Chương 4: Sống uất ức, chết nghẹn khuất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Thiên Cát lại lần nữa nhảy lên ngựa, đi tuốt đàng trước hộ tống. Hồi ức hai năm trước, đoạn ký ức kia làm hắn đến nay khó quên, suối nước bờ sông, Hộ Quốc nương nương nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng chủ động hướng hắn có hảo cảm. Hắn kỳ thật trong lòng đều rõ ràng, Tiểu Cửu cũng không yêu hắn, có lẽ nàng chỉ là cảm thấy cô độc, muốn tìm hiểu một nam nhân để giải sầu, nhưng hắn liền cam tâm tình nguyện cứ như vậy mà rơi vào.

Du Hiểu Cửu vén lên một góc màn kiệu quan sát, nàng được Hoàng Thượng đặc xá, cho nên có thể lưu lại nơi cách hoàng cung không xa. Các quan viên khác cũng không có mệnh tốt như vậy, phải đêm khuya rời giường, đi qua nửa cái thành trì mới đến ngoài cung. Ước chừng rạng sáng canh ba, đại thần tới chờ ngoài ngọ môn. Giữa trưa khi trống trên cửa thành được gõ vang , đại thần dựa theo quan phẩm danh hiệu xếp hàng tiến vào. Cho đến khi tiếng chuông thứ năm vang lên, cửa cung mới mở ra.

Du Hiểu Cửu ngáp một cái, lúc tiếng trống vang lên, nàng không thể ngồi ở trong kiệu, mà dựa theo phẩm cấp cao thấp ngồi vào đầu đội ngũ, một khi cửa cung mở ra, bốn gã thái giám nâng nàng lên khoanh chân ngồi giữa đài hoa sen, như tiên cô phong thái uyển chuyển như nước được nâng nhập vào điện Thái Hòa.

“Hộ Quốc nương nương, sao uể oải mệt mỏi như vậy? Kỳ thật ngươi nên tu dưỡng mấy ngày rồi hãy lên triều.”

Một đạo thanh âm trong sáng thanh thoát gọi thần trí đần độn của Du Hiểu Cửu trở về.

Nàng xoay người, ngước nhìn nam tử mảnh khảnh trắng nõn phía sau, nam tử tươi cười thực sạch sẽ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng sỡ hữu quý khí hoàng tộc khó có thể che dấu.

Vị nam tử này, chính là đối tượng thông đồng chưa thành lập của Hộ Quốc nương nương -- Thất hoàng tử Nhiếp Nhân, thiên tư thông minh, bản tính thuần lương, làm việc nghiêm túc. Nghe nói hắn là tiểu nhi tử Hoàng Thượng sủng ái nhất, đừng nhìn Nhiếp Nhân chỉ có 22 tuổi, nhưng quản lý kim ngạch khổng lồ Hộ Bộ, đã có hơn 6 năm, hơn nữa hành sự chưa bao giờ phạm sai lầm.

“Hả?…… Ta còn có thể xin nghỉ sao?” Du Hiểu Cửu trạng thái nửa hôn mê đáp lời.

Nhiếp Nhân vẫn luôn xem Hộ Quốc nương nương là tôn giả, nhưng không biết là ảo giác, hay là sao, tựa hồ cảm thấy nàng cũng không giống ngày xưa, thịnh khí lăng nhân* như vậy, đẹp thì vẫn đẹp thật, chính là thiếu vài phần lãnh đạm cao ngạo cách xa người ngàn dặm.

(Thịnh khí lăng nhân: người trong trạng thái đầy ngây ngốc, thất thần.)

Hắn cười rạng rỡ: “Sau khi lâm triều, có thứ này muốn tặng cho Hộ Quốc nương nương, nếu có rảnh, có thể ở bên ngoài ngọ môn chờ thần một lát không?”

Du Hiểu Cửu lên tiếng đồng ý, Nhiếp Nhân cũng là đối tượng “Nhiệm vụ” Triển Lạc Ưng phân phó, hơn nữa, sinh ra bộ dáng một tiểu shota đơn thuần, thực đáng yêu làm sao.

Trên điện Thái Hòa.

Hoàng Thượng ngồi an ổn trên long ỷ, bá quan hành đại lễ một quỳ ba dập đầu. Du Hiểu Cửu như cũ ngồi trên đài hoa sen, vị trí ở hàng trước nhất. Hoàng Thượng ngũ quan đoan chính, uy nghiêm túc mục, tuy là lão giả 50 tầm tuổi, nhưng tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào. Mấy người nhi tử lớn lên đều là bộ dáng xinh đẹp tuấn tú, xem ra là mẫu thân có gen di truyền tốt.

Hoàng Thượng đầu tiên nhìn về phía Du Hiểu Cửu: “Trẫm biết được Hộ Quốc nương nương chết đi sống lại, cảm kích trời xanh chiếu cố Cự Đỉnh Quốc ta!”

“……” Du Hiểu Cửu khóe miệng hơi hơi nâng lên, thật không có biện pháp nói tiếp.

Bắt đầu lâm triều, qua viên tứ phẩm trở lên mới có cơ hội dâng sớ cùng Hoàng Thượng, nhất phẩm quốc sư Phạm Dật Danh dẫn đầu tiến lên trước một bước hướng hoàng đế báo cáo chính vụ.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cao Li quốc đã bị đại quân của ta tiêu diệt, sau chiến lương thảo sung túc, tử thương chưa đến trăm người, vi thần kiến nghị thừa thắng xông lên, quân đội không trở về lãnh thổ Cự Đỉnh Quốc mà nhân hành động lần này phá đi khối đá cứng Thiên Ưng Quốc.”

Hoàng Thượng hơi hơi nhíu mày, hoàng cung Thiên Ưng Quốc xây dụng với các dãy núi cao, địa thế hiểm trở, đó là nguyên nhân chậm chạp không tấn công. Bất quá, Thiên Ưng Quốc có lượng đá quý cùng khoáng sản phong phú là thứ mà Cự Đỉnh Quốc và nước láng giềng khác theo không kịp. Nhưng cũng có chút chần chờ, con dân Thiên Ưng Quốc nhiều thế hệ lâu đời định cư trong núi, đối với khai thác các loại đá quý rõ như lòng bàn tay, huống chi vì cầu hòa bình chung sống, Thiên Ưng Quốc mỗi năm cũng hướng Cự Đỉnh Quốc tiến cống lượng lớn vàng bạc tài bảo. Một khi tấn công Thiên Ưng Quốc, chưa chắc lợi lớn hơn hại.

Hoàng Thượng nhìn về phía Du Hiểu Cửu: “Hộ Quốc nương nương đối với việc này nghĩ như thế nào?”

Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, trách không được Triển Lạc Ưng nóng lòng bức bách mình thu phục Phạm Dật Danh, xem ra sớm có dự kiến, Phạm Dật Danh dã tâm bừng bừng, tưởng một ngụm nuốt trọn khối bảo tàng thiên nhiên lớn Thiên Ưng Quốc này.

“Đợi sau khi vi thần quan sát tinh tượng, rồi hãy định đoạt.” Nàng lung tung nói mò.

“À, vậy tối hôm qua tinh tượng như thế nào? Trời xanh có điều gì chỉ dẫn không?” Hoàng Thượng thật sự thích lừa mình dối người, tựa hồ mỗi ngày đều phải từ miệng Hộ Quốc nương nương nghe được mấy lời vô nghĩa “Mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an” mới có thể an tâm.

Nếu là Hộ Quốc nương nương chính hiệu ở đây, nàng sẽ thao thao bất tuyệt nói một ít lời người hiện đại nghe không hiểu, người cổ đại cũng thấy choáng váng, nhưng Du Hiểu Cửu tự nhận đầu óc chậm chạp, mặc dù có ký ức chỉ dẫn, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo học vẹt, nàng đều niệm không ra nhiều từ ngữ như vậy. Cho nên nàng học theo mấy bản tin thời tiết, bắt đầu phun trào……

“Hôm nay, dự báo là, sức gió cấp một, gió Nam chuyển thành gió Bắc, gió Bắc chuyển thành gió Tây, ban ngày độ ấm cao nhất 25 độ C, ban đêm độ ấm thấp nhất 13 độ C, chỉ số không khí rất đẹp, thích hợp câu cá, xoát xe ngựa, dạo chợ.... Tượng trưng Cự Đỉnh Quốc ta, ngũ cốc dồi dào, cơm no áo ấm, thiện tai thiện tai……”

******

Hoàng Thượng còn chưa kịp cập nhật tin tức, Phạm Dật Danh mặt có nét tức giận, cười nhạo hừ nhẹ: “Hành quân đánh giặc là dựa vào thực lực, hay là Hộ Quốc nương nương buông lời cuộc chiến này đánh không được, Hoàng Thượng liền từ bỏ?”

Ngũ vương gia Nhiếp Ngạn không vui tiến lên một bước: “Phạm quốc sư nói lời này sai rồi, hội tụ đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể thắng lợi, huống chi Hộ Quốc nương nương còn chưa bói toán xem tinh, cũng chưa từng nói qua không thể đánh, Phạm quốc sư có hay không quá nóng vội?”

Phạm Dật Danh không muốn cùng Nhiếp Ngạn đối chọi gay gắt, căm giận phất tay áo lui về chỗ. Hắn trong mấy năm nhiều lần đề cập tấn công Thiên Ưng Quốc, đều bị Hộ Quốc nương nương phủ định hoàn toàn, không khỏi có ý che chở, mà Hoàng Thượng cùng chư thần, lại chưa từng có nửa phần nghi ngờ, hiển nhiên bị sắc đẹp của Hộ Quốc nương nương che mất hai mắt.

Du Hiểu Cửu một tay chống má xem náo nhiệt, có người thân cận ra mặt chính là tiết kiệm sức lực, đi đến nơi nào cũng không chịu ủy khuất.

Hoàng Thượng biết rõ Phạm Dật Danh trung thành tận tâm, anh dũng thiện chiến, nếu không cũng sẽ không để hắn ngồi trên vị trí nhất phẩm quốc sư. Nhưng là, Hộ Quốc nương nương có năng lực suy tính chiến sự thành bại tinh chuẩn, toàn triều rõ như ban ngày. Cũng không biết sao, hai vị nhất phẩm quan viên này chính là bát tự không hợp. Hắn thân là Hoàng Thượng, bị kẹp ở giữa cũng không dễ chịu.

Nhưng có liên quan đến việc đánh giặc, là chức trách của Phạm Dật Danh cùng Nhiếp Ngạn, trừ hai người đó ra, Hộ Bộ Ngũ hoàng tử Nhiếp Nhân còn có thể nói chút lời, các quan viên còn lại càng là quăng tám sào cũng không thèm nói tới.

Nếu Hoàng Thượng đã đem ánh mắt xin giúp đỡ ném cho Nhiếp Nhân, Nhiếp Nhân chỉ có tiến lên điều tiết: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, mùa xuân là thời gian thu hoạch, vùng Giang Nam mùa mưa kéo dài, vi thần cũng không đề xướng vào lúc này đánh giặc.”

Hoàng Thượng thư thả khẩu khí: “Trẫm cũng đúng là có ý này, Phạm ái khanh lui ra trước đi, ngày khác lại nghị luận.”

Du Hiểu Cửu ghé mắt liếc tiểu shota Nhiếp Nhân một cái, thực là coi trọng ta nha.

Phạm Dật Danh cũng không phải khăng khăng muốn tấn công Thiên Ưng Quốc, chỉ là không quen nhìn nhóm quan thần trở thành con rối tùy ý Hộ Quốc nương nương bài bố, quốc gia là của Hoàng Thượng, thiên hạ là từ các nam nhân tắm máu chiến đấu hăng hái giành về, một vị tiểu nữ tử lai lịch không rõ, chỉ 5 năm ngắn ngủi, đã ở trong triều hô mưa gọi gió, chẳng phải sẽ khiến cho hoàng triều nước láng giềng cười nhạo sao?

Du Hiểu Cửu nhìn ra Phạm Dật Danh vô cùng không thích mình, giống như tâm tư muốn bóp chết nàng đều có, nàng khẽ nâng mi, khối đá cứng này thật khó đối phó, khiến Triển Lạc Ưng thất vọng rồi.

Lâm triều nghị sự thật không có chuyện gì khiến Du Hiểu Cửu cảm thấy thú vị, có lẽ là không có gì để nói, tóm lại một ít việc vặt lông gà vỏ tỏi cũng đặt lên mặt bàn tán gẫu một chút. Hoàng Thượng còn hỏi nàng vấn đề thực riêng tư, tỷ như phi tần nào nhanh chóng lâm bồn, hoặc là trong Ngự Hoa Viên nghe được tiếng khóc bi thương của ai đó, bảo nàng làm thêm chút việc, thi pháp đuổi ma linh tinh các thứ.

Lúc toàn bộ kí ức hoàn chỉnh hợp lại, Du Hiểu Cửu biết được Hộ Quốc nương nương cũng không thần thánh như vậy, về điểm này, nguyên nhân cũng là nàng cần phải bảo toàn thân phận quan trọng của quốc vương Thiên Ưng Quốc - Triển Lạc Ưng. Bởi vì, mỗi một đạo “Thần ban ý chỉ” mà Hộ Quốc nương nương phát ra -- tỷ như: Tiêu diệt quốc gia nào, dụng binh như thế nào mới có lợi nhất. Kỳ thật đều là Triển Lạc Ưng ở phía sau màn thao túng, hắn mới là đại quân sư bày mưu tính kế.

Triển Lạc Ưng muốn mượn tay Hộ Quốc nương nương, lợi dụng lực lượng quân sự của Cự Đỉnh Quốc không ngừng mở rộng lãnh thổ, lại từ nội bộ ăn mòn triều cương, dã tâm to lớn, vừa xem hiểu ngay.

Bất quá, Hộ Quốc nương nương xác thật có được bản lĩnh thật sự -- biết thiên mệnh.

Cái gọi là biết thiên mệnh, là thông qua ba giọt máu tươi của đương sự, dự kiến dương thọ cùng với kiếp số của người này.

Đương nhiên, thiên mệnh không thể trái, vô pháp gặp dữ hóa lành.

Du Hiểu Cửu rùng mình một cái, bỗng nhiên phát hiện thể chất đặc thù của thân thể này, tựa như Diêm Vương trong tay cầm một quyển sổ sinh tử mỏng. Nhưng đến tột cùng bao nhiêu người nguyện ý biết chính mình ngày nào đó sẽ chết đây? Tồn tại như vậy còn gì là lạc thú chứ.

Nhắc tới Diêm Vương, nàng nhớ tới đoạn truyền thuyết "Diêm Vương cùng Thập công chúa" kia.

Lão giả trong điện Diêm Vương không biết là lão niên si ngốc hay đây vốn là chuyện có thật, nhưng chuyện xưa thật đau thương thê mỹ, một đôi vô duyên dắt tay người yêu, âm dương cách biệt, Diêm Vương si tình lại chuyên nhất, nếu mình thật là một phần hồn phách của Thập công chúa, nàng thật sự một chút cũng không bài xích.

Chỉ là trong biển người mênh mông, nàng đi đâu tìm thân thể chuyển thế của Diêm Vương gia đây?

Câu nói của lão giả quanh quẩn bên tai -- “Nam nhân đối với nàng tốt nhất, nhất định là Diêm Vương.”

Lâm triều nghị sự kết thúc, Hoàng Thượng khởi giá hồi cung, khi Nhiếp Nhân rời đi hướng nàng nháy nháy mắt, Du Hiểu Cửu hiểu ý cười nhạt, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhợt nhạt bên khóe miệng.

******

Du Hiểu Cửu lệnh thái giám hầu hạ rời đi, một mình lưu lại chờ ở cửa cung, giờ này, trừ bỏ thị vệ hoàng cung đứng lặng như pho tượng ở hai bên, còn lại quan viên đã sôi nổi khởi kiệu hồi phủ.

Du Hiểu Cửu sinh thời 24 tuổi, sau khi xuyên qua 20 tuổi, cho nên ở trong mắt nàng, Thất hoàng tử Nhiếp Nhân chỉ là một tiểu nam nhân.

Nhắc tới nguyên nhân chết của nàng, không khỏi làm người liên tưởng đến một câu -- sống quá uất ức, nghẹn khuất mà chết.

Nàng sinh thời mắc bệnh tim bẩm sinh có hơi nghiêm trọng, cảm xúc kích động một chút liền lên cơn sốc, càng không thể giống người bình thường khỏe mạnh đi làm đi học, cho nên vô luận việc lớn việc nhỏ, nàng đã quen bảo trì tâm thái bình tĩnh. Nhàn tới không có việc gì để làm ngoài nằm ở nhà làm trạch nữ lấy internet làm công cụ giải trí……

Đến nỗi nguyên nhân chết, mọi người nhất định phải tin tưởng lực lượng cường đại của “Nước chảy đá mòn” ……

Một ngày nọ đã phát sinh chút chuyện nhỏ:
Nàng mở máy tính ra, phát hiện vườn rau đồ ăn bị trộm sạch;

Sau đó, mở diễn đàn bạn tốt ra, phát hiện chính mình đầu bù tóc rối là nhờ sáng kiến ác ý của bạn tốt “Phù dung chiếu”;

Vì thế, người ngày thường tán gẫu trong vòng bạn bè bỗng nhiên lạnh lùng trừng mắt mắng ngươi lớn lên mặt người dạ thú;

Sau đó, tài khoản trò chơi luyện một năm bị trộm, trang bị cùng tiền tệ cực cực khổ khổ tích góp trong trò chơi bị cướp sạch không còn gì;

Cuối cùng, ông chồng “Kết giao” nửa năm trong trò chơi, ngại nàng nghèo túng, động động ngón tay click chuột ly hôn, vẫy vẫy ống tay áo vèo vèo như mây gió bay đi mất;

Nàng đơn giản thoát khỏi trò chơi, một lần nữa khởi động lại máy tính, bởi vì khẳng định muốn làm lại từ đầu……

Máy tính bàn không hoạt động;

Nàng bình tĩnh ra khỏi cửa nhà, mặt trời trên đầu chói chang, tiêu phí thời gian một giờ mua lại một bộ trang bị bàn.

Khi mồ hôi ướt đẫm về đến nhà.

Cắm đĩa CD vào, chẳng những không hoạt động, còn đen đủi không lấy ra được.

Lúc nàng hô hấp thật sâu, chuẩn bị lại ra cửa, lại phát hiện bao tiền bị trộm.

……

Cứ như vậy, một ngụm hờn dỗi không kìm nén được, treo.

Đừng nói Du Hiểu Cửu là người bệnh tim nghiêm trọng. Cho dù là người có trái tim khỏe mạnh, có thể bảo trì đáy lòng không một tia tức giận, vậy ngươi nhất định không phải người, cũng không phải thần, mà là lão yêu ngàn năm!

“Hộ Quốc nương nương, thần đến chậm.” Nhiếp Nhân nện bước ưu nhã đi tới trước mặt Du Hiểu Cửu, tươi cười thực thần bí.

Du Hiểu Cửu lắc đầu, cười đến có điểm chua xót, nàng còn đang vì nguyên nhân chết của mình mà cảm thấy oan uổng.

Nhiếp Nhân khóe miệng hơi mím: “Hộ Quốc nương nương vì việc tranh chấp vừa rồi nên cảm thấy phiền lòng sao?”

Du Hiểu Cửu giật mình, chỉ có Nhiếp Nhân thấy Phạm Dật Danh hùng hổ doạ người?… Nàng mới không có đâu.

“Thất vương gia có thứ gì mới mẻ muốn cho ta mở rộng tầm mắt sao?” Du Hiểu Cửu xem hắn hai tay trống trơn mà đến.

Nhiếp Nhân nhe răng cười, giống như ánh rạng đông tươi đẹp: “Nương nương chờ một lát, lễ vật quá lớn, thần lệnh nô tài đi lấy.”

“Thất vương gia hơn ta hai tuổi, lúc này lại không có người khác, trực tiếp gọi ta Tiểu Cửu là được.” Du Hiểu Cửu cho rằng mình đang mặt dày vô sỉ ngây ngô cười, lại làm ra hiệu quả nhất tiếu bách mị* xinh đẹp.

(Nhất tiếu bách mị: một nụ cười trăm vẻ đẹp yêu kiều.)

Nhiếp Nhân thần sắc có chút giật mình, cổ đại quan niệm bảo thủ, nam tử trong lòng định nghĩa: Nữ tử thỉnh nam tử gọi thẳng kỳ danh, đó là biểu hiện rất thân mật. Nhưng hắn thực mau khôi phục một mặt bình tĩnh: “Tốt lắm, vừa vặn ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”

“Mời nói.”

“Một tiểu nữ tử như ngươi thường ra vào chiến trường, tung hoành khắp nơi, không sợ sao?”

Du Hiểu Cửu nhấp nhấp khóe miệng, có lệ nói: “Chính là tắm rửa không tiện, mặt khác còn tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro