Chương 11: Thư khuyên bảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Hiểu Cửu mặt không đổi sắc, người thích nàng, sẽ vĩnh viễn thích nàng, nhưng người hận nàng, vô duyên vô cớ cũng sẽ hận đến xương tủy.

Cố Phong không nghĩ tới Tiểu Cửu sẽ ra mặt vì mình, ngoài ý muốn, thật là ngoài ý muốn.

Hắn không khỏi tự thôi miên mình, hắn đã nói mà, Tiểu Cửu nhất định là bị thơ tình buồn nôn kia của hắn làm rung động, há há.

Đợi trình lên Hoàng thượng kết quả trừ yêu, Cố Phong cũng được thưởng năm vạn lượng bạc, nhiều tiền như vậy, đủ cho hắn tiêu xài hoang phí tám đời.

"Tiểu Cửu, vi phu mời nàng ăn bữa tiệc lớn." Cố Phong vui mừng ngồi xổm bên tay vịn xe lăn, không đợi Du Hiểu Cửu cự tuyệt, hắn tươi cười vặn vẹo trước mặt Thất vương gia, không lễ phép chất vấn: "Ta còn tưởng rằng Vương gia đã trở về, vì sao còn lưu lại đây?"

"Ngươi vừa rồi tự xưng vi phu?......" Nhiếp Nhân nghe được rõ ràng.

Cố Phong không nghĩ gây thêm phiền toái cho Tiểu Cửu, nên lập tức giải thích: "Ta chỉ là tự mình kêu chơi, nương nương còn chưa để ý đâu."

Du Hiểu Cửu cũng lười phí lời, trực tiếp nói ra vấn đề: "Thân thể Thất vương gia mang bệnh hiểm nghèo, mời ngươi xem thử bệnh tình như thế nào."

Cố Phong đã sớm nhìn ra Nhiếp Nhân thần sắc nhợt nhạt, nhưng hắn dựa theo quy tắc nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện nên cũng không hỏi nhiều, nếu Tiểu Cửu đã mở miệng, hắn quyết định thay Nhiếp Nhân bắt mạch.

"Thất vương gia, sáng sớm ngày mai ngài tới Hộ Quốc phủ tìm ta, phải nhớ, trước khi ngủ không ăn gì, càng không được uống thuốc gì khác."

"Cố đại sư ở Hộ Quốc phủ?" Nhiếp Nhân tựa hồ càng quan tâm vấn đề này hơn.

"Ừm, bần đạo lần đầu xuống núi, trước đành phải tá túc ở phủ đệ của Tiểu Cửu." Cố Phong trả lời rất thản nhiên.

"Cố đại sư, ta cùng ngươi rất quen thuộc sao?" Du Hiểu Cửu nhất định phải phủi sạch quan hệ, mặc dù thông đồng với Nhiếp Nhân không thành, cũng không thể để hắn hiểu lầm.

Cố Phong vốn định nói: "Thản thành tương kiến*" còn không thân?! Nhưng mà thôi đi, không nên nói với Nhiếp Nhân.

(Thản thành tương kiến: thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, chia sẻ bí mật, không giấu diếm lừa dối, chân thành với đối phương.)

Nhiếp Nhân cười mà không nói, kỳ thật hắn cũng cảm thấy mình hỏi chuyện này có chút đường đột, Hộ Quốc nương nương là bảo vật của toàn triều, mà bảo vật này, cũng không lạnh như băng, càng làm hắn yêu thích một phần, bất quá, phần cảm tình này hắn dành cho Hộ Quốc nương nương...... là kính trọng.

******

Trên đường hồi phủ, Cố Phong đến tiền trang* đổi chút bạc vụn, vừa đi vừa mua lung tung, chỉ chốc lát liền đem xe ngựa lấp đầy.

(Tiền trang: giống như ngân hàng tư nhân ở hiện đại.)

Du Hiểu Cửu từ một con đường khác đi thẳng về phủ đệ, cỗ kiệu run rẩy xóc nảy, lại không biết sao, đột nhiên im bặt.

Trong nháy mắt khi nàng vén màn kiệu lên, chỉ thấy một đạo bóng kiếm bạc trắng, trong không khí yên tĩnh linh hoạt vẽ ra vài đạo hình cung lớn. Trong khoảnh khắc, kiệu phu như tượng đá đứng đơ tại chỗ, cỗ kiệu "loảng xoảng" một tiếng, bốn phía ngã xuống, bốn gã kiệu phu cùng bốn gã hộ vệ, vuông góc ngã quỵ về phía trước, thân thể nằm sấp xuống đất, thong thả tràn ra một vệt máu lớn màu đỏ sậm......

Bá tánh thấy thế thét chói tai, đều bị hoảng sợ trốn chui như chuột, trong phút chốc, giữa đường phố trừ bỏ các quán ăn vặt ngã trái ngã phải, cùng với mấy chiếc giày vải có số đo không đồng nhất bị rơi, một cái bóng ma cũng không có.

Nam tử mặc hắc y, đồng tử màu đen như dạ ưng sắc bén, đáy mắt phảng phất tràn ngập sát khí, một vết sẹo kéo dài từ chân mày đến huyệt thái dương, vì thế khuôn mặt vốn thanh tú lại thêm vài phần tàn bạo.

Hắn giống như một con dã thú không có cảm giác, tùy thời sẽ khởi xướng tiến công, quanh thân bao trùm một tầng quỷ khí, mũi kiếm nghiêng trên mặt đất, bốn phía đều yên tĩnh, thứ duy nhất có thể nghe được, là tiếng máu tươi tí tách rơi xuống đất.

Đối mặt với tám cỗ tử thi ghê người, Du Hiểu Cửu không có cách nào bảo trì trấn định, nàng theo thói quen ôm ngực, hít sâu, lại hít sâu, tận lực tránh đi ánh mắt lạnh như băng của nam nhân muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Nam tử hắc y nhảy lên phía trước, động tác mau lẹ, giây tiếp theo, mũi kiếm máu chảy đầm đìa đã để trên yết hầu của Du Hiểu Cửu.

Hắn không mảy may do dự, giơ tay chém xuống, xoay người hết sức, mũi kiếm đã xẹt qua cổ Du Hiểu Cửu......

Du Hiểu Cửu kinh sợ chăm chú nhìn hắn, nam tử từ trong lòng móc ra một phong thư, tùy tay ném trên đùi nàng, rồi sau đó xoay người rời đi, bước chân cực kỳ vững vàng, giống như giết một con mèo nhỏ vậy.

Máu đỏ nóng bỏng thắm ướt áo bào ni cô màu xanh đen......

Đôi tay dính đầy máu tươi, nơi nơi đều là màu đỏ.

Trước mắt nàng tối sầm, ngất xỉu.

......

Khi Du Hiểu Cửu tỉnh lại, người đã nằm ở khuê phòng trong Hộ Quốc phủ, nàng sờ sờ cái cổ bị băng bó, thong thả vặn vẹo cổ, không cảm thấy kịch liệt đau đớn, nhưng xác thật có một chút đau đau, căn bản là bị dọa hôn mê, không chết.

Trước mắt lại lần nữa hiện lên biểu tình lãnh khốc vô tình của nam tử hắc y, nàng không khỏi lạnh run một cái.

Ngón tay bị một bàn tay to gắt gao nắm lấy, nàng mở mắt ra, nhìn về phía mép giường, chỉ có thể nhìn thấy búi tóc của nam tử cùng với dáng người cường tráng.

"Thiên Cát tướng quân." Du Hiểu Cửu nhẹ giọng gọi.

Võ Thiên Cát bỗng nhiên bật dậy, không hề có giảm xóc, hắn xoa xoa hốc mắt một chút, tơ máu che kín tròng trắng mắt, thần sắc rất lo âu: "Tiểu Cửu, ngươi hôn mê một ngày một đêm, muốn uống nước sao?"

Du Hiểu Cửu lên tiếng đáp: "Ta bị thương nặng lắm sao?"

Võ Thiên Cát tức khắc đứng dậy châm trà: "Ta cùng với Cố Phong đã xem qua thương thế của ngươi, không quá nghiêm trọng, vết máu lớn ngươi chứng kiến cũng không thuộc về ngươi, mà là trên lưỡi đao căn bản đã dính máu tươi của người chết, không cần quá lo lắng."

Hắn nâng Du Hiểu Cửu ngồi dậy, ngực lót ở sau lưng nàng: "Ta đã quan sát miệng vết thương của tám người chết, sát thủ kiếm pháp tương đối tinh vi, sạch sẽ lưu loát, một đao cắt đứt yết hầu, thậm chí dám can đảm công khai giữa đường phố hành hung!......" Võ Thiên Cát đem tin hàm sát thủ lưu lại đưa cho Du Hiểu Cửu: "Việc này không phải việc nhỏ, ta đã khởi tấu với Thánh Thượng tăng số người ngày đêm bảo hộ ngươi."

Du Hiểu Cửu mở ra tin hàm dính đầy vết máu khô khốc -- thư khuyên bảo.

-- Lần này chỉ là miệng vết thương, tiếp theo, chính là đầu của Hộ Quốc nương nương.

"Hạ Thiên Trảm?......" Du Hiểu Cửu lẩm bẩm lặp lại tên họ lạ lẫm, đầu óc không có ký ức về nam nhân này.

Võ Thiên Cát cau mày: "Ta đã tìm hiểu qua chi tiết về người này, theo như lời nói của nhân sĩ giang hồ, Hạ Thiên Trảm là một sát thủ kiêm thần trộm, mấy năm gần đây mới bộc lộ tài năng trong chốn giang hồ, nhưng người nghe đến danh tánh của hắn đều bị dọa sợ vỡ mật. Không cần biết thân phận, tuổi tác, thuộc nước nào, tựa hồ chỉ cần bỏ ra ngân lượng, người này gặp người giết người gặp phật giết phật, chưa bao giờ thất thủ. Ngươi còn nhớ rõ đặc điểm khuôn mặt hắn không? Ta kêu người vẽ lại, lập tức truy nã người này!"

Du Hiểu Cửu nhíu mày...... tướng lĩnh tam quân Cự Đỉnh Quốc dưới sự chỉ huy của Hộ Quốc nương nương xâm lược khắp nơi, muốn nói kẻ thù, ít nhất có bảy, tám tiểu quốc, theo như lời Võ Thiên Cát nói, Hạ Thiên Trảm ở trên đường cái dám không kiêng nể gì giết người, chứng minh hắn có bản lĩnh để không bị bắt. Cho nên hệ số nguy hiểm thẳng tắp bò lên rồi.

"Nhưng nếu hắn nhất quyết làm theo lời cảnh cáo trong thư, ta nên làm cái gì bây giờ?" Du Hiểu Cửu tương đối buồn rầu, ngày lành còn chưa qua mấy ngày, liền trêu chọc đến ma đầu giết người không chớp mắt, không phải nhanh như vậy đã phải "cưỡi hạc về trời" chứ......

Võ Thiên Cát tất nhiên là hết đường xoay xở, sát thủ tàn nhẫn độc ác, võ công cao cường, trước hết cũng chỉ có thể luôn ở bên người bảo hộ Tiểu Cửu.

Lúc này, Cố Phong bưng một chén cháo táo đỏ vào phòng, thấy Võ Thiên Cát ngồi ở mép giường, hai ba bước tiến lên, nhấc chân xua đuổi: "Đi đi đi, tránh xa Tiểu Cửu nhà ta một chút."

Võ Thiên Cát lười phản ứng với hắn, chủ yếu là Cố Phong đã không chỉ một lần nhắc tới: Tiểu Cửu là nương tử chưa qua cửa của hắn.

"Ngươi sớm muộn gì cũng chết vì cái mồm này." Võ Thiên Cát thay hắn toát mồ hôi lạnh, thật dám làm lơ hoàng quyền.

Cố Phong chẳng hề để ý, lo tự mình kéo ghế ngồi dựa vào mép giường, thuận tiện đẩy Võ Thiên Cát ra.

"Tiểu Cửu, nếu không nàng từ quan đi, cùng ta trở về núi thành thân." Tuy Cố Phong chưa nói thích Tiểu Cửu, nhưng thấy một vị nữ tử như nàng lại phải ở trong nguy cơ tứ phía, có chút không đành lòng.

"Ta ngay cả mạng cũng không giữ được, nào có tâm tình cùng ngươi bàn chuyện cưới hỏi." Du Hiểu Cửu múc một muỗng cháo táo đỏ, chén cháo bốc lên mùi thơm, nhưng ăn vào miệng lại chua chát khó nuốt: "Ngươi bỏ cái gì vào cháo vậy?"

"Trà xanh, sinh tân giải khát, thanh tâm trừ phiền, nàng hôn mê hai ngày thường xuyên ra mồ hôi."

Du Hiểu Cửu nhai kỹ nuốt chậm như suy tư gì đó: "Ngươi về đạo quán đi, bạc thưởng đã nhận rồi."

"Ta đang đợi nàng cùng nhau trở về."

Không đợi Du Hiểu Cửu mở miệng, Võ Thiên Cát dẫn đầu vỗ bàn đứng lên: "Tiểu tử ngươi thật là không biết tốt xấu, Tiểu Cửu lúc này chưa biết sống chết, ngươi đừng có ở một bên gây thêm phiền phức được không?"

Cố Phong đem chén cháo nhét vào trong tay Du Hiểu Cửu, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng lên, giận dữ trừng Võ Thiên Cát, nắm cổ áo hắn túm ra ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đánh nhau "lách cách lang cang", xen lẫn tiếng bọn nha hoàn hoảng loạn khuyên can.

Du Hiểu Cửu nỗ lực nhớ lại tin tức có liên quan đến việc gây thù kết oán -- tiêu diệt hơn mười nước láng giềng, dân chúng làm tù binh mười vạn, nhưng cũng không phải giết sạch hết, chỉ là làm nước bị vây đánh trở thành thuộc địa. Cho nên, mỗi nước không hề có quốc vương độc lập, mà là Cự Đỉnh Quốc phái quan viên đến chưởng quản, kết quả là, người hận nàng, có lẽ là hoàng thân quốc thích không thể đuổi tận giết tuyệt của các nước đó đi?

Nghĩ tới đây, Du Hiểu Cửu bỗng nhiên cảm thấy nơi đây một chút cũng không an toàn, cho nên vì bảo vệ mạng sống, chỉ có một con đường.

......

Hôm sau lâm triều,

"Thần xem qua bắc đẩu thất tinh, khách tinh sáng ngời, chủ tinh ảm đạm, phụ trợ tinh sắp thành hàng sáng ngời, đây là điềm đại hung." Du Hiểu Cửu dựa theo lời nói linh tinh thường ngày của Tiểu Cửu, tùy tiện chọn một đoạn ra nói.

"Sao?!...... Vậy phải làm thế nào cho phải?" Hoàng thượng thần sắc kinh hãi.

"Thần cần mượn dùng bảo địa hoàng cung, bước cương đạp đấu*, trấn áp tướng tinh, bảo hộ minh đăng 30 ngày, mới có thể xoay chuyển càn khôn."

(Bước cương đạp đấu: đi về phía bắc đạp lên 7 ngôi sao để gặp mặt thần linh - 7 ngôi sao kết hợp lại thành hình cái đấu và nằm ở phía bắc nên gọi là thất tinh bắc đẩu.)

Ý đồ của Du Hiểu Cửu rất rõ ràng, nàng chính là muốn tìm nơi được trọng binh canh gác để tị nạn, cho dù Hạ Thiên Trảm kiêu ngạo, chắc cũng sẽ không chạy tới hậu cung đại khai sát giới đâu nhỉ?

Nếu an toàn, lại nói dối nơi phát ra mầm tai hoạ là Lưu Li Quốc, dựa theo chỉ thị của Triển Lạc Ưng tiến hành bước tiếp theo kế hoạch.

Nàng nha, thật đúng là sợ thiên hạ không đủ loạn.

......

Hoàng thượng lập tức đáp ứng, sau khi bãi triều, Du Hiểu Cửu trực tiếp đi đến trung tâm hậu cung - tế đàn cầu phúc.

Phải nói là ở lại hoàng cung cũng không tồi, các cung nữ không dám chậm trễ, vâng lời hầu hạ ăn ngon uống tốt. Trường minh đăng có chuyên gia trông coi, hơn nữa cái gọi là trường minh đăng kia, căn bản chỉ là một bồn lửa lớn, đại loại giống như ngọn đuốc ở các thế vận hội. Chỉ là có một chút phiền toái, phi tần sẽ mượn đủ loại cớ tìm nàng đoán mệnh bói vận số, có chút không biết phải nói sao.

"Tiểu Cửu, đêm nay bổn vương lưu lại trong cung bồi ngươi thế nào?" Ngũ vương gia Nhiếp Ngạn ở bên cạnh bàn giúp Du Hiểu Cửu lột vỏ nho, rồi sau đó lại đem từng viên trái cây mượt mà no đủ đặt vào trong đĩa.

Du Hiểu Cửu thấy hoàng hôn buông xuống, chính ngọ ngày mai chính thức thi pháp, bởi vì theo quan niệm cổ đại buổi trưa chính là lúc tập trung linh khí, mặt trời lên cao, nghe nói thần linh đều thích ánh sáng mặt trời đầy đủ, cho nên rảnh quá không có việc gì làm sẽ dạo quanh nhân gian.

Nàng dùng châm bạc cắm vào một quả nho, đưa đến bên môi Nhiếp Ngạn, uyển chuyển cự tuyệt: "Ngài vẫn nên về đi, ta tiến cung cũng không phải là tới chơi."

Triều đại này hậu cung không hạn chế thời gian các vương tử ra vào, mỗi vị Hoàng tử sau khi thành niên chẳng những có phủ Vương gia, mà trong cung còn giữ lại tẩm cung như cũ. Du Hiểu Cửu chửi thầm, hậu cung người đẹp đông đảo, đêm dài cô chẩm nan miên*, lão Hoàng Thượng cũng không sợ nháo ra tai tiếng màu hồng phấn.

(Cô chẩm nan miên: chăn đơn gối chiếc nên khó ngủ. >> khó ngủ thì chuyện gì xảy ra mình không biết đâu nha ^^)

"Từ sau khi ngươi chết đi sống lại, tựa hồ đối với bổn vương lãnh đạm không ít, hay là bổn vương chọc ngươi buồn bực mà không biết?" Nhiếp Ngạn nhìn nhận đúng trọng tâm, nam nhân cũng có trực giác, huống chi Tiểu Cửu thật đúng là xa cách mình.

Du Hiểu Cửu ra vẻ đạo mạo nói: "Không có, lòng ta lo cho tồn vong nước nhà, tư tình nhi nữ tự nhiên sẽ bỏ lại phía sau." Từ sau khi Nhiếp Ngạn đề nghị "bỏ trốn", nàng cho rằng nam nhân này không thể trêu vào.

Nhiếp Ngạn nâng tay nàng lên, cúi người hôn nhẹ, tựa hồ sớm đã hiểu ra, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi: "Bổn vương chỉ là tò mò, đến tột cùng nam tử như thế nào, mới có thể thu phục được tâm của ngươi đây?"

"Nếu nữ nhân có thể hiểu thấu chính mình, vậy không gọi là nữ nhân, còn về tình yêu, có lẽ nói đến là đến, có lẽ cả đời cũng tìm không thấy, nhưng không phải nam nhân sai, là bản tính trời sinh của nữ nhân mà thôi, mục tiêu theo đuổi vốn dĩ cũng không thực tế."

Nguyên nhân chính vì Du Hiểu Cửu chưa từng yêu khắc cốt minh tâm, cho nên nàng đang tìm kiếm, tìm kiếm cái gọi là cảm giác pháo hoa nở rộ.

Nhiếp Ngạn giật mình, thần sắc có chút uể oải: "Nếu không muốn dừng lại, lúc trước vì sao còn muốn trêu chọc bổn vương?"

Du Hiểu Cửu chớp chớp mắt, quay người lại ngồi lên đùi Nhiếp Ngạn, miệng lưỡi trơn tru nói: "Bởi vì ngươi khí vũ bất phàm, có quyền thế, tính cách trầm ổn, ta cũng không phải là cố ý trêu chọc ngươi, mà là cầm lòng không được."

Nhiếp Ngạn biết Tiểu Cửu tự rót canh ngọt cho hắn, nhưng nam nhân thật đúng là một bộ thích ăn đồ ngọt này, hắn cũng không hề cố chấp, hai tay vòng qua eo nàng, im lặng tiếp tục lột nho, thẳng đến khi lột hết nho trên bàn, hắn mới rời khỏi tẩm cung cầu phúc.

******

Truyện được edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro