Chapter 1660. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1660. Ta lại thích những tên ngốc như vậy. (5)
Nam nhân đứng yên im lặng nhìn ngọn núi trước mặt.
Quân Huyện Tỉnh Hồ Bắc.
Đó là một trấn nhỏ trên đường đến Vũ Hán, một nơi đáng ra không có ai biết đến. Nhưng những người trong giang hồ vẫn biết đến nó vì ngọn núi cao chót vót ở phía sau nó.
Núi Võ Đang.
Một ngọn núi nổi tiếng với vô số đỉnh núi và thung lũng xếp thành từng lớp. Và những thung lũng sâu thẳm đó cho phép nhiều kỳ nhân dị sĩ sống dưới cái tên Võ Đang.
Người muốn trốn khỏi ánh mắt của thế gian, người cố gắng tìm cuộc sống của riêng mình, người muốn mở ra một con đường mới thông qua những khổ hạnh không tồn tại trên thế gian này.......

Cuộc đời và con đường mà họ đi đã tạo ra cái tên Võ Đang. Thế gian gọi núi Võ Đang là Huyền Nhạc, bởi vì nó được coi là một nơi linh thiêng của Đạo Giáo.
Một núi Võ Đang như thế lúc này đang nằm gọn trong mắt nam nhân kia như thể hắn đã nắm được ngọn núi ấy trong lòng bàn tay vậy.
Một cảm giác khó tả hiện lên trong mắt của Hỗ Gia Danh.
Hắn lúc nào cũng muốn đặt thế giới này dưới chân của Trường Nhất Tiếu. Kế hoạch cho đến nay vẫn diễn ra rất suôn sẻ.......
Không, phải nói là kế hoạch của bọn họ cực kỳ thành công.

Khí thế của Tà Bá Liên lúc này đã bao trùm khắp thiên hạ, những gì mà họ làm vĩ đại đến mức xứng đáng được ghi danh trong lịch sử.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, một cảm xúc khó tả lại dấy lên trong lòng của Hỗ Gia Danh.
Chuyện này là tưởng tượng hay là mơ vậy?
Không ngờ một ngày lưỡi kiếm này lại hướng về Quân Huyện....... lại hướng về Võ Đang.
Trên đường đến đây, hắn đã giẫm nát rất nhiều môn phái. Nhiều người đã phải quỳ gối xuống trước mặt hắn. Trong số đó cũng có những môn phái ngang hàng với Võ Đang....... Không, thậm chí còn có danh tiếng hơn Võ Đang.
Nhưng không hiểu sao tình hình lúc này lại có chút khác.

Làm sao có thể so sánh việc giẫm đạp Thiếu Lâm đã bị bọn họ đẩy lùi và trực tiếp tấn công vào đại bản doanh của Võ Đang được.
Điều đầu tiên có thể xảy ra bất cứ lúc nào nếu 'quyền' của Thiếu Lâm nhắm vào Tà Bá Liên, nhưng vế sau lại là một chuyện rất khó để tưởng tượng.
Khi hắn gặp Trường Nhất Tiếu ở con hẻm bẩn thỉu ở Quý Châu, khi hắn quyết định đặt được tương lai của mình vào một giấc mơ khó có thể gọi là một giấc mơ....... Không, ngay cả khi Vạn Nhân Phòng được lập ra và Tà Bá Liên được hình thành, hắn cũng chưa bao giờ tin rằng ngày này sẽ đến.
Hỗ Gia Danh thở dài một cách nặng nề.
Dù có nhắm mắt thì hình ảnh ngọn núi kia vẫn hiện rõ trong tâm trí của hắn.
Cuối cùng thì bọn hắn cũng đã đến đây. Đến đây để chống lại một thế lực cũ đã thống trị thiên hạ hàng trăm năm. Để chạm lưỡi đao của Tà Bá Liên đến trái tim của bọn họ.

Cuối cùng thì.......
"Hừm....... Võ Đang......."
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra kéo Hỗ Gia Danh về hiện thực. Hắn theo phản xạ nhìn về phía Trường Nhất Tiếu. Liệu bây giờ Trường Nhất Tiếu có đang suy nghĩ giống hắn hay không? Hay là.......
"Cũng đã phải mất một thời gian dài rồi đấy."
Tuy không nói gì nhưng đầu ngón tay của Hỗ Gia Danh lúc này hơi run lên.
Giọng điệu của Trường Nhất Tiếu rất lạnh lùng, như thể chuyện này chẳng có gì mới mẻ.
Hắn không huênh hoang cũng không táo bạo. Giọng nói trầm lắng, đôi mắt gian xảo, thậm chí khóe miệng còn toát ra sự tự tin không khác gì thường ngày.

"Gia Danh."
"...."
"Gia Danh."
"Có thuộc hạ."
Hỗ Gia Danh cúi đầu thật sâu. Bởi vì hắn đã được nhắc nhở rằng cảm xúc lúc này không quan trọng.
"Tính sao đây?"
Khi nghe câu hỏi của Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh chầm chậm ngẩng đầu lên. Trường Nhất Tiếu đang nhìn về phía hắn với gương mặt quen thuộc. Một vẻ mặt pha trộn giữa đùa giỡn và hiếu kỳ.

Khi đứng trước một cuộc chiến, đặc biệt là khi có đông đảo kẻ thù, Trường Nhất Tiếu thường hỏi Hỗ Gia Danh như vậy. Như thể muốn hỏi nếu là Hỗ Gia Danh thì hắn sẽ làm thế nào vậy.
Hoặc cũng có thể Trường Nhất Tiếu đang muốn kiểm tra xem suy nghĩ của Hỗ Gia Danh có giống Trường Nhất Tiếu hay không.
"Ngươi nghĩ làm thế nào là tốt nhất vậy?"
Trường Nhất Tiếu là Trường Nhất Tiếu. Thật là đường đột nhưng Hỗ Gia Danh cảm thấy như sự thật này sẽ không bao giờ thay đổi.
Hỗ Gia Danh hắng giọng.
"Đối thủ là......."
Hắn hạ giọng và trả lời với vẻ kính cẩn hết sức có thể.

"Đối thủ là Võ Đang. Và nơi này chính là đại bản doanh của bọn họ. Nếu tấn công vội vàng thì dù có thắng lợi chúng ta vẫn phải chịu tổn hại lớn."
Trường Nhất Tiếu nhìn Hỗ Gia Danh mà không phản ứng gì. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi hắn.
"Tấn công chậm rãi nhất có thể vẫn sẽ tốt hơn nhiều ạ."
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh nhìn về phía sườn núi của Võ Đang.
Việc đã có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ mạo hiểm tìm đến đây đồng nghĩa với việc nơi này có những thung lũng sâu và những nơi mà người thường không dễ dàng thấy được.
Dưới góc độ của người tấn công thì không có địa hình nào khủng khiếp hơn thế này.

Hơn nữa, những người kia đã sống ở núi Võ Đang như đây là nhà của mình. Rõ ràng là bọn họ sẽ tấn công theo kiểu lợi dụng địa hình. Vậy nên Hỗ Gia Danh cho rằng bọn hắn nên chậm nhất có thể. Nhưng mà.......
"Nếu không thể thì sao?"
Hắn cũng đã ngờ tới câu hỏi này. Ngay từ đâu, Trường Nhất Tiếu đã không mong đợi một câu trả lời hiển nhiên như vậy.
Hỗ Gia Danh bình tĩnh đáp lời.
"Vậy thì còn một cách nữa."
"Là gì?"
"Vu Hồi!"

"Vu Hồi?"
"Vâng."
Hỗ Gia Danh gật đầu kiên định.
"Nếu kẻ thù đã giăng sẵn bẫy và chờ đợi chúng ta thì chúng ta không có lý do gì để nhảy vào đó cả. Chúng ta cứ mặc kệ thôi."
Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu hơi nheo lại.
"Mặc kệ?"

"Vâng."
"Hừm....... Mặc kệ Võ Đang sao? Ngươi nghĩ đây là một cách hay à?"
Trường Nhất Tiếu hỏi lại với ánh mắt ngờ vực, Hỗ Gia Danh giải thích bằng tông giọng trầm lắng.
"Chắc chắn bọn họ đã nghe ngóng được việc chúng ta đến đây. Dẫu biết chuyện này rất khó để cáng đáng nhưng bọn họ sẽ không bỏ chạy mà ở lại bảo vệ cho nơi này."
".... Thì sao?"
"Điều đó có nghĩa là họ có lý do để đối đầu với chúng ta. Họ làm vậy vì danh dự hay vì phục thù cũng không quan trọng, quan trọng là họ sẽ không bao giờ để chúng ta đi một cách nhẹ nhàng."

"Nếu chúng ta vu hồi, bọn họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi theo chúng ta. Bởi vì chỉ ngồi trên núi và quan sát thì bọn họ không thể biết gì được."
Giọng nói đầy thuyết phục nhưng vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh.
"Vậy nên những việc chúng ta phải làm rất đơn giản. Chúng ta không nhất thiết phải đến nơi họ bày trận làm gì. Hãy kéo chúng đến nơi mà chúng ta muốn chúng đến......."
Ánh mắt lạnh lùng của Hổ Gia Danh nhìn về phía núi Võ Đang.
"Sau đó đè bẹp chúng."
"Ha....... hahaha!"

Trường Nhất Tiếu bật cười một cách hứng thú. Trang sức quấn quanh người hắn lắc lư.
"Quả nhiên là một cách hay."
Hỗ Gia Danh hơi cúi đầu trước lời khen ngợi của Trường Nhất Tiếu.
Hắn là người đưa ra ý kiến nhưng chính Trường Nhất Tiếu mới là người quyết định. Đây là một quy tắc không đổi giữa họ.
Đôi môi đỏ mọng của Trường Nhất Tiếu khẽ mở ra.
"Nhưng vẫn còn thiếu."
Lông mày của Hỗ Gia Danh hơi nhíu lại.

".... Thuộc hạ nhìn thiếu phần nào sao?"
"Không. Không phải thế."
Trường Nhất Tiếu nhìn về phía Võ Đang. Gương mặt vốn đang nở một nụ cười dịu dàng nay lại trở nên đầy quỷ dị.
"Ngươi nói không hề sai."
"Nếu vậy thì......."
"Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ. Có hai kiểu chiến đấu. Giết chết kẻ thù và loại bỏ kẻ thù. Chúng ta lúc này chiến đấu không phải để giết đối phương mà là để loại bỏ chúng."
Ánh mắt Trường Nhất Tiếu hướng về phía đỉnh của núi Võ Đang. Mặc dù cách khá xa nhưng hắn vẫn có thể thấy hình dáng của một ngôi đình cổ kính xuất hiện đằng sau những hàng thông dày đặc.

"Ngươi hiểu chưa? Nếu giẫm đạp và giết những kẻ đang đuổi theo chúng ta thì Võ Đang sẽ không biến mất. Bọn chúng chỉ bị thiệt hại một chút. Vậy nên cách của ngươi vẫn chưa đủ. Giờ thì chúng ta nên cho bọn chúng thấy rằng điều gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng cản đường chúng ta."
"...."
"Vậy thì nỗi sợ mới lấp đầy những kẻ có gan đứng trước mặt bổn quân được. Ngươi hiểu ý bổn quân chứ, Gia Danh?"
Hỗ Gia Danh gật đầu.
"Vậy là Minh Chủ muốn đè bẹp ngọn núi đó."
"Đúng vậy. Vậy thì bổn quân nên làm gì đây."

Hỗ Gia Danh rời mắt khỏi Trường Nhất Tiếu rồi nhìn về núi Võ Đang một hồi lâu. Những cây thông dày đặc khiến cho ngọn núi trông như đang khoác lên mình y phục lục sắc vậy.
Bỗng không khí khô khốc xuyên qua Hỗ Gia Danh như thể đọc được nội tâm của hắn.
"Vậy thì chỉ còn một cách thôi."
"Là gì?"
"Làm cho những cái bẫy không còn là bẫy nữa."
Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu cong lên như ánh trăng khuyết.
●●●

Vô Kính nhẹ nhàng kéo tay áo để che đi những đầu ngón tay hơi run rẩy của mình.
'Chết tiệt.'
Hắn ta không thể kìm chế được cơn run rẩy của mình.
Khi ở cạnh các huynh đệ, hắn ta không hề sợ hãi. Bởi nhiệt huyết, phẫn nộ đã nuốt chửng nỗi sợ hãi của hắn ta.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy kẻ thù đang tiến đến gần, nỗi sợ hãi mà hắn lãng quên bắt đầu hiện hữu trở lại.
Nó lan rộng ra từ từ rồi cuối cùng nuốt chửng hắn ta.
'Có thể thắng. Ta có thể thắng. Ta là đệ tử của Võ Đang kia mà.'

Hắn ta lặp đi lặp lại điều này với chính mình sau đó lẩm bẩm đọc đạo kinh. Đối với một kiếm tu, không có gì quan trọng hơn sự kiên định. Đặc biệt là khi lâm vào những tình huống như thế này, khi hắn ta phải mai phục và giữ chân kẻ thù lại.
"Sư....... sư thúc......."
Bỗng Chân Hải, sư điệt mai phục cùng hắn ta lên tiếng với giọng nói run rẩy.
"Liệu....... liệu mọi chuyện sẽ ổn chứ ạ?"
Vô Kính nhìn qua sư điệt của mình và cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
"Con không cần phải lo đâu."
"Nhưng mà......."

"Những nơi khác thì không biết nhưng đây là núi Võ Đang, không ai trong thiên hạ này có thể đối đầu với Võ Đang cả. Ngay cả Cửu Phái Nhất Bang có kéo đến cũng không hề hấn gì chứ đừng nói là một mình Tà Bá Liên."
Đây không phải những lời nói ra chỉ để khiến sư điệt của hắn ta cảm thấy an tâm.
Khu rừng rậm rạp, hẻm núi sâu, hàng chục hang động tự nhiên thậm chí còn có cả những nơi ẩn náu do các đạo sĩ Võ Đang tạo ra trong hàng trăm năm qua.
Những thứ này kết hợp lại khiến Võ Đang xứng đáng được gọi là pháo đài thiên nhiên. Nơi này giống như sân nhà trước của các đệ tử phái Võ Đang vậy.
'Phải. Chúng ta có thể đối đầu với bất kỳ ai. Bởi vì chúng ta là kiếm tu của Võ Đang.'
Hư Không sư thúc của hắn ta hẳn đã có tính toán.
Nếu làm tốt, họ không những có thể cầm cự cho đến khi quân chi viện đến mà thậm chí còn giáng được một đòn chí mạng vào quân địch. Dĩ nhiên phải là như vậy.

Không còn nơi nào tốt hơn nơi này để lấy lại danh dự đã mất trên Trường Giang cả.
"Sư thúc."
"Không cần phải lo đâu. Chúng ta có thể làm được."
"Chuyện đó......."
"Với địa hình này thì số lượng không quan trọng, quan trọng là ý chí vững vàng."
Vô Kính nói như thể đang muốn điều chỉnh lại cảm xúc của chính bản thân mình. Nhưng giọng của Chân Hải thậm chí còn trở nên lo lắng hơn.
"Không phải chuyện đó, sư thúc......."

"Hửm?"
"Người không ngửi thấy mùi gì lạ ạ?"
"Mùi lạ sao?"
Bỗng nét mặt của Vô Kính thay đổi.
Hắn ta cũng đã ngửi thấy mùi đó. Một mùi hương khiến hắn ta ngứa ngáy mũi. Một mùi hương mà hắn ta chưa bao giờ ngửi thấy ở núi Võ Đang này.

'Đây là.......!'
Vừa quen lại vừa lạ. Ngay khi nhận ra đó là gì, Vô Kính bật người dậy như thể quên đi mất rằng bản thân đang mai phục.
"Không....... không! Đây là mùi dầu......."
Phừng! Phừng!
Dưới ngọn núi chuyển sang màu đỏ.
Những hàng thông xanh rậm rạp không bao giờ chuyển màu nay lại chìm đắm trong sắc màu kỳ lạ.
"Lửa....... lửa......."

Vô Kính thẫn thờ ra một lúc rồi vô thức hét lên.
"Cháy! Cháy rồi! Bọn chúng phóng hỏa rồi!"
Vô Kính hét lên bằng tất cả sức lực của mình.
Khói bốc lên mù mịt. Báo hiệu chiến tranh bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro