Chương 2: Đại hội soái ca hội tụ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......" Du Hiểu Cửu biểu tình dại ra, lão nhân ở địa phủ ngàn dặn dò vạn dặn dò kêu mình đi yêu người, dường như còn có bao nhiêu người yêu nàng yêu đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại với tạo hình nửa tàn tật này, còn là xác chết vùng dậy, ai, ai sẽ yêu nàng?
Bất quá, tới đâu hay tới đó, trạch nữ yêu cầu tiêu chuẩn không cao, có thể ăn no mặc ấm là được.

****

Còn chưa đến canh ba.

Cùng với một trận tiếng bước chân dồn dập, một vị nam tử thân khoác áo giáp nhảy vào linh đường, nam tử cao to, vẻ mặt anh khí, nhưng trong mắt che kín tơ máu, có vẻ phá lệ mỏi mệt.

Du Hiểu Cửu nhìn về phía nam tử trước mắt, dưới tình huống ký ức kiếp trước còn chưa có truyền xong, nam tử đã đem nàng ôm khỏi quan tài.

Bọn nha hoàn tức khắc lui ra, để một mình Du Hiểu Cửu cùng nam tử lưu tại trong phòng.

Nam tử không mở miệng, đem gương mặt chôn trước ngực Du Hiểu Cửu, một bộ dáng kích động mất đi mà tìm lại được.

Du Hiểu Cửu cảm thấy hô hấp không thuận, đẩy đẩy bả vai hắn: "Tráng sĩ, ôm có thể đừng dùng sức như vậy không?"

Nam tử bỗng nhiên nâng mắt lên, dùng một loại biểu tình khó có thể lý giải nhìn nàng: "Tiểu Cửu, lúc này bốn bề vắng lặng, không cần giữ lễ tiết."

"Ta rất muốn giữ lễ tiết, nhưng tráng sĩ ngươi quá nhiệt tình." Du Hiểu Cửu bị nam tử ôm chặt vào trong ngực, vì bảo trì cân bằng chỉ có thể ôm cổ nam tử. Bất quá nghe ý tứ trong lời này, tựa hồ bọn họ là quan hệ không thể để người khác biết.

"Vì sao gọi bản tướng quân là tráng sĩ?"
Không đợi Du Hiểu Cửu tự bào chữa, cánh môi ấm áp đã bao trùm trên môi nàng...... Du Hiểu Cửu đầu óc lướt qua một cổ điện lưu......

Võ Thiên Cát, Chấn Quốc tướng quân, 25 tuổi, Hộ Quốc nương nương hàng năm lui tới chiến trường, là tả hộ pháp của nàng.
Võ Thiên Cát còn có một thân phận ẩn nấp -- tình nhân ngầm của Hộ Quốc nương nương.

Du Hiểu Cửu nhanh chóng chớp mắt, không có né tránh, hôn môi rất lâu còn sờ sờ cánh tay Võ Thiên Cát, rắn chắc dày rộng, cơ bắp to lớn, là loại hình nam nhân dũng mãnh mà nàng thích, ừm... không tồi, không tồi. Thường nói trạch nữ vốn thích ảo tưởng, khó được mộng đẹp trở thành sự thật, nàng tựa hồ không có lý do kháng cự soái ca nhào vào trong ngực.

Võ Thiên Cát biết được ý trung nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu Tiểu Cửu ngày mai mới thức tỉnh, hắn đã lao tới chiến trường, mà một trận chiến này, hắn vẫn chưa tính toán sẽ sống sót trở về.

Ngón tay hắn có chút gấp không chờ nổi mà du tẩu trên đùi vô tri vô giác của Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu tự nhiên cũng không biết hắn vuốt ve mình, nhưng khi dòng khí nóng thổi tới bên tai thì mới đích xác từng bước than ôi.

"Thiên Cát tướng quân, nơi này là linh đường." Du Hiểu Cửu là đang nghĩ như thế này, nàng có thể phối hợp soái ca "Đại chiến 300 hồi", nhưng ít ra trước hết nàng cần phải biết rõ Võ Thiên Cát vì sao lại là tình nhân ngầm, chẳng lẽ còn có một vị lão công chính quy?

Ký ức đứt quãng rót nhập trong đầu, nhưng lại không liền mạch thành vòng.

Võ Thiên Cát xua đi tầm mắt mê mang, đầu ngón tay vuốt ve trên cánh môi mềm mại của Du Hiểu Cửu...... Đôi mắt nàng giống như thanh tuyền thanh khiết, phiếm liễm diễm quang, loại ánh nhìn chăm chú thuần tịnh thanh triệt này, làm hắn dấy lên dục vọng, lại giống như thần thánh không thể xâm phạm.

Du Hiểu Cửu chú ý tới gương mặt hắn hơi đỏ ửng, nhịn không được che miệng mừng thầm, lần đầu tiên có đại soái ca thâm tình nhìn mình như vậy, thật là vô cùng sảng khoái.

Võ Thiên Cát thật cẩn thận ôm nàng về phòng ngủ, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, Du Hiểu Cửu hàm hồ đáp vài từ phụ hoạ theo đuôi. Võ Thiên Cát đĩnh đạc mà nói, nàng lại không có nhận thức, nhưng là người nghe rất kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, trong sân truyền đến nhịp điệu chạy bộ đều đặn, ngạc nhiên là tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa phòng Du Hiểu Cửu.

"Ngũ vương gia giá lâm --"

Võ Thiên Cát nhíu mày, dường như cũng không hoan nghênh người này đến.

Hai cánh cửa lớn đồng thời mở ra, Du Hiểu Cửu hơi ngẩng đầu lên xem xét...... Ánh mắt dừng trên bộ hoàng bào, khi thế anh hùng hào sảng trên người Ngũ vương gia, hôm nay thật là ngày lành nha, đại hội soái ca hội tụ. Có lẽ vì nàng hồi hồn thành công, làm cho rất nhiều người vây xem xác chết vùng dậy.

Võ Thiên Cát quỳ một gối xuống đất: "Mạt tướng tham kiến Ngũ vương gia."

Ngũ vương gia chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói: "Miễn lễ, bổn vương biết được Hộ Quốc nương nương chết đi sống lại, phụng ý chỉ phụ hoàng, đặc biệt tới thăm."

Hắn thần sắc bình tĩnh, từ đầu đến cuối chưa liếc mắt xem qua Du Hiểu Cửu cái nào.

Đang lúc Du Hiểu Cửu không biết mình nên làm gì, Ngũ vương gia vén lên một góc quan bào, quỳ một gối xuống đất, hướng nàng bắt đầu làm đại lễ.

"......" Du Hiểu Cửu khẽ nhếch khóe miệng, không biết làm sao.

Điện lưu xuyên qua thần kinh não, Du Hiểu Cửu lúc này mới rõ ràng thân phận của nàng là cấp trên của mấy người này, nương nương là xưng hô chuyên dụng của hoàng thất, cũng chính là cấp bậc cùng Hoàng Hậu cùng ngồi cùng ăn, quan cư nhất phẩm. Nói trắng ra là, bất luận là vương gia hay là tướng quân, chức quan nàng lớn nhất.

Ngũ vương gia thấy Hộ Quốc nương nương chậm chạp không phát ra mệnh lệnh đứng lên, cho nên tự mình đứng dậy.

"Chấn Quốc tướng quân tránh đi trước một lúc, bổn vương có việc muốn cùng Hộ Quốc nương nương thương nghị."

Du Hiểu Cửu đem ánh mắt cầu cứu ném cho Võ Thiên Cát, nàng trừ bỏ có được vài đoạn ký ức không liền mạch, cái gì cũng không biết.

Võ Thiên Cát tự nhiên cũng không muốn rời đi, nhưng vương gia có lệnh, hắn trầm trầm khí, không vui rời đi, nện bước chân tựa hồ hơi tức giận, áo choàng màu đỏ tùy theo động tĩnh bay ào ào.

Lúc cửa phòng đóng lại, Du Hiểu Cửu thấy hắn từng bước tới gần, không tự giác động đậy thân thể về phía giường, trong mắt xẹt qua một tia bất an.

Ngũ vương gia nghỉ chân mỉm cười, tức khắc thay đổi xưng hô, ngữ khí ôn hòa nói: "Sao vậy Tiểu Cửu, nhìn thấy bổn vương sao lại kinh hoảng như thế?"

"Ta, chỉ là có chút choáng váng đầu......" Du Hiểu Cửu xoa xoa huyệt Thái Dương, Ngũ vương gia vừa rồi vẫn là một bộ tư thái cao ngạo không coi ai ra gì, nói như thế nào biến một cái liền thay đổi?

Ngũ vương gia hơi hơi nhíu mày, ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn nàng thật lâu, đột nhiên vươn tay đem nàng kéo vào trong ngực, cằm để trên hõm vai nàng, tự mình lẩm bẩm: "Bổn vương từng thề với trời, nếu ngươi lần này có thể sống lại, bổn vương quyết không để ngươi ủy khuất, vô luận phụ hoàng phản đối như thế nào, nhất định phải đem ngươi cưới vào cửa."

"?!"...... Cái ôm chặt chẽ dán sát làm người hít thở không thông, Du Hiểu Cửu nhìn trời chớp mắt...... ngây ra như phỗng.

Ngũ vương gia giống như thường ngày lui tới, kéo qua cái chân mất đi tri giác của nàng, xốc lên làn váy, lộ ra cẳn chân trắng nõn mảnh khảnh. Ngón tay hắn thon dài chậm rãi xoa ấn, giống như một vị sư phụ mát xa chuyên nghiệp, trong mắt tràn ngập ý cười khát khao: "Đợi một ngày kia, chân này của ngươi có tri giác, bổn vương nhất định phải mang ngươi đi khắp danh sơn đại xuyên*."

(Danh sơn: ngọn núi nổi tiếng, Đại xuyên: sông lớn => đi khắp núi sông, ngao du thiên hạ)

Du Hiểu Cửu ngơ ngác lên tiếng đáp lại, da thịt bị đụng vào, mang theo một đoạn ký ức.

Ngũ vương gia, Nhiếp Ngạn, hai mươi tám tuổi, đương triều nhất phẩm Vương gia, thống lĩnh Binh Bộ.

Một cái thân phận khác -- Hộ Quốc nương nương...... một vị tình nhân bí mật khác.

Ôi trời ơi...... Hộ Quốc nương nương đến tột cùng có bao nhiêu tình nhân?

Nguyên lai lão gia gia ở địa phủ không nói giỡn, Hộ Quốc nương nương giống như người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Du Hiểu Cửu còn đang suy nghĩ một sự kiện khác, tình nhân công khai lại ở nơi nào?
Mà nàng lại là dựa vào cái mị lực gì, thông đồng mấy vị soái ca đây?

......

Tuy bí ẩn bla...bla... quá nhiều, bất quá, đêm đó khi trong phòng xuất hiện một vị khách không mời mà đến, đã giúp nàng vạch trần từng cái đáp án.

******

Du Hiểu Cửu mơ mơ màng màng sau khi tiễn Ngũ hoàng tử đi, liền nói dối buồn ngủ. Võ Thiên Cát tướng quân luôn lưu lại trong viện để bảo hộ, còn có đệ đệ Võ Thiên Tường tướng quân, hai huynh đệ Võ gia võ công siêu quần, giết địch dũng mãnh, danh xưng Cự Đỉnh Quốc cát tường thường thắng đại tướng quân. Nhưng đệ đệ Võ Thiên Tường lúc này không ở trong thành, cho nên Võ Thiên Cát một mình đảm đương trọng trách hộ chủ.

Du Hiểu Cửu buông gương đồng trong tay, nghiêng đầu dựa vào ven tường. Trước khi xuyên qua, nàng bất quá chỉ là một người tướng mạo thường thường, trạch nữ lớn tuổi dáng người bẹp bẹp. Mà thân thể sau khi xuyên qua này -- chẳng những dáng người xinh đẹp tinh xảo, còn sinh ra một bộ ngũ quan diêm dúa, đặc biệt là đôi mắt to khẽ nhúc nhích như sóng gợn lăng tăng, dường như đơn thuần thanh triệt, lại dường như thần bí mông lung. Không biết nên hình dung như thế nào, nếu không biết xấu hổ mà nói, Tây Thi, Dương Quý Phi, Đát Kỷ gì đó, có thể trực tiếp PASS, nhưng duy nhất không được hoàn mỹ, chính là người què.

Nàng chớp chớp mắt, nguyên lai Hộ Quốc nương nương lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu địa phủ cho nàng một lần cơ hội làm mỹ nữ, nàng ngày sau hẳn là nên tận tình tiêu xài. Nếu không đợi đến lúc hoa tàn ít bướm, hối hận cũng không kịp.

Bên trong đèn dầu mỏng manh, hiện lên vài đạo ánh sáng màu bạc.

Vèo!...... Bụp!......

Tức khắc hiện ra một mảnh đen như mực.
Một cục đen thui thoăn thoắt từ trên trời giáng xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Du Hiểu Cửu mượn ánh trăng sáng tỏ nhìn lại, người này thẳng lưng đứng lặng, dáng người cao gầy, dù chưa mở miệng, lại mang theo một sợi hàn ý lạnh lẽo.

Thông thường một người xa lạ nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử, không phải hái hoa tặc thì chính là thần trộm, Du Hiểu Cửu lý giải như vậy.

Nam tử xoay người, mắt đen sắc bén như chim ưng, phóng ra một đạo ánh sáng kinh sợ, hắn đột nhiên nhảy lên ván giường, giơ lên một chỉ quyền hướng giữa đầu mày Du Hiểu Cửu đánh tới...... Du Hiểu Cửu theo bản năng nhắm mắt, thiết quyền sắc bén ngừng ở trước mắt, đầu ngón tay dừng trên mũi nàng.

Hắn giật giật môi mỏng, thanh âm trầm thấp hồn hậu: "Lệnh ngươi bắt quốc sư Phạm Dật Danh, ngươi dám can đảm giả chết gạt người?"

"......" Du Hiểu Cửu co rúm xê dịch về phía giường, dễ dàng nghe rõ thanh âm nam tử, cho nên trong đầu hiện lên một gương mặt nam nhân tinh xảo yêu mị, dung nhan nam nhân lạnh lùng giống như khắc băng.

Nàng không biết hình ảnh chợt lóe qua cùng hắc y nhân này có phải hay không cùng một người, nhưng ký ức tiếp tục được đưa vào -- Hộ Quốc quân sư Phạm Dật Danh, 38 tuổi, từng hạ gục mười vạn tinh binh cường tướng, người lãnh đạo tối cao trong việc điều binh khiển tướng, Phạm Dật Danh cùng Hộ Quốc nương nương đều là quan viên nhất phẩm của Cự Đỉnh Quốc, nếu phái binh đánh giặc, cần Ngũ vương gia Nhiếp Ngạn cùng Hộ Quốc quân sư Phạm Dật Danh liên danh quân ấn, mới có thể có hiệu lực.

Còn có một vị, cũng là đối tượng Hộ Quốc nương nương đang nỗ lực sắc dụ -- Thất hoàng tử, Nhiếp Nhân, 22 tuổi, thống lĩnh Hộ Bộ, cũng chính là chức vụ lớn nhất điều hành quốc khố.

Đầu óc nàng có chút hỗn loạn...... Bởi vì nàng đã biết thân phận chân chính của mình, nhìn như Hộ Quốc nương nương phong quang vô hạn, kỳ thật là gian tế Thiên Ưng Quốc cài vào Cự Đỉnh Quốc, ẩn núp đã 5 năm có hơn. Cự Đỉnh Quốc dựa vào năng lực tiên đoán của Hộ Quốc nương nương, dồn dập chiến thắng, 5 năm ngắn ngủi, liền xâm chiếm cho hắn lãnh thổ vạn trượng, cho nên Hoàng Thượng đối với Hộ Quốc nương nương thập phần tin cậy.

Nhưng sau chuyện này có âm mưu, chỉ vì lợi dụng lực lượng quân sự cường đại của Cự Đỉnh Quốc để tiêu diệt các tiểu quốc xung quanh, mượn danh Hộ Quốc nương nương "Giống như trời ban thần thánh chỉ dẫn" -- đầu tiên diệt trừ các nước uy hiếp tồn vong của Thiên Ưng Quốc; tiếp theo, đợi lúc Cự Đỉnh Quốc nhất thống giang sơn, chư thần quỳ gối dưới váy Hộ Quốc nương nương liền có tác dụng, một tay đem thống lĩnh lục bộ: lại, hộ, lễ, binh, hình, công đùa bỡn trong tay. Hộ Quốc nương nương dùng lời nói xúi giục, khiến thủ lĩnh lục bộ bằng mặt không bằng lòng, cuối cùng đạt tới mục đích giết hại lẫn nhau.

Đây gọi là trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn.

Đến lúc đó, Thiên Ưng Quốc không uổng một binh một tốt, tọa sơn quan hổ đấu, liền có thể ngồi không mà ngư ông đắc lợi.

Nam tử thấy nàng không lên tiếng, nâng khuỷu tay đặt trên xương quai xanh nàng, đánh vào ven tường, nhẹ giọng: "Hối hận? Hay là hy vọng ta giết mấy lão hòa thượng cho ngươi xem xem?"

Hộ Quốc nương nương giáng sinh trước chùa Thiên Ninh tại Thiên Ưng Quốc, mẹ đẻ sau khi sinh chết bất đắc kỳ tử, hòa thượng trong chùa đem nàng nuôi nấng đến mười tuổi. Ngày đó quốc vương Thiên Ưng quốc sau khi biết được nàng có năng lực tiên đoán, liền đem nàng mạnh mẽ bắt đi, Tiểu Cửu liều chết không theo, hoàng đế liền dùng tánh mạng 80 vị hòa thượng áp chế, buộc Tiểu Cửu phải phục tùng mệnh lệnh. Nói cách khác, Hộ Quốc nương nương là bất đắc dĩ mới trà trộn vào Cự Đỉnh Quốc làm gian tế. Giờ phút này, những hòa thượng đó còn bị giam giữ trong thiên lao.

"Đại hiệp, ngươi mang giày đạp lên khăn trải giường của người khác, ta cảm thấy không tốt lắm." Du Hiểu Cửu chỉ nghĩ sinh động không khí một chút. Bởi vì nàng đã biết hắc y nhân là ai, dù sao nàng có giá trị lợi dụng, tạm thời tánh mạng không cần lo lắng.

Ký ức dần dần liền thành một vòng như dây thép trên vách đá đen sâu thẩm, vốn tưởng rằng có thể thoải mái dễ chịu làm sâu gạo, ai dè đâu...... Aizz.....

Trở lại cổ đại, chẳng những không thể ngủ ngủ đến tự nhiên tỉnh, còn phải rạng sáng mới ba, bốn giờ rời giường, đổi quan phục, vào triều sớm.

Không đợi nam tử phát hỏa, ngoài phòng truyền đến tiếng dò hỏi quan tâm của Võ Thiên Cát: "Nương nương, đèn dầu bị gió thổi tắt rồi sao?"

Nam tử màng nhĩ vừa động, nghe được tiếng bước chân tới gần, tức khắc buông màn lụa, xoay người đem Du Hiểu Cửu ôm đến bên sườn.

Hắn đẩy đẩy bả vai Du Hiểu Cửu, Du Hiểu Cửu ấp a ấp úng có lệ đáp: "Không phải, ta, ta ngủ."

Võ Thiên Cát lên tiếng đáp, bước chân ngừng lại.

Đợi trong viện khôi phục yên tĩnh, nam tử dựa tường mà ngồi, cong đầu gối lại đặt một tay lên trên, gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, mơ hồ lộ ra dung nhan tuấn mỹ băng lãnh như hàn đàm.

Du Hiểu Cửu khẽ nhếch khóe miệng, lúc nàng cho rằng Võ Thiên Cát rất tuấn tú thực uy mãnh, lại xuất hiện Ngũ hoàng tử nho nhã thanh cao, lúc nàng cảm thấy Ngũ hoàng tử tướng mạo xuất chúng, lại xuất hiện...... quốc vương Thiên Ưng Quốc -- Triển Lạc Ưng, mị nhan tinh xảo tuyệt luân, tản mát ra khí chất không ai bì nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro