Chương 13: Đề nghị đánh Lưu Li quốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uống thuốc độc tự sát là hành động nghịch với ý trời, dương thọ chưa hết, hồn không thể quy về địa phủ, cho nên nàng mặc dù đã chết, linh hồn cũng chỉ có thể tạm thời du đãng ở không gian nào đó, nhưng nàng có năng lực tiên tri, biết được có linh hồn sẽ thay thế mình trọng sinh, nên nàng ra đi thực an tâm, ít nhất nàng không hề cảm thấy thống khổ, hơn nữa có người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ, nàng cũng không cần lo lắng.

Du Hiểu Cửu mơ hồ hiểu được, nàng có thể chính là kiếp sau của Tiểu Cửu, nhưng trải qua năm tháng vô tình phong hoá, Du Hiểu Cửu đầu thai kiếp sau cũng không kế thừa dung mạo xinh đẹp cùng siêu năng lực kiếp trước. Duy nhất tâm linh tương thông chính là, có cùng mục đích, tiếp tục phụ tá Triển Lạc Ưng.

Du Hiểu Cửu chống cằm khó hiểu, Triển Lạc Ưng rất tuấn tú, nhưng đến tột cùng có điểm nào làm kiếp trước như si như say đâu? Tuy rằng Triển Lạc Ưng dạy nàng mị thuật, nhưng bọn họ cũng không phát sinh qua quan hệ **, cùng lắm là ôm ấp hôn hít, còn có một điểm càng không thể ngờ tới -- Hộ Quốc nương nương duyệt qua vô số nam nhân thế nhưng vẫn là tấm thân xử nữ, nàng liều mạng vì Triển Lạc Ưng bảo vệ trong sạch, chính là cái loại đến chết không phai này.

Nữ nhân có đôi khi ngốc nghếch đến đáng yêu, cho rằng đem lần đầu tiên cho nam nhân nào đó, nam nhân kia sẽ đối với nàng khăng khăng một mực.

Du Hiểu Cửu nhăn mi, dù sao lưu giữ lớp màng kia cũng không có nhiều ý nghĩa lắm, tùy tiện tìm một nam nhân lại không cam lòng, nếu không thỏa mãn tâm nguyện kiếp trước, sau khi nàng tự nhiên xuyên qua có phải chiếm tiện nghi quá rồi không?

******

Một tháng sau,

Du Hiểu Cửu tuy rằng ở trong cung tiêu dao sung sướng, nhưng chiến trường vẫn là nơi nàng luôn hướng tới, may mắn một hồi xuyên qua, làm sao cũng phải thưởng thức phát sóng trực tiếp một chút kim qua thiết mã*, khí nuốt vạn dặm như hổ chứ.

(Kim qua thiết mã: giáo làm bằng vàng, ngựa được bọc sắt.)

Cho nên nàng đã sớm định ra kế hoạch, trong ngự thư phòng, khởi tấu với Hoàng thượng -- tà khí che khuất hào quang của chủ tinh, nơi phát ra là Lưu Li Quốc ở phía nam, nếu không nhổ cỏ tận gốc, Cự Đỉnh Quốc sẽ rơi vào thế cục bất lợi.

Lưu Li Quốc ở phía nam Trường Giang, thuộc về đầu mối then chốt trong việc vận chuyển bằng đường sông, Cự Đỉnh Quốc vận chuyển lương thảo nhất định phải đi qua một đoạn đường nhỏ trong Lưu Li Quốc, nhưng do “Diêm bang” lũng đoạn, thực lực hùng hậu, cho nên mặc dù binh lực Cự Đỉnh Quốc lớn mạnh, vì vận chuyển thuận lợi, cũng tận lực nhẫn nhịn ba phần.

(Các tổ chức muối thường lợi dụng lũng đoạn đặc quyền mua bán muối kiếm chác tư lợi, giá muối cực cao, lợi nhuận mười phần phong phú. Những đội buôn bán này được gọi là “Diêm bang”. )

Hoàng thượng vẻ mặt khó xử, nhưng hắn xác thật có ý muốn thâu tóm Lưu Li Quốc, vào đúng thời gian thu hoạch, nếu Lưu Li Quốc ở giữa làm khó dễ, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc phân phối lương thảo ở phía bắc Trường Giang. Hắn đem vấn đề khó khăn này vứt cho quốc sư Phạm Dật Danh cùng người nắm quyền Binh Bộ - Ngũ hoàng tử Nhiếp Ngạn.

Phạm Dật Danh vuốt vuốt râu quai nón, Lưu Li Quốc và Thiên Ưng Quốc giáp ranh, vượt qua một ngọn núi chính là Thiên Ưng Quốc, Lưu Li Quốc tuy có các phái giang hồ che chở, nhưng bổn quốc cũng không phải là đánh không lại, nhưng mà, nếu Lưu Li Quốc bại trận, nhất định lui về phía Thiên Ưng Quốc, Thiên Ưng Quốc địa thế hiểm yếu, một khi hai nước đạt thành liên minh, lại lợi dụng địa thế phản công, tỷ lệ thắng sẽ giảm đi rất nhiều. Hộ Quốc nương nương có dụng ý gì đây?

Nhiếp Ngạn lại rất tin tưởng khả năng phán đoán của Du Hiểu Cửu, huống chi nàng đã nói dứt khoát như vậy, trận này nhất định thắng.

“Diêm bang vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng nước ta, Lưu Li Quốc dựa vào thế lực diêm bang hoành hành ngang ngược nhiều năm, thậm chí vài lần giam lương thảo của nước ta, thần cả gan nói thẳng, trận này nên đánh.” Nhiếp Ngạn việc nào ra việc đó nói.

Du Hiểu Cửu hướng Nhiếp Ngạn khẽ mỉm cười, hiện tại chỉ còn thiếu Phạm Dật Danh gật đầu đồng ý, mới đầu không đánh Lưu Li Quốc, bởi vì Triển Lạc Ưng không chỉ thị, hiện tại muốn đánh, bởi vì Triển Lạc Ưng nhất định nắm chắc phần thắng.

“Đánh thì có thể đánh, nhưng Thiên Ưng Quốc bên kia…… Hộ Quốc nương nương có cao kiến gì không?” Phạm Dật Danh lo lắng điểm này nhất.

“Đây chính là nguyên nhân thần vì sao vẫn luôn không đề xướng tấn công Thiên Ưng Quốc, đánh giặc cũng phải chú ý đạo nghĩa, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta liền dâng trả gấp bội.”

Du Hiểu Cửu dựa theo chỉ thị của Triển Lạc Ưng, không thiếu một chữ trình bày quan điểm: “Phạm quốc sư nhất định suy nghĩ, nếu Lưu Li Quốc chiến bại, chắc chắn thỉnh cầu nước láng giềng chi viện, lãnh thổ Thiên Ưng Quốc từ núi non tạo thành, binh lực tuy vô dụng, nhưng bất luận là công là thủ cũng khó có thể phá được, cho nên, chỉ cần Thiên Ưng Quốc ngoảnh mặt làm ngơ, binh lực của chúng ta dẫn đầu chiếm lĩnh lưu vực Trường Giang, thận trọng từng bước, đảo khách thành chủ, Lưu Li Quốc liền như chim trong lồng, có chạy đằng trời.”

“Nương nương xác định Thiên Ưng Quốc sẽ không nhúng tay vào chiến dịch lần này? Tựa hồ việc Lưu Li Quốc thất thủ, đối với Thiên Ưng Quốc mà nói, có thể nói là hại nhiều hơn lợi.” Phạm Dật Danh vẫn giữ thái độ nghi ngờ như cũ.

“Quốc sư không tín nhiệm năng lực của chính mình, hay là không tin ta xem tinh tượng kết luận đây? Thiên cơ không thể tiết lộ, ta tự nhiên không tiện nhiều lời, huống chi, nhiều lời không bằng thực làm, so với lãng phí thời gian cãi nhau, còn không bằng lên kế hoạch chiến lược. Quyền quyết định cuối cùng, còn phải nghe ý kiến của Hoàng thượng cùng hai vị trung thần.” Du Hiểu Cửu mặt không biểu tình, hiện ra một bộ thần thái không vui.

“Quốc sư có điều cố kỵ cũng là có tình lý bên trong, Hộ Quốc nương nương đừng tức giận, trẫm cũng cho rằng trận này nên đánh.” Hoàng thượng ra mặt chủ trì công đạo, huống chi hắn mơ ước bảo địa vận chuyển Lưu Li Quốc đã lâu.

Nếu Hoàng thượng đã đưa ra lựa chọn, Phạm Dật Danh chỉ có thể điều binh khiển tướng, một lần đánh hạ Lưu Li Quốc, huống chi Hộ Quốc nương nương nói vài câu khích tướng thực sự làm hắn bất mãn, danh hào “Quốc sư trăm thắng” này của hắn cũng không phải hư danh, cho nên hắn đứng lên, thể hiện quyết tâm: “Thần nhất định cống hiến hết khuyển mã chi lao*, đem lãnh thổ Lưu Li Quốc về thành vật trong tay Thánh Thượng!”

(Khuyển mã chi lao: sức lực chó ngựa.)

Du Hiểu Cửu không nhịn được mừng thầm, Triển Lạc Ưng quả thực lợi hại, mấy câu ít ỏi, cơ bản thu phục.

……

Đợi vài vị nhân viên quân sự quan trọng khua chiêng gõ mõ chuẩn bị xong, liền có thể xuất phát. Du Hiểu Cửu tiếp tục ở hoàng cung, thứ nhất là để tiện mở họp; thứ hai, nàng tạm thời không muốn thấy quá nhiều “Tình nhân”.

“Tiểu Cửu! Nàng lại ra lệnh cho thị vệ chặn ta lại, ta sẽ quay về núi Như Lai đấy!” Cố Phong trèo tường vào, vẫn bị thị vệ vừa vặn bắt được, cả một tháng, Tiểu Cửu sống chết không cho hắn tới gần.

Du Hiểu Cửu nằm trên ghế quý phi, cắn hạt dưa, nghe tiểu khúc, không chút để ý hướng hắn xua xua tay.

Cố Phong tức giận đến thất khiếu* bốc khói, nếu hắn lại không quay về, sư phụ tám phần sẽ đem hắn trục xuất khỏi sư môn, hắn nhớ sư huynh đệ, nhớ sinh hoạt tự do tự tại trong núi, nhưng mà nàng dâu đúng chuẩn không chịu theo hắn trở về a!!!!.

(Thất khiếu: 7 lỗ trên mặt, gồm: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, 1 miệng.)

Thị vệ thấy thị nữ đi qua, lập tức tránh ra một đường, sau đó lần nữa chặt chẽ chặn lại đường đi của Cố Phong.

“Nương nương, Tịnh Quý Phi cầu kiến.” Thị nữ ôm mấy xấp tơ lụa thượng đẳng, vừa nhìn liền biết là Tịnh Quý Phi đưa lễ gặp mặt.

“Mời vào.” Du Hiểu Cửu phủi phủi vỏ hạt dưa trên ghế, nàng tiến cung một tháng, các loại lễ vật thu được chất đầy một phòng, hơn nữa mọi thứ đều là đồ vật đáng giá, trách không được mọi người thường nói, có tiền không bằng có quyền.

Tịnh Quý Phi là tiểu nữ tử Giang Nam điển hình, sinh ra đã là viên ngọc nhỏ trong nhà, nàng trước hành đại lễ, sau đó ngồi trên thiên tọa, trong cung, ai với ai cũng không thân, nhưng biết ăn nói, nàng cùng Du Hiểu Cửu hàn huyên vài câu, sau đó thiết nhập chủ đề: “Bổn phi nghe phi tần ở các cung khác đàm luận, nương nương gần đây chỉnh sửa ra một bộ cái gì mà bói toán chòm sao? Nghe nói tính rất chuẩn, bổn phi cũng muốn thỉnh nương nương tính cho một quẻ.”

“……” Du Hiểu Cửu cười như không cười cong môi, nàng chỉnh sửa lại chỗ nào, là tạp chí “Bát quái” cung cấp tư liệu. Nàng sinh thời thân thể không tốt, cơ hồ cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, cho nên nhàn tới không có việc gì làm đi nghiên cứu chòm sao, lấy chính mình cùng nam minh tinh ghép đôi chơi. Không nghĩ tới, xuyên qua cổ đại còn có tác dụng.

“Tịnh Quý Phi sinh ngày mấy tháng mấy?”

“Sinh vào 18 tháng 9.”

“Muốn hỏi chuyện gì?”

“Thật không dám dấu diếm, bổn phi vào cung nửa năm có hơn…… Rất muốn biết được đến tột cùng là có điểm nào không tốt, khiến Hoàng thượng không muốn sủng hạnh.”

Tính đại khái, âm lịch ít hơn dương lịch một tháng lẻ bảy ngày, đương nhiên, còn phải căn cứ theo niên đại để định, nhưng đại khái sẽ không ít hơn quá nhiều, vậy sinh nhật dương lịch của Tịnh Quý Phi chính là ngày 25 tháng 10 -- chòm sao Bò Cạp.

(Chòm sao Bò Cạp: hay còn gọi là chòm sao Thần Nông - Scorpio, sinh từ ngày 23/10 đến 22/11.)

Du Hiểu Cửu bấm tay tính toán, đĩnh đạc nói: “Tịnh Quý Phi thuộc chòm sao Bò Cạp, nếu ta tính không sai, Tịnh Quý Phi thích an tĩnh một chỗ, hướng tới tự do. Nội tâm thường xuyên xuất hiện cảm xúc phức tạp, một khi nhận định người nào đó, sẽ cuồng nhiệt nguyện trung thành cùng cống hiến. Nói đến tình yêu, thái độ của ngài thường là không thành công liền hy sinh. Ở trong mắt nam tử, thuộc loại nữ tử tương đối thần bí. Nói ngắn gọn, nam nhân thích nữ nhân đơn giản, kỳ thật nữ tử thuộc chòm Bò Cạp nội tâm đơn thuần, chỉ là làm cho nam tử có một loại ảo giác không dễ tiếp cận.”

“Vậy bổn phi nên cải thiện như thế nào?” Tịnh Quý Phi nhăn mày đẹp.

“Nữ tử chòm Bò Cạp sinh ra đã có sẵn mị lực, không cần cải thiện, một thời gian sau, sẽ tự hấp dẫn Hoàng thượng chú ý, nhưng vui mừng lộ rõ trên nét mặt là nhược điểm lớn nhất của ngài, hậu cung thị phi nhiều, tận lực khống chế tính tình, lui một bước trời cao biển rộng.” Du Hiểu Cửu thực thích thay người đoán mệnh, tuy rằng vẫn không khoa học, nhưng không ảnh hưởng toàn cục, so với dự đoán hung cát gì đó ôn hòa hơn nhiều.

Tịnh Quý Phi được đáp án vừa lòng, càng sùng bái Hộ Quốc nương nương, bởi vì những câu này nói trúng nội tâm nàng.

Đợi Tịnh Quý Phi vui sướng rời đi, Cố Phong lại bắt đầu làm ầm ĩ.

“Tiểu Cửu, cũng tính tính cho ta đi.” Hắn chưa bao giờ gặp qua đoán mệnh như thế, hỏi ngày tháng là có thể phỏng đoán rất nhiều, cũng quá thần kì.

“Ngươi sao còn chưa biến đi? Muộn thêm chút nữa cửa thành sẽ đóng.”

“……” Cố Phong khóe mắt giật giật: “Ngày mai ra khỏi thành, đêm nay cùng nhau ăn bữa cơm ly biệt đi.”

Du Hiểu Cửu vừa nghe hắn phải về nhà, ý bảo thị vệ buông tay, dù sao có vô số đôi mắt trừng mắt hắn, thách hắn cũng không dám gì.

Nhưng mà nàng khá tò mò chòm sao của Cố Phong: “Sinh vào ngày mấy tháng mấy?”

“15 tháng 8, Tết Trung Thu.”

Cố Phong rốt cuộc thuận lợi tiến vào cung cầu phúc, hắn tính toán trước tiên về Như Lai sơn báo cho sư phụ tình hình cụ thể, đợi ba tháng sau lại trở về, một câu thôi, nàng dâu này hắn nhất định cưới rồi.

Du Hiểu Cửu giật mình, nguyên lai Cố Phong thuộc về chòm sao Thiên Bình, nam nhân cung Thiên Bình, cho người ta cảm giác hòa ái cởi mở, chòm sao Thiên Bình thuộc về loại xã giao, vô luận làm bất cứ chuyện gì, đều có thể khiến mọi người xung quanh yêu thích. Có cá tính tương đối rõ ràng, coi trọng hoà bình cùng hài hòa, đối với trường hợp tranh chấp, thà rằng lựa chọn nhận sai vô điều kiện.

Cố Phong đặt mông ngồi trên ghế nàng đang nằm, lột đậu phộng ném vào trong miệng: “Buổi tối ăn sủi cảo đi.”

“Tùy tiện.” Du Hiểu Cửu hy vọng hắn nói chuyện giữ lời biến nhanh đi. Nói thật, Cố Phong cũng không tệ lắm, nếu nàng xuyên qua đến trên người tiểu dân chúng, gả cho hắn là lựa chọn tốt, mặc kệ yêu hay không yêu, ít nhất trung thành.

“Đúng rồi, trị bệnh cho Thất hoàng tử thì sao?”

Cố Phong kỳ thật sớm đã đem huyệt vị cần châm cứu và đồ dùng giao cho ngự y, chỉ cần ngự y dựa theo lời hắn chỉ thị trị liệu, bệnh suyễn của Ngũ hoàng tử, không tới một năm là có thể khỏi hẳn.

“Luyến tiếc ta đi?”

“Không phải, sợ ngươi tìm cớ trở về.” Du Hiểu Cửu nghiêm túc nói.

“……” Cố Phong nghẹn ở cổ, không khỏi chìa tay bắt lấy cánh tay Du Hiểu Cửu.

Du Hiểu Cửu còn chưa rõ sao lại thế này, chỉ thấy hắn một ngụm cắn xuống, cánh tay nàng đột nhiên đau nhói, nhưng lần này, mặc kệ nàng nắm tóc hắn, hay là đấm đấm sọ não hắn, hắn cũng không buông miệng.

“Đau, mau nhả ra!”

Một loạt dấu răng thật sâu đâm vào da thịt nàng, Du Hiểu Cửu đau đến rơi nước mắt, thanh âm nàng vốn dĩ đã nhỏ, lúc này ngay cả hướng thị vệ cầu cứu cũng la không nổi. Nàng chưa từng nuôi sủng vật, nhìn thấy con chó nhỏ thì đi vòng qua, nhìn thấy con chó lớn liền co chân chạy, cuộc đời lần đầu tiên bị cắn, thế nhưng là người?!

Mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán, Cố Phong lau đi vết máu trên khóe miệng, cười như không cười, như cũ nắm lấy cánh tay nàng, sau đó dùng mũi chân mở hòm thuốc ra, lấy một mảnh vải bố thay nàng băng bó, vô luận Du Hiểu Cửu đánh chửi mình như thế nào, đều thờ ơ.

Đợi băng bó xong, Du Hiểu Cửu che cánh tay muốn chạy trốn, tự trách mình thả cọp về núi, Cố Phong là con chó biến thái thật lớn!

Cố Phong một phen ôm eo nàng, để nàng ngồi trên đùi mình.

Hắn biết cách làm này có chút hồ nháo hoang đường, nhưng hắn thật sự không khống chế được Hộ Quốc nương nương trước mặt, mà nàng cố tình lại là nữ tử hắn nhận định chiếu cố cả đời.

“Chớ quên ta, ta sẽ trở về tìm nàng.” Cố Phong miệng lưỡi hơi bá đạo, nhưng trong đó cũng bao hàm ý tứ khẩn cầu.

Du Hiểu Cửu nhẹ giọng nức nở, thật chưa thấy qua loại nam nhân không thể nói lý này, chỉ mong sẽ không bị lây bệnh chó dại.

“Tiểu Cửu.”

“Câm miệng, hóa thành tro cũng nhớ rõ ngươi.”

“Ta đây liền an tâm rồi, ha ha.”

Cố Phong mạnh mẽ hôn má nàng một cái, đứng lên, nghỉ chân thở dài một hơi, rồi sau đó dứt khoát rời đi.

Du Hiểu Cửu hai mắt nhìn hư không, ngồi tại chỗ phát ngốc, thoáng nhìn qua vải trắng bao trên cổ tay, lại nhìn về phía bóng dáng Cố Phong đã đi xa…… Lúc trước nàng chỉ là xuất phát từ chơi đùa, cho nên chủ động hôn mặt Cố Phong một cái, một giây đồng hồ cũng không tới, cuối cùng lại đá không xong, hôm nay càng thảm thiết, không lý do bị tàn nhẫn cắn một ngụm, cái này gọi là gì chứ?

Cho nên phụ nữ nhà lành khẩn cấp tập hợp, không cần tùy tiện trêu đùa nam nhân, sẽ phải trả giá bằng máu tươi.

******

Thời gian vội vả lướt qua, không đến nửa tháng, năm vạn binh lính Cự Đỉnh Quốc, mênh mông cuồn cuộn di động về phương nam. Phạm Dật Danh không dám chậm trễ, điều phối một đám binh lực tinh nhuệ nhất, đại hán phương bắc dáng người cường tráng, anh dũng thiện chiến, lấy một đánh ba không phải nói chơi.

******

Truyện được edit bởi Kim_ThanhThanh chỉ đăng ở một nơi duy nhất là Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro