Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long khí cuồn cuộn ép ta không thở nổi, theo đó cơn say rượu cũng nhanh chóng tan biến. Liếc nhìn con cá tinh run lẩy bẩy dưới chân cầu, ta thở dài một hơi, vung tay tạo thành một kết giới mỏng manh bảo vệ linh hồn cho nó. Làn mưa đêm khiến chiếc ô chàng đang mang ướt đẫm, từng giọt nước tí tách rớt xuống nền đá khô ráo trong đình. Ta ngẩng mặt lên, hơi hốt hoảng khi thấy gương mặt quen thuộc đó tràn đầy sinh khí đến như vậy. Chỉ vào chiếc ghế đối diện, ta lên tiếng:
- Chàng ngồi đi.
Sau khi ngồi xuống, không gian chợt trở lên im ắng lạ thường, ta rót đầy hai chén rượu, uống cạn phần mình.
- Chàng ... tên là gì?
Nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương, ta thấy bóng hình mình hất ngược trở lại. Đó là một cô gái có suối tóc đen tuyền, khoác trên mình một vẻ ma mị nguy hiểm trong bóng đêm u ám, làn da trắng như sứ và đôi môi đỏ rực như máu gợi lên một sự bất thường chẳng an lành. Ta, trong mắt chàng, hẳn là xấu xí và đáng sợ lắm. Chàng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng khiến ta thất thần trong giây lát, tưởng như chưa hề có cuộc sinh li tử biệt, chàng vẫn là Giai Không còn ta chưa đọa ma thuở ấy.
- Ta đã từng mơ về nàng.
Ta nghe vậy , không khỏi bất ngờ:
- Sao kia?
- Hồi nhỏ, ta được một vị đại sư xem tướng, người đó nói, tiền duyên của ta vẫn còn, người con gái ta yêu kiếp trước vẫn đang chờ ta tìm nàng ấy. Ta không tin lắm, nhưng từ hôm đó ta có một giấc mơ lạ, trong mơ, ta gặp người con gái bước ra từ bông hoa sen, dung nhan của nàng tuyệt đẹp, luôn mỉm cười nhìn ta. Ta đã không tin có một người con gái đẹp nhường ấy tồn tại trên thế gian cho đến khi ta gặp được Ngọc Liên. Ta luôn ngờ rằng, chính Ngọc Liên là người con gái đó. Nhớ về lời sư phụ khi xưa, ta đinh ninh rằng mình đã gặp đúng người, ta đem lòng yêu nàng ấy cho dù, Ngọc Liên chẳng hề yêu ta.
Ta nhìn chàng, gần như thấy được sự nghiệt ngã của số phận đang bủa vây. Đón một hạt mưa lạnh ngắt hắt vào từ mái ngói, ta nhẹ nhàng nói:
- Tiền kiếp , chàng từng nói "Nếu có kiếp sau ..." nhưng, giống như câu nói dang dở ấy, lần này, chúng ta vẫn lại bỏ lỡ. Chàng nói xem, thiếp nên làm thế nào bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro