Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Còn ngươi, vì sao lại canh giữ ở bên một cái xác như vậy?
Nàng ta hỏi.
- Chỉ những người chết oan, hồn phách mới lưu luyến ở nhân gian, như ngươi vậy – ta nói - chàng chết vì lí tưởng của mình, vì che chở cho tân đế, để con dân không còn lầm than. Ngươi nói xem, nếu giữ được chàng, liệu ta có hạnh phúc hơn không? Ta chỉ là một con ma tầm thường, không thể đấu lại mệnh trời. Số kiếp của chúng ta là chia ly. Yêu người đất Phật, một con yêu quái thì có bản lĩnh làm cái gì? Đối với ta, một thân xác cũng là quá đủ rồi.
Ta nói mà lòng quặn thắt, nghĩ về một chuyện khác cho lòng bớt u ám hơn, ta buột miệng:
- Vua Thục đúng là rất yêu ngươi, xem ông ta muốn phá nhà của ta thì biết.
Ngọc Liên liếc về phía quan tài với vẻ sâu kín:
- Ta cũng không biết tại sao lại như thế, cuộc đời này, gặp được một người như vậy, kể ra cũng có phúc, nhưng biết làm sao được, có duyên không phận, ta thực sự không thể quên người đó.
Ta gật đầu cảm thông, nhìn con cá bống lượn lờ dưới chân cầu hóng chuyện, ta bật cười:
- Nghe đi, nghe đi, rồi khi đến bản thân, người sẽ làm thế nào?
Con cá quẫy đuôi một cái khiến nước bắn lên tung tóe, cười khúc khích:
- Tình yêu là gì ? Tình yêu là một bát mì không tương.
Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất dày, ta đứng bật dậy, nhón chân lướt trên mặt nước đuổi theo con cá nhỏ. Có nó khiêu khích mỗi ngày, cuộc sống của ta thực ra cũng không héo hắt lắm. Thấy ta vui vẻ, nó ngoắt ngoắt cái đuôi thách thức rồi luồn ngay vào đám lá sen gần đó. Đúng là một con quỷ con, ta không tin là nó có thể chạy thoát khỏi bàn tay ta. Đang vạch lá sen tìm con cá tinh thì một luồng long khí ập tới khiến ta xuýt thì hiện về nguyên hình. Nhìn lên bờ, ta sững sờ khóa chặt thân ảnh quen thuộc đó, cứ ngỡ chàng đã trở về, ta vô thức bước lại nhưng luồng chính khí đánh bật lại khiến ta tỉnh ngộ ngay tức khắc - đây là hoàng đế. Trong đêm, bộ huyền bào như cùng màu với bóng tối, chỉ có khuôn mặt là rõ ràng dưới ánh trăng sáng ngời. Người đó bước lại phái ta, bàn tay chìa ra trong khi khẽ gọi Ngọc Liên. Ta nhìn bóng hình mờ ảo của cô gái nọ, chợt hiểu ra tất cả.
Chàng đã thực hiện lời hứa nhưng trớ trêu thay, chàng đã tìm nhầm người. Ta và chàng, gần trong gang tấc như vậy như lại cách biệt góc bể chân trời, không ngờ, kiếp sau, chàng lại trở thành hoàng đế. Có lẽ vẫn ấn tượng với kiếp trước, chàng yêu một cô gái có diện mạo gần giống như ta. Nhưng hiểu ra rồi thì thế nào, chàng là người ta là ma, ngăn cách nhau bởi cả thế giới. Giờ đây, đến chạm vào chàng ta cũng không thể. Trong tim chàng, người tồn tại là công chúa Ngọc Liên, còn ta – một đóa sen ma, một nét kí ức mơ hồ cũng không còn dấu vết nữa.
Ta quay lưng lại, lặn sâu xuống nước, áp má vào bờ ngực lạnh lẽo khóc một trận lớn. Tại sao? Tại sao chúng ta lại bỏ lỡ nhau một lần nữa như vậy?
Sau ba đêm ngồi trong đài hoa ngắm nhìn vị quân vương nổi tiếng anh minh nọ mượn rượu giải sầu bên bờ hồ, ta quyết định hiện thân, cũng động tay động chân một chút cho Ngọc Liên có thể xuất hiện trước con mắt phàm nhân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro