Chapter 1530. Bây giờ đến lượt ta. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giải thể Đường Môn.
Đó là lời nói phát từ miệng của nữ nhân Đường Môn chứ không phải ai khác.
Không chỉ Môn Chủ của các môn phái khác và Ngũ Kiếm, mà đến cả Thanh Minh cũng há hốc miệng tới mức muốn rớt cả cằm.
“Thí, thí chủ....... điên rồi sao?”
Ngay cả Tuệ Nhiên cũng phải thốt ra lời như vậy thì còn lời nào hơn nữa?
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc lẫn lộn giữa bàng hoàng, giận dữ và phiền muộn. Ánh mắt đó hướng về phía Huyền Tông và Vân Nham, hai người lập tức lắc đầu.
“Hiểu, hiểu lầm rồi!”
“Tiểu Tiểu! Rốt cuộc con đang nói gì vậy?”
Tự nhiên bị vạ lây hiểu lầm, Huyền Tông và Vân Nham nhảy dựng lên.


Mặc dù Đường Tiểu Tiểu là đệ tử của Hoa Sơn, nhưng lẽ nào họ lại bắt nàng ta nói những lời này? Nếu thực sự như vậy thì dù có bị đâm dao giữa trán lúc ngủ cũng không còn gì để nói.
“Hơ hơ.......”
Đường Quân Nhạc thở dài khi không tìm được lời nào để nói. Dù là nữ nhi đã rời nhà đi, nhưng dù sao thì cũng là ái nữ ông ta đã nuôi dưỡng như vàng, như ngọc, vậy mà từ miệng ái nữ đó lại thốt ra mấy lời nói rằng phải giải thể gia môn.
Ngay khi nước mắt kịp trào ra khỏi đôi mắt đang nghiêm túc, Đường Tiểu Tiểu nói thêm.
“Tuy lời nói của con hơi quá, nhưng nói cho chính xác thì chúng ta phải thay đổi cơ cấu tổ chức của Đường Môn”.
“Thay đổi cơ cấu?”
Đường Quân Nhạc quay lại nhìn Đường Tiểu Tiểu giống như ông ta quan tâm tới điều nàng ta vừa nói. Ánh mắt của ái nữ trong veo và chắc chắn. Như đang chứng minh rằng lời nàng ta vừa nói không phải là nói đùa, cũng không phải chỉ là nói bừa ra.
“Con định bàn luận về chuyện thế lực của Đường Môn đang suy yếu ư?”
“Không phải ạ.”
Đường Tiểu Tiểu cương quyết lắc đầu.
“Ngay cả khi sức mạnh của Tứ Xuyên Đường Môn vẫn còn nguyên vẹn....... à không, dù là hưng thịnh hơn thì đây cũng vẫn là việc phải làm”.
“Nói chính xác hơn đi.”
“Đường Môn không giúp ích được gì nhiều cho cuộc chiến.”
Đôi mắt của Đường Quân Nhạc nheo lại tới mức méo mó.
Đây là phát ngôn không thể tha thứ, dù người nói ra câu đó là ái nữ của ông ta. Đường Môn luôn thể hiện hình ảnh xuất sắc hơn bất cứ ai khác trên chiến trường, vậy mà ái nữ của ông ta lại đánh giá thấp sức mạnh đó.
Đường Quân Nhạc đang định quát lên, nhưng ông ta đã ngậm miệng lại khi nghe thấy những lời nói tiếp theo của Đường Tiểu Tiểu.
“Nếu nói một cách chính xác thì với cơ cấu tổ chức như hiện nay, Đường Môn không thể phát huy được sức mạnh một cách ‘đúng đắn’.”
Huyền Tông mở miệng với vẻ mặt đầy lo lắng.
“....... Tiểu Tiểu à, chuyện đó.......”
“Minh Chủ. Xin hãy đợi một chút.”
Đường Quân Nhạc đã cắt ngang lời của Huyền Tông và nói.
“Ta không nghĩ rằng nữ nhi của ta chỉ đang nói đùa. Ta muốn nghe thử.”
“Ừm.”
Huyền Tông khẽ nuốt nước bọt và lùi lại.
Đường Quân Nhạc nhìn Đường Tiểu Tiểu bằng đôi mắt mới lạ. Nghĩ lại thì đúng là ngoài Đường Tiểu Tiểu ra, không còn ai có thể nhìn rõ đồng thời Đường Môn từ bên ngoài và cả từ bên trong. Ông ta nghĩ rằng không biết chừng nàng ta sẽ nêu ra được điều gì đó có giá trị đối với Đường Môn.
“Tiếp tục đi.”
“Vâng”
Đường Tiểu Tiểu gật đầu và tiếp tục nói.
“Tất nhiên, Đường Môn có đủ năng lực để càn quét chiến trường. Nhưng vấn đề lớn nhất của Đường Môn là việc mà lẽ ra một người có thể làm được nhưng lại cần tới hai, ba người làm. Một hay hai người rải độc dược thì uy lực của độc dược đó cũng không tăng gấp đôi được. Ám khí cũng thế, dù hai người phóng thì cũng chẳng đi xa hơn một người phóng được.”
“Ưm.”
Đường Quân Nhạc nheo hai mắt lại.
“Con nói sai rồi. Tuy không thể tăng uy lực, nhưng có thể mở rộng phạm vi, dù không thể tăng khoảng cách, nhưng có thể lấp đầy khoảng trống.”
“Vâng, điều đó cũng đúng. Nhưng nó có hiệu quả không?”
“Ý con là sao?”
“Ngay cả khi tất cả điều đó đều đúng, vấn đề vẫn như cũ. Để mở rộng phạm vi, cần phải rải nhiều độc dược hơn, để ám khí cắm dày đặc hơn, thì phải phóng nhiều ám khí hơn.”
Khuôn mặt của Đường Tiểu Tiểu tràn đầy tự tin và ý chí.
“Điều đó chỉ làm tiêu hao độc và ám khí một cách nhanh chóng. Nếu là một trận chiến ngắn thì không sao, nhưng nếu cuộc chiến kéo dài thì cuối cùng cả độc và cả ám khí đều bị phơi bày xuống đất cả. Lúc đó Đường Môn có thể làm gì? Chỉ có thể đứng ngắm nhìn mọi người từ phía sau mà thôi.”
“.... Gì cơ?”
“Con cũng đồng ý với những lời Tiểu Tiểu nói.”
Ánh mắt của Đường Quân Nhạc hướng về phía Đường Bá.
Hắn đang cúi đầu xuống với vẻ mặt đanh lại.


“Con đã cảm nhận được rõ ràng điều đó trong chuyến đi tới Đảo Hải Nam. Nếu là một trận chiến nhanh gọn thì Đường Môn có thể cho thấy uy lực mạnh mẽ hơn bất cứ môn phái nào khác trên thế gian. Nhất là trong cuộc chiến đông người. Nhưng nếu cuộc chiến đó kéo dài dù chỉ là thêm một chút nữa, chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả.”
Đôi mắt của Đường Quân Nhạc trở nên lạnh lẽo.
Đường Bá là Tiểu Môn Chủ của Đường Môn. Bây giờ Tiểu Môn Chủ đang đứng ra chê bai Tứ Xuyên Đường Môn.
“Tiểu Môn Chủ hãy thận trọng lời nói. Đường Môn không phải nơi để các con ăn nói tùy tiện. Chẳng lẽ các vị tiền nhân của Đường Môn không biết vấn đề đó sao?”
“Vâng, chắc chắn là các vị ấy cũng đã có cách nào đó để đối phó. Nhưng đó là khi họ không bị mất hết Hỏa Lô và Độc Khố.”
Đường Quân Nhạc trong giây lát đã không nói nên lời. Lời nói của nhi tử đã đâm trúng chỗ đau của ông ta.
“Chúng ta không đủ thời gian để khôi phục cả hai thứ đó. Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì khi chiến tranh nổ ra, chúng ta cũng sẽ không bao giờ đáp ứng đủ lượng tiêu hao của ám khí và độc dược. Lúc đó quả nhiên Đường Môn chúng ta có thể làm gì?”
Đây là hạn chế căn bản và là hạn chế mang tính thời cuộc.
Hai huynh muội đã đâm đúng chỗ đau của Đường Môn. Trên lập trường của Đường Quân Nhạc, chuyện này thực sự khó chịu và bực bội.
Tuy nhiên, có hai lý do khiến Đường Quân Nhạc không nổi giận.
Một là vì ông ta vốn là người không nổi giận một cách vội vàng, và lý do còn lại là hiện tại trong Đường Môn, hai huynh muội kia là những người đã trực tiếp trải qua trận chiến khốc liệt nhất.
Và nếu phải thêm một lý do nữa.
“Có vẻ như các con đã chia sẻ suy nghĩ với nhau rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Đúng vậy ạ.”
Đường Quân Nhạc cứng hóng, nói ngắn gọn.
“Tiếp tục đi.”
“Nếu Đường Môn muốn phô trương thanh thế, có một cách dễ dàng. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị đủ độc và ám khí, rồi khi tham gia vào một trận chiến, sau khi đã sử dụng hết chỗ đồ tiêu hao đó, chúng ta thoát thân ra. Hẳn là các môn phái khác cũng sẽ không nhất định bắt bẻ một Đường Môn đã hết sạch độc và ám khí. Và chúng ta thì vẫn có danh tiếng”.
Lông mày của Đường Quân Nhạc cong lên.
Điều đó có nghĩa là chỉ quan tâm tới danh tiếng và lợi ích, và giảm thiểu sự hy sinh của bản thân.
Trên lập trường của Đường Môn thì cách này có thể hấp dẫn, nhưng đồng thời, những người thuộc môn phái khác sẽ thấy khó nghe. Vì nơi này không phải là nơi nên nói ra điều đó.
Tuy nhiên, Đường Quân Nhạc không quan tâm đến vấn đề này. Vì ngay từ đầu, đó đã không phải là con đường mà Tứ Xuyên Đường Môn có thể lựa chọn.
“Nếu không làm như vậy thì sao?”
“Chúng ta phải tìm ra cách”.
Đường Bá nói một cách dứt khoát.
“Không phải là phô trương sức mạnh, cũng không phải phụ thuộc vào công cụ, mà là con đường Tứ Xuyên Đường Môn có thể cùng chung số phận với tất cả những người khác.”
Khuôn mặt của Đường Quân Nhạc trở nên nặng nề.
“.... Con nghĩ rằng đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng cách kề vai sát cánh chiến đấu cùng với Hoa Sơn ư?”.
Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ. Ở Trường Giang, Tứ Xuyên Đường Môn đã mạnh mẽ như thế nào. Đường Môn đã cùng kết hợp ăn ý với Hoa Sơn để chiến đấu và đã đáng gờm biết bao nhiêu.
Tuy nhiên, Đường Bá kiên quyết lắc đầu và hỏi.
“Đường Môn có phải là môn phái hỗ trợ cho Hoa Sơn không?”
“......................”
“Như lời Môn Chủ nói, nếu chúng ta đi sau Hoa Sơn, thì có thể giảm bớt yếu điểm và tăng uy lực. Nhưng nếu như thế, cuối cùng sẽ thành Đại Môn Phái Tứ Xuyên Đường Môn chỉ có thể hành động để hỗ trợ Hoa Sơn mà thôi.”
“Ừm.”
“Chuyện đó sẽ là gánh nặng lớn biết bao đối với Thiên Hữu Minh chứ?”
Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm vào Đường Bá. Vì suy nghĩ mới mẻ của hắn ta.
Đường Bá vốn là người có suy nghĩ rằng việc nâng cao vị thế của Tứ Xuyên Đường Môn là chuyện quan trọng nhất hơn tất thảy.
Nhưng giờ hắn ta đang nói rằng Tứ Xuyên Đường Môn không nên là gánh nặng cho những người khác.
Rõ ràng vẫn có cách giảm thiệt hại.
Đường Quân Nhạc không thể vui mừng, cũng không thấy tiếc nuối trước sự thay đổi đó của Đường Bá. Ông ta thở dài và mở miệng.
“Ta đã nghe đủ rồi. Điều quan trọng là thứ các con chuẩn bị. Vậy các con nói chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Đường Tiểu Tiểu thay vì Đường Bá.
Từ bây giờ là phần của Đường Tiểu Tiểu.
“Hình như Môn Chủ cho rằng Đường Môn là môn phái phát huy sức mạnh tốt nhất khi chúng ta hợp lại. Đương nhiên điều đó không phải là sai. Nhưng điểm mạnh thực sự của Đường Môn mà con nhìn thấy chính là sự đa tài đa năng.”
“Đa tài đa năng?”
“Vâng, Đường Môn có thể làm mọi chuyện. Vì nhạy cảm với những thay đổi xung quanh nên chúng ta có thể làm trinh sát, chúng ta biết ám khí nên một mình có thể hỗ trợ cả chục người. Quan trọng nhất là....... chúng ta có thể cứu sống những người bị thương. Chỉ cần đi cùng một người Đường Môn, tỉ lệ sống sốt của nhóm sẽ thay đổi.”
Những người đồng tình mạnh mẽ nhất với lời nói đó chính là Ngũ Kiếm và các Tiểu Môn Chủ.
Họ đã nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của y sư trong chuyến đi Đảo Hải Nam lần trước. Nói quá một chút, nếu không có Đường Bá và Đường Tiểu Tiểu thì hơn một nửa số người trong nhóm đã bị chôn thây ở mảnh đất Giang Nam trong quá trình rời khỏi Đảo Hải Nam rồi.
Không, nói không chừng chỉ có vài người có thể sống sót trở về.
“Vậy thì sao?”
“Chúng ta phải chia sẻ số lượng nhân lực của Đường Môn. Không phải là tụ tập lại một chỗ và hành động theo một môn phái, mà phải chia nhỏ thành từng nhóm bốn, năm người. Bằng cách đó, chúng ta có thể hỗ trợ những người ở ngoài chiến trường”.


Lông mày của Đường Quân Nhạc cong lên.
“Để làm gì chứ?”
“Vì tính cơ động của y sư có thể theo kịp tính cơ động của các võ giả tinh nhuệ.”
Đôi mắt của Đường Quân Nhạc tối lại.
“Chuyện đó....”
Ông ta lại ngậm miệng lại như thể vẫn còn nhiều điều chưa nghĩ thấu. Sau một hồi khổ tâm, Đường Quân Nhạc ngẩng đầu lên.
“Việc tách Đường Môn ra có nghĩa là mệnh lệnh của ta không thể truyền đạt tới tất cả mọi thành viên.”
“Vâng.”
“Nói cách khác, những thân tộc của Đường Môn phải nghe theo mệnh lệnh của người khác chứ không phải của Đường Môn.”
“Vâng, thưa Môn Chủ.”
Giọng nói của Đường Quân Nhạc trở nên sắc bén hơn một chút.
“Người đưa ra mệnh lệnh đó không ai khác chính là các Môn Chủ của môn phái khác, các trưởng lão hoặc cấp bậc Đội Chủ. Có nghĩa là những thành viên Đường Môn mỗi người phải nghe theo lệnh của một Đội Chủ riêng chứ không phải của Tiểu Môn Chủ. Con có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Vâng.”
Người trả lời lần này là Đường Bá. Hai mắt của Đường Quân Nhạc phun trào nộ khí.
Điều này còn tệ hơn cả lời nói rằng hãy giải thể Đường Môn.
Vì điều này chẳng khác nào bảo Đường Môn vốn luôn bài xích triệt để những người không mang họ Đường (當) giờ phải chịu đựng sự nhục nhã tuân theo lệnh của môn phái khác. Nếu chủ thể đưa ra mệnh lệnh là Thiên Hữu Minh....... Chuyện này không thể được.
“Ta đang hiểu......”
Cơn giận dữ ngay lập tức biến thành sát khí lạnh lẽo.
Sát khí hướng về phía những đứa con của ông ta. Nghĩa là bây giờ câu hỏi của Đường Quân Nhạc hoàn toàn dựa trên lập trường là Môn Chủ chứ không còn là phụ thân nữa.
“Hãy nói lý do vì sao Đường Môn phải chấp nhận tất cả những điều đó. Nếu không đưa ra được câu trả lời thích đáng, ta sẽ bắt con phải trả giá vì đã lăng mạ bổn môn”.
Câu hỏi này cũng đồng thời chứa đựng quyết tâm của một người mang tên Đường Quân Nhạc.
Tuy nhiên, câu trả lời nhanh chóng xuất hiện. Bởi vì nó đã được chuẩn bị sẵn rồi.
“Bởi vì con chắc chắn.”
“Chuyện gì?”
Đường Tiểu Tiểu đối mặt trực diện với sát khí của Đường Quân Nhạc và bình tĩnh trả lời. Giọng nói của nàng ta không hề dao động, truyền đến Đường Quân Nhạc một cách rõ ràng.
“Những động thái này của Đường Môn sẽ làm thay đổi tình hình chiến trường. Nói không chừng là mãi mãi về sau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro