Chương 8: Tâm tính lệch lạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa Hộ Quốc phủ.

Cố Phong không nghĩ tới dinh thự của Hộ Quốc nương nương lại tráng lệ huy hoàng như thế, nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn cùng Võ Thiên Cát vừa gặp đã thân, hai người không tim không phổi ghé vào cùng nhau thật đúng là có chút vui mắt.

Võ Thiên Cát đối với việc chiến trường đĩnh đạc mà nói, Cố Phong tự xưng y thuật tinh vi như thế nào, hắn không hiểu hàng yêu trừ ma là thật, nhưng y thuật là được một vị ẩn sĩ trong núi truyền thụ, ngày thường các sư huynh đệ bệnh tật đau đầu nhức óc gì đó, đều do hắn trị liệu, thuốc đến bệnh trừ. Cho nên hắn mới đại bất kính nói sư phụ là bị trời phạt, nếu không thế gian làm gì có bệnh nào mà hắn trị không được.

Võ Thiên Cát xuống ngựa đón lấy Du Hiểu Cửu, giống thường ngày giang tay ôm nàng, Cố Phong kinh ngạc, vội vàng che mặt: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Võ Thiên Cát chân chất cười: “Cố huynh, ngươi không phải vẫn còn là đồng nam chứ?”

“Phải phải, không nhiễm một hạt bụi.” Cố Phong không cảm thấy xấu hổ, dù gì trong núi cũng không có nữ tử tuổi trẻ. Bất quá, đạo sĩ kỳ thật cùng Phật giáo không giống nhau, không kiêng kỵ gì, là chính hắn không muốn xuống núi cưới thê tử mà thôi.

Du Hiểu Cửu liếc mắt đánh giá hắn một cái, lớn lên mi thanh mục tú, dáng vẻ phong lưu, cư nhiên là một mầm non? Tuyệt đối là chủng loại quý hiếm.

Cố Phong thu mắt nhìn, chân trước cùng vương gia mắt đi mày lại, sau lưng liền cùng tướng quân ấp ấp ôm ôm, tiểu ni cô không tuân thủ thanh quy giới luật, xem ra, trời giáng sứ mệnh, khiến cho bần đạo tới cảm hóa ngươi đây mà.

Nghĩ đến đây, hắn định khi đêm khuya tĩnh lặng, chính thức dạy cho Hộ Quốc nương nương một khóa.

“Tiểu Cửu, ngươi ở một mình sao?”

“Ừ, vậy thì sao?”

“Vậy càng tốt, bần đạo đêm nay đến phòng ngươi.”

“Muốn liêm sỉ không?”

“Liêm sỉ là vật gì?……” Cố Phong khí định thần nhàn, thong thả mở rộng hai tay, nhìn lên phía chân trời: “Sư phụ bảo rằng: Phế vật.”

******

Giờ cơm chiều, Cố Phong được xưng là tứ đại giai không, phình phình quai hàm, một tay lấy đùi gà, một đôi đũa kẹp cá chua ngọt, khi thì nhấp chút rượu, giống như chưa bao giờ được ăn cơm.

Sau khi rượu đủ cơm no, Phạm Dật Danh đột nhiên tới cửa thăm hỏi, Cố Phong nhận định Phạm Dật Danh tới gây phiền toái, bắt lấy dĩa đậu phộng, nhảy vào phía sau tấm bình phong, hắn mới không đâm đầu vào lỗ châu mai đâu.

Triển Lạc Ưng cho Du Hiểu Cửu một ánh mắt “tạm thời đừng nóng nảy”, Du Hiểu Cửu khẽ nhíu mày, Phạm Dật Danh thật là âm hồn không tan.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Phạm Dật Danh thế nhưng chuyến này đến không phải vì làm khó dễ Du Hiểu Cửu, mà là thành khẩn tạ lỗi. Du Hiểu Cửu cùng Triển Lạc Ưng đương nhiên không tin hắn sẽ đổi tính, tám phần là Hoàng hậu sợ hồ yêu trừ không được, cho nên mời Phạm Dật Danh đến trước tăng thêm thành ý.

“Phạm quốc sư, ngươi và ta đều làm quan trong triều, vốn chỉ là một chút hiểu lầm, ta cũng không để ý.” Du Hiểu Cửu nói giọng nhà quan, làm người sao, đương nhiên là địch nhân càng ít càng tốt.

Phạm Dật Danh sang sảng cười to, trái lương tâm nói: “Ta đây tính tình thẳng thắng, kỳ thật cũng không có ác ý, ngày thường nói chuyện có chút lỗ mãng, Hộ Quốc nương nương khoan dung độ lượng, thật là đại phúc của triều đình.”

Du Hiểu Cửu ngoài cười nhưng trong không cười động động khóe miệng: “Phạm quốc sư tận trung vì nước, ta há có thể không thông cảm, ngài cần gì phải tự mình đến, chuyện này truyền ra người ngoài lại cho rằng ta không biết điều. Sắc trời cũng không còn sớm, ngài trở về nghỉ ngơi đi.”

Phạm Dật Danh phụ hoạ đôi câu, mắt vẫn luôn nhìn về phía Triển Lạc Ưng đang cải nữ trang, Triển Lạc Ưng né tránh cái nhìn chăm chú của hắn, cũng không phải hoảng loạn, mà là ánh mắt kia thoạt nhìn làm người không thoải mái.

“Xin hỏi, vị nữ tử này là gì của Hộ Quốc nương nương?……” Phạm Dật Danh vẫn không nhịn xuống được, chỉ là vị “nữ tử” này cực kỳ giống phu nhân nguyên phối vì bệnh mà chết sớm của hắn.

Du Hiểu Cửu sớm đã có cảm giác Phạm Dật Danh đến chuyến này không đơn giản, xem đi, tuyệt đối là tới vì “cô cô xinh đẹp”.

“Cô cô của ta, còn chưa gả chồng đâu, bất quá miệng của cô cô… nàng... ách, ách?……” Du Hiểu Cửu lời còn chưa nói xong, Triển Lạc Ưng đã giơ chân đá ghế dựa của nàng.

Phạm Dật Danh vuốt vuốt chòm râu, trong mắt xẹt qua một tia tiếc hận, nhưng biết được nàng còn chưa đính hôn với ai, không khỏi cảm thấy kinh hỉ.

Mười trạch nữ thì hết chín là hủ nữ, còn một người đang đợi khai phá, Du Hiểu Cửu trong đầu hiện lên ánh sáng tà ác, hiện ra hình ảnh Phạm Dật Danh cùng Triển Lạc Ưng kiss kiss vô cùng đặc sắc.

“Xin hỏi cô nương bao nhiêu xuân xanh?……” Phạm Dật Danh đơn giản trực tiếp dò hỏi Triển Lạc Ưng.

Triển Lạc Ưng lặng yên nắm chặt quyền, lúc này thật không biết nên khen thuật dịch dung của mình tinh diệu, hay là nên mắng Phạm Dật Danh có mắt không tròng.

Du Hiểu Cửu thu được mệnh lệnh “đuổi người” Triển Lạc Ưng phát ra, nhưng nói lời thật lòng, nàng cảm thấy hai người rất “xứng đôi”, một người thô lỗ dũng mãnh, một người da thịt non mịn, chiều cao cũng thích hợp, chặc chặc……

Du Hiểu Cửu bỗng nhiên thẳng sống lưng, hít vào một hơi: “Cô cô năm nay 28, ngượng ngùng nhát gan, Phạm quốc sư đừng dọa đến cô cô ta, ngài về đi, có việc ngày mai lại bàn.” Nàng không nghĩ sẽ quản, nhưng Triển Lạc Ưng đang véo thịt ở lưng nàng.

Phạm Dật Danh biết có chút đường đột, nhưng hắn vẫn mơ ước cùng “mỹ nhân” du hồ ngắm trăng, trừ bỏ thân cao, nàng thật sự cùng thê tử quá cố của hắn quá giống. Hắn vừa muốn mở miệng, chỉ thấy “mỹ nhân” che mặt rời đi, đành vác mặt già xin Du Hiểu Cửu tác hợp.

Du Hiểu Cửu chỉ có thể có lệ đáp ứng: “Ta sẽ làm hết sức, nếu cô cô không muốn, ta đây cũng không thể ép buộc.”

Phạm Dật Danh tâm sinh khát khao sung sướng rời đi, đều là người một nhà, cô cô lớn lên thủy linh thanh thuần như vậy, Hộ Quốc nương nương lại là bộ dáng hồ ly tinh, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Phạm Dật Danh càng không chịu nhìn cho rõ rồi phân tích.

Du Hiểu Cửu không phúc hậu nhấp môi cười trộm, gõ vang cửa phòng đang đóng chặt của Triển Lạc Ưng, cố ý “an ủi” hắn vài câu.

Triển Lạc Ưng nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, vẫn chưa nóng lòng mở cửa, hắn tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, đổi đi váy nữ, rồi sau đó nằm sấp trên mặt bàn, che bụng lại, vừa nhớ tới ánh mắt của Phạm Dật Danh, ghê tởm đến muốn ối.

Du Hiểu Cửu thấy hắn không mở cửa, đơn giản trở về phòng ngủ, nhưng vừa đi ra hai bước, cửa phòng “cạch cạch” một tiếng mở ra, Du Hiểu Cửu còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị Triển Lạc Ưng bế lên ôm vào trong phòng.

Hắn cũng không giải thích nhiều, nghiêng người đem nàng đặt bên gối, Du Hiểu Cửu vốn định nói chút gì đó, một đôi môi mỏng đã khóa trụ cánh môi nàng.

Triển Lạc Ưng mặc kệ nàng có nguyện ý không, chỉ là nhu cầu cấp bách cần một nữ nhân để diệt sạch sắc mặt đáng ghê tởm của Phạm Dật Danh.

Bừa bãi thô bạo hôn môi làm Du Hiểu Cửu hô hấp không thuận, mà nhu cầu của hắn cũng không ngừng tại đây, động tác sấm rền gió cuốn, ngón tay nhanh chóng thâm nhập vào dưới váy nàng…… Du Hiểu Cửu nhíu chặt mi, đè lại ngón tay hắn.

Triển Lạc Ưng dừng một chút, cảm thấy mu bàn tay truyền đến lực cản mỏng manh, hắn dời môi ra, lại nhìn xuống, ánh mắt dừng trên cánh môi phấn nhuận của nàng, lại lần nữa tới gần, Du Hiểu Cửu nghiêng đầu tránh né.

“Vì sao phải trốn?” Hắn hỏi đến đúng lý hợp tình.

Du Hiểu Cửu quay đầu, nhìn thẳng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của hắn, trong những người nàng từng gặp Triển Lạc Ưng không thể nghi ngờ chính là người yêu mị nhất, chỉ là không biết sao, nàng thà rằng cùng người qua đường Giáp hôn môi, cũng không muốn cùng hắn bắt tay.

Có lẽ, bởi vì Triển Lạc Ưng là nam nhân Tiểu Cửu yêu sâu đậm, nàng đã chiếm cứ thân thể Tiểu Cửu, cho nên không nghĩ đến khinh nhờn tình yêu chỉ thuộc về nàng ấy. Tuy rằng Triển Lạc Ưng căn bản không đáng để Tiểu Cửu toàn tâm toàn ý yêu thương.

“Ta đau bụng……” Du Hiểu Cửu vừa nói xong, thần sắc vặn vẹo. Từ nhỏ đến lớn, nàng cái khác không giỏi, giả bệnh là số một, dù sao có bệnh tim lót đế, cho nên lão sư đều tùy ý nàng xin nghỉ.

Triển Lạc Ưng định lực tương đối tốt, lại nói người nào đó biểu cảm quá sinh động, tức khắc xuống giường vì nàng rót một chén trà nóng.

Du Hiểu Cửu ra vẻ suy yếu lắc đầu, bàn tay để phía trên dạ dày, trán tiết ra vài giọt mồ hôi mỏng, diễn đến giống như đúc.

“Nhẫn nại một chút, ta đi mời lang trung.” Triển Lạc Ưng cau mày, thần sắc thoáng hiện bất an.

“Cố Phong dường như biết y thuật.” Du Hiểu Cửu không để mất thời cơ nói.

Triển Lạc Ưng trầm trầm khí, một lần nữa nhặt lên son phấn chán ghét, tô mi vẽ mắt thay váy áo, đem Du Hiểu Cửu ôm về khuê phòng, rồi sau đó mời Cố Phong đến bắt mạch chẩn trị.

Cố Phong lột vỏ đậu phộng, thong thả ung dung đi vào khuê phòng của Du Hiểu Cửu, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tức khắc ném đậu phộng xuống chạy vội tới mép giường, ba ngón tay ấn trên động mạch của Du Hiểu Cửu, tĩnh tâm chẩn bệnh, nghiêm túc đến giống như thay đổi thành người khác.

Du Hiểu Cửu hơi hơi híp mắt, vừa vặn cùng Cố Phong bốn mắt nhìn nhau, Cố Phong im lặng không lên tiếng, nhưng xác định nàng mạch đập ổn định, khí huyết thông thuận. Kết quả chẩn bệnh, chỉ hai chữ, giả bộ.

“Cơm chiều ăn quá nhanh, làm cho tì vị bất hòa, đi nhà xí hai lần liền không có việc gì.” Cố Phong không biết nàng vì sao giả bệnh, nhưng nhân tình vẫn phải trả lại, lại nói, sư phụ thường xuyên dạy dỗ bọn họ -- thiếu ai, cũng đừng thiếu nữ tử, nếu không lúc ngươi nghĩ sau này trả, người ta chưa chắc chịu nhận, thiếu một lần chính là cả đời.

Triển Lạc Ưng trên mặt vẫn không hiện lên bất cứ biểu tình gì, xoay người rời đi.

Sau khi trở về phòng, hắn lấy ra mẫu giấy, đem chiến lược đồ thăm dò được vẽ ra một phần.

Có thù tất báo là nguyên tắc của hắn, mà chiến lược lần này, mượn dùng binh lực Cự Đỉnh Quốc, diệt trừ những nước láng giềng nhỏ từng phục kích hắn.

Hắn quyết định đêm nay rời khỏi Cự Đỉnh Quốc, tránh đi những cảm xúc vi diệu làm tâm tư dao động.

******

Cố Phong đóng cửa phòng, khoanh tay trước ngực đi bộ đến mép giường, nâng lên chân phải, đụng trúng ván giường một chút: “Ngày sau chúng ta không ai nợ ai.”

Du Hiểu Cửu ngồi dậy, theo tiếng thành giao: “Thì ra ngươi thật sự hiểu y thuật.”

“Đó là đương nhiên, chỉ cần đầu ngón tay ta chạm qua da thịt người nào đó, liền biết người nào đó vốn không có bệnh.” Cố Phong thong thả ngồi xổm xuống, cao thâm khó đoán nham hiểm cười: “Ta còn biết được cô cô ngươi, là nam tử……”

Du Hiểu Cửu giật mình, giống như không có việc gì nói: “Tâm tính lệch lạc không hiểu sao? Ngươi thử giáp mặt chỉ ra chỗ sai của hắn xem, hắn không nói hai lời liền chém ngươi.”

Cố Phong xoa xoa cằm, kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ chỉ huyệt Thái Dương, phun ra nuốt vào nói: “Ngươi, ý của ngươi là…… Hắn thân thể là nam tử, lại cho rằng chính mình là nữ tử?”

“……” Du Hiểu Cửu sặc khụ một tiếng, đang êm đẹp làm một vị quốc vương vừa tuổi trẻ vừa anh tuấn, chẳng những phải mặc nữ trang còn giả người câm, trong chốc lát bị nam nhân coi trọng, trong chốc lát bị người hiểu lầm thành đoạn tụ, nháy mắt bị đùa giỡn đến hoàn toàn thay đổi, mà người sinh sự từ việc không đâu lại đi yêu ngôn hoặc chúng kia, hình như chính là nàng.

“Ngộ tính thật cao, chuyện này truyền ra ngoài không tốt lắm đâu.” Du Hiểu Cửu ra vẻ đạo mạo nói.

Cố Phong tương đối phối hợp gật gật đầu, lầm bầm lầu bầu mở lời: “Diêm Vương gia trăm công ngàn việc, ngẫu nhiên lầm mấy cái quỷ hồn, về tình cảm có thể tha thứ.”

“Ngươi sao biết được Diêm Vương rất bận?” Du Hiểu Cửu trong lòng “lộp bộp” một tiếng.

“Ngươi thật là ít thấy việc lạ, có vị âm dương sư nào không đem Diêm Vương gia tôn sùng là thần minh? Nếu không phải Diêm Vương vội đến sứt đầu mẻ trán, sao cô hồn dã quỷ có thể trộm nhập nhân gian, đó là ý nghĩa tồn tại của âm dương sư, trảm yêu trừ ma, thay Diêm Vương gia bài ưu giải nạn.” Cố Phong thích nghe nhất là chuyện ma quỷ, cơ bản đoạn chuyện xưa nào cũng có dính dáng đến Diêm Vương gia.

“Vậy ngươi nghe qua chuyện xưa của 《 Diêm Vương gia cùng Thập công chúa 》 chưa?” Du Hiểu Cửu tuy đang nói chuyện xưa, nhưng tâm lý luôn không bỏ xuống được, dường như lúc nào cũng có người ở bên cạnh nhắc nhở nàng -- không được quên câu chuyện xưa kia.

Cố Phong nhìn trời suy nghĩ, lắc đầu: “《 Diêm Vương đại chiến mười La Hán 》 thì có nghe qua, thực xuất sắc, ngươi muốn nghe không?”

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu*, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.

(Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu: Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng còn ít, gặp người tri kỉ thì nói bao nhiêu chuyện cũng không hết.)

“Ta muốn ngủ, tiện tay đóng cửa dùm.” Du Hiểu Cửu lôi kéo chăn đệm.

Cố Phong căn bản không có ý rời đi, hắn vẫn chưa quên trên người gánh vác “trọng trách”, lời nói thấm thía khai đạo một phen, làm tiểu ni cô tự sa ngã lạc đường biết quay lại.

Đương nhiên, cái ý tưởng quái dị này, là tự hắn nghĩ ra.

Hắn kéo qua chăn bông mềm mại, khoanh chân mà ngồi, chắc chắn nói: “Bần đạo…… Không đi!”

Du Hiểu Cửu ngoái đầu lại liếc nhìn, rồi sau đó đắp chăn đàng hoàng, đưa lưng về phía hắn nằm xuống: “Vậy ngươi ngồi đi, ta ngủ trước.”

“……” Gàn bướng hồ đồ!

Cố Phong “không chút nào sợ hãi” tiếp tục nói: “Ngươi nghe bần đạo thẳng thắng khuyên bảo một câu, ngươi là người tu hành mang tóc, thế nhưng……”

“Ngươi làm ơn đem âm lượng thu nhỏ lại đến phạm vi ta không nghe được, thoải mái mặc niệm.”

“……”

Cố Phong cũng mặc kệ Hộ Quốc nương nương thích nghe hay không, càng không biết mình vì sao lại xen vào việc của người khác, dù sao xem nàng đồng thời cùng mấy nam tử liếc mắt đưa tình, cảm thấy thực không ổn.

“Biết vì sao Phạm Dật Danh làm khó dễ ngươi không? Ta cùng hắn đồng hành dọc đường đi, hắn không ít lần nói xấu ngươi, ngươi nên tỉnh lại tỉnh lại.” Cố Phong cho rằng nhiều từ ngữ không nên dùng trên người con gái nhà lành, trước khi gặp Hộ Quốc nương nương, cũng cho rằng nàng là nữ tử cực kỳ phóng túng, nhưng nói chuyện với nhau vài câu, hình như cũng không giống, chỉ là tướng mạo sinh ra giống hồ ly tinh mà thôi.

Cố Phong kiên nhẫn chờ đợi mười lăm phút. Cho rằng Hộ Quốc nương nương đang sám hối, nên cho nàng thời gian nghĩ lại.

Kỳ thật, Du Hiểu Cửu ngủ rồi.

Tiếng hít thở đều đều tràn ngập giữa không trung, tương đối an nhàn.

Cố Phong chưa gặp qua nữ tử nào da mặt dày như vậy, khẽ giật giật khóe miệng, cẩn thận chọc chọc cánh tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro