Chương 3: Cleopatra sư phụ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá, trong trí nhớ, Triển Lạc Ưng cũng không thích Tiểu Cửu, chỉ là lợi dụng năng lực tiên đoán cùng với tư sắc thiên sinh lệ chất của nàng để đạt thành mục đích, hơn nữa thủ đoạn tương đối ti tiện, bắt người bức bách nàng không được quyền phản kháng.

Lại bất quá, từ lúc xuyên qua đến giờ, Du Hiểu Cửu hoàn toàn không cảm ứng được chút việc tương lai nào. Có lẽ còn chờ khai phá, có lẽ đã mất đi công năng đặc dị, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao nàng cũng là người không có nguyên tắc.

Triển Lạc Ưng có chút mỏi mệt, khi hắn biết được Tiểu Cửu chết oan chết uổng, liền không quản ngày đêm chạy tới Cự Đỉnh Quốc, trưa hôm nay vừa mới đi vào thành trì, nghe được bá tánh nghị luận, kỳ tích Hộ Quốc nương nương chết đi sống lại, bá tánh đối với việc này đã truyền đến vô cùng kì diệu.

Vì che giấu tai mắt người khác, hắn luôn thông qua bồ câu đưa thư truyền đạt mệnh lệnh mới nhất, huống chi Tiểu Cửu vì giữ tánh mạng mấy vị hòa thượng, cũng không dám chậm trễ, hơn nữa nhiệm vụ hoàn thành theo lệnh đều khiến hắn cơ bản vừa lòng. Cẩn thận tính ra, hắn cùng Tiểu Cửu cũng đã ba năm không gặp.

Hắn rũ ngón tay xuống, trong lúc vô tình chạm vào cái chân chết lặng của nàng: "Còn không có cảm giác sao?"

Du Hiểu Cửu thu hồi ánh mắt chuyên chú, chọc chọc đùi, lắc đầu.

Hắn nghiêm mặt nói: "Trở lại chuyện chính, trong vòng một tháng, nhất định phải câu dẫn được Phạm Dật Danh, nếu không sẽ ảnh hưởng bước tiếp theo kế hoạch của ta."

Du Hiểu Cửu nhăn mi lại, nghiêm chỉnh mà nói, Triển Lạc Ưng cũng coi như là sư phụ của Tiểu Cửu, tuy rằng nội dung dạy học là mị thuật câu dẫn nam nhân, trước mắt bỗng nhiên hiện lên đủ loại hình ảnh khi huấn luyện, che mặt...... Tương đương sắc tình hỗ động. Bọn họ sớm chiều ở chung 5 năm, một năm kia lúc Tiểu Cửu rời khỏi Thiên Ưng Quốc, chỉ mới mười lăm tuổi.

Nơi sâu thẳm nhất trong ký ức cất giấu một bí mật nhỏ. Kỳ thật, nam nhân Tiểu Cửu thật lòng yêu thương, chính là Triển Lạc Ưng. Nếu nói Triển Lạc Ưng lợi dụng Tiểu Cửu, còn không bằng nói Tiểu Cửu cam tâm tình nguyện vì hắn vào sinh ra tử.

"Sư phụ, Phạm Dật Danh lớn lên trong già như vậy, còn có râu quai nón......" Du Hiểu Cửu thừa nhận mình là một nữ nhân không biết nắm bắt trọng điểm, nhưng nàng trong lòng định nghĩa, nam nhân chỉ cần diện mạo thuận mắt, mặt khác đều là mây bay.

Triển Lạc Ưng cũng không định đàm luận vấn đề râu ria, lặng im nhắc lại: "Thời hạn một tháng."

Du Hiểu Cửu sợ bị Triển Lạc Ưng một đao chém chết, bởi vì Triển Lạc Ưng ở trước mặt Tiểu Cửu đã giết quá nhiều người, hắn xác thật là nam nhân máu lạnh vô tình, vì đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cho nên nàng miễn cưỡng đáp ứng: "Ta sẽ làm hết sức, nếu quốc sư đối với ta không có hứng thú, ta......"

"Xem ta như Phạm Dật Danh." Triển Lạc Ưng bỗng nhiên đánh gãy, tựa hồ muốn khảo nghiệm xem công lực của nàng có tăng trưởng hay không.

"......" Du Hiểu Cửu ho khan một tiếng, Triển Lạc Ưng quen thuộc bản tính của mỗi vị quan viên trong Cự Đỉnh Quốc, cho nên khi huấn luyện, thường xuyên tiến vào trạng thái sắm vai nhân vật, mà hắn vô luận từ ngữ khí đến động tác, đều suy diễn đến nhập tâm như thật.

Kỳ thật Tiểu Cửu cũng không phải đặc biệt câu dẫn nam nhân, đại bộ phận là nam nhân "Chủ động mắc câu", bởi vì Tiểu Cửu sinh ra khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tốt, người què dễ giành được ý muốn bảo hộ của nam nhân, cơ bản nàng chỉ cần ám chỉ dăm ba câu rồi vứt thêm mấy cái mị nhãn là có thể mê hoặc kẻ không đủ định lực rồi.

Nhưng là, Phạm Dật Danh trong triều có tiếng cương trực công chính, tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc lễ nghi. Huống chi, Tiểu Cửu trước khi tiếp thu danh hiệu Hộ Quốc nương nương, tuân theo mệnh lệnh của Triển Lạc Ưng, khẩn cầu Hoàng Thượng đáp ứng nàng một điều kiện, Hoàng Thượng sau khi nghe xong, ban xuống chiếu thư -- Hộ Quốc nương nương là trấn quốc chi bảo, cả đời không đồng ý hôn phối. Cho nên nói, nàng chính là có liếc đến rơi cả tròng mắt, Phạm Dật Danh cũng chưa chắc dao động nửa phần.

Từ trạch nữ biến thành dâm phụ, quá đặc sắc! Cảm giác thật không giống nha.

Du Hiểu Cửu rũ mắt xuống, có câu trong lòng muốn nói, quá kích thích......

Vì thế, nàng tiến vào trạng thái dùng sắc mê hoặc người, ra vẻ choáng váng đầu, suy yếu tựa vào đầu vai Triển Lạc Ưng.

Cảnh tượng giả thuyết, bốn bề vắng lặng.
Triển Lạc Ưng dựa theo tác phong Phạm Dật Danh, tính lễ phép đem nàng đẩy ra, tị hiềm nói: "Hộ Quốc nương nương nếu thân mình không khoẻ, bổn quan sẽ lệnh nô tài tiến lên phụng bồi người."

Du Hiểu Cửu nhịn ý cười, Triển Lạc Ưng nghiền ngẫm nhân vật đặc điểm giống như đúc, thật là diễn viên xuất sắc nha.

"Không cần phiền toái, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy choáng váng, nếu hộ quốc quân sư không ngại, có thể giúp ta rót ly trà không? Thời tiết này, thật là nóng đến phát khô mà......" Du Hiểu Cửu tâm tư chơi đùa nổi lên, một tay trượt đến cổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt mình.

Nói là mị thái trời sinh, noi theo không được, nếu không tất sẽ hoàn toàn ngược lại, bắt chước bừa.

Mà Tiểu Cửu là người trời sinh mị cốt, mị mà không dâm, một cái nhăn mày một cái mỉm cười đều uyển chuyển thướt tha.

Triển Lạc Ưng chăm chú nhìn nữ tử thiên kiều bá mị trước mắt, mật thám hắn một tay đào tạo ra, sớm đã rút đi nét ngây ngô cùng non nớt ngày xưa...... Hiện giờ, răng bạc khẽ cắn, mắt sáng khẽ chớp, một chút mỉm cười, ánh nhìn thoáng qua, đều tản mát ra mị lực bức người.

Hắn vô thức nâng lên ngón tay, khi chạm đến má nàng, chỉ giây lát, lại rơi xuống.

"Ngươi đã thông hiểu đạo lí, không cần vi sư làm nhiều chỉ điểm." Triển Lạc Ưng vén màn mỏng, ghé mắt lạnh nhạt nói: "Chờ tin tức tốt của ngươi."

"Sư phụ, người đi đâu?" Du Hiểu Cửu cũng không giống Tiểu Cửu sợ hãi Triển Lạc Ưng như vậy, rốt cuộc người từng bị mắng bị giáo huấn cũng không phải nàng.

"Tất nhiên là trở về Thiên Ưng quốc."

Lời còn chưa dứt, Triển Lạc Ưng nhẹ nhàng nhảy lên, tức khắc biến mất giữa phòng ngủ.

Du Hiểu Cửu thong thả chớp chớp mắt, phủi phủi khăn trải giường bị Triển Lạc Ưng dẫm dơ, nâng cái chân tàn tật nằm thật tốt, ngủ.

Kỳ thật nàng vẫn còn đang phấn khởi, ngày mai là có thể vào hoàng cung tham quan, nữ quan viên duy nhất triều đại, thật là nổi bật quá mà.

Đến nỗi Triển Lạc Ưng sai nàng thông đồng với lão nam nhân, nàng chính là muốn thử một lần, chỉ là nếm thử, cứ xem như nàng xuyên qua làm nhiệm vụ trong game online, kết thúc một nhiệm vụ, NPC Triển Lạc Ưng sẽ cho ra mệnh lệnh mới, giống như...... Rất thú vị.

Nàng vừa muốn đi vào giấc ngủ, mành trướng lại bị người nào đó bỗng nhiên vén lên, còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, đã cảm thấy một cổ trọng lực chính diện đánh tới, đem nàng áp đảo trên giường.

******

Du Hiểu Cửu nhăn nhăn cái mũi, ngửi được một cổ hơi thở còn chưa lui tán, hương vị phong trần mệt mỏi.

"Sư phụ, sao người lại trở lại?"

Du Hiểu Cửu không nhận được đáp lại, nhưng lại cảm thấy thân thể Triển Lạc Ưng dần dần nghiêng về phía trước, nàng đã không thể chịu được lực, cái ót trượt đến bên gối, thân thể Triển Lạc Ưng lạnh băng, phảng phất như bám vào tầng tầng lớp lớp sương mù, hơn nữa nhiệt độ cơ thể tựa hồ còn nhanh chóng giảm xuống......

Du Hiểu Cửu trong bóng đêm sờ sờ gương mặt hắn, mồ hôi giàn giụa tức khắc thấm ướt lòng bàn tay, Du Hiểu Cửu thở nhẹ một tiếng đem thân thể Triển Lạc Ưng đặt sang một bên, nàng châm lửa đèn dầu ở đầu giường, đóng sổ cửa sổ lại...... Chỉ thấy môi Triển Lạc Ưng trắng bệch, mày nhăn thành vòng cung, một tay chặn trước eo, nhưng máu tươi vẫn như cũ từ khe hở ngón tay tràn ra rào rào.

Dù gì người hiện đại như nàng cũng không chơi giơ đao múa kiếm, cho nên Du Hiểu Cửu không khỏi có chút kinh hoảng, nàng vén vạt áo Triển Lạc Ưng lên, phát hiện phần eo hắn đã có một vòng vải cột xung quanh, một bên vải cột màu trắng nhiễm vết máu màu đỏ sậm khô khốc, xem ra hắn không phải vừa mới bị thương.

Du Hiểu Cửu đi xuống giường, lại quên một chân không chịu nổi lực, cho nên "Thình thịch" liền tiếp đất, nàng trầm khẩu khí, thuận tay từ đầu giường nắm lấy gậy, tay vịn khung giường đứng lên, bằng ký ức chỉ dẫn, trong phòng tối tăm tìm kiếm thuốc trị thương, bởi vì chân Tiểu Cửu đi lại không tiện, thường xuyên té ngã trầy da, cho nên trường kỳ chuẩn bị các loại thuốc mỡ.

Du Hiểu Cửu trước khi lên giường còn không quên khóa kỹ cửa phòng, bởi vì, một khi Triển Lạc Ưng bị người phát hiện, ý tưởng muốn chơi trò chơi đại hình cổ trang của nàng sẽ cứ như vậy mà chấm dứt, cho nên nàng phải bảo vệ "Gửi đi nhiệm vụ giả" an toàn.

Triển Lạc Ưng cảm thấy bột phấn lạnh căm căm thấm vào miệng vết thương, hắn rời đi Thiên Ưng Quốc ngày ấy, vì tiết kiệm thời gian mau chóng đến Cự Đỉnh Quốc, cho nên lựa chọn mạo muội đi qua biên cảnh nước láng giềng, không nghĩ tới lại lọt vào mai phục của quân địch, loạn tên từ khe núi phát ra, hắn chỉ trúng một mũi tên ở eo xem như may mắn.

Kỳ thật hắn có thể quay về Thiên Ưng Quốc chữa thương, nhưng lại ôm tâm thái gặp mặt Tiểu Cửu lần cuối cùng, không tiếc thân chịu trọng thương, xóc nảy rong ruổi, không quản ngày đêm chạy tới dưới thành Cự Đỉnh Quốc, làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng.

Triển Lạc Ưng vén lên mắt đen mệt mỏi, ánh đèn mờ nhạt xẹt qua dung nhan lãnh khốc của hắn, tỏa ra nhu hòa nhàn nhạt, bao phủ xung quanh hắn cùng Du Hiểu Cửu. Du Hiểu Cửu hết sức chuyên chú giúp hắn bôi thuốc, dù sao không phải nàng bị thương, cho nên đem thuốc bột có thể sử dụng đều rắc lên.

"Ngươi không phải vẫn luôn hy vọng ta chết sao?" Triển Lạc Ưng cảm thấy khó hiểu.
Ký ức nói cho Du Hiểu Cửu -- Tiểu Cửu xác thật giáp mặt nguyền rủa qua Triển Lạc Ưng, nhưng cũng là bởi vì hắn cầm tù các hòa thượng vô tội, thậm chí sử dụng khổ hình, Tiểu Cửu chỉ là cảm thấy khổ sở, kỳ thật Triển Lạc Ưng muốn nàng làm gì, nàng đều sẽ bất kể hậu quả đạt thành tâm nguyện của hắn.

Du Hiểu Cửu giơ lên khóe môi, vô vị lắc lắc đầu.

Triển Lạc Ưng vẻ mặt lười nhác tùy ý, co một tay gối lên sau đầu, tầm mắt dừng trên màn lụa màu hồng đào, suy nghĩ không nói.

Du Hiểu Cửu khi tham gia trại hè có học qua một chút cách chữa bệnh cùng chăm sóc, tuy rằng băng bó đến thế nào cũng không thấy đẹp mắt, nhưng hẳn là sẽ không bóc ra.

Giờ này đã qua canh ba, nha hoàn nhẹ gõ cửa: "Nương nương, nên thức dậy lâm triều."

Du Hiểu Cửu lên tiếng đáp, nàng cùng quan viên khác không giống nhau, người ta thượng triều mặc quan phục hoa lệ, mà nàng thượng triều chẳng những yêu cầu thay một bộ áo bào ni cô màu xanh đen, còn phải đeo khăn che mặt. Bởi vì ở cổ đại nam tôn nữ ti, thương thảo quốc sự là nơi cấm nữ tử tham dự, nếu yêu diễm lên sân khấu đúng là cử chỉ đại bất kính, nhưng Hoàng Thượng đối với nàng tin cậy, cơ hồ muốn lập bàn thờ cúng bái, vô luận là vị thần tử nào dâng sớ, Hoàng Thượng đều sẽ theo bản năng liếc nhìn nàng một cái, cho nên, chỉ cần nàng lưu lại trong thành, nhất định phải thay Hoàng Thượng bày mưu tính kế.

Không biết Du Hiểu Cửu đã ngộ ra đạo lý hay chưa, Hộ Quốc nương nương kỳ thật là một vị nữ tử có thể điên đảo triều dã.

Nàng đem một bộ váy áo kiểu nữ sạch sẽ đặt ở mép giường: "Sư phụ, chờ sau khi ta rời đi, đừng quên thay váy."

Triển Lạc Ưng nao nao, phẫn nộ bỏ qua một bên: "Đường đường quân chủ Thiên Ưng Quốc lại nam giả nữ trang, chẳng phải sẽ khiến cho người trong thiên hạ cười nhạo."

"Đại trượng phu có thể duỗi có thể co, người hiện tại hành động không tiện, cho nên tạm thời giả trang thân thích của ta ủy khuất mấy ngày." Du Hiểu Cửu chân thành lý giải, kỳ thật nàng nào có thâm minh đại nghĩa như vậy, chính là muốn nhìn Triển Lạc Ưng miêu mi họa mắt mặc nữ trang, bởi vì hắn có được khí chất yêu mị của Cleopatra*.

(Cleopatra: nữ hoàng Ai Cập Cleopatra là vị nữ hoàng có sắc đẹp quyến rũ cùng tài trí thông minh hơn người, với độc chiêu quyến rũ đàn ông "bách phát bách trúng".)

Triển Lạc Ưng im miệng không nói tiếng nào, giơ tay lên xua Du Hiểu Cửu nhanh chóng rời đi.

Du Hiểu Cửu buông màn lụa, chống gậy đi trước, thực cố hết sức mở cửa phòng ra, dùng âm lượng Triển Lạc Ưng có thể nghe được, tự chủ trương đối với nha hoàn phân phó nói: "Cô cô ta tối hôm qua mới đến, nàng giờ này còn đang ngủ, cô cô tính tình không được tốt, không cần quấy rầy đến nàng."

Lời này vừa nói ra, bên trong màn lụa mơ hồ phát ra một trận khói mù cùng âm thanh thở hổn hển, hiển nhiên tức giận quá mà.

Nha hoàn ngoan ngoãn lên tiếng đáp, vẫn luôn cho rằng Hộ Quốc nương nương là tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, vậy mà còn có thân thích ở nhân gian.

......

Đợi nửa canh giờ rửa mặt chải đầu thay quần áo, Du Hiểu Cửu đã biến thành tiểu ni cô quần áo mộc mạc, dù vậy, vẫn như cũ không che lấp được dung nhan tú lệ động lòng người của nàng.

Võ Thiên Cát sớm đã mặc chỉnh tề, thực tùy ý vươn tay bế Du Hiểu Cửu lên, nhìn đến đáy mắt nàng nổi lên một vòng mỏi mệt, không khỏi quan tâm nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Du Hiểu Cửu lười biếng lên tiếng đáp, đơn giản dựa vào đầu vai mê hoặc của Võ Thiên Cát trong chốc lát, Võ Thiên Cát tựa hồ thực hưởng thụ cảm giác được nàng ỷ lại, chân chất cười, đem áo choàng cởi xuống, khoác lên người nàng, sau đó thả chậm bước chân hướng bên ngoài phủ đệ mà đi.

Võ Thiên Cát nghe được tiếng hít thở đều đều, cho nên vẫn chưa giống như ngày thường đem Hộ Quốc nương nương một mình an trí trong kiệu, mà là kéo chặt dây cương, sải bước lên lưng ngựa, đặt nàng ngồi ở trước người, dựa vào lòng ngực ấm áp của hắn tiếp tục ngủ yên. Phía chân trời bao phủ đầy sao, vó ngựa nhẹ đạp trên đường phố yên ắng, mang theo một sợi u tĩnh thích ý.

Du Hiểu Cửu kỳ thật ngủ cũng không an ổn, mơ mơ màng màng nghĩ miên man. Nàng có cảm giác mình xuyên qua đến nước nữ tôn trong mộng tưởng, bởi vì trừ bỏ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, quốc sư, những người còn lại nhìn thấy nàng đều nhất định phải quỳ xuống hành lễ, bởi vì nàng đi lại không tiện, cho nên chiếu cố nàng đi ra ngoài cùng với sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, cơ bản tất cả đều là nam nhân tuổi trẻ lực tráng, chỉ có tắm rửa đi nhà xí mới có nha hoàn hầu hạ.

Bẻ ngón tay tính tính, nam nhân đảm đương việc thay công cụ đi bộ (ý chỉ gậy) liền có tới hơn hai mươi người. Hơn nữa nàng thường xuyên lui tới chiến trường, nữ quyến không được tiến vào quân sự yếu địa, cho nên một khi tham chiến, phụ trách dựng doanh trướng xa hoa, đánh xe ngựa, bốc vác, đầu bếp, lang trung, bưng trà rót nước, các loại gia đinh cùng với thái giám liền đạt tới trên dưới 50 người, quả thực là gọi đến liền đến bảo đi liền đi. Cái gì nguyên soái ba quân, đại tướng quân, thống lĩnh đội tiên phong, có chuyện gì cũng đều đến cùng nàng thương lượng trước, có thể nói là một tay che trời.

Có câu trong lòng muốn nói, nàng còn rất chờ mong được lên chiến trường, giống như nữ vương uy phong tám hướng, chỉ số chiến đấu bò lên 3000 điểm!

Đợi đến trước cửa hoàng cung, Võ Thiên Cát đem Du Hiểu Cửu ôm vào trong kiệu, rốt cuộc Hộ Quốc nương nương chỉ là ngọn đèn soi đường cho quốc thái dân an, nhưng hắn không thể nào che lấp được tình yêu trong đáy mắt, cho nên vì tránh cho bị người dèm pha. Hắn trước mặt người khác cùng Hộ Quốc nương nương vẫn luôn bảo trì khoảng cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro