Chapter 1622. Bằng máu và mạng sống của chúng ta! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1622. Bằng máu và mạng sống của chúng ta! (2)
Gia Cát Tư Án có một suy nghĩ mới mẻ.
Vốn dĩ nhân duyên trong quá khứ đã tạo ra hiện tại, những người đang sống trong hiện tại lại muốn vượt qua quá khứ.
Tuy nhiên, đôi mắt của Gia Cát Tư Án đã nhìn ra được. Một sự thật khác ẩn giấu sau hiện tượng này,
Mạnh Tiểu rõ ràng đã phản đối ý kiến của Thanh Minh. Nhưng bây giờ ông ta lại đang tán thành ý kiến ấy nồng nhiệt hơn bất cứ ai. Tuy nhiên, không một ai ở đây thấy điều đó là kỳ lạ hoặc chỉ trích ông ta. Không, thậm chí không hề cảm nhận được chút hoài nghi nào.
Vì tất cả đều trông có vẻ hợp lý.
Người giúp cho mọi chuyện có thể như vậy chính là người ngồi đối diện với Mạnh Tiểu.
'Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh'
Nếu những lời hắn ta nói phát ra từ miệng của người khác thì liệu có nực cười không? Liệu có ai ngây thơ tới mức tin ngay vào câu chuyện như giấc mơ đó không?

Nhưng vì Thanh Minh là người nói nên mọi người đã tin. Vì trong lời nói của người đó chứa đựng sự chân thật, nên không ai hoài nghi. Đó là phẩm chất nhất định cần có để gắn kết mọi người lại một chỗ.
Chính Phái và Tà Phái, môn phái và thế gia, rồi cả Trung Nguyên và Tái Ngoại.
Thiên Hữu Minh đã tập trung những người hoàn toàn không thể bị trộn lẫn vào một nơi. Ông ta đã được tận mắt chứng kiến hình thái mà dù là trong mơ cũng khó lòng tưởng tưởng nổi.
Gia Cát Tư Án hít sâu và mở miệng.
"Mộ Dung Thế Gia thế nào? Mộ Dung Gia Chủ vẫn giữ nguyên ý kiến à?"
Mộ Dung Uy Quỳnh cắn môi với vẻ mặt tái nhợt như thể nhận ra ông ta đang trong hoàn cảnh cô lập.
"....... Thật khó chịu. Trong tình huống này thì sao ta có thể phản đối được chứ?"
"Không, ta không có ý định nghe câu trả lời như vậy."
"....... Gì cơ?"
"Bây giờ những người ở đây không phải vì bị ép buộc, mà là tự nguyện giao ra quyền lực. Nếu có người mang suy nghĩ khác cùng tham gia vào đây, thì không biết chừng nền tảng của liên minh sẽ bị lung lay."
Đôi mắt của Gia Cát Tư Án điềm tĩnh tới mức lạnh lùng. Mộ Dung Uy Quỳnh không biết nói gì. Tuy họ nói chuyện như thể đang tranh luận, nhưng chẳng phải ý là nếu ông ta không nhiệt tình tham gia vào liên minh thì hãy rời đi hay sao.
Ông ta không biết đó có phải là lời nói sai hay không, nhưng vấn đề Gia Cát Tư Án là người nói ra câu đó. Một người đứng ngồi không yên vì không thể làm gì Hoa Sơn Kiếm Hiệp, tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ và gây áp lực lên bằng hữu như thế chứ?
"Gia Cát Gia Chủ. Sao ngài lại......."

"Đây là công tịch (公席)."
Mộ Dung Uy Quỳnh mở miệng với một giọng nói oán trách, nhưng Gia Cát Tư Án đã cắt ngang lời nói
của ông ta không chút do dự.
"Và đây cũng là nơi thảo luận về nguy hiểm mà thiên hạ sắp phải đối mặt. Không phải là nơi để đáp lại những cảm xúc riêng tư."
Mộ Dung Uy Quỳnh lại cắn môi.
"Mộ Dung Gia Chủ tính thế nào?"
Khuôn mặt của Mộ Dung Uy Quỳnh dần đỏ lên.
Rốt cuộc là mấy người này đang nghĩ gì mà lại giao ra quyền chỉ huy vậy? Họ có biết hắn sẽ làm gì không? Thậm chí còn chưa biết ai là người sẽ chỉ huy tân liên minh nữa!
Mộ Dung Uy Quỳnh cắn chặt răng và hỏi.
"Gia Cát Gia Chủ có thể thực sự làm như thế không? Ngài thực sự có thể tha thứ khi những người trong gia môn bị thiệt mạng trong lúc chiến đấu vì nghe theo lệnh của tên Tà Phái kia không? Chuyện này vô lý biết bao nhiêu...."
"Vâng, ta có thể làm được."
Mộ Dung Uy Quỳnh trong giây lát đã không biết nói gì. Gia Cát Tư Án nói tiếp.
"Rõ ràng là thà cắn lưỡi chết còn hơn là nhìn thấy Gia Cát Thế Gia phải nghe theo mệnh lệnh của Lục Lâm Vương."
"Ý, ý ta chính là như vậy!"

"Nhưng người ra lệnh cho chúng ta không phải là Lục Lâm Vương mà là Tổng Dư của Liên Minh. Vì ngay khi hắn giao ra tất cả quyền hạn và chức vị thì hắn không còn là Lục Lâm Vương nữa rồi."
"Chỉ vì lý do đó........."
Khi Mộ Dung Uy Quỳnh lắp bắp như thể không nói nên lời, Gia Cát Tư Án vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt kiên quyết.
'Chỉ vì lý do đó' có thể là một lời nói đúng. Vì rõ ràng việc giao ra quyền hạn không có nghĩa là quá khứ sẽ biến mất.
Nhưng ngay cả như vậy, Gia Cát Tư Án cũng không có ý định từ chối con đường này. Bởi vì ông ta biết rằng đôi khi có điều gì đó còn vượt trên mọi hoàn cảnh, lập trường cá nhân. Ông ta có thể không xứng đáng bước đi trên con đường đó, nhưng ít nhất ông ta không có ý định trở thành một kẻ ngu ngốc níu giữ chân mình.
"Vậy câu trả lời là gì?"
Gia Cát Tư Án không chút dao động, tiếp tục gây áp lực, nên Mộ Dung Uy Quỳnh thở dài.
"Ta......."
"Vậy là được rồi."
"Hả?"
Nhưng lần này, Gia Cát Tư Án lắc đầu cương quyết.
"Mộ Dung Thế Gia hãy rời khỏi đây đi."
"Ơ, không, Gia Cát Gia Chủ. Ngài nói vậy là ý gì? Chuyện đó sao ngài lại tự ý......."

"Đây là chuyện phải liều mạng. Mộ Dung Gia Chủ nghĩ là ta có nên phó mặc lưng của mình cho một người không muốn giao ra quyền lực và một gia môn đầy bất mãn không?"
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Mộ Dung Uy Quỳnh dao động dữ dội. Những ánh mắt của những người xung quanh nhìn ông ta cũng không có chút hảo cảm.
'Chuyện này....'
Vì cảm xúc dâng trào nên tạm thời ông ta quên mất sự thật nơi này là liên minh. Cửu Phái Nhất Bang cũng mang hình thái của một liên minh, nhưng thực tế lời nói của Pháp Chỉnh chính là luật. Ngược lại, nơi này mọi người đều có thể nói lên tiếng nói của mình. Đây thật sự là hình thức của một Liên Minh.
Điều này có nghĩa là nếu họ không chấp nhận Mộ Dung Thế Gia, thì dù ý chí của ông ta như thế nào đi nữa cũng không thể bước chân vào nơi này.
Chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất dành cho Mộ Dung Uy Quỳnh.
Trong tình hình tất cả những người sử dụng cái tên 'Chính' (正) đều quy tụ dưới cùng một mái nhà, Mộ Dung Thế Gia không thể hành động một mình.
Vì Mộ Duy Uy Quỳnh là người rõ hơn ai hết rằng Mộ Dung Thế Gia không phải là thế lực có thể đứng ở vị trí như vậy.
"....... Ta cũng sẽ đồng hành cùng với các vị."
Câu trả lời không rõ ràng lắm, nhưng dù sao cũng đã được thốt ra.

Gia Cát Tư Án nheo mắt nhìn Mộ Dung Uy Quỳnh, rồi chuyển ánh mắt sang Huyền Tông và Đường Quân Nhạc. Như thể họ có quyền quyết định chuyện này.
Nhưng rồi, cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng lại ở Thanh Minh.
"Tổng Sư nghĩ thế nào?"
"Ta á?"
"Vâng, Tổng Sư"
"Đó là việc Minh Chủ quyết định mà......."
Khi Thanh Minh định đẩy kèo thì Gia Cát Tư Án đã nắm chặt lấy hắn.
"Tất nhiên là như vậy, nhưng ta đang hỏi ý kiến của Tổng Sư".
Khi Gia Cát Tư Án gây áp lực, Thanh Minh rên rỉ và gãi đầu. Chắc chắn người này không dễ dãi như Lâm Tố Bính rồi.
"Thì, cũng không nhất thiết phải từ chối."
"Mộ Dung Thế Gia còn không thể đồng cảm với đại nghĩa của Liên Minh cơ mà?"
"Ờ thì....... bản thân ta cũng đã nghĩ gì tới mấy thứ to lớn như đại nghĩa đại nghiếc gì đâu."
Thanh Minh nhún vai.
"Ngay cả khi có thứ đó, mà chỉ những người hoàn toàn ủng hộ và nghe theo mới có thể đồng hành cùng nhau thì chẳng phải sẽ kết thúc ngay sao? Thật nực cười khi người hô hào hãy phá bỏ ranh giới lại nói rằng 'ngươi không thể phá bỏ được đâu nên hãy đi đi' được".

Khóe miệng của Gia Cát Tư Án khẽ cong lên.
"Được rồi. Nếu Tổng Sư nghĩ vậy thì ta cũng tán thành."
Huyền Tông yên lặng theo dõi tình hình và nhìn tất cả mọi người.
"Những người khác không có ý kiến gì sao?"
Hầu hết các Môn Chủ đều gật đầu mà không nói lời nào.
"Vậy chúng ta sẽ làm như vậy. Còn lại là Hải Nam Kiếm Phái...."
Đường Quân Nhạc mỉm cười trước lời nói của Huyền Tông.
"Vì người có thể đại diện cho Hải Nam Kiếm Phái không thể tham gia, nên chúng ta sẽ hỏi ý họ ngay sau khi họ đến Thiểm Tây".
Đó không phải là trình tự đúng đắn, nhưng không có ai phản đối điều này. Vì Hải Nam Kiếm Phái sẽ lựa chọn như thế nào đã quá rõ ràng.
Hơn nữa Hải Nam Kiếm Phái bây giờ đang không có người nắm quyền hạn, chuyện lần này là cơ hội tốt, không có gì thiệt hại nên chắc chắn họ sẽ không có gì bất mãn.
"Còn ai có ý kiến khác không?"
Huyền Tông hỏi lần cuối nhưng lần này tất cả đều im lặng. Trong khoảnh khắc, cảm xúc mạnh mẽ thoáng qua trên gương mặt ông ta. Trong thâm tâm ông ta đã tin là không thể, nhưng mà....
Ánh mắt của ông ta hướng về phía Thanh Minh, và người khởi đầu tất cả chuyện này – Bạch Thiên.
Nếu chỉ có những người đứng đầu cũ kỹ thì đây là chuyện không thể tưởng tượng được. Người làm được tất cả chuyện này không ai khác chính là những tương lai trẻ tuổi của giang hồ.

Không chỉ Hoa Sơn.
"Minh Chủ."
Huyền Tông gật đầu trước sự thúc giục của Đường Quân Nhạc. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu. Nếu bắt tay vào thực tế thì sẽ có nhiều vấn đề rắc rối hơn. Chưa gì ông ta để cảm xúc lấn át rồi.
"Vậy thì......."
Đúng lúc Huyền Tông cố gắng trấn tĩnh tâm trí và tuyên bố bế mạc buổi nghị sự.
"Chờ chút."
Chung Ly Cốc đang im lặng, đột nhiên khẽ giơ tay phải lên.
"Ta có điều muốn nói trước mặt các Môn Chủ, Gia Chủ."
"Chung Chưởng Môn Nhân định nói gì.......?"
Khi một nhân vật ngoài dự đoán xen vào, ánh mắt của Huyền Tông hơi thay đổi.
"Đây không phải chuyện liên quan tới Liên Minh. Là chuyện về Tông Nam, và............"
Mắt của Chung Ly Cốc nhìn thẳng vào Huyền Tông.
"Hoa Sơn".
Huyền Tông mở to mắt, từ từ gật đầu.
"....... Hãy nói đi. Ta sẽ lắng nghe"

"Vâng"
Chung Ly Cốc đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Mọi ánh mắt đều tập trung vào ông ta. Có tò mò, có hoài nghi và cả ánh mắt tối sầm của Thanh Minh.
Chung Ly Cốc nhìn vào mắt mọi người và suy nghĩ.
Miệng ông ta không thể tách ra được.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chứa đựng niềm tin to lớn của một người, cuối cùng ông ta cũng khó khăn mở miệng ra.
"Tông Nam và Hoa Sơn có hận thù từ xưa".
Trong khoảnh khắc khuôn mặt của tất cả mọi người trở nên cứng đờ.
Tại sao trong lúc này lại lôi ra chuyện đó?
"Tất nhiên là ta có thể chôn vùi nó. Có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Và nếu ta muốn làm như vậy, thì chắc chắn là Thái Thượng Chưởng Môn Nhân của Hoa Sơn cũng không nhất thiết phải nhắc tới chuyện này. Nhưng....... nếu không cắt bỏ vết thương cũ, cuối cùng nó sẽ thối rữa và hủy hoại toàn bộ cơ thể."
Đôi mắt hơi mông lung của Chung Ly Cốc dần dần trở nên cương quyết hơn. Ông ta nhìn thẳng vào Huyền Tông và nói rõ ràng.
"Tông Nam đã gây ra tội lỗi không thể rửa sạch với Hoa Sơn."
Khuôn mặt của Huyền Tông thoáng chốc trở nên bối rối.
"Chưởng, Chưởng Môn Nhân."

"Đây là việc mà các đời trước của Tông Nam, và ta là Chưởng Môn Nhân Tông Nam đã gây ra. Tội lỗi đó......."
"Chắc chắn là các người có tội rồi."
Trong khoảnh khắc đó, giọng nói của một người đột nhiên vang lên, cắt ngang lời ông ta.
Mọi người quay lại nhìn về phía Thanh Minh, hắn đang vòng tay ra sau đầu, người trượt dài trên ghế. Như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt.
"Lấy cớ giao lưu với môn phái đã suy tàn và đánh tụi nhỏ như đập lũ chuột nhắt....... đây không phải là hành động của những chính nhân quân tử Chính Phái rồi. Nhưng mà.... ta cũng chẳng quan tâm. Vì chúng ta cũng có thể làm vậy. Vì vậy, ngươi đừng nghĩ rằng xin lỗi một cách qua loa cho xong chuyện. Vì tới lượt bọn ta rồi."
Lời nói đó khiến khuôn mặt của một số người cảm thấy nhẹ nhõm, và một số người khẽ bật cười.
Hoa Tông Chi Hội. Sự giao lưu của 2 môn phái mà Tông Nam gọi là Tông Hoa Chi Hội. Không, là sự áp bức dưới cái mác 'giao lưu'. Chắc chắn đó là việc chẳng hay ho gì nên nhân cơ hội này phủi sạch sẽ đi cũng không tồi.
Chung Ly Cốc nhìn thẳng vào Thanh Minh. Thanh Minh đón nhận ánh mắt của ông ta và nói.
"Vì vậy, đừng làm tốn thời gian nữa. Vì có rất nhiều việc phải làm."
Ngay sau đó khóe miệng của Chung Ly Cốc đã hơi cong lên.
Đúng là một người thú vị.
Hắn khiến cho ông ta không thể phớt lờ chuyện lẽ ra có thể chôn vùi, rồi bây giờ bản thân lại tha thứ trước.
Lúc đó, Huyền Tông cũng tiếp lời Thanh Minh.

"Đúng vậy, Chưởng Môn Nhân. Hoa Sơn bọn ta cũng không ôm hận về Hoa Tông Chi Hội. Tất nhiên đó không phải là việc dễ dàng, nhưng bây giờ ta cảm thấy biết ơn vì Hoa Tông Chi Hội đó đã giúp ích rất nhiều cho Hoa Sơn. Vì vậy...."
Huyền Tông bối rối nên trái lại không biết phải làm gì.
Chung Ly Cốc nhìn chằm chằm vào Huyền Tông, rồi khẽ ngước lên trần nhà. Và khi nhìn xuống, ông ta đã nhìn thấy một người trong tầm mắt.
Tần Kim Long.
Một ngày nào đó, hắn sẽ phải thay ông ta gánh vác hai chữ Tông Nam trên vai và bước tiếp.
Chung Ly Cốc nói.
"Trong quá khứ, khi Hoa Sơn bị Ma Giáo tấn công, Tông Nam dù còn đủ sức mạnh nhưng đã không giúp Hoa Sơn mà còn tiếp tay cho bọn chúng..."
Trong khoảnh khắc đó, không khí trong phòng như đóng băng. Chung Ly Cốc cắn chặt môi và nói tiếp.
"Thậm chí lợi dụng cơ hội đó, chúng ta đã chiếm đoạt Mai Hoa Kiếm Pháp của Hoa Sơn, và âm mưu biến nó thành võ công tuyệt học của Tông Nam".
"Chưởng, Chưởng Môn Nhân......."

"Rốt cuộc......."
Các Môn Chủ bàng hoàng, định nói gì đó, nhưng ánh mắt của Chung Ly Cốc bây giờ chỉ nhìn về phía Huyền Tông.
"Như thế vẫn chưa đủ, chúng ta còn liên tục làm những trò để Hoa Sơn bị sụp đổ hoàn toàn. Dù biết rõ Hoa Sơn đã làm gì trong cuộc Ma Giáo đại loạn, nhưng chúng ta đã lấy oán báo ơn, và gây ra những hành động trái với đạo lý và hiệp nghĩa".
Không ai có thể tùy tiện mở miệng.
Không chỉ các môn phái khác, mà đến cả Huyền Tông, Tần Kim Long và cả Thanh Minh cũng im lặng như đóng băng.
"Tất cả những chuyện này....... là tội lỗi của Tông Nam đã tồn tại từ rất lâu. Và tội lỗi của ta vì đã coi những chuyện đó là điều hiển nhiên. Vì vậy...."
Chung Ly cốc đã cúi đầu. Sâu tới mức như đỉnh đầu sắp chạm mặt đất. Rất sâu. Hướng về phía Huyền Tông – người đã bị ông ta giẫm đạp suốt cuộc đời.
"Nếu phải trả giá cho tội lỗi thì ta sẽ gánh vác hoàn toàn. Ta....... xin nhận mọi sự trừng phạt của Hoa Sơn."
Đôi vai gầy gò đang run rẩy. Bởi sức nặng của cái tên mà ông ta đang phải gánh vác, bởi gánh nặng của tội lỗi mà ông ta đang mang.
[Tuần này tác giả nghỉ 1 chap nhé anh em]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro