Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thục vương thấy hai cô gái cùng xuất hiện, kinh ngạc không thốt lên lời, chuyện này hiểu lầm quá sâu, không chỉ một hai câu là nói hết được, vì vậy ta lánh vào thủy đình gần đó, để cho hai người nói chuyện cho rõ ràng. Ta tự hỏi tình yêu của ta là nông hay cạn, tại sao ta yêu chàng như vậy, nhưng đối mặt với Thục vương lại cảm thấy xa lạ quá. Đó là chàng kia mà? Khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, ngay cả ánh mắt ấy đều không sai được. Nhưng, tại sao? Hay trên cao đang muốn cho ta thấy, tình yêu đi ngược lại quy luật đất trời là nực cười cỡ nào? Chỉ một sai cót nhỏ của số phận cũng khiến cả hai suốt kiếp bỏ lỡ. Lẽ nào, mối tình này ngay từ đầu đã là sai trái? Không, ta không tin thứ gọi là mệnh trời lại khó cưỡng như vậy. Hai người đó nói chuyện rất lâu, ta ngồi lặng lẽ trong đình, cõi lòng rối rắm khó tả. Khi mọi chuyện ngã ngũ, ta nhìn ánh dương le lói phía xa, thở dài: Không kịp nữa rồi. 

Ba hôm sau, một đàn tràng giải oan diễn ra bên hồ. Kết thúc giàn lễ, Ngọc Liên từ giã ta và con cá tinh, bước vào cánh cửa luân hồi. Ta thực sự mong cho kiếp sau, cô ta sẽ không bất hạnh như cuộc đời đã qua, cũng đừng một lần nữa sinh ra trong gia đình hoàng thất. Từ hôm đó, ta không còn gặp vị quân vương ấy nữa, cuộc sống lại lặng lẽ trôi, bề ngoài là như vậy. Mỗi đêm ta vẫn nghiêng người trên đài hoa ngắm nhìn ánh trăng dải những tia sáng bàng bạc của mình xuống khắp thế gian. Nhưng cũng chỉ có ta mới biết được, trái tim ta đã trở lên trống rỗng. Đêm thất tịch, nước mắt Chức Nữ ngập trời, ta ngồi trong đình, trước mặt là một bầu rượu và vài cái cánh gà nướng mà con cá trộm được từ phòng bếp. Đứa bé gái với cái miệng đầy mỡ vô tự gặm cánh gà, đối với nó, mọi nỗi khổ trên đời chỉ là hư vô, từ rất lâu trước kia, ta cũng đã từng như vậy. Uống cạn thứ nước vừa cay vừa nồng mà thế gian gọi là rượu, ta nhận ra, giống như cõi lòng hiện tại, rượu cũng đắng và cay hệt như bầu tâm sự của ta vậy. Ta cứ uống rượu, nó cứ gặm cánh gà, có một người bạn ngồi bên trong những lúc như vậy thật tốt. Từ khi nó là một con cá bống nhờ ma khí của ta mà huyễn hóa thành hình người, ta đã không còn ở một mình nữa, giống như một cái đuôi nhỏ, cá bống luôn lấy lời ta làm chân lí. Kể ra, có một đệ tử vừa tham ăn vừa ngốc nghếch cũng không tồi. Ta mỉm cười với cái thân ảnh mờ nhà đang đến gần:
- Chàng còn nhớ không ? Đêm nay là đêm thất tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro