Chương 5: Cách xa hắn một chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Nhân lên tiếng đáp, ngước lên đôi mắt khát khao: “Kỳ thật ta thực hâm mộ nương nương, may mắn cùng chiến sĩ nước ta cùng tiến cùng lui, không giống ta, bệnh tật ốm yếu, từ nhỏ đến lớn cả hoàng thành cũng không ra khỏi.”

Chuyện nghe thật bi thương, Nhiếp Nhân lại không bày ra một tia u buồn, tươi cười xán lạn như cũ. Nhiếp Nhân trời sinh thể chất không tốt, bệnh trạng giống như hen suyễn, cho nên mới được an bài nhậm chức ở Hộ Bộ.

Du Hiểu Cửu không khỏi bắt đầu sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, nàng khom người tới vỗ vỗ khuỷu tay Nhiếp Nhân: “Tâm thái thoải mái là quan trọng nhất, chỉ cần đối với chính mình có tin tưởng, nhất định sẽ chiến thắng bệnh tật.”

Nhiếp Nhân nhợt nhạt cười: “Tiểu Cửu, ta phát hiện thật ra ngươi, có lẽ cũng không phải là người làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ nha.”

“Ngươi sợ ta?”

“Là kính ngưỡng, rốt cuộc ngươi là sứ giả thần linh phái đến nhân gian, cơ hồ tất cả mọi người đều lý giải như vậy.” Nhiếp Nhân ngồi xổm xuống, trêu chọc nói: “Bất quá cũng có ngoại lệ, Phạm quốc sư lại cho rằng ngươi là yêu nghiệt hóa thân, nhưng ngươi không cần để ý, thế gian vốn không có người toàn vẹn, mỗi người đều tồn tại chấp niệm, hắn cũng không có ác ý, chỉ là cảnh giác khó tiêu.”

“Hận người khác, thống khổ lại là chính mình, cho nên ta sẽ không đi làm chuyện không đâu.” Du Hiểu Cửu là loại người ở các phương diện đều thực lười nhác, mọi người thường đem người vô ưu vô lo so sánh với kẻ ngốc, kỳ thật như vậy cũng không có gì không tốt.

Nhiếp Nhân nhìn chăm chú thần thái lười biếng của nàng, thong thả chớp chớp mắt, mím khóe miệng, nghiêm túc nói: “Tiểu Cửu, có thể giúp ta tính dương thọ không?”

Du Hiểu Cửu đầu ngón tay dừng một chút: “Đoán mệnh không bằng nhận mệnh, không cần đột nhiên sinh ra phiền não. Còn nữa, biết trước thọ mệnh sẽ thiệt hại dương thọ một năm.” Nàng không phải nói chuyện giật gân, chỉ là căn cứ theo ký ức trình bày sự thật.

Nhiếp Nhân thở nhẹ một hơi, mất mát lên tiếng đáp. Du Hiểu Cửu thật không đành lòng nhìn mỹ thiếu niên thương tâm, lo lắng mở lòng bàn tay hắn ra: “Ta xem chỉ tay cho ngươi đi, bất quá chưa chắc thực sự chuẩn nha……”

Nhiếp Nhân vẫn chưa cảm thấy đường đột, tự nhiên mở bàn tay, tầm mắt dừng trên lông mi cong cong của nàng, xem đến thực chuyên chú.

“Ngươi đường sinh mệnh rất dài, ít nhất có thể sống đến 70 tuổi, đường phúc lộc rất dày, ừm…… đường tình duyên sao……” Du Hiểu Cửu vốn dĩ chính là bịa chuyện an ủi hắn, cho nên ba hoa chích choè nói: “Ngươi số đào hoa thực vượng, nữ tử yêu thầm ngươi nhất định không ít.”

Nhiếp Nhân bất đắc dĩ cười nhạt, biết được nàng chỉ muốn làm mình vui vẻ.

Lúc này, thị vệ tiến lên bẩm báo, nô tài của Thất vương phủ đã đến ngoài hoàng cung.

Nhiếp Nhân đứng lên, đi ra vài bước mới nhớ tới chân Hộ Quốc nương nương có tật, hắn quay lại chỗ cũ, vươn ra hai tay, bướng bỉnh giơ lên khóe môi: “Để ý ta ôm ngươi qua đó không?”

“Chỉ cần ngươi có đủ sức để ôm.”

Du Hiểu Cửu lời còn chưa dứt, Nhiếp Nhân đã thoải mái đem nàng bế lên, Du Hiểu Cửu ôm cổ hắn, khuỷu tay trong lúc vô tình đụng tới cơ ngực hắn, không thuộc loại hình rắn chắc, nhưng cũng không phải như bề ngoài yếu đuối mong manh.

Lúc màn xe ngựa mở ra, Du Hiểu Cửu không khỏi kinh hỉ cười: “Là ngươi thiết kế sao?”

“Ừ, ý tưởng đột phát, tuy rằng bộ dáng có điểm xấu, bất quá sử dụng làm phương tiện cũng rất được.”

Du Hiểu Cửu gấp không chờ nổi ngồi lên “Xe lăn” làm toàn bằng gỗ, Nhiếp Nhân thực sự có chút ngoài sức tưởng tượng.

Nhiếp Nhân tựa hồ không ngờ đến Tiểu Cửu sử dụng sẽ thuận buồm xuôi gió tới như vậy, trước đó hắn còn lo lắng sẽ bị nàng ghét bỏ.

“Ngươi thật là tâm linh thủ xảo*.” Du Hiểu Cửu tự đáy lòng khen ngợi, rốt cuộc phát minh sáng tạo cùng với sửa cũ thành mới là hai khái niệm khác nhau.

(Tâm linh thủ xảo: đầu óc linh hoạt, tay chân khéo léo.)

Nhiếp Nhân thẹn thùng nhấp nhấp môi, hắn thừa nhận lúc trước chế tạo “Chiếc ghế có bánh xe” vì muốn tạo niềm vui cho Hộ Quốc nương nương, bởi vì hắn vô cùng muốn biết được dương thọ của mình, lại không biết mở miệng dò hỏi như thế nào.

Nhưng lúc này, ý tưởng có điều chuyển biến, ít nhất hắn có được tứ chi kiện toàn, lại nhìn Hộ Quốc nương nương, thân có tàn tật lại có thể thản nhiên đối mặt, thậm chí vì một chuyện nhỏ mà thỏa mãn cười to.

Nhiếp Nhân bừng tỉnh đại ngộ, xem nhẹ việc sống giống như người khác, mới có thể có dũng khí một đường chạy về phía trước.

Tiếng bước chân dồn dập từ trong cung truyền đến, tổng quản thái giám nhìn về phía trước, không khỏi vui vẻ, bởi vì hắn vừa vặn muốn ra cung tìm Hộ Quốc nương nương.

“Hộ Quốc nương nương, nô tài phụng ý chỉ Hoàng Thượng, lệnh nương nương ngày mai không cần lâm triều, Hoàng Thượng thỉnh ngài buổi trưa đến hậu cung yết kiến.”

Du Hiểu Cửu cùng Nhiếp Nhân hai mặt nhìn nhau, bởi vì tổng quản thái giám thần sắc ngưng trọng.

“Chuyện gì?”

Tổng quản thái giám vẻ mặt khó xử, không dám nói thẳng, chỉ hàm hồ báo lại cho nên không rõ ràng lắm.

******

Nhiếp Nhân tự mình đẩy xe lăn đưa Du Hiểu Cửu ra ngọ môn, thấy nàng trầm mặc không nói, trấn an nói: “Đừng lo lắng, phụ hoàng nhất định sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Du Hiểu Cửu đáp một tiếng, chẳng lẽ thân phận gian tế bị phát hiện?

Võ Thiên Cát canh giữ ở ngoài ngọ môn, thấy Tiểu Cửu cùng Nhiếp Nhân cùng xuất hiện, tươi cười cứng đờ.

Hắn cúi đầu hành lễ: “Làm phiền Thất vương gia.” Nói xong, hắn đứng phía sau Du Hiểu Cửu, đánh giá ghế dựa có bánh xe hình thù kỳ quái, thoáng hiện thần sắc không vui, tựa hồ cũng không hy vọng cái ghế gỗ này thay thế vị trí hiện tại của hắn.

Nhiếp Nhân vẫn chưa để ý, hướng Du Hiểu Cửu bảo lưu ý cười, sau đó lên kiệu rời đi.

Du Hiểu Cửu thấy Võ Thiên Cát nhìn chăm chú hình ảnh kiệu của Nhiếp Nhân đi xa, không khỏi kéo kéo góc áo hắn: “Hồi phủ đi, ta đói bụng.”

Võ Thiên Cát thu hồi thần trí, bế Du Hiểu Cửu lên đặt vào trong kiệu: “Nương nương vì sao cùng Thất hoàng tử ở bên nhau?”

Tuy rằng Võ Thiên Cát ngữ khí không tốt, nhưng Du Hiểu Cửu cho rằng không cần thiết giải thích, nhiệm vụ mới nhất của nàng chính là thông đồng với Nhiếp Nhân.

Võ Thiên Cát tựa hồ ý thức được điều không nên hỏi, buông màn kiệu, xuất phát hồi phủ.

……

Chuyện đầu tiên sau khi hồi phủ, Du Hiểu Cửu liền trở về phòng ngủ, khóa lại cửa phòng, nàng vén màn lụa lên, lại không thấy bóng dáng của Triển Lạc Ưng, bất quá trên đệm giường còn lưu lại chút vết máu, vẫn còn ẩm ướt.

Du Hiểu Cửu mất mát thở dài, vốn định cùng Triển Lạc Ưng thương thảo một chút, hệ số nguy hiểm ngày mai sau khi tiến cung của mình, người đâu rồi?…… Nàng bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh hạ xuống sống lưng, ngoái đầu nhìn lại liền thấy Triển Lạc Ưng đã đứng lặng ở phía sau nàng.

“Ai da sư phụ, người thật là xuất quỷ nhập thần.”

Du Hiểu Cửu nhếch lên hai bên khóe miệng, bởi vì Triển Lạc Ưng như nàng mong muốn đã thay váy nữ, còn trang điểm, Triển Lạc Ưng môi rất mỏng, nhiễm màu son nhàn nhạt liền trơn bóng gợi cảm, trừ bỏ thân người cao lớn, xác thật so với nàng tưởng tượng còn muốn yêu mị động lòng người hơn, tuyệt đối là siêu cấp đại mỹ nhân khiến người phạm tội.

Triển Lạc Ưng mặt không cảm xúc ngồi lên ghế, tay che miệng vết thương khụ khụ hai tiếng. Du Hiểu Cửu rót cho hắn ly trà, nói với hắn, chuyện Hoàng Thượng vô duyên vô cớ muốn triệu kiến mình, còn có hành động của Phạm Dật Danh ở trên điện.

Sau khi nghe xong, Triển Lạc Ưng như có điều suy tư nhấp nhấp trà: “Chuyện này cùng Phạm Dật Danh không thoát được liên can, ngày mai ta bồi ngươi tiến cung.”

Du Hiểu Cửu cười khanh khách tiếp lời: “Có sư phụ bồi, ta liền an tâm rồi.”

Triển Lạc Ưng nao nao, ảo giác? Tiểu Cửu thế nhưng không dùng ánh mắt thù hận trừng hắn.

Du Hiểu Cửu đang sử dụng xe lăn mới, cho nên trong phòng phát ra tiếng đi lại “Lộc cộc lộc cộc”, bất quá cổ đại không có đường dành riêng cho người tàn tật, nên lúc đi qua ngạch cửa cao lớn vẫn cần người hỗ trợ nâng qua.

Nàng trượt xe lăn đến cạnh cửa, khi đẩy cửa sai người bưng đồ ăn lên, phát hiện Võ Thiên Cát đang ở trong viện luyện kiếm, kiếm phong rền vang, mười phần mạnh mẽ.

Triển Lạc Ưng đeo một tấm lụa mỏng ở phía trên mũi, hắn vốn chính là cao thủ dịch dung, chỉ là Tiểu Cửu không biết mà thôi. Hắn quyết định lưu lại mấy ngày lại không về nước, thứ nhất là muốn nhìn xem trong hồ lô của Phạm Dật Danh bán thuốc gì; thứ hai, âm thầm hiệp trợ Tiểu Cửu vượt qua cửa ải khó khăn. Huống chi, bằng địa vị ngày nay của Tiểu Cửu, không ai dám nghi ngờ bên cạnh nàng có bao nhiêu người quen cũ hoặc bà con thân thích xa.

Võ Thiên Cát xoay người xuất kiếm hết sức, thấy trong phòng nhiều thêm một vị nữ tử, đầu tiên là đứng yên, có lễ gật đầu, sau đó đem ánh mắt nghi hoặc vứt cho Du Hiểu Cửu.

“Cô cô ta, là người câm.”

Võ Thiên Cát lên tiếng đáp, đến bên tay Du Hiểu Cửu khe khẽ nói: “Thân thích nhà ngươi, tất cả đều thân mang các loại tàn tật sao?”

“……” Du Hiểu Cửu đem hắn đẩy đẩy ra: “Đói bụng, muốn ăn thịt cá.”

“Ngươi muốn ăn món mặn?” Võ Thiên Cát khó có thể tin, Hộ Quốc nương nương vốn là người ăn chay.

“Tế Công từng nói: Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật Tổ trong lòng lưu*.” Du Hiểu Cửu khởi động xe lăn, tâm tình thoải mái quay về bên cạnh bàn.

(Rượu thịt xuyên tràng quá, Phật Tổ trong lòng lưu: rượu thịt thì đi qua bụng nhưng Phật Tổ vẫn lưu lại trong lòng.)

Đợi Võ Thiên Cát chuẩn bị đồ ăn, Triển Lạc Ưng một tay đặt bên cạnh bàn, vén lên một lọn tóc của Du Hiểu Cửu, vòng ở đầu ngón tay, lang thang không có mục tiêu mà dạo qua một vòng rồi lại một vòng…… “Ta dường như không có nói qua, cho phép ngươi cùng nam tử ngoài kế hoạch dan díu.”

“Một người cùng mười người cũng không có gì khác nhau, nhân sinh khổ đoản, trước mắt nên tận hưởng lạc thú.” Du Hiểu Cửu không cho là đúng.

Lời này vừa nói ra, Triển Lạc Ưng ánh mắt chợt lạnh, không khí trong phòng tức khắc đình trệ.

“Cách xa hắn một chút.” Thanh âm hắn thực nhẹ, nhưng miệng lưỡi thật sự sắc bén.

Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, Triển Lạc Ưng thật là nam nhân tự mâu thuẫn, một mặt lệnh Tiểu Cửu câu ba đáp bốn, một mặt lại hiện ra thật sự bất mãn, nàng một tay chống cằm, lười biếng mị hoặc nhìn Triển Lạc Ưng.

Triển Lạc Ưng có chút mất tự nhiên: “Một người nếu chỉ quan tâm nhi nữ tình trường, nhất định không đạt được gì.”

Lời này không biết là hắn đang nói chính mình, hay là nhắc nhở Tiểu Cửu. Nhưng là, hắn xác thật đã xem nhẹ một việc, y theo kế hoạch, hắn căn bản không có lý do ngăn trở phạm vị săn bắt của Tiểu Cửu.

“Kia cái…… Đầu tiên, ta là bị buộc bất đắc dĩ mới lẻn vào Cự Đỉnh Quốc làm gian tế; tiếp theo, ta cũng không phải thật sự xem người như thầy tốt bạn hiền, hơn nữa, những thứ người dạy ta chỉ áp dụng trên người nam nhân; cuối cùng, ta chết hay sống, người có để ý qua sao?” Du Hiểu Cửu kỳ thật là vì Tiểu Cửu kêu oan, khăng khăng một mực yêu ai không yêu, cố tình yêu một người đem mình làm quân cờ câu dẫn nam nhân.

Triển Lạc Ưng cắn cắn răng, khịt mũi coi thường: “Đương nhiên để ý, ngươi chết rồi ai hiệp trợ ta hoàn thành nghiệp lớn, huống chi ngươi thân là con dân Thiên Ưng Quốc, vốn là nên đối với bổn quốc góp một phần lực, nhất định phải truy vấn đến cùng sao?”

Chặc chặc, sinh ra gương mặt xinh đẹp như vậy, cư nhiên nói ra lời máu lạnh vô tình.

“Ta nếu không nghe lời, người sẽ làm như thế nào?” Du Hiểu Cửu nhấp nhấp trà: “Đúng rồi nha, tánh mạng của mấy vị hòa thượng đó ta không quan tâm, muốn giết muốn chém tùy ý người.”

Triển Lạc Ưng vẫn như cũ bình tĩnh không gợn sóng: “Người ta không dùng được nữa, giết.”

“……” Du Hiểu Cửu sặc khụ một tiếng, không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn.

Nàng vừa chuyển đề tài, vừa ngấm ngầm hại người nói: “Sư phụ, người muốn biết mình có thể sống bao lâu không? Ta tính cho người nha.”

“Ngươi không thể an tĩnh một chút à?” Triển Lạc Ưng tựa hồ nhận thấy được Tiểu Cửu tính cách đột biến, ban đầu cũng không phải là luôn ít nói, nhưng sợ hãi đã từng tràn ngập trong mắt nàng, phảng phất không còn sót lại chút gì.

Du Hiểu Cửu nhún vai, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi đồ ăn lên bàn.

Hoàng hôn khuất sau núi, nha hoàn thay Triển Lạc Ưng dọn dẹp một gian phòng cho khách, ở ngay bên cạnh khuê phòng của Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu rảnh rỗi không có việc gì làm, trượt trượt xe lăn ở trong viện đi dạo, Võ Thiên Cát xem nàng buồn đến phát hoảng, bắt mấy con dế, cho nàng chọn một con, sau đó, hai người nằm dưới đèn dầu trước sân đấu dế.

Tiếng cười vui vẻ mơ hồ truyền vào phòng cho khách, Triển Lạc Ưng nhíu mi lại, Tiểu Cửu hiển nhiên muốn cùng mình đối nghịch.

Hắn đẩy cửa phòng ra, trước mắt là một đôi vai kề vai, bóng dáng thân mật, hắn thần sắc thoáng hiện phẫn nộ.

Võ Thiên Cát ngoái đầu nhìn lại xung quanh, thân thiết nói: “Cô cô, ngài còn chưa ngủ sao?”

“……” Triển Lạc Ưng giả làm người câm, cho nên vẫn chưa mở miệng, hắn tự động đi lên trước, như phu nhân ưu nhã mà khom người xuống, chọn trong vại một con dế nhỏ nhất, ý bảo cùng Võ Thiên Cát đại quyết đấu dế, thuận thế đẩy xe lăn của Du Hiểu Cửu ra.

Du Hiểu Cửu chơi đến hăng say, cũng không nghĩ nhiều như vậy, lộc cộc dời xe lăn sang một bên xem chiến.

Lúc hai con dế thực lực cách xa nhau khai đấu không đến một khắc, tiểu dế đã bị đại dế đá rớt một cái chân trước. Võ Thiên Cát thấy nắm chắc thắng lợi, cười ngây ngô cọ cọ mũi: “Cô cô, ngài hẳn là nên chọn con to hơn đi, ha ha.”

Triển Lạc Ưng cười mà không nói, phất tay áo xẹt qua mép vại, đầu ngón tay hơi hơi động, chỉ thấy tình thế chuyển biến bất ngờ, đại dế nhảy nhót hai cái, chổng vó, treo. Mà tiểu dế, còn chưa kịp đắc ý, đã bị Triển Lạc Ưng dùng đầu ngón tay nghiền chết, lại treo.

“……” Du Hiểu Cửu cùng Võ Thiên Cát nhìn nhau, Triển Lạc Ưng vẫn mặt không cảm xúc đứng lên, đóng cửa đi ngủ.

“Cô cô ngươi…… hình như có tâm sự.” Võ Thiên Cát lời ngầm: Cô cô ngươi thật là một quái nhân.

Du Hiểu Cửu không có lời gì để nói, Triển Lạc Ưng hẳn là muốn cảnh cáo nàng rời xa Võ Thiên Cát, nếu không tựa như con dế què chân kia, sẽ không tha mạng, đang sống sờ sờ bị hắn bóp chết.

Nàng căn cứ nguyên tắc: sống sót  liền có thể làm càng nhiều giày rách, hướng Võ Thiên Cát trịnh trọng mở miệng: “Ngươi hiện tại liền hồi tướng quân phủ đi, ta muốn ở cùng cô cô mấy ngày.”

Võ Thiên Cát ngẩn người: “Cô cô ngươi không vui sao?”

“Xem như vậy đi, nàng lớn tuổi còn đợi gả, tâm thái không tốt.” Du Hiểu Cửu nói nhỏ.

Võ Thiên Cát cũng rất thẳng tính, ngẫm lại cũng đúng, mỹ nhân như hoa như ngọc lại sinh ra câm điếc, khổ mà không nói nên lời aiz.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro