Chương 7: Bắt... "hồ yêu".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mọi người đều đang tập trung tinh thần nghe Cố Phong khoác lác, Du Hiểu Cửu không còn hứng thú vươn vươn bả vai, gạt người cũng phải lấy ra đạo cụ nhìn giống một chút chứ. Như vậy mà cũng có thể lừa người tin là thật, nàng thật không còn gì để nói.

Một khắc sau, Cố Phong ra vẻ bị hồ ly tinh nhập vào thân, giơ lên ngón tay cong thành hình hoa sen, tổng quản thái giám nơm nớp lo sợ nắm lên tay hắn, “Bụp!” Dùng sức chụp một cái, chỉ thấy!…… Trên giấy thế nhưng xuất hiện một dấu tay màu đỏ máu chảy đầm đìa. Cố Phong đồng thời khôi phục bình thường.

Tình hình này, tất nhiên Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sợ tới mức ôm nhau run rẩy.

Cố Phong tự tin tràn đầy cong khóe môi, lúc hô lúc rống nói: “Ta pháp nhãn thông thiên, hồ ly tinh đã lẩn trốn bên người chư vị!”

Du Hiểu Cửu tạm thời không thể xác định hắn dùng loại thuốc hóa học nào, bất quá khả năng là “địa y” khá lớn, địa y do nấm và một loài thực vật (có thể quang hợp như tảo lục, khuẩn lam...) cộng sinh tạo thành, gặp axit thì biến thành màu đỏ, gặp kiềm thì chuyển sang màu lam. Kỳ thật rất nhiều phản ứng hoá học đều có thể tạo ra màu đỏ, nhưng cổ đại không có khả năng xuất hiện hóa chất, cho nên lòng bàn tay Cố Phong hẳn là bôi chất có tính axit.

Cố Phong kết luận làm đại bộ phận người đều đã tin là thật, nhưng mà, chỉ có Hộ Quốc nương nương hồ nghi nhìn về phía lòng bàn tay hắn, hắn tức khắc lau khô giấm trắng trên tay lên góc áo.

Triển Lạc Ưng lặng yên đem mấy cây độc châm kẹp giữa những ngón tay, một khi tình huống đột biến, người đầu tiên hắn muốn giết là hoàng đế, tiếp theo chính là tên bắt yêu sư đáng chết này.

Phạm Dật Danh không để mất thời cơ hò hét: “Hộ giá hộ giá! Đại sư, nhanh chóng bắt hồ yêu đi!”

Cố Phong thong thả ung dung vén mấy sợi tóc, phô trương thanh thế nói: “Không cần kinh hoảng, bần đạo cần một chậu nước trong, thử xem hồ yêu pháp lực sâu cạn như thế nào. Nếu trong nước hiện ra màu lam, liền chứng minh hồ yêu pháp lực cao cường, tất nhiên bám vào trên người nào đó, hoặc là, người nào đó chính là hồ yêu hóa thân!”

Hoàng hậu sợ tới mức hoa dung thất sắc, mắt nhìn chằm chằm Du Hiểu Cửu, giống như sợ nàng bỗng nhiên bay lên tới.

Nước trong được mang lên, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Du Hiểu Cửu hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Cố Phong thấp thỏm nhướng mày, cẩn thận tiến lên trước ba bước.

Du Hiểu Cửu cười tủm tỉm chống cằm: “Đem một chút bột kiềm trong tay ngươi cho ta để dành dùng với.”

Cố Phong hít sâu một hơi, tuy nói là kỹ năng gạt người, nhưng cũng là bí truyền độc nhất vô nhị của sư phụ, mánh khoé lừa người tinh vi huyền ảo vô cùng, vì sao lại bị nữ tử này liếc mắt một cái liền nhìn thấu đây?

“Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?” Hắn khom người tới gần.

Du Hiểu Cửu che lại miệng mũi, nhẹ giọng uy hiếp nói: “Cho ngươi hai lựa chọn. Một là: Để ngươi biểu diễn xong, nói với mọi người, hồ yêu bám vào trên người Hoàng hậu; Hai là: Ta bây giờ liền vạch trần trò xiếc của ngươi, một âm mưu lớn như vậy. Ngươi căn bản chính là bọn giang hồ bịp bợm, Phạm Dật Danh nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

“……” Cố Phong trong lòng lau mồ hôi lạnh: “Hình như ta chọn cái nào cũng là đường chết nha.”

“Không phải nha, ta sẽ nói giúp ngươi, còn sẽ hiệp trợ ngươi thay Hoàng hậu trừ yêu.” Du Hiểu Cửu bướng bỉnh chớp chớp mắt.

Cố Phong tự nhận tài trí hơn người, đương nhiên, chính là hắn tự nhận, nhưng hôm nay, sư phụ hắn chứ*! Thất bại thảm hại.

(Đây là câu chửi nha, giống cmn á, bởi vì bạn Cố Phong chỉ có sư phụ thôi ^^)

******

Lúc Cố Phong run rẩy niệm chú xong, cà lơ phất phơ từ trong đám người “cảm ứng” vị trí hồ yêu, đột nhiên chỉ ngón tay về phía Hoàng hậu: “Cửu vĩ hồ yêu ngàn năm! Cấp tốc từ trên người Hoàng hậu nương nương lăn xuống đây!”

Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng liền ném tay Hoàng hậu ra, một đường chạy trốn đến phía sau Phạm Dật Danh bảo toàn tính mạng.

Hoàng hậu sợ tới mức mất hồn mất vía, không màng hình tượng tại chỗ khóc rống lên.

“Hoàng hậu nương nương, đừng kinh hoảng, bần đạo đã tạm thời phong bế pháp lực của hồ yêu, bần đạo định dùng mười phần dương lực cùng Hộ Quốc nương nương liên thủ, trảm yêu trừ ma, trả lại thân thể sạch sẽ cho Hoàng hậu nương nương.” Cố Phong chém đinh chặt sắt, cảm xúc dâng trào, trong lòng lại mắng to Hộ Quốc nương nương là tiểu nhân gian trá, lần đầu tiên bị nữ nhân hiếp bức, hắn khó chịu quá mà!

“Vất vả cho hai vị cao nhân rồi, nhất định phải cứu ái hậu của trẫm! Trẫm đi trước khởi giá hồi cung……”

Phạm Dật Danh tức giận đến nổi đầy gân xanh, nhưng có Hoàng thượng ở đây lại không thể che chở cho Hoàng hậu, chỉ có thể dẫn đầu hộ tống Hoàng thượng hồi cung.

Thái giám cung nữ kinh hoảng thất thố tránh né Hoàng hậu, Ngự Hoa Viên to như vậy, trong nháy mắt, chỉ còn lại bốn người bọn họ, Hoàng hậu xụi lơ trên mặt đất, khóc đến phấn son đều nhòe.

Du Hiểu Cửu hướng Cố Phong nháy mắt, ý bảo bước tiếp theo kế hoạch.

Cố Phong mày nhăn nhăn, đi đến bên cạnh Hoàng hậu, ôm quyền hành lễ, khóc không ra nước mắt nói: “Hoàng hậu, bần đạo trước khi trừ yêu cần…… cho ngài ba cái tát, nhưng đều không phải là đánh ngài, mà là đánh hồ yêu.”

“Đánh đi đánh đi! Ba cái đủ rồi sao? Ô... ô……”

Cố Phong giơ bàn tay lên, không đành lòng xuống tay, lại nói, đường đường nam nhi bảy thước sao có thể đánh nữ tử?!

Du Hiểu Cửu ho khan một tiếng, banh mặt uy hiếp hắn……

Cố Phong cắn răng dậm chân một cái…… “Bụp!”…… Xin lỗi nha, muốn trách thì trách Hộ Quốc nương nương tàn nhẫn độc ác…… “Bụp!”…… Xin lỗi, đạo cao một thước ma cao một trượng…… “Bụp!”…… Ai nha, sức lực quá lớn, Hoàng hậu bị đánh ngã xuống đất……

Du Hiểu Cửu “không đành lòng nhìn”, một bên cười trộm một bên nhìn về phía Triển Lạc Ưng.

Triển Lạc Ưng thu hồi độc châm, Tiểu Cửu chẳng những hóa hiểm thành lành, thậm chí sai khiến pháp sư trừ yêu giáo huấn Hoàng hậu bụng dạ khó lường, đúng là ngoài dự liệu của hắn.

Cố Phong ra tay đánh đương kim Hoàng hậu, cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng tổng quản thái giám lại triệu hồi, Hoàng thượng ban khẩu dụ -- Cố Phong hộ giá có công, lệnh hắn trong vòng ba ngày, phải cùng Hộ Quốc nương nương cứu lấy tánh mạng Hoàng hậu. Nếu hoàn toàn diệt trừ yêu nghiệt, thưởng năm vạn lượng hoàng kim.

Cố Phong lĩnh mệnh tạ ơn, có chút ngốc, trời giáng Thần Tài, thật không ngờ ban đầu định từ bỏ vạn lượng bạc lúc sau lại nhận được đãi ngộ lớn như vậy, vẫn là Hoàng thượng hào phóng hơn so với quốc sư.

Triển Lạc Ưng đẩy xe lăn mang Du Hiểu Cửu ra khỏi cung, thật là một trò khôi hài vớ vẩn.

Cố Phong lắc lư thân mình đến trước xe lăn, Triển Lạc Ưng cho rằng hắn không chịu bỏ qua, tiến lên một bước bảo hộ trước người Du Hiểu Cửu.

“Ta lần đầu xuống núi, không có chỗ ở, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn, tạm thời ở lại nhà ngươi có được không?” Cố Phong vòng qua Triển Lạc Ưng, nhú đầu ra nhìn về phía Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu híp mắt cười: “Xin lỗi, thật không tiện.”

“Ta sẽ châm cứu, tuyệt đối không phải làm loạn, có thể giúp ngươi trị chân.” Cố Phong bám riết không tha nói.

Du Hiểu Cửu vốn định cự tuyệt, Triển Lạc Ưng lại đáp ứng trước, chỉ cần có một tia hy vọng thay Tiểu Cửu trị chân, hắn đều không muốn từ bỏ.

Đợi cửa cung mở ra, Ngũ hoàng tử Nhiếp Ngạn, Thất hoàng tử Nhiếp Nhân cùng với Võ Thiên Cát đã chờ từ lâu, đều lo lắng vì an nguy của Hộ Quốc nương nương, thấy nàng bình an không có việc gì đi ra, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Triển Lạc Ưng thấy thế bất động thanh sắc, đi trước lên xe ngựa, Cố Phong không rõ tình huống, vẫn chưa đi theo lên xe, còn tưởng rằng mình phải chiếu cố Hộ Quốc nương nương, cho nên hắn lười biếng ngồi xổm bên người Du Hiểu Cửu.

Ba người động tác nhất trí quỳ xuống, Cố Phong ngáp ngáp một nửa liền cứng đờ, hắn sống lâu trong núi, đối với quan hàm cao thấp không hiểu nhiều lắm, nhưng trong đó có hai người mặc hoàng bào, cư nhiên cũng quỳ xuống trước mặt nha đầu này, đến tột cùng là thần thánh phương nào?

“Không có người ngoài, đều đứng lên đi.”

Vài vị đại nam nhân vì nàng quỳ xuống, khó tránh khỏi tâm tư hư vinh bành trướng, nàng tâm tình vô cùng tốt đẹp.

Ba người tựa hồ đều có chuyện muốn nói, lại ngại những người khác ở đây nên không tiện mở miệng.

Nhiếp Nhân an tâm cười nói: “Không có việc gì thì tốt, thần xin cáo lui trước.”

Du Hiểu Cửu gật đầu ý bảo: “Đa tạ Thất vương gia quan tâm, đi thong thả.”

Võ Thiên Cát tiến lên một bước: “Nương nương, mạt tướng hộ tống ngài về phủ đệ.” Nói xong, hắn dắt cương ngựa đi về phía xe ngựa.

Nhiếp Ngạn tà tà liếc nhìn Cố Phong một cái, hắn trong cung tai mắt đông đảo, tự nhiên tin tức linh thông, tiến lên một bước hùng hổ doạ người nói: “Ngươi là vị đạo sĩ vừa rồi làm khó dễ Hộ Quốc nương nương?”

Cố Phong nhìn chăm chú ánh mắt lạnh lẽo của Nhiếp Ngạn, gật đầu: “Là ta.”

Nhiếp Ngạn nhìn như văn sĩ nho nhã, lại là xuất thân võ tướng không hơn không kém, hắn lạnh lùng nắm lấy cổ Cố Phong: “Không nghĩ tới tiểu đạo sĩ cũng dám ở hoàng cung giương oai, hôm nay xem như ngươi thức thời, nếu ngày sau lại cùng Hộ Quốc nương nương đối nghịch, bổn vương nhất định phải đem ngươi ngũ mã phanh thây!”

Cố Phong gạt tay Nhiếp Ngạn ra: “Đừng kích động, ta đây còn có thánh chỉ trong tay, phải thay Hoàng Hậu nương nương trừ hồ yêu đấy.” Hắn thổi thổi đầu ngón tay: “Nếu Hộ Quốc nương nương không mang bộ dáng ni cô, ta còn tưởng rằng ngươi là nam nhân của nàng cơ.”

Nhiếp Ngạn trong mắt đằng đằng sát khí, nhắc tới chuyện này, hắn hỏa khí lớn hơn nữa, Hoàng Thượng nói dăm ba câu, liền làm hắn đánh mất ý niệm cưới Tiểu Cửu, nếu còn dám nói, luận tội ngỗ nghịch mà trừng phạt.

Nhiếp Ngạn bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, nắm lấy đôi tay Du Hiểu Cửu: “Tiểu Cửu, ngươi cùng ta bỏ trốn đi.”

Cố Phong muốn đập đầu hắn xuống đất……

“……” Du Hiểu Cửu không tiêu hóa nổi, lần đầu tiên nghe được nam nhân bày tỏ, liền thẳng thắng như vậy.

“Một người què như ta có thể chạy bao xa, lại nói, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ngươi tiếp tục làm vương gia của ngươi, chúng ta duy trì tình trạng này là tốt rồi.” Du Hiểu Cửu nghiêng đầu cười, nam nhân vì tình yêu, vứt bỏ công danh lợi lộc, xác thực rất đáng yêu, cũng làm nữ nhân động tâm, nhưng mà, Du Hiểu Cửu đối với hắn không có xẹt điện, ngài đã định là phận pháo hôi.

Nhiếp Ngạn muốn nói lại thôi, than thở một tiếng, ảm đạm rời đi.

“Chặc chặc, ngươi phạm vào sắc giới.” Cố Phong ra vẻ thâm trầm, đẩy xe lăn đi đến bên xe ngựa.

“Ngươi không phạm giới chắc, ai bắt bẻ ngươi.” Du Hiểu Cửu đối với Cố Phong không cần phải khách khí, nếu không phải nàng có được tri thức của người hiện đại, lúc này khả năng đã bị bỏ vào chảo dầu chiên mất rồi.

Cố Phong đột nhiên dừng bước, xoay người một cái, biểu tình hung thần ác sát ngồi xổm bên người Du Hiểu Cửu, nháy mắt, mặt thúi liền biến gương mặt tươi cười: “Nói thật, ngươi làm sao nhìn thấu những quỷ kế đó?”

Du Hiểu Cửu mặt không cảm xúc khoe khoang nói: “Phạm Dật Danh chưa nói với ngươi, ta biết thuật tiên đoán sao? Ngươi nghĩ gì ta đều rõ ràng, giống như hiện tại, trong tâm ngươi đang trộm mắng ta.”

Cố Phong kinh ngạc trừng mắt, mím chặt đôi môi ngừng thở, tận lực làm cho bộ não trống rỗng, bộ dáng thực ngốc.

Du Hiểu Cửu cười như không cười cong khóe môi: “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ngày sau đi đêm ít một chút.”

“Này! Ngươi... nữ tử này đừng khinh người quá đáng nha, ta vì giúp ngươi trút giận, cho Hoàng hậu ba cái tát, đợi Hoàng hậu kịp phản ứng, nhất định đem đầu ta chặt xuống làm cầu đá.” Cố Phong gào to thiệt là to, nhưng thật ra cũng không sợ hoàng quyền, bởi vì trong lòng hắn, người duy nhất đáng giá sùng kính là sư phụ, những người khác đều vô nghĩa.

Du Hiểu Cửu lười cùng hắn cãi nhau, tự chuyển xe lăn tới gần xe ngựa, Triển Lạc Ưng tựa hồ sớm đã chờ đến không còn kiên nhẫn, bóp chặt dưới nách nàng, ôm vào trong xe.

Cố Phong nhảy lên ngồi bên người xa phu, xa phu không biết ý đồ đến của người này, hồ nghi nhìn hắn. Cố Phong cười gượng hai tiếng, tự quen thuộc vỗ vỗ bả vai xa phu, nhếch lên ngón tay cái: “Ngựa không tồi, ngươi càng tốt hơn.”

Xa phu khóe mắt run run, khi định vươn chân đá Cố Phong xuống xe, Du Hiểu Cửu lại thúc giục hồi phủ, nàng đói bụng.

……

Triển Lạc Ưng suy nghĩ không nói, mặc dù hắn khôn khéo, thân là cổ nhân, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị phong kiến mê tín ảnh hưởng, đương nhiên, mánh khoé giang hồ lừa bịp người không ít, nhưng Âm Dương phái luôn ẩn cư nơi núi rừng là danh môn chính phái, trảm yêu trừ ma nhất định đứng đầu. Huống chi, trên tờ giấy trắng hiện ra dấu tay máu là việc chưa từng nghe thấy, cho nên tới bây giờ, hắn cũng cho rằng Cố Phong pháp lực cao cường, giữ Cố Phong ở tạm trong phủ Hộ Quốc, cũng là vì muốn tìm hiểu nghiên cứu tường tận về hắn, vẫn là câu nói kia, nếu không thuận theo mình, giết.

Du Hiểu Cửu đấm đấm vai cùng khuỷu tay, muốn nói vừa rồi một chút cũng không khẩn trương là nói dối, chỉ là không nghĩ tới kẻ lừa đảo ở cổ đại so với kẻ lừa đảo ở hiện đại lá gan còn lớn hơn, kỹ năng lừa bịp đều chơi tới “Trung. Nam. Hải*” luôn rồi.

(Trung Nam Hải: là quần thể các tòa nhà lớn ở Bắc Kinh, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và Chính phủ Cộng hòa Nhân nhân Trung Hoa. => Ý chỉ ở đây là Cố Phong chơi đến lãnh đạo, chính quyền luôn rồi.)

“Ngươi vừa cùng Cố đạo sĩ nói những gì, khiến hắn không thể không nghe theo lệnh ngươi?”

“Cũng chưa nói cái gì, hắn biết ta không phải hồ yêu, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, chính nghĩa chiến thắng tà ác.” Du Hiểu Cửu nói linh tinh.

Triển Lạc Ưng đương nhiên không tin: “Ngươi đã đáp ứng chỗ tốt gì với tên đạo sĩ kia?”

Du Hiểu Cửu nghe ra ý tứ trong lời nói, Triển Lạc Ưng cho rằng nàng sắc dụ Cố Phong, nàng cũng không giải thích, tươi cười xem như cam chịu.

Triển Lạc Ưng thần sắc không vui: “Nữ nhân trừ bỏ bán đứng thân thể, còn có thể sử dụng trí tuệ, hay là ngươi muốn dựa vào tư sắc cả đời.”

“Sư phụ, người từng dạy ta -- nếu không yêu chính mình, làm sao có thể để cho người khác yêu người?” Du Hiểu Cửu không cho là đúng cười.

Triển Lạc Ưng mím chặt môi, tạo thành một đường thẳng. Đúng như suy đoán, Tiểu Cửu xác thật thay đổi, trở thành người hắn không nắm bắt được.

“Đừng có ý đồ phản bội.” Đây là lời khuyên cuối cùng của hắn.

“Đương nhiên sẽ không, ta còn chưa có sống đủ đâu.” Du Hiểu Cửu thông qua trực giác, cảm thấy Triển Lạc Ưng cũng không phải loại người xấu đến tận cốt tủy, nam nhân có dã tâm thực bình thường, quan hệ giữa bọn họ được thành lập ở việc lợi dụng cùng bị lợi dụng, Triển Lạc Ưng một tay đem nàng nâng lên địa vị cao cao tại thượng, nàng hiện tại còn quá thích ý ấy chứ, quốc gia hưng suy với nàng không quan hệ, cho nên càng không cần thiết cùng Triển Lạc Ưng đối nghịch.

Triển Lạc Ưng trầm mặc không nói, nhìn về phía đường phố phồn hoa, phương pháp tốt nhất để quên đi một người chính là không thấy mặt, hắn vẫn là mau rời khỏi nơi đây thì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro