Chương 9: Cố - ngụy đạo sĩ - Phong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hiểu Cửu giật giật, kéo kéo chăn đệm, tiếp tục ngủ.

Cố Phong cúi người về phía trước, tay túm cổ áo nàng, muốn từ trong mộng đánh thức người, nhưng lần lôi kéo này, trong lúc vô ý đem cổ áo ni cô mở rộng ra, trong mắt hắn cả kinh, vốn định buông tay, lại vì khẩn trương quá độ, lảo đảo hai cái ngã ngồi trở lại tại chỗ, cổ áo theo đó bị kéo ra, lộ ra vai ngọc tuyết trắng cùng với đai đeo yếm màu hồng phấn.

“A a a --”

Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết xuyên thấu màng tai Du Hiểu Cửu.

Nàng xoa xoa mí mắt, chống đỡ ván giường ngồi dậy, trâm cài trên đỉnh đầu rơi ra, tóc dài như vẩy mực chảy xuống, mấy sợi tóc không nghe lời, nằm trên hõm vai.

Nàng nheo mắt lại, nhìn về phía Cố Phong kinh hoảng thất thố. Cố Phong lấy đôi tay che mặt, nhưng khe hở ngón tay tách ra, một bên trừng mắt nhìn bả vai nàng, một bên liên tục kêu to.

Du Hiểu Cửu nhìn theo tầm mắt chú định của hắn, bởi vì nàng ngồi dậy, làm cho cổ áo đã trượt xuống tới khuỷu tay, yếm bên trong như ẩn như hiện lộ bên ngoài, nàng giống như không có việc gì sửa sang lại quần áo, thời tiết nóng, cho nên nàng không có mặc áo lót. Vốn định ngủ một lát rồi đi tắm rửa, lại bị Cố Phong ồn ào đến không được bình yên.

“Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, ngươi còn cởi xiêm y của ta, ta thấy, thuyết giáo là giả, chơi lưu manh là thật.”

“Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!” Cố Phong cảm giác trong sạch của mình cứ như vậy mà mất rồi, hối hận không thôi. Bất quá hai mặt xem xét, vì sao nhìn đến bả vai Tiểu Cửu, hắn lại nhiệt huyết sôi trào đây?

“Đừng giải thích, ta biết ngươi trăm phương nghìn kế muốn chiếm tiện nghi của ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Du Hiểu Cửu kết luận Cố Phong có tâm tư bất chính, hơn nữa từ trong mắt hắn nhìn không ra nửa phần ý tứ tôn trọng, xem như nàng dính phải xúi quẩy.

Cố Phong hết đường chối cãi, đơn giản từ bỏ giải thích, hắn chán nản bước ra ngạch cửa, người nên tỉnh lại là chính mình, trước mắt hắn sao lại luôn hiện lên đường cong của Tiểu Cửu chứ? Hay là nữ tử này thật sự là hồ ly tinh hút hồn phách con người?

Nghĩ tới đây, trước mắt hắn sáng ngời, sư phụ từng nói, trừ bỏ thủy yêu, yêu nghiệt khác dính nước tất sẽ hiện ra nguyên hình, mặc dù là thủy yêu, nửa người dưới cũng sẽ biến thành vảy, cho nên, thánh địa bắt quỷ chính là…… bể tắm!

Cố Phong vì chứng thực phỏng đoán, nhanh như chớp chui vào phòng tắm, trốn kín sau bình phong, bởi vì hắn trong lúc vô ý nghe được, Tiểu Cửu phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm, cho nên vì chứng minh chính mình tâm linh thực thuần khiết, phải rình coi tìm hiểu đến cùng!

Bồn tắm dựa theo tình trạng tàn tật của Du Hiểu Cửu thiết kế, có điểm giống bồn tắm sử dụng ở hiện đại, thuận tiện cho nàng lấy đồ dùng tắm rửa.

Đợi cởi xiêm y, hai nha hoàn nâng nàng vào bồn tắm, sau đó đóng cửa rời đi.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Cố Phong trốn ở vị trí có chút xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng một người, nhưng mà, có hình dáng là đủ rồi, lúc này, liền chờ Hộ Quốc nương nương dần dần biến hóa yêu thân.

Hơi nước dày đặc làm Du Hiểu Cửu cảm thấy bị đè nén, nên nàng thuận tay cầm lấy một cái quạt lụa, thổi tan sương trắng quanh thân.

Mặt cây quạt hình trứng cùng mặt người hình dáng cực giống, trong không gian mơ hồ sương trắng mờ ảo, phảng phất thêm một cái đầu trọc thong thả lắc lư.

Cố Phong duỗi đầu lén lút quan sát……

Tức khắc hít khí một hơi, chớp mắt một cái tự mình trấn định, ngay sau đó rút ra trảm yêu kiếm, hai ba bước vọt tới bên bể tắm, vươn hai ngón tay, lạnh lùng nói: “Oa nha nha! Yêu nghiệt ngươi hóa thành hình người! Há có thể chạy thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của bổn đại sư!”

Sương trắng tản ra, Cố Phong đắc ý dào dạt cười to, tươi cười nháy mắt dừng lại ở mặt quạt trên tay Du Hiểu Cửu, đồng tử hắn mở to, đồng thời có thể rõ ràng thấy được nửa người trên trần trụi của mỗ nữ……

“……” Du Hiểu Cửu phản ứng đầu tiên là chui vào trong nước, phản ứng thứ hai là: “Người đâu! Phòng tắm có dâm tặc! --”

Cố Phong không cần nghĩ ngợi che miệng nàng lại, khóc không ra nước mắt khẩn cầu: “Đừng la, ta đây liền cút đi còn không được sao?!”

Du Hiểu Cửu không giãy giụa không đá loạn, mà là vươn hai tay, dùng sức véo mu bàn tay hắn, cái loại hung hăng véo ấy.

Cố Phong đau đến nhe răng trợn mắt lại không dám buông tay, đôi mắt không cẩn thận nhìn vào mặt nước, một vòng trắng nõn phồng lên trên, hắn bỗng nhiên quên cả đau, liền cứ như vậy thẳng lăm lăm mà nhìn, trong đầu cũng trống rỗng.

Du Hiểu Cửu thật chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, đành phải lấy đôi tay che ngực, nhưng nàng mới vừa bảo vệ tốt nửa người trên, ánh mắt hắn bắt đầu du tẩu, thẳng tắp dời đến phía dưới nàng. Vị trí nửa người, Du Hiểu Cửu vốn định cong đầu gối che đậy, nhưng thực bất hạnh, nàng có một chân không nghe lời, cho nên uốn lượn đùi phải, vặn người thể tránh né, mà hành động này suy xét không đủ chu toàn, lại đem đường cong cái mông lộ ra một nửa.

Không đến một giây, Cố Phong xem như đem sự khác nhau giữa nữ nhân cùng nam nhân, xem đầy đủ.

Hắn theo bản năng lăn lăn yết hầu, thân thể Hộ Quốc nương nương dường như làm yêu pháp "trói buộc chú", làm hắn không cách nào di chuyển tròng mắt, biết rõ nhìn trộm thân mình nữ tử là không tốt, lại nhìn chỗ không nên nhìn.

Theo tầm mắt hạ xuống, tứ chi dâng lên từng đợt khô nóng, trong khoảnh khắc, hắn đã mồ hôi đầm đìa.

Du Hiểu Cửu rất bất đắc dĩ, Cố Phong hiện tại làm những chuyện hạ lưu lại vô sỉ như vậy, mà hắn còn bày ra biểu tình ngây ra như phỗng, giống như nhìn đến một món đồ chơi hiếm lạ cổ quái, kinh ngạc lại kinh hỉ.

Du Hiểu Cửu một ngụm cắn lên tay hắn, Cố Phong ăn đau kêu lên một tiếng, cũng tức khắc thu hồi thần trí.

Hắn buông tay ra, đôi tay đặt bên bồn gỗ, nghiêng đầu, gối lên trên cánh tay, như bảo bảo ngoan ngồi xổm một bên, nghiêm trang giải thích: “Yên tâm, ta sẽ không động tay động chân với ngươi, ngươi tắm của ngươi, coi như ta không tồn tại.”

“……” Du Hiểu Cửu đã không còn gì để nói, vươn tay, “Ba”…… cho hắn một cái tát.

“Ngươi! Ngươi!……” Cố Phong xoa xoa gương mặt.

“Ngươi cái gì ngươi, ngươi là ngụy đạo sĩ, cút ra ngoài cho ta.”

Cố Phong đương nhiên không còn lời gì để nói, mếu máo đóng cửa rời đi. Hắn thật không có lòng xấu xa, thuần khiết thưởng thức mà thôi!

Hắn ngồi xổm ngoài phòng tắm, rốt cuộc triệt để hiểu ra, bỗng nhiên lại cho chính mình một bạt tai, thân thể nữ nhân sao có thể tùy tiện xem?! Sư phụ hắn! Nhất thời không cẩn thận thành dâm tặc.

Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, hắn quyết định trịnh trọng hướng Tiểu Cửu xin lỗi, sám hối về hành động trơ trẽn.

Sau nửa canh giờ.

Du Hiểu Cửu tức giận trở lại phòng ngủ, một ly trà lạnh còn không chưa uống xong, Cố Phong cư nhiên còn dám xuất hiện trước mặt mình.

“Loảng xoảng!” Du Hiểu Cửu đem chén trà quăng xuống bên chân hắn: “Nhân phẩm không giới hạn điểm cuối, hôm nay ta xem như được lĩnh giáo.”

“……” Cố Phong gãi gãi tóc, trước tiên đi đến cạnh cửa mang tới một cây chổi, sau đó quét sạch sẽ mảnh sứ vỡ đầy đất, đứng lặng ở vị trí cách Du Hiểu Cửu năm thước, khom lưng thật sâu, rồi trịnh trọng nói: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, sư phụ bảo rằng: Thiếu người, phải trả, cho nên……”

Hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo áo trên ra, cơ ngực đồng thời lộ ra, thuận thế cởi luôn lưng quần, quần cùng túi quần thẳng tắp rơi xuống đất!

Xôn xao……

Hắn nhắm mắt ngưỡng cổ, nhẫn nhục chịu đựng nói: “Tận tình mà... xem đi!”

Du Hiểu Cửu nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không tiêu hóa nổi.

“Xem đủ rồi, báo cho ta một tiếng, có chút lạnh……” Cố Phong vẫn như bị dày vò nhắm chặt hai mắt.

Du Hiểu Cửu xoa xoa huyệt thái dương, nàng hiện tại xem như hiểu rõ, có lẽ Cố huynh đài ngày sau sẽ trở thành một lưu manh xuất sắc, nhưng trước mắt, là một tên ngốc bẩm sinh không hơn không kém ngoài ra còn thêm độ não tàn nghiêm trọng, chỉ là bị che bởi bộ dáng phong lưu phóng khoáng, gương mặt anh tuấn.

“Nhanh chóng đem quần áo mặc đàng hoàng, sau đó lại đây.” Du Hiểu Cửu vô lực động động môi.

Cố Phong không nghĩ tới nhanh như vậy liền trả hết nợ nhục thể, tức khắc luống cuống tay chân mặc lại áo quần, hắn dựa theo chỉ thị của Du Hiểu Cửu, ngồi vào bên cạnh bàn, tự rót cho mình ly trà, mới vừa rồi khẩn trương muốn chết.

Du Hiểu Cửu chống mặt bàn đứng lên, chân sau nhảy đến bên cạnh hắn, khi Cố Phong không rõ tình huống gì, nàng quay người lại ngồi vào trên đùi Cố Phong, Cố Phong kinh hãi, như đại tinh tinh giơ hai tay lên cao: “Ngươi ngươi ngươi, chiếm tiện nghi chưa đủ à, thế nhưng được một tấc lại muốn tiến một thước?!”

Du Hiểu Cửu nhìn chăm chú biểu tình hồi hộp của hắn, giống như người bị đối xử khinh bạc là hắn. Nàng cười như không cười cong khóe môi, tâm tư chơi đùa nổi lên, đôi tay vòng qua ôm cổ hắn, môi chậm rãi hướng tới gần gương mặt hắn……

Cố Phong nỗ lực ép cổ về phía sau, hai mắt nhìn nhìn trên cánh môi nàng, một cổ thanh u hương khí tràn ngập xung quanh, hắn gian nan nuốt nuốt, cơ bắp toàn thân giằng co run rẩy.

Du Hiểu Cửu vốn định chạm vào miệng hắn một chút, nhưng tưởng tượng đến Cố huynh đệ tính cách cương liệt “thủ thân như ngọc”, vạn nhất kêu nàng phụ trách, lại gây phiền toái lớn, nhưng Du Hiểu Cửu rất tò mò sau khi hắn bị nữ nhân hôn, sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt điên cuồng cỡ nào.

Cho nên nàng hơi hơi nghiêng đầu, thong thả cúi người, cánh môi khẽ chạm trên má hắn, “Oa……” Sau đó nhanh chóng rút ra, chân sau nhảy về bên kia bàn, một tay chống cằm, tựa như quan sát chú chuột bạch nhỏ bị thí nghiệm, cười khanh khách chăm chú nhìn Cố Phong.

Cố Phong dại ra một khắc, hai má đầu tiên là “bá” một chút đỏ thành quả cà chua lớn, rồi sau đó giật mình một cái, ngay lập tức, thẳng tắp đứng lên, máy móc xoay người, giống như cái xác không hồn, ca, ca, ca, ca…… Lòng mang tâm tình trầm trọng, đờ đẫn rời đi.

Du Hiểu Cửu nhìn bóng dáng hắn đi xa, chỉ thấy hắn tự cao tự đại tiếp tục đi về phía trước đi, “Đông!”…… Cái trán đụng phải thân cây, mắt trợn trắng, ngưỡng mặt hướng lên trời té ngã trên đất, khóe mắt chảy xuống hai hàng ủy khuất - nhục - chua xót nước mắt……

Sư phụ, thứ đồ nhi bất hiếu, nợ này!…… Xem ra không thể tính rõ ràng trong chốc lát!

Du Hiểu Cửu che miệng lại, mừng rỡ ngửa tới ngửa lui, mới hôn má hắn đã hỏng mất, nếu vừa rồi thật hôn miệng hắn, Cố huynh đài còn không nhảy sông tự sát bảo vệ trong sạch à?

Thấy Cố Phong muốn sống không được muốn chết không xong, nàng liền hài lòng.

Bất tri bất giác lăn lộn mấy canh giờ, nàng cũng mệt nhọc. Lại không ngủ, làm sao vào triều sớm.

Du Hiểu Cửu kêu nha hoàn đóng cửa, vì phòng ngừa Cố Phong “giết người diệt khẩu”, lại lệnh nha hoàn từ bên ngoài khóa kỹ cửa phòng, đợi lâm triều hãy mở cửa đánh thức mình.

Nàng đánh cái ngáp, thổi tắt đèn dầu, thoải mái dễ chịu ngủ.

Mà ngoài cửa, Cố Phong như cũ nằm thẳng ở trong viện, ánh mắt trống rỗng, lá rơi tán loạn đầy trời, mặc cho bọn nha hoàn gia đinh trên đường đi qua tùy ý vây xem.

“Cố đại sư, ngài ở đây làm gì vậy?”

“Hư…… Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.”

******

Lúc này, Triển Lạc Ưng đã nghĩ tốt kế hoạch cần bố trí, hắn nhanh chóng sửa sang lại tin hàm cùng bản đồ địa hình, tâm tình không khỏi có chút trầm trọng, bởi vì hắn hôm nay định rời khỏi Cự Đỉnh Quốc, trở lại lãnh địa thuộc về hắn.

Bất quá, hắn thực nhanh sẽ cùng Tiểu Cửu gặp lại, bởi vì quốc gia tấn công lần này chính là Lưu Li Quốc cách Thiên Ưng Quốc gần nhất.

Nhưng hắn sẽ đứng ở một nơi mà nàng nhìn không thấy, xa xa mong nhớ.

Hắn nhảy lên mái hiên, nhảy vào phòng Tiểu Cửu, đem phương án tác chiến đặt ở đầu giường nàng, cũng không đánh thức nàng, cúi người hôn lên trán nàng, chưa kịp có nửa phần lưu luyến, một tiếng trống làm hắn hồi phục tinh thần nhanh chóng nhảy ra khỏi tường cao của Hộ Quốc phủ, ra roi thúc ngựa rong ruổi mà đi.

Một nam nhân ích kỉ, một nam nhân lợi dụng nữ nhân hoàn thành nghiệp lớn báo thù, căn bản không xứng đáng được nữ nhân đáp lại, hắn từ đầu đến cuối đều rõ ràng điểm này, cũng không hy vọng cái gì xa vời.

……

Sáng sớm hôm sau.

Tiếng đập cửa dồn dập đem Du Hiểu Cửu đánh thức.

“Tiểu Cửu, mau rời giường, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngươi!”

Cố Phong vẫn luôn tự hỏi một đêm, không thể cứ như vậy được, hắn muốn cùng Tiểu Cửu có một cái kết thúc!

Du Hiểu Cửu thấy sắc trời còn chưa sáng, hiển nhiên còn chưa đến lúc lâm triều, nàng đơn giản xoay người tiếp tục ngủ, “rắc” một tiếng, gương mặt nằm trên xấp giấy, cọ xát ra tiếng vang nhỏ.

Nàng mơ mơ màng màng mở trang giấy ra -- phương án tác chiến tấn công Lưu Li Quốc.

Du Hiểu Cửu đại khái nhìn lướt qua, hiển nhiên Triển Lạc Ưng nửa đêm tiến vào, khụ, nhưng điểm này không cần miệt mài theo đuổi, chỉ cần học thuộc phương án bố trí chiến lược Triển Lạc Ưng chuẩn bị sẵn là được rồi.

Nàng đem tin hàm cùng bản đồ địa hình giấu dưới lớp ván giường cuối cùng, cũng là nơi Hộ Quốc nương nương sinh thời cất giữ văn án cơ mật.

“Tiểu Cửu, mau đứng lên, ta muốn cùng ngươi trao đổi chuyện quan trọng!” Cố Phong liên tục gõ ván cửa, hôm nay quần áo hắn phá lệ sạch sẽ.

Nha hoàn chọc chọc sống lưng Cố Phong: “Chìa khóa ở chỗ nô tỳ này, nương nương lệnh nô tỳ trước khi ngủ khóa cửa.”

Rạng sáng hôm nay, nha hoàn nhận được chỉ thị trong cung truyền đến, lệnh Hộ Quốc nương nương sau khi thức dậy trực tiếp đến hậu cung, cho nên bọn nha hoàn vẫn chưa đánh thức Du Hiểu Cửu.

“……” Cố Phong lúc này mới chú ý tới khóa đồng trên cửa.

Lúc cửa phòng mở ra, Cố Phong nhảy một bước xa vào trong phòng, không đợi nha hoàn ngăn lại, đã khóa trái cửa phòng.

Du Hiểu Cửu ăn vạ trên giường, đầu bù tóc rối, còn buồn ngủ: “Ngụy đạo sĩ, ngươi có phải quá tùy tiện rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro