, cha và mẹ hắn sẽ hạnh phúc, vui vẻ. Đó chẳng phải ý muốn của hắn hay sao?

Lúc Hàn Chử định ra ngoài, thì mẹ của hắn lại gọi tên hắn, bà bảo hắn ôm em. Ông Hàn có vẻ không vui, nói với vợ, Hàn Chử không biết bế em, nhỡ làm rơi đứa nhỏ thì phải làm sao. Nhưng mẹ hắn nói sẽ ổn, nên cha hắn mới đành chịu.

Đón Hàn Phong Thiên từ tay của cha hắn, Hàn Chử thật cẩn thận ôm lấy. Hắn cũng sợ mình làm rơi đứa nhỏ, nên không dám cả thở mạnh. Cha của hắn thì nhìn chằm chằm, như lo sợ hắn sơ sẩy.

Đứa nhỏ thật ấm và mềm, lúc này còn đang ngủ say. Một cảm giác diệu kỳ như đang nảy mầm trong tim của Hàn Chử. Thằng bé sẽ là em trai của hắn.

Sau này, hắn nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc em trai thật tốt. Hàn Chử tự nhủ trong lòng. Cha của hắn vội giằng lấy đứa nhỏ từ tay của hắn. Dường như, ông cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nên hắng giọng, bào chữa rằng, đứa bé xương còn yếu, đợi thằng bé cứng cáp một chút, ông sẽ để Hàn Chử chơi với em.

Quan hệ giữa Hàn Chử và Ninh Phi Vũ có chút tiến triển. Nhưng hắn không biết, đó có thể coi là bọn họ đang hẹn hò hay không. Ở trên lớp, hắn và Ninh Phi Vũ hầu như không nói chuyện hay tiếp xúc. Chỉ có thể lén lút gặp nhau ngoài giờ học. Hàn Chử biết Ninh Phi Vũ sợ gì. Ninh Phi Vũ vốn là trai thẳng, bị hắn kéo vào con đường này. Cho nên, hắn nguyện chờ đến khi cậu sẵn sàng.

Có đôi lúc, Hàn Chử thật sự nhớ Ninh Phi Vũ. Hắn muốn gặp cậu, chỉ có thể đợi cậu đi qua nhà vệ sinh của trường, để kéo cậu vào bên trong. Bọn họ ở trong nhà vệ sinh hôn nhau. Mặc dù lần nào cũng là Hàn Chử chủ động, nhưng chỉ cần Ninh Phi Vũ đáp lại, Hàn Chử lại vẫn có thể vui vẻ cả ngày, tự huyễn hoặc bản thân rằng Ninh Phi Vũ cũng yêu hắn.

Có thể tình yêu của Ninh Phi Vũ dành cho hắn không nhiều bằng hắn dành cho cậu. Ai yêu nhiều hơn thì sẽ thiệt thòi hơn. Hắn chấp nhận điều đó, chấp nhận trong mối quan hệ của bọn họ, hắn là kẻ cho đi. Nhưng Hàn Chử cho rằng, chỉ cần hắn cố gắng một chút, sẽ có một ngày cậu sẽ yêu hắn như hắn yêu cậu. Nếu không, chỉ cần gần bằng thôi cũng được.

Thỉnh thoảng Ninh Phi Vũ sẽ đến nhà của Hàn Chử, ăn bữa tối do mẹ Hàn Chử nấu, cũng có khi là Hàn Chử. Sau lần sinh em bé, bà Lâm sức khoẻ ngày càng yếu, thậm chí ngay cả công việc nhà, bà làm một lúc đã cảm thấy đau chân, mỏi lưng. Bà càng không thể thức khuya, dậy sớm để sửa áo cho khách. Cho nên, việc kiếm tiền đều là chồng bà ra ngoài làm việc, ông còn nhận thêm những công trình phụ, đi làm từ sáng sớm tới tối mịt mới. Nhưng mỗi khi về đến nhà, ông đều vào trong phòng, thăm đứa nhỏ, hôn lên trán nó rồi mới đi ngủ được.

Trong nhà có thêm đứa nhỏ dần trở nên có sức sống, không còn sự im lặng hay bầu không khí gượng gạo. Ông Hàn mua rất nhiều đồ chơi cho đứa nhỏ, trên bức tường còn in rất nhiều ảnh. Nếu như bà Lâm không ngăn cản, ông còn định in bàn chân và bàn tay của đứa nhỏ và đóng khung treo lên. Bà Lâm sợ Hàn Chử khi nhìn thấy sẽ tủi thân. Tuy nhiên, lúc bà Lâm nói chuyện với chồng mình, Hàn Chử ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả. Hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài, đợi một lúc lâu mới bước vào, để tránh cho mọi người cảm thấy khó xử.

Ngoài giờ đi học, Hàn Chử ở nhà giúp bà Lâm trông em, nấu cơm, rửa bát. Ở nhà của Hàn Chử có mẹ hắn, Ninh Phi Vũ không được tự nhiên, giống như trong lòng cảm thấy chột dạ, những lúc qua đêm ở nhà Hàn Chử, cậu và hắn đều chia giường. Những lúc ấy, Hàn Chử đều để Ninh Phi Vũ nằm trên giường của hắn, còn hắn trải đệm ra nằm ở dưới đất.

Có đôi khi Hàn Chử sẽ tới nhà của Ninh Phi Vũ. Lần đầu tiên hắn đến nhà cậu, sự bề thế và sang trọng của nó khiến hắn choáng váng. Biệt thự của Ninh Phi Vũ ở vị trí trung tâm của thị trấn. Cánh cửa đóng mở một cách tự động, phía trong sân có một hồ bơi rộng lớn và một khu vườn trồng rất nhiều cây cảnh. Ninh Phi Vũ vừa bước vào, quản gia và người giúp việc đã ra đón cậu tận cửa, cung kính gọi cậu là "cậu chủ".

Hàn Chử đứng ở ngoài cửa, tần ngần mãi không dám bước vào. Nhà của Ninh Phi Vũ sạch sẽ đến mức khiến hắn lo sợ bản thân sẽ làm bẩn ngôi nhà của cậu. Mãi đến khi Ninh Phi Vũ lớn tiếng giục hắn, Hàn Chử mới đi theo cậu.

Sảnh tầng biệt thự tráng lệ được trang trí với những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ. Lan can cầu thang được mạ vàng sáng bóng, mỗi khi đèn chùm pha lê rọi xuống sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.

Hàn Chử không dám động tay vào bất cứ thứ gì trong nhà của Ninh Phi Vũ. Lần đầu tiên trong đời, hắn mới biết được khoảng cách giữa hắn và cậu xa đến mức nào. Đó không chỉ là sự khó khăn khi hai người con trai yêu nhau, mà còn là sự khác biệt về giai cấp.

Một tiểu thiếu gia như cậu cũng có thể yêu hắn hay sao?

Ninh Phi Vũ dẫn Hàn Chử đi dọc hành lang, chỉ vào một căn phòng, nói đây là phòng của mình. Cậu còn nói, những căn phòng khác là phòng ở của người giúp việc và quản gia.

Thấy hắn đứng ở trước cửa phòng cậu, mà không có nói gì, Ninh Phi Vũ quay người lại hỏi hắn:

- Sao vậy?

Hàn Chử từ trong những suy nghĩ rối rắm của bản thân, đột nhiên tỉnh. Hắn nhìn vào Ninh Phi Vũ, nhận ra một Ninh Phi Vũ bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn, không phải là một ảo ảnh do hắn tự tưởng tượng ra.

Phải rồi! Ninh Phi Vũ thích hắn. Hắn nên tin tưởng cậu mới phải.

Hàn Chử kéo Ninh Phi Vũ vào lòng mình, ép cậu lên tường hôn môi. Ninh Phi Vũ muốn đẩy hắn ra, nhưng cậu không đẩy được. Hàn Chử ngoại trừ việc có một đôi chân tàn tật, một thân thể gầy yếu thì sức lực của hắn vẫn là của một người con trai đang độ tuổi trưởng thành. Hai cánh tay của hắn rất khoẻ, ôm chặt Ninh Phi Vũ không buông.

Ninh Phi Vũ không đẩy được, cậu chỉ đành thuận theo hắn. Nhưng cậu vẫn kêu hắn đóng lại cánh cửa.

Nụ hôn của Hàn Chử ngày hôm đấy rất mạnh bạo, giống như muốn nghiền nát Ninh Phi Vũ, muốn cậu với hắn hoà vào trong xương tuỷ. Hắn thậm chí còn kết thúc nụ hôn của mình bằng việc cắn nhẹ lên môi cậu.

Ninh Phi Vũ kêu lên, cậu đột ngột đẩy hắn, khiến hắn không phòng bị mà ngã xuống đất:

- Cậu điên à?

Ninh Phi Vũ mắng, tay xoa xoa môi mình.

Hàn Chử ngồi dưới đất, ánh mắt của hắn hơi hoang mang. Nhận ra hắn vừa làm cái gì, hắn vội vàng xin lỗi cậu. Hàn Chử nói, hắn thậm chí không biết mình làm cái gì.

Hắn điên thật rồi!

Yêu nhau được vài tháng, số lần Ninh Phi Vũ cùng Hàn Chử cãi nhau cũng nhiều như cơm bữa. Mỗi lần, đều là vì những lý do rất đơn giản, cũng biến thành chuyện lớn.

Mỗi lần như vậy, Ninh Phi Vũ đều nói câu chia tay ngoài cửa miệng. Hàn Chử luôn là người nhường một bước, đi theo xin lỗi cậu. Thậm chí, hắn còn chẳng nhớ được là ai sai, ai đúng.

Ninh Phi Vũ giống như gió, cậu thích tự do, không thích sự trói buộc.

Yêu nhau được một năm, số lần mà Hàn Chử có thể ở bên Ninh Phi Vũ còn ít hơn đầu ngón tay. Ninh Phi Vũ đi bar cùng với bạn bè, lái xe mấy trăm dặm chỉ để đi xem một trận bóng đá, đi du lịch nước này nước khác, thậm chí có thể vì sinh nhật của một người bạn mà chạy về thành phố trong đêm cũng không báo cho Hàn Chử một tiếng.

Những lúc Ninh Phi Vũ đi chơi, Hàn Chử không bao giờ có thể gọi điện được cho cậu.

Nếu có, thì chỉ là những trận cãi vã. Hàn Chử nói, nhớ Ninh Phi Vũ, cậu có thể về thị trấn không. Ninh Phi Vũ lại nói, cậu đang chơi, không muốn về.

Ninh Phi Vũ không muốn trói buộc vào thứ tình yêu của Hàn Chử.

Hàn Chử lại sợ mất cậu. Hắn vốn luôn cảm thấy bất an. Vì chút tình cảm đáp lại của Ninh Phi Vũ, Hàn Chử có thể vui vẻ cả ngày. Nhưng cũng vì chút tình cảm nhỏ nhoi đó, Hàn Chử lại cảm thấy bất an hơn gấp bội.

Cho dù hắn có dùng tất cả tình yêu của mình để cho Ninh Phi Vũ, hắn nấu cơm cho cậu ăn, rửa bát, giặt quần áo, xếp hàng mấy tiếng đồng hồ chỉ để mua bánh bao kim sa mà cậu thích, bất cứ khi nào Ninh Phi Vũ gọi điện nói cần hắn, Hàn Chử đều có mặt cho dù hắn đang bận chuyện gì đi chăng nữa.

Nhưng tất cả những thứ ấy, tất cả những điều mà hắn làm, cũng không đủ để trói chặt đôi chân bay nhảy của Ninh Phi Vũ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam