Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức vua ở lại hành cung nửa năm mà vẫn không có ý định quay về khiến Thái Hậu và Hoàng Hậu lo lắng không thôi. Vị Liên Phi đã chết kia không ai ngờ rằng lại có vị trí quan trọng trong lòng đế vương đến vậy. Đêm nào hoàng thượng cũng ra Ngọc hồ, nơi vị ái phi trầm mình tự tử ngồi ngẩn ngơ. Trong cung rộ lên tin đồn bệ hạ bị oan hồn Liên Phi ám ảnh. Ta ngắt một đóa dạ lan hương, nâng niu trong lòng bàn tay, mùi hương thơm ngát của đóa hoa quanh quẩn trong không khí.
- Nàng đang nghĩ gì vậy ?
Chàng chợt lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
- Thiếp đang nghĩ, cả hai kiếp, chàng hãy để thiếp giữ những kí ức của chúng ta, được không?
Vuốt lên đôi mày nhăn lại của người đối diện, ta kìm búng máu chực trào ra nơi cổ họng, khẽ mỉm cười:
- Chàng đừng buồn, thiếp luôn ở bên chàng.
Ta lui về đài hoa trước khi chàng nhận ra bóng hình mờ ảo của ta tan biến dần. Mấy tháng chống chọi với long khí, ta yếu đến nỗi, bước đi cũng không còn vững nữa. Con cá tinh nhìn ta, ánh mắt long lanh nước, vừa bưng bát sương sớm vừa sụt sùi:
- Tội gì phải thế?
Ta mỉm cười yếu ớt, lặp lại câu nói đó 'Tội gì phải thế?'
Chàng vẫn luôn xuất hiện bên cầu, tiếng gọi tha thiết nhưng ta không còn xuất hiện nữa. Người và ma có tình, kết cục chỉ đẫm nước mắt mà thôi. Chàng còn có cả một giang sơn phải gánh vác, ta ích kỉ níu chân chàng như vậy là đủ rồi, cuộc tình oan trái này, kết thúc ở đây thôi. Ta lần lên tràng hạt đặt ngay ngắn trên cổ Giai Không, nhẹ nhàng ve vuốt. Thiếp không muốn đặt mình ngang với chúng sinh một lần nữa, chàng có hiểu không?

Cứ tưởng vậy là kết thúc, ai ngờ, đêm đó chàng đổ bệnh. Lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ lo chàng có mệnh hệ không hay. Rời khỏi hồ nước, mặc sự can ngăn hết lời của con cá bống, ta bước tới tẩm cung của chàng. Vừa bước vào tiền điện, linh cảm của ta chợt trở lên mãnh liệt, nghiêng mình thoát khỏi một cây quyền trường bất ngờ giáng xuống, ta vội vàng lùi lại 3 bước đánh giá vị hòa thượng đang trừng mắt nhìn mình. Yêu ma phương nào, dám cả gan quấy nhiễu thiên tử, ngươi đã biết tội chưa? Ta ngẩn ra một lúc, khi thấy bùa phép dán thành trận đồ xung quanh, chợt vỡ lẽ, những vị còn lại trong hoàng thất đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Nhân dịp chàng không khỏe, quyết tiêu diệt ta bất chấp mọi hậu quả.
Xem ra, kiếp nạn này, là ta tự tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro