Chương 6: Ngây thơ đạo sĩ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Võ Thiên Cát rời khỏi phủ đệ, Du Hiểu Cửu trượt xe lăn đến trước cửa phòng Triển Lạc Ưng: “Người ta trở về rồi, người an tâm ngủ đi.”

Triển Lạc Ưng hơi hơi cong khóe miệng, thổi đèn, ngủ.

******

Sáng hôm sau.

Triển Lạc Ưng sau khi “trang điểm chải chuốt” một phen, cùng Du Hiểu Cửu đến hậu cung, bọn họ ngồi chung một chiếc xe ngựa, Du Hiểu Cửu hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng dựa vào cạnh ghế.

Hắn một tay đặt trên khung cửa sổ, gió nhẹ xuyên qua bức màn thổi bay mấy sợi tóc của Du Hiểu Cửu, ngón tay lướt qua chân trái không có cảm giác của nàng…… chết lặng giống như tâm của hắn. Nếu trong lòng có nguyện vọng, đó chính là -- lấy về lãnh thổ vốn nên thuốc về hắn, chính mắt thấy hoàng đế Cự Đỉnh Quốc Nhiếp Xa chết không chỗ chôn thân.

Du Hiểu Cửu tay vừa trượt, từ trên đùi rơi xuống, mu bàn tay nằm trong lòng bàn tay hắn. Triển Lạc Ưng theo bản năng mở bàn tay ra, nhìn chăm chú cái tay nhỏ tinh tế trắng nõn, đã từng, nàng tâm linh thuần tịnh thanh triệt, giống như sương tuyết, hiện giờ, dưới sự dạy dỗ của hắn, chẳng những hiểu được xem mặt đoán ý, còn đối với nam nhân rõ như lòng bàn tay.

Đối với Tiểu Cửu, không có lời nào để nói, tình lý bên trong chỉ có hận hắn tận xương.

Triển Lạc Ưng nhẹ nhàng đem nàng ôm vào lòng, để nàng dựa vào đầu vai nghỉ ngơi, đó là nguyên nhân hắn 5 năm không muốn xuất hiện ở Cự Đỉnh Quốc, nếu là hắn đem nàng đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, liền không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của nàng.

Hơi thở ấm áp phả vào trên lông mi của Du Hiểu Cửu, nàng mê mang mở mắt ra, nâng cằm lên, nhìn chăm chú một bộ biểu tình điềm nhiên, không nhịn được duỗi tay sờ sờ gương mặt Triển Lạc Ưng, làn da siêu co dãn nha, từ tận đáy lòng ca ngợi: “Cô cô, người lớn lên thật xinh đẹp……”

Triển Lạc Ưng gạt bỏ tay nàng, chăm chú nhìn môi nàng một lát, nâng cằm nàng lên, chậm rãi cúi người……

“Sư phụ, người xác định muốn dùng môi có thoa son hôn ta sao?” Du Hiểu Cửu tùy tiện đánh gãy, tuy rằng Triển Lạc Ưng lớn lên thực yêu nghiệt, nhưng nàng thật sự không thích cái tính máu lạnh của hắn.

Môi cùng môi cách nhau ba phân, Triển Lạc Ưng lập tức rút ra, đẩy bả vai nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tới rồi.”

Lời còn chưa dứt, xe ngựa đã dừng lại, tổng quản thái giám ở ngoài ngọ môn chờ đã lâu, phụng chỉ mật báo.

“Hộ Quốc nương nương, trong chốc lát vô luận phát sinh chuyện gì, Hoàng thượng cũng là bị buộc bất đắc dĩ, mong rằng Hộ Quốc nương nương đừng tức giận, chỉ là một chút hình thức thôi, ý của Hoàng thượng vốn không phải như thế.”

“Đến tột cùng là làm sao vậy?”

“Phạm quốc sư là họ hàng của Hoàng hậu, cho nên……” Tổng quản thái giám chỉ có thể chỉ điểm đến đó thôi.

Du Hiểu Cửu nhìn Triển Lạc Ưng, Triển Lạc Ưng một bộ dáng thản nhiên, là phúc không phải họa, bình tĩnh xem biến hóa.

******

Trong Ngự Hoa Viên ở hậu cung, ánh nắng tươi sáng, nguồn sáng trùng hợp cùng ánh vàng rực rỡ của long bào, giao hòa với long ỷ càng thêm rực rỡ. Trong viện dựng một đài cao như tế đàn, bát quái trận đồ đen trắng được vẽ ra, ngọn lửa cháy lên đến tận trời phát ra hồng quang lóa mắt.

Phía trên đệm hương bồ, một nam tử khoanh chân ngồi, dáng người cân xứng, đầu đội đấu lạp*, nhưng không mặc đạo bào, mà là một bộ trang phục màu trắng thêu hoa văn hiệp khách, ngang lưng đeo một thanh kim tiền kiếm*, thân kiếm màu bạc, chắc là kiếm hàng yêu trừ ma, trảm loạn đào hoa.

(Kim tiền kiếm: kiếm chuyên dùng để trừ tà, được ghép từ các đồng tiền xu.

Đấu lạp: hay còn gọi là mũ trúc, hình tròn rộng vành, thường khoét lỗ nhỏ ở đỉnh để búi tóc cố định nón, là vật phẩm quen thuộc trong các bộ phim cổ trang Hoa Ngữ.

)

Du Hiểu Cửu nhìn qua vẻ mặt tươi cười khinh miệt của Phạm Dật Danh, đại khái đã hiểu, đây là thỉnh cao nhân hàng yêu bắt “Yêu” là nàng đây mà.

Triển Lạc Ưng nắm thật chặt bả vai Du Hiểu Cửu, lại liếc nhìn hoàng đế Nhiếp Xa, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Hoàng thượng nhìn về phía Hoàng hậu bên cạnh, thương thảo nói: “Ái hậu à, Hộ Quốc nương nương cũng không phải yêu nghiệt, hà tất làm điều thừa?”

Hoàng hậu không vui cười lạnh: “Vàng thật không sợ lửa, là yêu hay là tiên thử một lần liền biết, lại nói, chỉ bằng vài lần may mắn thắng trận liền ngồi lên ngôi vị nhất phẩm quan viên của nước ta, Hoàng thượng không sợ khó có thể phục chúng sao?”

Nàng đối với quyền lợi vô cảm, chỉ là phiền chán Hộ Quốc nương nương sinh ra tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp. Không chịu nổi dăm ba câu xúi giục của Phạm Dật Danh, khăng khăng hàng yêu.

“Tuy là nói như vậy, nhưng Hộ Quốc nương nương chiến tích rõ như ban ngày, nàng ấy tính ra năm nay nàng có hỉ, không phải cũng chuẩn sao?”

Phạm Dật Danh tiến lên một bước thay Hoàng hậu giải vây: “Vi thần khó khăn lắm mới từ trong núi thỉnh được vị cao nhân này, vi thần cũng không phải cố ý làm khó dễ Hộ Quốc nương nương, chỉ là muốn hai người đấu pháp, nếu vị cao nhân này kỹ năng cao hơn một bậc, tự nhiên phải vì triều đình nguyện trung thành dốc sức. Hoàng thượng không cần lo lắng sốt ruột, chỉ là tỷ thí một hồi mà thôi.”

Hoàng thượng nặng nề lên tiếng, nhưng không quên cảnh cáo: “Trẫm lần này có thể ngoảnh mặt làm ngơ, bất quá, nếu Hộ Quốc nương nương không phải là yêu nhân, ngươi ngày sau không được lại cùng Hộ Quốc nương nương đối chọi gay gắt, còn phải đối với nàng kính trọng lời nói.”

Phạm Dật Danh đáy mắt hiện lên một tia ý cười như đã định liệu trước: “Thần tuân chỉ.”

Khi hắn quay lại chỗ ngồi, trong lúc vô ý nhìn đến vị đứng bên cạnh Hộ Quốc nương nương, nữ tử dáng người thon thả. Nữ tử tuy mặt mang một tầng lụa mỏng, nhưng dung nhan xinh đẹp diễm lệ khó thể che dấu. Phạm Dật Danh cư nhiên không tự chủ được thần sắc hoảng hốt trong một cái chớp mắt.

Du Hiểu Cửu lỗi đời nhấp môi cười: “Cô cô, Phạm quốc sư hình như coi trọng người, người mau nhìn hắn đi, hai mắt đều rơi ra rồi.”

Triển Lạc Ưng thế nhưng không có tâm tình đùa giỡn, ánh mắt khóa chặt nam tử đạo gia trên pháp đàn: “Người này tất có đạo hạnh sâu không lường được, nếu không nhất định không dám mạo muội cùng ngươi đối kháng, mục đích của hắn hôm nay chính là chứng minh ngươi là yêu nghiệt, nhớ lấy, nhất định phải cùng người này bảo trì khoảng cách, để tránh hắn ở trên người ngươi gian lận.”

Du Hiểu Cửu lên tiếng đáp, vừa muốn chuyển động xe lăn, lại lần nữa bị Triển Lạc Ưng giữ chặt, Triển Lạc Ưng ra vẻ giúp nàng lau mồ hôi, mượn cơ hội đến bên tai dặn dò: “Đừng sợ hãi, vi sư ở một bên bảo hộ ngươi.”

Du Hiểu Cửu hơi hơi nâng mắt lên, có lẽ chính mình còn không có cảm nhận được chuyến này dữ nhiều lành ít đi? Huống chi nàng vốn dĩ không phải yêu nghiệt, cho nên trực tiếp đem mức độ nguy hiểm rơi chậm lại về không, nhưng thấy trán Triển Lạc Ưng thấm vài giọt mồ hôi. Tâm tình của nàng không khỏi trầm xuống, sờ sờ gương mặt Triển Lạc Ưng, nhẹ giọng an ủi nói: “Yên tâm, ta là nữ tử hiện đại có tri thức có văn hóa, có thể đối phó mánh khóe hàng yêu lừa người.”

Triển Lạc Ưng ngẩn ra, Tiểu Cửu đã tự trượt xe lăn đến trước mặt hoàng thượng.

“Thần khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Du Hiểu Cửu được đặc xá không cần quỳ lễ.

Hoàng thượng mây đen trói chặt, khó khăn mở miệng nói: “Hộ Quốc nương nương, trẫm, trẫm……”

“Xem tư thế này, vị cao nhân kia muốn cùng thần đấu pháp, nhưng Hoàng thượng cũng biết, thần chỉ biết tiên đoán, xem tinh tượng, đoán mệnh trời, đều không phải là pháp sư âm dương trừ yêu.” Du Hiểu Cửu thần sắc bình thản, làm người ở thế kỷ 21 tương lai, sớm đã lật đổ lý luận phong kiến mê tín quỷ thần, tín ngưỡng có thể có, nhưng ỷ lại vào thần linh phù hộ, chính là cổ hủ, quá cổ hủ.

Hoàng hậu tiếp nhận lời nói, làm bộ làm tịch nói: “Bổn cung luôn luôn đối với Hộ Quốc nương nương tôn trọng có thừa, thế nhưng trong triều lại đồn đại bừa bãi, nói Hộ Quốc nương nương của chúng ta chỉ là hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc người, càng tệ hơn là có người tuyên bố Hộ Quốc nương nương là Cửu vĩ hồ chuyển thế. Bổn cung thực cảm thấy buồn bực, cho nên tự chủ trương lệnh Phạm quốc sư mời đến một vị cao nhân hàng yêu, làm những kẻ vô sỉ phỉ báng Hộ Quốc nương nương tự biết xấu hổ!”

Du Hiểu Cửu cười mà không nói, Hoàng hậu thật ra rất “thâm minh đại nghĩa*”, có chuyện liền diễn vai người chính trực, cũng khéo đưa đẩy lý do. Bất quá cũng đúng, có thể an ổn ngồi ở vị trí đứng đầu hậu cung, cung đấu hàng năm đều có, một năm so với một năm càng lợi hại hơn, làm sao có thể thiếu lòng mưu tính.

(Thâm minh đại nghĩa: người hiểu biết đúng sai, vì nghĩa lớn.)

Sau khi hàn huyên, bốn vị thái giám hợp lực nâng Du Hiểu Cửu từ xe lăn lên pháp đàn, Du Hiểu Cửu khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, cùng cao nhân cách xa nhau 50 thước, ở giữa hai người, vẫn là lò lửa hừng hực thiêu đốt.

Trước khi đối chiến, dựa theo quy củ tự báo gia môn.

Nam tử tháo đấu lạp xuống, vốn định soái khí đem đấu lạp tung ra ngoài, lại quên đỉnh đấu lạp có một cái lỗ nhỏ để búi tóc cố định, túm ba lần vẫn không ra.

Xuất sư bất lợi, nam tử rủa thầm một tiếng, cuối cùng thái giám bên cạnh phải hiệp trợ gỡ đấu lạp xuống, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.

“……” Du Hiểu Cửu cùng mọi người đều dại ra nhìn hắn, cao nhân thật mất mặt.

Cao nhân tuy kiểu tóc hỗn độn, nhưng không tổn hao đến bề ngoài soái khí của hắn, đương nhiên, có thể xưng là cao nhân, tất nhiên da mặt cũng dày hơn so với người bình thường.

“Núi Như Lai, phái Âm Dương, đại đệ tử của chưởng môn đời thứ mười tám, chuyên trảm yêu trừ ma, Cố Phong!”

Cố Phong hơi mím khóe miệng, trên trán buộc một sợi dây màu đỏ được trang trí bằng một dãy phù chú, buông xả xuống dưới có chút oai phong.

“Cự Đỉnh Quốc nhất phẩm Hộ Quốc nương nương, Tiểu Cửu.” Du Hiểu Cửu gật đầu xem như chào hỏi, có lòng tốt chỉ điểm: “Cao nhân, ngươi đi chải sơ đầu tóc trước đi, tránh tổn hại bề ngoài ngọc thụ lâm phong của ngươi.”

“……” Cố Phong vung búi tóc, nhanh chóng sửa sang lại thật tốt dung nhan. Nếu không phải vì ngân phiếu một ngàn lượng, hắn mới không tới nơi người bị người đè ép này.

Cố Phong liếc mắt nhìn Du Hiểu Cửu một cái, tiểu nữ tử sinh ra khí chất yêu mị không phải giả, nhưng sắc mặt hồng nhuận, chắc không phải là yêu nghiệt…… đâu nhỉ?

Ngược về một tháng trước – sư phụ của Cố Phong là Tam Đức chân nhân, uy chấn tứ hải, danh tiếng lan xa, kỳ thật chính là một tiểu lão đầu tham tài lại không chịu giữ giới luật, nhưng sư phụ xác thật có bản lĩnh hàng yêu trừ ma, chỉ là không muốn để ý tới thế tục thị phi. Nói trắng ra, chính là không thu bạc thì không làm việc cho người.

Quốc sư Cự Đỉnh Quốc thành kính khẩn cầu ba năm, cuối cùng sư phụ cũng đáp ứng, quyết định tự mình xuống núi hàng yêu trừ ma. Nhưng sư phụ phạm giới trộm uống rượu, bị trời cao khiển trách, đi tả không ngừng, cho nên dưới tình huống không có người khác để lựa chọn, lệnh Cố Phong theo Phạm quốc sư xuống núi bắt yêu.

Chính là Cố Phong hắn, tuy thân là đại đệ tử của chưởng môn phái Âm Dương, nói ra thật nực cười, hắn 24 tuổi, cũng ở trong núi hơn 20 năm, được làm đại đệ tử cũng là vì rút thăm trúng thưởng, căn bản không biết bắt yêu!

Hắn 24 năm không thấy qua nữ tử xinh đẹp, đại tẩu béo trong núi xem như không tính. Cố Phong nhớ tới sư phụ dặn dò một câu -- càng là vật càng xinh đẹp diễm lệ càng có độc, càng là đồ vật nhìn như yêu kiều nhu mì, càng là vũ khí giết người vô hình. Vạn lần không thể bị vẻ ngoài này che mắt.

Sư phụ nói, nhất định phải nghe. Cho nên hắn quyết định đem hết toàn lực xé xuống mặt nạ yêu nghiệt của Hộ Quốc nương nương. Hắn thực tài thực học không có, nhưng tiểu xảo gạt người lại biết một ít, Phạm quốc sư đã nói rất rõ ràng, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần chứng minh Hộ Quốc nương nương là yêu nghiệt, liền dâng thêm một vạn lượng tiền biếu đáp tạ.

Hồi tưởng xong, Cố Phong liền tiến vào trạng thái, trong miệng lẩm bẩm.

Hắn từ túi gấm lấy ra đạo cụ thứ nhất, thật cẩn thận lấy ra một đồng tiền dùng sợi vải bông buộc chặt, đứng dậy triển lãm một vòng, chứng minh độ chân thật của sợi bông: “Chư vị đại nhân hãy xem cho kỹ, ta sẽ đem sợi bông này châm lửa, nếu ngọn lửa cháy lan đến chỗ tiếp giáp với đồng tiền, mà vẫn không tắt, chứng minh nơi đây có quỷ quái quấy phá!”

Nói xong, Cố Phong tức khắc châm lửa sợi bông, chuyện kỳ quái như vậy đã xảy ra, chỉ thấy ngọn lửa trên sợi bông rõ ràng đã kéo dài đến trên đồng tiền, lại không biết làm sao vẫn cháy không ngừng.

Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, Cố Phong thừa thắng xông lên: “Ai nha, quỷ quái nơi này pháp thuật quả nhiên cao minh! Cư nhiên phóng xuất ra một tầng âm khí dày đặc, làm cho sợi bông thông linh này làm sao cũng không ngừng cháy a!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người, không hẹn mà cùng gom lại xung quanh Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu vẫn bất động thanh sắc, âm thầm cảm tạ internet, internet chẳng những cho chúng ta chế tạo ra các loại bát quái, các loại tin vịt, còn phải cảm tạ internet giúp chúng ta phổ cập thêm giáo dục khoa học.

Cố Phong dùng sợi bông, đã bị hắn động tay chân trước đó -- sợi bông đã ngâm qua nước chua, nước chua dùng để làm đậu hủ, là cách người phương Bắc thường dùng, bao một lớp như vậy ngoài đồng tiền, thoạt nhìn là đốt, kỳ thật chỉ thiêu cháy mặt ngoài, còn bên trong bởi vì được hợp chất hóa học bảo hộ, cũng không có tiếp xúc không khí, cho nên không bị đốt tới.

Nàng không cao ngạo không nóng nảy cong môi: “Cố đại sư vừa ra tay liền chỉ ra có hay không, đầu trâu mặt ngựa sao có thể là đối thủ của ngươi, nhưng cái gọi là ‘nước chua’ làm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Không biết quỷ quái kia, đại sư có trừ được không?”

“?!”…… Tiểu nữ tử thật sự có tài, hiển nhiên một câu đã nói toạc ra thiên cơ.

Nếu Hộ Quốc nương nương đã không ở trước mặt mọi người gỡ bỏ trò xiếc của hắn, hắn liền mượn sườn núi hạ lừa*, giơ lên Trảm Yêu Kiếm, trong không trung làm bộ làm tịch múa may lên lên xuống xuống, sau đó làm vài chiêu thức thu yêu hết sức khoa trương, múa rìu qua mắt thợ đọc một đoạn《 Chú quỷ kinh chính thống nhất 》: “Ngô hàm thiên địa tinh, chú độc sát quỷ phương, chú kim kim tự tiêu, chú mộc mộc tự chiết, chú thủy thủy tự kiệt, chú hỏa hỏa tự diệt, chú sơn sơn tự băng, chú thạch thạch tự nứt, chú thần thần tự trói, chú quỷ quỷ tự sát, chú đảo đảo tự đoạn, chú ung ung tự quyết, chú độc độc tự tán, chú trớ trớ tự diệt. Cấp tốc nghe lệnh.”

(Mượn sườn núi hạ lừa: dựa theo thời thế, tùy cơ ứng biến.)

Miệng khô lưỡi khô niệm xong, Cố Phong ôm quyền hướng Hoàng thượng hành lễ: “Đây là bách quỷ trùng cực hung ác, bần đạo đã tiêu diệt xong.”

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu khẩn trương tay cầm tay, lại giống như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Phạm Dật Danh nhíu mày trừng mắt, chất vấn Cố Phong đây là đang làm gì?!

Bắt người tay ngắn*, Cố Phong chỉ phải mặt dày vô sỉ móc ra đạo cụ thứ hai, nếu lại bị Hộ Quốc nương nương nhìn thấu, hắn đành trực tiếp đem bạc trả lại cho Phạm Dật Danh, trở về núi săn thú thôi.

(Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn… hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải làm việc cho người ta.)

Cố Phong lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết: “Yêu nghiệt xuất quỷ nhập thần, tờ giấy này cũng không phải là giấy Tuyên Thành bình thường, mà là một tờ thông linh chú chuyên môn bắt giữ hồ ly tinh, đợi ta niệm xong sau khi chú bám vào người, hồ ly tinh liền ở trên thân ta, ta sẽ mất đi ý thức, lúc này, thỉnh người khác nắm lấy tay của ta, thật mạnh chụp lên giấy Tuyên Thành, kết quả như thế nào trước tiên xin bảo mật, có hay không có yêu nghiệt, thử một lần liền biết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro