Chương 10: "Ép dạ cầu toàn".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Phong thần sắc ngưng trọng, tựa hồ đã đưa ra một quyết định trọng đại.

Hắn nắm chặt hai bàn tay, từng bước một tới gần Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu cho rằng hắn thực không phong độ định đánh người, cho nên tức khắc ngồi dậy dựa dựa vào thành giường.

Cố Phong dừng chân ở mép giường, phẫn nộ nheo mắt lại, Du Hiểu Cửu theo bản năng đem chăn mỏng trùm qua đỉnh đầu, dù sao chạy không được, bịt tai trộm chuông* cũng là biện pháp không tồi.

(Chuyện kể rằng, tại nước Tần vào thời Xuân Thu, khi Phạm Cát Xạ bị Trí Bá truy diệt, có một kẻ muốn nhân cơ hội này đến nhà họ Phạm để trộm một cái chuông lớn.

Lúc đầu, tên trộm muốn vác cái chuông lên lưng nhưng nó quá to và quá nặng, không có cách gì xê dịch được. Hắn ta tìm được một cái búa to bèn nghĩ ra một cách là đập bể cái chuông thành từng mảnh, như vậy mới mang về được.

Tên trộm cố sức nện vào chuông một cái, thì “boong” một tiếng cực to, khiến hắn giật nảy cả mình. Chuông kêu như vậy chẳng phải đang thông báo với người khác là hắn ta đang ăn trộm ở đây hay sao? Thế là tên trộm lấy hai tay tự bịt tai mình lại, nghĩ rằng mình không nghe thấy thì người khác cũng chẳng nghe ra.

Câu thành ngữ “Bịt tai trộm chuông", ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.)

Hắn bỗng nhiên vén góc chăn lên, bắt lấy cổ tay Du Hiểu Cửu, không đợi Du Hiểu Cửu lùi lại, Cố Phong đột nhiên quỳ một gối xuống đất, trịnh trọng mở miệng: “Núi Như Lai, phái Âm Dương, đại đệ tử của chưởng môn đời thứ mười tám chuyên trảm yêu trừ ma, Cố Phong. Nguyện cưới Tiểu Cửu làm thê tử!”

Nói xong, nước mắt hắn suýt nữa rơi xuống, trời biết hắn đã lấy dũng khí lớn cỡ nào mới dám lựa chọn tàn nhẫn với chính mình. Thanh thanh bạch bạch hai mươi năm, cố tình bị Tiểu Cửu tùy ý chà đạp, nàng chẳng những là một người què, mà còn sớm ba chiều bốn lả lơi ong bướm, nếu hắn có thể không để ý đến sinh tử, như vậy, thà rằng nhảy vực tự sát cũng không muốn cưới nàng.

“……” Du Hiểu Cửu thấy hắn một bộ biểu tình ép dạ cầu toàn*, đâu chỉ là cảm thấy xấu hổ, quả thực là mồ hôi rơi như mưa.

(Ép dạ cầu toàn: miễn cưỡng thích ứng để bảo tồn sự hoàn chỉnh, tạm thời khoan dung vì lợi ích chung.)

Du Hiểu Cửu cảm thấy cánh tay bị hắn nắm đến hơi tê dại, rút rút, hắn lại thuận thế bò lên giường, quỳ gối ở mép giường, cùng nàng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt kia của Cố Phong dường như đang nói: Tiểu Cửu đừng cười trộm, ngươi chiếm tiện nghi lớn rồi!

Du Hiểu Cửu thấy hắn lại lần nữa tới gần thêm mấy tấc, chống người kề sát vào vách tường: “Ta còn chưa đánh răng rửa mặt, ngươi bình tĩnh trước đã.”

“Nếu ta để ý bề ngoài của nàng, đã sớm tự bịt kín hai mắt.” Cố Phong thực nghiêm túc trả lời, hắn thừa nhận Tiểu Cửu lớn lên xinh đẹp, nhưng nữ tử xinh đẹp hơn phân nửa không hiểu quản lý gia đình, lại xem một đôi tay da thịt non mịn, bảo nàng vào núi chẻ củi nấu cơm, suốt ngày khâu khâu vá vá, nàng khẳng định sẽ bị các sư huynh đệ cười nhạo, mà hắn đây làm phu quân, chỉ có thể thỉnh thoảng nhàn ngôn toái ngữ* giúp nàng đáp trả, aizzzzz.

(Nhàn ngôn toái ngữ: lảm nhảm, nói chuyện tào lao, lời nói linh tinh không có căn cứ.)

Du Hiểu Cửu thấy hắn tự động nhắm chặt mắt, hơi hơi chu môi……

“Ngươi muốn làm gì?”

“Đính ước, hôn một cái!”

Lời còn chưa dứt, môi cùng môi đã kín mít dán vào nhau, chỉ dính như vậy, không có động tác nào khác.

Cố Phong thấy nàng không hề phản ứng, khẽ hí một mắt, Du Hiểu Cửu thong thả nháy nháy mắt, mặt không cảm xúc. Cố Phong tâm lại lạnh thêm một mảng lớn, quả nhiên là nữ tử hư đốn thân kinh bách chiến, không thể thẹn thùng một chút sao?

Bất quá nói lại, cánh môi nàng quả thật mềm mại, giống như cánh hoa cúc núi, khéo léo, tinh tế, mùi hương thoang thoảng sâu kín.

Khi đầu lưỡi hắn liếm qua môi Du Hiểu Cửu, nàng mới lấy lại tinh thần, khóe mắt nhìn đến bím tóc búi trên đỉnh đầu Cố Phong, duỗi tay, vén lên mấy sợi, vòng trên xương ngón tay, một hai ba, dùng sức kéo!……

“Ai nha nha……” Cố Phong ăn đau giương cổ lên: “Buông tay, mau buông tay, nếu nàng không phải thê tử chưa qua cửa của ta, bây giờ ta liền quăng nàng ra ngoài…… A, buông tay a……”

Du Hiểu Cửu cuối cùng không hề khuất phục, đem mấy đoạn tóc dài bị kéo đứt đặt giữa lòng bàn tay, ngay trước mặt hắn, thổi bay, ghét bỏ phủi phủi tay.

“Không nên nhìn đừng nhìn, không nên nói đừng nói, không nên nghĩ đừng nghĩ, nên làm gì thì làm đi.”

“Nguyên nhân chính là vì ta đã nhìn thứ không nên nhìn, cho nên chuyện ta phải làm lúc này chính là cưới nàng qua cửa.” Cố Phong ôm hận nói.

“Thiên hạ to lớn hùng vĩ, dĩ nhiên không thiếu khối tâm nhãn kia của ngươi, xoay người, đi thẳng, biến.” Du Hiểu Cửu đầy lệ khí lạnh giọng mắng hắn, nhưng thanh âm của Tiểu Cửu lại tinh tế mềm mại đến thiếu chút mạnh mẽ.

Cố Phong không cho là đúng, nhưng vẫn tạm thời xoay người rời đi, Tiểu Cửu ý đồ trốn tránh trách nhiệm?…… Si tâm vọng tưởng!

Khi ăn cơm sáng, Cố Phong nghe được tin tức như sét đánh giữa trời quang.

-- Hoá ra Hoàng thượng tuyên chỉ chiêu cáo thiên hạ, Hộ Quốc nương nương tuy không phải là đệ tử Phật gia nhập thất, nhưng cả đời không được có hôn phối.

“Sao Hoàng thượng không cho phép Tiểu Cửu lấy chồng?”

“Nương nương là trọng thần nhất phẩm, lại là lương thần trị quốc, kêu nương nương lấy chồng, hay là ngươi hy vọng nương nương ôm cái bụng to lên chiến trường?” Nha hoàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Cố đại sư, ta khuyên ngài vẫn là đừng mơ ước nương nương, quan to hiển quý nhớ thương nương nương nhiều không kể xiết, cho dù phải gả, cũng không tới phiên ngài đâu.”

Cố Phong khó có thể lý giải, thậm chí càng cảm thấy mê mang: “Nói như thế nghĩa là, nàng không phải là không gả được, mà là chọn đến hoa mắt?”

Nếu nha hoàn không phải thấy tướng mạo Cố Phong không tồi, thật không muốn chậm trễ thời gian bồi hắn nói chuyện phiếm, nhưng mỗi người đều có giới hạn chịu đựng: “Cố đại sư, ta thấy ngài vẫn là nhanh chóng về quy ẩn núi rừng, miễn làm cho kinh thành này đại loạn.”

Cố Phong thấy nha hoàn phủi tay áo lụa rời đi, bắt đầu khai quật ưu điểm của Hộ Quốc nương nương, sư phụ bảo rằng: Cơm phải đi cướp thì ăn mới có thể có cảm giác thơm.

……

Hắn như có điều suy tư đi trở về phòng, ở bên cạnh bàn nghẹn nửa canh giờ, rốt cuộc viết ra bức thư tình đầu tiên.

Giờ Tỵ, Du Hiểu Cửu rửa mặt xong, chuẩn bị tiến cung, nhưng Hoàng thượng chỉ mặt gọi tên lệnh nàng và Cố Phong cùng hàng “hồ yêu”, cho nên đành phải lệnh nha hoàn đi mời Cố Phong.

Cố Phong chờ xuất phát, yên lặng ngâm nga tự xưng là tuyệt cú thơ tình ba lần. Sau đó đắc chí nhảy lên xe ngựa. Bất quá tình hình có biến, Hộ Quốc nương nương lên kiệu rời đi trước, xe ngựa to đều để lại cho hắn một mình ngồi.

Tới cửa lớn hoàng cung, Du Hiểu Cửu theo lệ thường một mình đến hậu cung trước, đương nhiên, bên người nhiều thêm một vị huynh đài chướng mắt.

Cố Phong chủ động đẩy xe lăn: “Để ta đẩy, nàng chỉ cần thoải mái ngồi thật tốt là được rồi.”

Du Hiểu Cửu chà xát mu bàn tay, chẳng lẽ nàng cự tuyệt còn chưa đủ tàn nhẫn?

Sau khi đi qua cửa cung, Du Hiểu Cửu chỉ đường, Cố Phong đặc biệt nghe lời tiếp thu mệnh lệnh.

Hắn thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên nghỉ chân đứng yên, âm dương ngừng ngắt bắt đầu niệm thơ……

Xem! Núi này, liên miên phập phồng!

Xem! Nước này, kéo dài không dứt!

Xem! Người này, đẹp như sông núi!

Sau khi niệm xong, hắn “liếc mắt đưa tình” hướng Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, tự nhận thơ tình vô cùng thâm tình, không khỏi nắm chặt đôi tay, chân thành nói: “Ta vắt hết óc mới nghĩ ra được, chỉ viết cho một mình nàng thôi, thích không?”

“……” Du Hiểu Cửu đột nhiên cảm thấy một cổ điện lưu cường đại xuyên qua não, cắm vào lòng bàn chân, tạc nứt ra tầng tầng lớp lớp da gà.

Hơn nữa nàng dám xác định “Thơ” này, tuyệt đối là tự sáng tác.

“Thơ (phân) hay……” Nàng dùng âm cuối ba tiếng bình phẩm.

(Ở đây nữ chính dùng từ đồng âm: đọc là "thi" = thơ nhưng thật ra là "thỉ" = phân)

Cố Phong thấy nàng phản ứng không đủ nhiệt tình, xem ra chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ!

Du Hiểu Cửu nhanh chóng tự trượt xe lăn, chạy trốn quan trọng hơn.

“Ai? Nàng đừng đi, ta còn có cái khác!……”

Cố Phong hai ba bước đuổi theo nàng, đi bộ theo đuôi phía sau, nhưng không lên tiếng, bởi vì hắn cho rằng một khi mình niệm ra một bài thơ khác, Hộ Quốc nương nương nhất định sẽ bị cảm động đến lệ rơi đầy mặt, hắn không khỏi nhìn trời…… Chỉ là nội dung thật sự quá buồn nôn, hắn có chút khó có thể mở miệng.

Hắn lặp lại giãy giụa, đứng bên cạnh Du Hiểu Cửu ngượng ngùng xoắn xít, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, khom người, kề sát bên tai Du Hiểu Cửu, còn chưa mở miệng, chính mình đã đỏ mặt trước.

Du Hiểu Cửu nghiêng đầu đi, không có khát khao gì, chỉ muốn đập chết hắn.

“Cảm tình ta đối với nàng, tựa như núi non mênh mông bát ngát này, yêu đến không có cuối cùng.” Cố Phong bắt đầu nói nói cười cười.

Du Hiểu Cửu thong thả chớp chớp mắt……

Cố Phong biết ngay nàng sẽ bị cảm động đến đầu váng mắt hoa, quả nhiên đoán trúng!

“Cảm tình ta đối với nàng, cũng như núi non mênh mông bát ngát này, hy vọng nàng an cư lạc nghiệp ở bên ta, vĩnh viễn không nhìn thấy cuối cùng.”

Nàng mặt không biểu tình đáp lại.

“……”

Cố Phong vốn định nói thêm chút gì, nhưng vừa nhấc đầu liền thấy Thất vương gia Nhiếp Nhân đi về phía bọn họ, mà Hộ Quốc nương nương đang lạnh mặt tức khắc chuyển thành tươi cười, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Cố Phong.

Nhiếp Nhân vừa muốn hành lễ, Du Hiểu Cửu liền cúi người nâng lên: “Không cần đa lễ, Thất vương gia sao cũng ở hậu cung?”

“Mới vừa đi thăm bệnh Hoàng hậu, Hoàng hậu sắc mặt tiều tụy, mong rằng nương nương mau chóng giải cứu Hoàng hậu khỏi khổ ải.” Nhiếp Nhân bản tính thiện lương, tuy cũng không phải là mẹ đẻ, nhưng không khỏi có chút lo âu.

“Xin Thất vương gia yên tâm, Cố đại sư có biện pháp diệt trừ hồ yêu, ta ở một bên chỉ điểm một vài lời là được.” Du Hiểu Cửu giả mù sa mưa nói.

Cố Phong khịt mũi coi thường, nàng cùng Vương gia nói chuyện với nhau liền lời nói nhỏ nhẹ, lại thêm một chút nịnh nọt.

Nhiếp Nhân ôm quyền hành lễ, tươi cười thực thuần khiết: “Vậy bổn vương xin cảm tạ Cố đại sư trước.”

Cố Phong tức giận lên tiếng đáp, sau đó sải bước đi trước.

Nhiếp Nhân không rõ nguyên do nhìn lại, lẩm bẩm nói: “Cố đại sư hình như tâm tình không tốt.”

Du Hiểu Cửu không nói tiếp, Nhiếp Nhân tự động đẩy xe lăn, chậm bước mang nàng vào Ngự Hoa Viên: “Chiếc ghế có bánh xe này, dùng có tiện không?”

“Rất tốt, Thất vương gia thật là tâm linh thủ xảo.”

Nhiếp Nhân vui mừng cười cười, tiện tay hái xuống một đóa mẫu đơn đưa cho Du Hiểu Cửu: “Mẫu đan hoa phẩm quan quần phương,

Huống thị kỳ gian canh hữu vương.

Tứ sắc biến nhi thành bách sắc, 

bách bàn nhan sắc bách bàn hương."

(Hoa mẫu đơn là quan của hoa thơm, huống gì là thời kỳ còn làm vương.

Bốn màu biến đổi thành trăm sắc,
dùng mọi sắc màu dùng mọi hương.
- Mẫu đơn ngâm _ Tống Thiệu Ung.)

Du Hiểu Cửu không hiểu thơ từ ca phú, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phân ra ưu khuyết, so với Cố Phong kia thì hay hơn gấp trăm lần.

“Tiểu Cửu, ngươi là nguyện làm hoa khôi mẫu đơn, hay là nguyện làm bồ công anh phiêu diêu theo gió đây?” Nhiếp Nhân nhìn lên phía chân trời, không biết vì sao, ở trước mặt Hộ Quốc nương nương, luôn không có cách nào miễn cưỡng cười vui.

“Mẫu đơn hâm mộ bồ công anh tự do, bồ công anh ghen ghét mẫu đơn kiều diễm, nhân sinh vốn tràn ngập mâu thuẫn, không có gì thập toàn thập mỹ.” Du Hiểu Cửu ngẩng đầu lên, lại phát hiện Nhiếp Nhân vẻ mặt u sầu.

Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Nhiếp Nhân: “Có tâm sự?”

Nhiếp Nhân phiền muộn đáp: “Tối hôm qua hen suyễn ho thật sự lợi hại, cho rằng sẽ chết đi, cố tình lại để ta sống tiếp.”

“Vì sao tiêu cực như vậy?”

“Phụ hoàng vì ta an bài một mối hôn sự, nhưng ta ngay cả sống đến nào ngày cũng không rõ, lấy năng lực gì chiếu cố vợ con……”

Du Hiểu Cửu lý giải tâm tình của hắn, nhưng nói lời an ủi rốt cuộc không phải thuốc hay, nàng bỗng nhiên nhớ tới một người: “Cố Phong, nghe hắn nói hắn y thuật tinh vi, không bằng bảo hắn giúp ngươi chẩn trị?”

Nhiếp Nhân trong mắt cháy lên hy vọng: “Trong cung hơn mười vị ngự y đều không thể trị, Cố đại sư hắn?……”

Du Hiểu Cửu tuy không biết Cố Phong có mấy cân mấy lượng, nhưng bất luận gặp chuyện gì hẳn là phải nhìn về mặt lạc quan.

Khi bọn họ đi vào tẩm cung của Hoàng hậu, Cố Phong bày ra trang bị mô phỏng bộ dáng thi pháp trì yêu, Hoàng hậu lần tràng hạt trong tay tụng kinh.

Cố Phong lại lần nữa dùng tiểu xiếc gạt người -- kiếm chém yêu trừ ma.

Một tờ giấy, quỷ ảnh hồ yêu như ẩn như hiện hiện ra, Cố Phong huy kiếm chặt đứt hồ yêu đã hiện hình, miệng phun một ngụm nước, phun trên quỷ ảnh hồ yêu, chỉ thấy quỷ ảnh hồ yêu biến thành máu tươi đầm đìa, cùng với trang giấy đứt gãy, bị chém thành hai đoạn.

(Giải thích của tác giả: Giấy trước đó trải qua xử lý, trước dùng bút trên giấy dính nước kiềm vẽ ra hình hồ yêu đổ máu, phơi khô, hình quỷ liền ẩn đi; mà nước phun ra, đó là trước đó chuẩn bị tốt nước cây nghệ, nước cây nghệ cùng nước kiềm sinh ra phản ứng, chuyển thành màu đỏ, liền hiện ra hồ yêu máu chảy đầm đìa.)

Cố Phong diễn xong kịch, lau đi mồ hôi, còn không quên niệm kinh thay “hồ yêu" siêu độ vong hồn.

“Hoàng hậu, Cửu vĩ hồ ngàn năm này đã bị bần đạo chém chết, Hoàng hậu cứ yên tâm đi.”

Hoàng hậu thấy hình ảnh hồ yêu hiện ra, sớm đã sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Hồ, hồ yêu chết thật rồi sao?……”

“Ngài có thể hỏi Hộ Quốc nương nương, nếu hồ yêu chưa trừ sạch sẽ, Hộ Quốc nương nương cũng hiểu thông linh chi thuật.”

Hoàng hậu lại đem ánh mắt tập trung nhìn Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu thấy Hoàng hậu sợ hãi không nhẹ, cho nên cũng liền từ bỏ ý niệm làm loạn: “Thần có thể xác định, bởi vì lúc này, đỉnh đầu Hoàng hậu bốc lên một sợi khói nhẹ, chứng minh hồ yêu đã hóa thành sương khói hồn về địa phủ.”

Hoàng hậu thấy hai vị cao nhân miệng lưỡi nhất trí, tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ, nàng như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhưng liền sẹo thì quên đau, thực mau khôi phục thái độ kiêu căng ngạo mạn.

Nàng ta nằm nghiêng trên ghế quý phi, nhấp trà: “Nghe nói hồ yêu thích nhất là bám vào nữ tử xinh đẹp diễm lệ, xem ra hậu cung to như vậy, cũng chỉ có dung mạo của bổn cung khiến hồ yêu vừa lòng, aizzz, đẹp cũng là một loại tội lỗi, lúc này, bổn cung đầu cũng không đau, tay chân cũng ấm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước khi Cố đại sư tiến cung, trong cung cũng không có thứ đồ vật dơ bẩn này, hay là yêu này là đi theo Cố đại sư mà đến?”

Không chờ Cố Phong cãi lại, Du Hiểu Cửu dẫn đầu mở miệng: “Hoàng hậu, nếu thần nhớ không lầm, mời Cố đại sư vào cung chính là Hoàng hậu ngài, ngài ngàn chọn vạn tuyển đạo sĩ trừ yêu, nhất định là pháp thuật cao cường, đầu trâu mặt ngựa trốn còn trốn không kịp nữa là.”

Hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, nàng ta thân là chính cung nhất phẩm, thế nhưng làm ra chuyện ngu xuẩn lấy đá tự đập chân mình, căn bản đã đủ tức giận, còn vô duyên vô cớ ăn ba cái tát, nàng ta tính toán làm khó dễ Cố Phong hai ba câu, làm hắn tự đánh mình vài cái cho hả giận, cố tình Hộ Quốc nương nương lại ở giữa cản trở, tiểu hồ ly tinh này thật biết cách thu mua lòng người! Hoàng hậu đối Hộ Quốc nương nương oán hận lại lần nữa tăng thêm.

******
Truyện được edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro